Không Yêu Thì Biến

Tối hôm ấy tôi và Tần Mạch lật tung cả nhà lên.

Lúc đầu tôi còn nghĩ rằng Tần Mạch chỉ đang lừa tôi, nhưng cuối cùng đành chấp nhận sự thực là không tìm được. Tôi cực kỳ hối hận, mặt mày ủ ê ngồi trên ghế sofa nhìn tay phải mình, hận không thể chặt cho nó một nhát.

Nhưng Tần Mạch thì không lo lắng nhiều như tôi, bình tĩnh thản nhiên xem thời sự, vừa xem vừa nói, không tìm được thì thôi, mua cái tốt hơn là được rồi.

Nhớ lại lúc đó Tần Mạch bị tôi gạt tay ra, vẻ mặt của hắn khó coi như thế, nhất định trong lòng còn buồn hơn tôi bây giờ nhiều lần, tôi thấy thương, chủ động ngồi lên chân Tần Mạch rồi ôm lấy cổ hắn, thở dài thành tiếng: “Anh nói xem, sao khi ấy em lại xúc động thế kia chứ, em xúc động cái quái gì thế không biết”.

Tôi nghĩ thầm, dù có đối đầu với anh cũng tuyệt đối không nên đối đầu với tiền, thứ đó là kim cương, kim cương hàng thật giá thật đó! Bán đi được giá lắm…

Tần Mạch đâu biết những suy nghĩ trong lòng tôi, lần đầu tiên thấy tôi chủ động ôm ấp yêu thương, hắn vô cùng kinh ngạc, cứ ngồi ngẩn ra bất động chừng hai, ba phút, ngơ ngác mãi mới phản ứng lại được, ôm lấy eo tôi, để mặc tôi mè nheo lẩm bẩm.

Ôm ấp thỏa thuê hồi lâu, Tần Mạch ảo não trách móc: “Sớm biết mất nhẫn kim cương em sẽ ngoan ngoãn như thế, thì anh đã mua thêm mấy cái nữa rồi”.

Dù khi ấy tôi có bò ra cười nhạo câu này của hắn vừa khoe khoang vừa vớ vẩn, nhưng trong lòng vẫn không nén nổi cảm giác ngọt ngào.

Sau đó chuyện chiếc nhẫn kim cương kết thúc không rõ ràng như thế.

Thứ năm, khi Phương Dĩnh tới gặp tôi còn mang theo một cậu bạn học, tuổi tác cũng sàn sàn nhau, trông rất sáng sủa đẹp trai.

“Chị”. Cô bé có chút ngượng ngùng, “Đây là Châu Nghị, lớp trưởng lớp em, gần đây bạn ấy cũng đang tìm nơi thực tập…”.

Tôi hiểu ý của cô bé, nghĩ lại lời Tạ Bất Đình nói hôm đó, dù sao ông ta cũng bảo công ty đang thiếu người, tôi dẫn thêm một thực tập sinh nữa cũng chẳng có chuyện gì to tát, nhưng cũng không thể dễ dàng để cậu nhóc này vào như thế được, tôi nói: “Ừ, cứ làm mấy ngày trước thử xem đã”.

Phương Dĩnh mỉm cười: “Cảm ơn chị! Lớp trưởng bọn em tài giỏi lắm, kỳ nào cũng giành được học bổng của trường em đấy”.

Tôi cũng cười cười, trong lòng thì chẳng ý kiến gì, ba thứ học bổng ở đại học thì có mấy công ty thật sự xem trọng chứ, dẫu sao học bổng cũng chỉ có thể chứng minh quá khứ, còn thứ công ty cần lại là tương lai.

Cậu nhóc kia cũng vui vẻ cười: “Cảm ơn chị Hà, em nhất định sẽ cố gắng hết mình!”.

Lúc đấy tôi nghĩ, chẳng qua chỉ là vị trí thực tập sinh thôi mà, cứ để cậu ta vào cũng được, nhưng nếu tôi biết sau này sẽ xảy ra chuyện như thế, có lẽ hôm ấy có nói gì tôi cũng sẽ không để cậu ta bước vào công ty.

Tối thứ sáu, tôi và Tần Mạch cùng đi dự bữa tiệc có chút tính chất báo thù.

Chủ nhân của bữa tiệc này không phải Tần Mạch, mà là tổng giám đốc của công ty nào đó có quan hệ mật thiết với chính quyền, khi tôi và Tần Mạch khoác tay nhau tiến vào thì bữa tiệc đã bắt đầu tới phân nửa rồi, tôi ngoài mặt thì cười, nhưng âm thầm bấu lên cánh tay Tần Mạch: “Đều tại anh cả!”.

Tần Mạch vui vẻ để tôi bấm một cái chẳng đau chẳng ngứa, so với thứ hôm nay hắn lấy được trước khi ra ngoài thì bấm nhiêu đấy thực sự chẳng ăn nhằm gì, hắn nở nụ cười dịu dàng hiếm hoi ở trước mặt đám đông, hạ giọng nói với tôi: “Cũng nhờ tiểu thư Hà hợp tác tốt mới đúng chứ”.

Hai má chợt đỏ bừng lên, tôi cầm ly rượu, cúi gằm mặt không nói gì nữa.

Kiểu tiệc tùng xã giao này phần lớn là các cuộc nói chuyện làm quen vô vị, chờ mãi chẳng thấy màn kịch hay mà Tần Mạch nói sẽ kéo màn, tôi có chút nóng ruột, đang định bảo về thì Tần Mạch bất chợt âm thầm bóp tay tôi, tôi nhìn theo ánh mắt hắn về phía cửa, đúng lúc thấy một ông già trung niên hói đầu tai to mặt béo mồ hôi nhễ nhại đang đi theo sau một người đàn ông khác, gật đầu cúi người chẳng biết đang nói những gì.

Tôi cau mày: “Trông người này quen quen”.

“Ừ, quen là phải, trưởng ban Châu Tằng ở cục Thuế, hồi đó em đã gặp lão ta trên bàn rượu, nếu không có lão ta, chắc em cũng không bị say bí tỉ như thế. Hai năm trước, người ném nhiều đá vào Tần Thị nhất chính là lão ta, mấy tay du côn hồi đó có lẽ cũng có can hệ tới lão ta. Tính ra, người này chắc là kẻ thù lớn nhất của anh”.

Tôi thấy lạ: “Giờ lão ta đang làm gì?”.

“Chuyện tham ô nhận hối lộ bị phanh phui, thừa lúc cái kim trong bọc còn chưa lòi ra thì vội vàng nịnh nọt cấp trên”.

“Đã như thế thì chẳng phải lão ta sẽ bình an vô sự à?”

Trong giọng Tần Mạch có chút ý cười: “Tiểu thư Hà ơi, anh mời em tới xem kịch cơ mà”.

“Anh đã làm gì hả?”.

“Anh chẳng qua chỉ giúp viện Kiểm sát thu thập ít chứng cứ tham ô nhận hối lộ của lão ta thôi”. Tần Mạch nói, “Đây là những hình phạt về mặt luật pháp mà lão ta đáng phải nhận”.

Tần Mạch vừa nói dứt lời, mấy người đàn ông mặc vest đi giày da đột ngột bước vào bữa tiệc, đưa mắt tìm kiếm khắp hội trường, rồi lập tức dừng lại ở trưởng ban Châu, mấy người kia bước tới, rút thẻ kiểm soát viên, sau đó định dẫn trưởng ban Châu ra ngoài.

Trưởng ban Châu tai to mặt béo sợ tới nỗi mặt mày tái nhợt, mồ hôi trên mặt cứ tuôn ra ào ào, cuối cùng cũng bất lực bị dẫn đi trong ánh mắt của những nhân vật nổi tiếng ở các giới.

Trước khi ra ngoài, trưởng ban Châu trợn trừng mắt căm hận nhìn về phía chúng tôi, Tần Mạch ở xa nâng ly lên rồi ngửa đầu dốc cạn nước trái cây trong ấy. Hắn mím môi nói: “Hà Tịch, lúc này em nên đưa vang đỏ cho anh mới phải”.

Tôi lạnh lùng hừ một tiếng: “Nếu anh muốn đi bệnh viện thì em đấm anh một cú cho nhanh”.

Tần Mạch vui vẻ thở dài: “Chua ngoa”.

Tôi bĩu môi, bình luận về màn kịch của Tần Mạch hôm nay: “Tần Mạch, anh sắp xếp vở này chán quá, chẳng có kịch tính gì hết”.

“Tiểu thư Hà ơi, tiểu thư còn mong thế nào đây? Thất bại trong sự nghiệp đã đủ để hạ gục một người đàn ông rồi, người ở tuổi như lão ta, vào tù bóc lịch xong thì chẳng thể nào làm lại cuộc đời được nữa, em không nhận ra sao, anh đã khiến cuộc đời của lão ta sụp đổ trong nháy mắt”.

Tôi nhún vai: “Em thích tìm một góc tối cho lão ta một dao hơn là để pháp luật trừng trị như thế này. Có lẽ đó là điểm khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ”.

Tôi vốn cứ nghĩ chuyện này sẽ kết thúc ở đó. Cuộc sống cứ bình lặng trôi qua sau khi tôi và Tần Mạch đã ổn định tình cảm. Tôi nghiêm túc nhận hợp đồng trang trí căn hộ mới của Tần Mạch, cẩn thận nghiêm túc hơn bất cứ hợp đồng nào.

Trong mắt tôi, căn hộ này đương nhiên sẽ trở thành ngôi nhà tương lai của tôi và Tần Mạch, tôi sẽ trở thành nữ chủ nhân của nó, đây còn là căn hộ đầu tiên tôi trang trí để bản thân được vào ở, trong lòng khó tránh khỏi kích động chờ mong, hy vọng mỗi chi tiết đều làm tới mức tốt nhất.

Nhưng lại khổ cho Phương Dĩnh và Châu Nghị, hai đứa vừa mới bắt đầu thực tập, đối mặt với công việc yêu cầu cao, cường độ mạnh có chút không quen, đặc biệt là Châu Nghị, không biết sao ngày nào cũng có vẻ hoảng hốt bất an, nhưng cũng may mà hai đứa đều là những đứa nhóc vô cùng nghiêm túc, thường không bỏ sót những việc mà tôi đã dặn dò.

Hiệu quả sau khi trang trí căn hộ xong cực kỳ tốt, tôi không kìm nổi ý nghĩ muốn kéo Tần Mạch tới xem thử, muốn nghe tiếng kêu kinh ngạc và lời khen ngợi của hắn, điều này có lẽ còn có thể khiến tôi vui hơn việc Tần Mạch thưởng cho tôi số tiền gấp năm mươi lần. Trong đầu tôi chỉ chạy qua chạy lại hai câu: Mình có chồng rồi, mình có ngôi nhà của mình rồi.

Chủ nhật, Tần Mạch bỏ thời gian tới xem căn hộ, đúng lúc chỉ có tôi và Châu Nghị là đang bận việc, nghe thấy tiếng còi xe ở bên ngoài, tôi bèn phấn khởi chạy ra ngoài xem, kéo Tần Mạch vào dạo một vòng chung quanh nhà, ra lệnh: “Nói thích đi”.

“Ừ, cũng được đấy”.

Tôi cau mày: “Nói thích mà!”.

Tần Mạch bật cười: “Được rồi, thích”.

Lúc này tôi mới thỏa mãn mà khoác cánh tay hắn, giới thiệu cho hắn từng chút một, em muốn đặt cái gì ở đây, bày cái gì ở đó, dù nói thế nào thì Tần Mạch cũng chỉ có một từ “được”, lúc đầu tôi còn định mắng hắn không đưa ra ý kiến nào khác, nhưng nghĩ lại, ý kiến hắn đưa ra giống của tôi thì tiếp thu, nếu không giống thì cứ lờ đi, hắn đề nghị cũng vô ích, tôi bèn dứt khoát tự quyết mọi việc.

Vừa xem vừa nói lên tới tầng hai, Châu Nghị đang cầm thước cuộn bước ra từ trong phòng ngủ, cậu ta cười cười với tôi: “Chị Hà, chồng chị…”. Cậu ta liếc nhìn Tần Mạch một cái rồi im bặt.

Tôi thấy lạ nhìn Châu Nghị đột ngột sững ra, lại quay đầu nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tần Mạch, kéo Tần Mạch ra phía sau, nhìn Châu Nghị đề phòng: “Chẳng lẽ cậu nảy sinh thứ tình cảm gì không nên có với chồng chị hả?”.

Vừa nói câu này, nét mặt Tần Mạch đã dịu xuống, Châu Nghị cũng kéo miệng ra, cười khổ nói: “Chị Hà, em… em tự dưng có chút chuyện, em đi trước đây”.

Nói xong cậu ta cũng chẳng chờ tôi gật đầu đồng ý mà chạy thẳng ra ngoài.

Tôi ngoái đầu lại nhìn Tần Mạch: “Chẳng lẽ trước đây anh đã làm chuyện gì không nên làm với người ta?”.

Tần Mạch nhếch môi lên lạnh nhạt cười: “Có lẽ đã làm rồi”.

Tôi nheo mắt nhìn Tần Mạch một cách đầy nguy hiểm. Hắn để kệ ánh mắt tôi rà khắp cơ thể mình, rồi mới ngừng cười, nghiêm túc nói: “Hà Tịch, đừng dùng cậu ta”.

Sắc mặt tôi chợt thay đổi: “Anh thật sự đã làm chuyện gì với người ta à?”.

Tần Mạch đưa mắt nhìn tôi vẻ chê bai, giải thích: “Bố cậu ta là trưởng ban Châu bị bắt giữ mấy hôm trước”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui