Không Yêu Thì Thế Nào

Không có xe dư, ngạo mạn chậm chạp đi trở về, vẫn là theo thói quen đi
trở về căn nhà trọ cùng ở với Mặc Vũ kia, trừ bỏ nơi đó, tôi nghĩ không
còn có nơi nào tốt để đi. Từ lúc hắn đột nhiên xuất hiện, đến mạnh mẽ
can thiệp vào cuộc sống của tôi, lại đến một năm dây dưa này, có chút
bất giác, hắn lại trở thành tất yếu tồn tại trong cuộc sống của tôi. Vò
vò vé máy bay trong ví tiền, không biết rằng cách xa một thời gian có
giúp cho chúng tôi tỉnh táo hơn mà đánh giá về phần tình cảm này hay
không.

Đi đến một chỗ cách nhà trọ không xa, không dự liệu bỗng
nhiên gặp phải mưa rào. Mùa này thời tiết luôn thay đổi thất thường, tựa như tâm tình con người, một giây trước còn tinh thông vạn lý, ngay sau
đó lập tức mưa to như trút.

Người đi trên đường lập tức tản ra
bốn phía, đều tìm chỗ trú mưa, tôi cũng theo dòng người, tìm một chỗ trú mưa dưới mái hiên trước cửa một siêu thị.

Vốn đã đến giờ tan
tầm, bên cạnh đứng rất nhiều người mới rời khỏi công ty ra, không biết
Mặc Vũ hiện tại đã về đến nhà hay chưa, hắn sẽ phản ứng như thế nào khi
biết tôi chạy đi mất, nói không chừng sẽ thực tức giận, cũng không chừng hắn vẫn đang còn ở công ty bận bịu, căn bản là không biết tôi đi ra
ngoài.

Đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên người xung quanh một
trận xôn xao, lúc này tôi mới phát hiện, bên cạnh đã có thêm một người,
là một cô gái xinh đẹp trông rất hiện đại , trông giống như búp bê,
trang phục trên người cũng đủ cho thấy thân phận bất phàm. Nhận thấy ánh mắt đánh giá của tôi, cô ấy lập tức đáp lại tôi bằng một nụ cười đáng
yêu.

Rất nhanh tôi đã hiểu được nguyên nhân sự xôn xao xung
quanh, cô ta đại khái là bị ngấm không ít nước mưa, y phục màu trắng cơ
hồ là biến thành trang phục xuyên thấu, trách không được vừa rồi mọi
người không khỏi hấp khí lạnh, mà cô ta còn hồn nhiên bất giác thoải mái mà đứng ở nơi đó.

Tôi cầm lấy ví tiền, cởi áo khoác đưa cho cô
ta, "Mặc vào đi!" Để tránh cho cô ta xấu hổ, tôi không chỉ ra cảnh xuân
vô hạn trước ngực cô ta.

"Cám ơn!" Lúc này cô ta mới bất tri
bất giác nhìn xung quanh, lè lưỡi đem áo mặc vào. Cùng lúc đó tôi nghe
được một tiếng tức giận nho nhỏ, trong lòng không khỏi cười thầm.

Một cái áo lập tức khiến cho cô ta đem tôi trở thành bằng hữu thân quen mà
đối đãi, không khách khí hỏi tiếp: "Cô có mang lược hay không? Tóc của
tôi đã rối bù, trong chốc lát cũng không dám gặp người."

Hôm nay vội vàng chạy đi, ba lô cũng không có lấy, lại làm sao có thể mang mấy
thứ này, nhìn tôi lắc đầu, cô ta đành phải dùng tay chuốt chuốt mái tóc
rối, "Ông trời cố ý làm khó tôi đây mà, vốn đang nắng, nói mưa lập tức
liền mưa xuống, còn đổ mưa lớn như vậy nữa." Vẻ mặt cô ta phẫn uất cơ hồ là đang nén giận.

Xem ra cô ấy không phải là người ở đây, tôi
hướng cô ấy giải thích, "Hai tháng gần đây thời tiết thường như thế này, nhiều người mỗi ngày đều mang theo ô, trời mưa cô phải chạy nhanh tìm
chỗ trú mưa, loại mưa lớn như thế này thường khoảng nửa giờ sẽ tạnh."

"Tôi cũng biết phải trú mưa nha, còn không phải là đuổi theo cái tên trộm
vặt đáng giận kia sao, không căn bản là cường đạo." Nhìn đến biểu tình
đầy nghi hoặc của tôi, cô ta lại tiếp lời: "Hôm nay tôi vừa tới đây, đợi xe Taxi một chút, còn có người tới gần, hắn nói đến đây đi họp, đánh
mất ví tiền, nhờ tôi cho gọi nhờ điện thoại, tôi dĩ nhiên cho hắn ta
mượn một lúc. Nhưng ai biết tôi vừa đem túi mở ra, hắn ta cướp túi của
tôi rồi bỏ chạy. Tôi dĩ nhiên là không can lòng, đuổi theo phía sau,
chạy không quá hai con phố, tôi cũng đuổi kịp, người cũng đã giao cho
cảnh sát rồi." Nói xong cô ta đắc ý giơ giơ lên túi xách trong tay,
"Muốn cướp đồ của bản cô nương ư, hắn ta nhầm mục tiêu rồi."

Lại là một cô gái ngây thơ không biết xã hội hiểm ác đến cỡ nào, tôi lắc
đầu, "Về sau vẫn nên cẩn thận một chút, an toàn của bản thân quan trọng
hơn so với tiền bạc."

"Lại nữa rồi, bổn cô nương chẳng qua đã
học vài năm thuật phòng thân, một lúc có thể đối phó với dăm ba tên trộm vặt như vậy cũng không thành vấn đề, hơn nữa nếu để mặc kệ cho bọn
người như vậy, chẳng phải sẽ khiến bọn chúng ngày càng càn rỡ hay sao."

Tôi thở dài, xã hội này trở lên hỗn loạn vốn không phải là do người xấu
càng ngày càng nhiều, mà bởi vì ngày càng nhiều những người thờ ơ với
cuộc sống như tôi.

"Về sau ra ngoài một mình không nên đến gần
người xa lạ." Lời vừa nói ra khỏi miệng, tôi mới nghĩ đến tôi cùng cô ấy không phải cũng là người xa lạ sao, tôi chưa bao giờ có thói quen nói
chuyện với người lạ, đại khái là trên người cô gái này có sự thu hút gì, hôm nay tôi cư nhiên lại chủ động cùng cô ấy nói nhiều chuyện như vậy.

"Người xa lạ cũng có nhiều loại a, tôi xem cô không phải là người rất tốt đấy
thôi." Cô ta chẳng hề để ý cười hì hì nói với tôi, "Aó khoác của cô tôi
phải làm thế nào mới trả lại được cho cô, cho tôi số di động cùng địa
chỉ của cô đi."

"Aó khoác cô giữ đi, không cần trả lại tôi." Dù
sao quần áo Mặc Vũ chuẩn bị cho tôi, tôi cũng hiếm khi mặc đến, tôi căn
bản mặc không hết.

"Thật đáng tiếc, chút nữa có thể lấy cớ biết
thêm chút thông tin của một mỹ nữ rồi." Nói xong cô ta cố bày ra biểu
tình đáng tiếc không thôi.

Cô ta không mở miệng trông còn giống
thục nữ đoan trang cao sang, chỉ cần mở miệng nói chuyện, biểu tình trên mặt liền vô cùng phong phú đáng yêu tựa như một tiểu cô.

Tôi cười cười, "Tôi tên là An Tĩnh, ở gần đây, về sau nếu có cơ hội sẽ gặp mặt thôi."

"Tôi gọi là Thúy Tây, cô là người bạn Trung Quốc đầu tiên của tôi." Không
nghĩ tới vừa hàn huyên mấy câu, lập tức đã thăng cấp lên làm bằng hữu.

"Đúng rồi cô nói cô ở gần đây, tôi cũng đến gần đây tìm bằng hữu, cô giúp tôi nhìn xem địa chỉ này đi như thế nào?" Nói xong cô ta chìa ra cuốn sổ
ghi chép.

Giấy trắng mực đen, mặt trên rành mạch viết một cái địa chỉ mà tôi vô cùng quen thuộc.

"Cô đến từ Mỹ? Muốn tìm Mặc Vũ? ――" kỳ thực vấn đề tôi muốn hỏi là " Cô và
anh ta có quan hệ gì?" , nhưng thế nào cũng không hỏi ra lời được.

"Cô quen biết Phí Ân?" mắt cô ta tròn xoe, lại cố ý làm ra cái biểu tình lã chã chực khóc, "Cư nhiên Phí Ân ở Trung Quốc quen bạn gái xinh đẹp như
vậy, không phải là tôi đã bị đá hay sao?"

"Bị đá?" Là ai bị nốc-ao còn không chắc chắn, suy nghĩ thiếu chút nữa tôi đã không cẩn thận nói ra khỏi miệng.

"Phí Ân sang Trung Quốc một năm, cũng chỉ có lễ giáng sinh năm ngoái trở về
vài ngày, còn đều sử lý công việc, thân là vị hôn thê của anh ấy, tôi có thể không lo lắng sao, đương nhiên muốn tới xem một lần."

Cô ta là vị hôn thê của hắn! Lòng bỗng lặng xuống, lúc này tôi mới phát hiện
ra mình hiểu biết rất ít về Mặc Vũ, , mỗi lần nói chuyện phiếm, tôi luôn luôn hướng hắn kể về cuộc sống nhiều điểm tích của tôi, nhưng lại chưa
từng muốn tìm hiểu cuộc sống của hắn, vẫn là do tôi ngoan cố cho rằng
đây là cuộc sống chung không có tình yêu, khăng khăng khép kín tình cảm
của chính mình, hiện giờ vị hôn thê của hắn đã tới đây, vừa lúc tôi có
thể buông tay, nhưng vì sao trái tim lại nặng nề lạnh lẽo như vậy, là do trận mưa này đi, cho nên cái đó không liên quan đến cô ta, cũng không
liên quan đến hắn.

Xem tôi nửa nagỳ không nói lời nào, Thúy Tây
cẩn thận quan sát đánh giá vẻ mặt của tôi nói "Cô là bạn của Phí Ân sao? Hay vẫn là . . ."

"Tôi với anh ta ở chung một chỗ." Tôi nhìn
thẳng vào mắt cô ta, cố gắng hết sức điều chỉnh ngũ khí của mình cho
thực bình thường.

"Cái gì? . . . . Hai người ởt chung một chỗ?"
Tôi không thể nói chính xác phản ứng của cô ấy nói lên điều gì, tạm thời coi như vợ cả kinh ngạc đi, chẳng qua là cô ta không nên khoa trương
như vậy mà la lớn lên đi, dẫn đến ánh mắt chú ý của mọi người với chúng
tôi.

"Mưa đã tạnh, có thể đi rồi." Nói xong tôi một mạch đi ra
ngoài, nói vạy cô ta lập tức liền đuổi kịp theo, về phản ứng lúc sau của cô ta, tôi có đoán cũng không ra, nhưng nhìn khí chất cùng giáo dục của cô ta, hẳn là sẽ không đến mức ngay giữa đường lớn mà mắng to hồ ly
tinh đi.

"An Tĩnh, cô đi chậm một chút đi, cô là phải về chỗ của Phí Ân đi." Cô ta cố gắng đuổi kịp bước chân của tôi, "Cô và Phí Ân
thực sự ở chung một chỗ sao? Không biết anh ấy sẽ có biểu tình như thế
nào khi nhìn thấy hai chúng ta cùng về nha."

Tôi nhìn cô ta,
trên mặt không chút oán hận đó kỵ, biểu tình duy nhất phải nói là . . .
đang tính kế! Theo trực giác của tôi là xem nhẹ, chẳng qua là đại lão
đang bị đảo lộn lên, từng tế bào não đều tràn ngập một chuyện, hắn có vị hôn thê.

Cửa lớn phòng trọ không khóa, tôi đẩy cửa, lập tức bị một cánh tay kéo
vào trong lồng ngực, ngẩng đầu liền chạm ngay phải khuôn mặt tràn đầy
tức giận.

"Em vì sao lại chạy ra ngoài? Em có biết anh ở đây lo
lắng từ trưa tới giờ không, muốn đi ra ngoài tìm em lại sợ em đột nhiên
trở về không có chìa khóa vào nhà."

Tôi nhẹ nhàng tránh ra ôm ấp của hắn, "Phía sau còn có người." Cũng giống như Thúy Tây, tôi cũng
muốn biết khi hắn nhìn thấy vị hôn thê này sẽ có biểu tình gì.

"Phí Ân, tại sao khi thấy em bộ dáng lại giống như không cao hứng. Không
tính cho em cái Hun hay sao?" Thúy Tây vẫn hi hi cười ôm cửa nhìn chúng
tôi.

"Em chạy tới đây làm cái gì?" Mặc Vũ nhíu chặt mày.

"Em là khâm sai đại thần, phụng chỉ tuần sát. Xem coi anh ở trong này làm cái gì?"

Mặc Vũ chỉ trả lời một câu; "Nhàm chán."

Thúy Tây tựa như đã quen thuộc với thái độ này của hắn, không bắt bẻ lại hắn nhún nhún vai, "Tóm lại em đã đến đây rồi, phòng của anh ở đây đủ lớn
đi, sẽ không đến mức đuổi em đi thuê khách sạn chứ?"

"Tạm thời
em ở đây không thành vấn đề, chẳng qua là nên an phận một chút cho anh,
đừng có kiểu ban đêm lệch múi giờ ngủ không được đến quấy rầy người
khác." Hắn cư nhiên đồng ý để cô ta ở đây, lòng trĩu nặng. Hai cô gái
cùng một người đàn ông ở dưới một mái nhà, lại là quan hệ xấu hổ như
vậy, cho dù xã hội thượng lưu không lạ gì, tình nhân, bạn gái bí mật đầy rẫy ra, cho dù hắn có thể làm theo ý mình, cô ta có thể không coi ai ra gì, nhưng tôi lại không thể vô tâm đến vậy. Xem ra thật là lúc phải rời đi rồi.

Đang hoảng hốt, Mặc Vũ kéo tôi lại, vuốt vuốt tóc cảu
tôi, "Vừa rồi có bị nhiễm mưa hay không?" Hắn đối mặt với hai người phụ
nữ, cư nhiên lại vẫn có thể ôn nhu nói chuyện với tôi như vậy.

Tôi lắc đầu tỏ vẻ không có gì, đồng thời không không dấu vết mà lới rộng khoảng cách với hắn.

Thúy Tây bên kia đã muốn kêu to, "Không cần có niềm vui mới đã vội quên
người cũ, thói quen không tốt, rõ ràng em là danh ngôn chính thất, nhưng ngay cả hỏi anh cũng không hỏi một tiếng a." Nói xong cô ta đi tới gần, "Toilet ở đâu, em phải sửa soạn một chút, cũng không nên để cho Phí Ân
thân yêu nhìn đến cái dạng này của em." Nói xong, cô đỏi khách thành chủ đi thẳng vào, cuối cùng còn không quên cho tôi một ánh mắt khó hiểu.

Tôi lẳng lặng nhìn Mặc Vũ, hắn tựa hồ cũng không có ý định giải thích với
tôi, ngược lại cau mày hỏi lại: "Nói một chút, buổi chiều đi làm gì? Sắc mặt của em rất khó coi, có phải có chỗ nào không thoải mái?"

Lòng tôi có chút không được tự nhiên, vì sao hắn có thể coi như không có
chuyện gì chứ, mà tôi tựa như mắc phải sai lầm gì cần hướng hắn giải
thích một phen vậy.

"Người nên giải thích là anh đi."

"Anh có gì mà phải giải thích, đang yên đang lành không lý do chạy đi ra
ngoài, hại người khác lo lắng từ trưa đến giờ hình như là em không phải
là anh đi." Trên môi Mặc Vũ nở một nụ cười trào phúng, loại này chỉ
khiến tôi càng thêm căm tức.

"Tôi cũng không đi đâu, chẳng qua
là không muốn tiếp tục ở cái nơi quỷ quái này." Tôi lạnh giọng nói,
khiêu khích mà nhìn hắn, tôi nói sai sao, mà hắn lại dùng loại ánh mắt
căm tức này nhìn tôi, nghĩ đến đó, tôi không sợ chết bồi thêm một câu:
"Còn tiếp tục ở đây, tôi sẽ điên mất."

Tôi lập tức cảm thấy cổ
tay bị hung hăng siết chặt, nhìn ra được hắn thực đang tức giận, lại
mang theo thất vọng nói không nên lời, nhưng kìm nén cái gì cũng không
nói, chúng tôi liền cứ như vậy mà giằng co, lòng tôi lại không ngừng
nhắc nhở chính mình: 'rời đi đi, mày đối diện với người này không một
chút lưu luyến'. Chẳng qua là chua xót từ đáy lòng lại không ngừng dâng
lên, ngày càng lớn, dường như sắp xông lên mắt.

"Các người sao
lại như thế, mới nói mấy câu đã không lên lời, sao lại cứ ngơ ngác đứng ở đây?" Thúy Tây dường như không cảm giác được không khí căng thẳng xung
quanh.

"Thúy Tây, ở đây không có chuyện của em, vào phòng đi."

Thúy Tây bất mãn nói thầm, "Chẳng qua em vừa mới tới đây, còn không biết
phòng của em ở đâu. Người ta chẳng qua chỉ muốn hỏi một chút có áo
choàng tắm hay mấy thứ tương tự hay không cho em mượn, thay thế cho quần áo ướt sũng trên người."

"Tủ âm tường bên phải toilet tất cả
đều còn mới cô lấy đi." Tôi cố gắng biến mình thành chủ nhà, đồng thời ý đồ đem cánh tay bị Mặc Vũ nắm chặt dứt ra, lại bị hắn nắm càng chặt
hơn.

"Cảm ơn." Thúy Tây đang muốn xoay nười, lại liếc mắt một
cái mờ ám nhìn vẻ chúng tôi, không ngờ lại quay lại, cô ta giơ một ngón
tay, chọc chọc mu bàn tay Mặc Vũ, "Không cần dùng lực lớn như vậy, đối
xử với phụ nữ có thai phải ôn nhu một chút có biết hay không?" Nói xong
cô ta nghiêng đầu cười với tôi, "Ngại quá, tôi xem túi áo khoác của cô
có phiếu xét nghiệm nên lỡ lấy ra xem." Nói xong cô ta lấy phiếu xét
nghiệm từ trong áo khoác cầm bên người giơ ra, lại đưa nó vào tay Mặc
Vũ, "Chuẩn bị làm ba ba, cất giữ làm kỷ niệm đi."

"Vừa rồi không cố ý nghe được đối thoại của hai người, Phí Ân, đừng lo lắng, nữ nhân
của anh sắc mặt không tốt là bởi vì em nói với cô ấy em là vị hôn thê
của anh, còng đang ăn dấm chua của em, hiện tại anh phải cố gắng mà dỗ
dành cô ấy một phen." Nói xong, cô ta giống như nhớ ra cái gì đó dặn dò
Mặc Vũ một câu, "Nhớ kỹ phụ nữ đều thích nam nhân ôn nhu, nhất định phải ôn nhu, anh trai yêu quý của tôi ạ."

Nó xong cô ta xem như
không có chuyện gì đi vào toilet, căn bản không để ý tới mình vừa ném
hai quả bom nguyên tử uy lực đến mức nào, chỉ để lại hai người tựa như
hôn mê ngu ngốc đứng tại chỗ.

Cô ta gọi hắn là anh trai? Thì phải nói cô ấy chính là . . . . của hắn. . . . tôi cư nhiên bị người ta vui đùa lớn như vậy.

Chờ tôi phục hồi lại tinh thần, chống lại cặp mắt của Mặc Vũ, trong đôi mắt kia rõ ràng kinh hỉ viết: "Thật vậy chăng?"

Không nghĩ tới tình cảm của tôi bị người khác đùa giỡn như vậy, tôi giống như là trước mặt mọi người thầm nghĩ phải lập tức tránh né đi: "Em mệt mỏi, em đi trước nghỉ ngơi một chút."

Tôi còn chưa có chuẩn bị thật
tốt để nói cho hắn, hắn cũng đã biết, điều này khiến tôi có chút trở tay không kịp, đành phải giả ngủ.

Nằm ở trên giường, tim lại nhịn
không được cứ đập thình thịch không ngừng, tôi đem chăn trùm kín cả
người, kỳ quái bản thân sao lại khẩn trương như vậy, tôi lại không có
làm sai chuyện gì a.

Một khi Mặc Vũ biết được đồng nghĩa với có
một số việc tôi không thể tiếp tục trốn tránh, tôi khống chế không được
mà hốt hoảng.

Qua nửa ngày, mới nghe được tiếng bước chân đi vào phòng ngủ, toàn thân tôi căng thẳng tóc gáy dựng lên, không biết hắn sẽ nói gì với tôi.

Giường bên cạnh hơi lún xuống, tôi cảm giác được nửa người hắn nằm bên cạnh tôi.

Mặc Vũ nhẹ nhàng mà lật lên một góc chăn, lập tức tôi hít phải một cỗ khí
lạnh, lúc này mới ý thức được tôi sớm đã đem mình buồn chết ở trong
chăn.

"Nghe người làm nói buổi chiều trước khi ra khỏi nhà em
còn chưa ăn cơm trưa, trước ăn no đã rồi hãy nghỉ ngơi, em muốn ra ngoài ăn hay là kêu đầu bếp đến nhà nấu, nếu muốn thế nào nghĩ nhanh một
chút, để kêu người mang đến." Nguyên lai tưởng hắn sẽ truy hỏi vấn đề
gì, không nghĩ tới cái gì hắn cũng không nhắc tới.

Ngữ khí của
hắn thực nhẹ nhàng, không có lấy một tia khác thường, thật giống như đối thoại lơ đãng ngày thường, điều này khiến tôi có thể thở phào nhe nhõm
một hơi, nhưng không hiểu sao lại có chút thất vọng.

Nghĩ đến
Thúy Tây từ xa tới làm khách, không lý nào lại bắt người ta ở nhà cùng
chúng tôi "Tĩnh dưỡng." , huống chi mấy ngày nay cho dù là ngủ bù , tôi
cũng thấy đã ngủ đủ rồi, "Đi ra ngoài ăn đi, coi như là đón tiếp Thúy
Tây."

"Anh nghĩ em sẽ tức giận nó, không nghĩ tới em lại có khí
phách như vậy." Không biết là do tôi mẫn cảm hay sao mà cảm thấy miệng
lưỡi hắn như là của người khác vậy.

"Em tại sao phải sinh khí
với cô ấy, nếu sinh khí cũng là do tức hai người đi." Ai kêu hắn đồng
mưu với Thúy Tây nói những lời đó làm cho người ta hiểu lầm.

"Chuyện này không kiên quan đến anh, là em mang nó về đây, ở trong nhà anh chỉ
số thông minh của Thúy Tây được chứng nhận là thấp hơn người thường, anh không nghĩ nó làm sao lại lừa được em." Hắn cố bày ra vẻ mặt vô tội.

"Anh là đang gián tiếp nói em thiếu thông minh sao?" Tôi oán hận nhìn vẻ mặt cười cợt không tốt lành gì của hắn.

Hắn không nói gì, chẳng qua là một mực mỉm cười, tôi bỗng nhiên ý thức được bản thân đã thản nhiên đối mặt hắn, thật không hiểu vừa rồi do quá khẩn trương gây nên hay sao. Nói chuyện thoải mái như vậy, lại nhớ tới giống như ngày trước, tôi cười khổ, hắn luôn có thể khống chế hết thảy đúng
theo ý hắn.

Ngoài cửa vang kên tiếng đập cửa, nơi này không có
người thứ tư xuất hiện, tất nhiên là Thúy Tây, tôi nhìn Mặc Vũ vẫn miễn
cưỡng tựa vào chỗ bất động như trước, đành phải ngồi dậy sửa sang một
chút quần áo rồi ra mở cửa.

Thúy Tây nhìn tôi lại nhìn Mặc vũ,
lè lưỡi, "Ngại quá, quấy rối hai người trên giường tìm hiểu lẫn nhau."
Trời ạ cô ta nhất định phải ăn nói kinh động người khác như vậy mới được sao?

Tôi khó xử nhìn Mặc Vũ liếc mắt một cái, hắn tựa hồ đã
thành thói quen, nhún nhún vai tỏ vẻ không sao cả, "Về sau em sẽ rõ,
Thúy Tây là người không nói được tiếng Trung Quốc."

"Ai nói vậy, An có thể làm chứng, cho tới bây giờ, còn chưa có nghe thấy ai bảo em
không phải người Trung Quốc, hơn nữa em có nói sai gì đâu, chẳng lẽ
không phải hai người vừa mới ở trên giường tìm hiểu trao đổi sao?"

Đối với ánh mắt nghi hoặc của Thúy Tây, tôi chỉ biết bối rối mà gật đầu,
đúng đúng rồi, đại tiểu thư cô ta nói gì cũng không sai, Hán ngữ của cô
ấy nói được một cấp lớn, ý tứ cũng như vậy, chẳng qua là ai có thể làm
cho cô ấy hiểu được, cách nói của tiếng Trung không phải là như vậy.

Ánh mắt trêu tức của Mặc Vũ dời từ trên người tôi chuyển sang Thúy Tây, "Nói nhanh, lần này em lại muốn mượn cái gì?"

"Vẫn là anh trai hiểu ý em nhất, em muốn mượn quần áo, em không thể mặck đồ ngủ ra ngoài shopping được."

Tôi dẫn cô ấy đến phòng thay quần áo thông với phòng ngủ, tôi chỉ chỉ một
loạt quần áo bên phải, "Những thứ này đều chưa từng có mặc qua, dáng
người chúng ta không khác là mấy, cô mặc hẳn sẽ không có vấn đề gì."
Phòng thay đồ cách một thời gian liền tự động được bổ sung thêm một số
quần áo mới, thậm chí còn có linh kiện thay thế, cũng không cần tôi lo
đến.

Thúy Tây giơ tay lướt qua lại, "Cư nhiên đều là Donair, hắn chính là nhà thiết kế tay sai của anh trai," Cô ta cười hề hề, "Không
nghĩ tới anh trai lại để ý cả đến những việc nhỏ như thay nữ nhân phối
hợp quần áo."

Mặc Vũ dựa vào cửa lạnh lùng phán một câu, "Nếu như không muốn mặc áo ngủ đi ra ngoài, tốt nhất lập tức cầm quần áo rời đi."

Thúy Tây lè lưỡi, vội vàng gỡ xuống hai bộ quần áo, tôi nhìn ra được cô ta
đối với Mặc Vũ còn có thêm"Kính sợ" , "Trước mắt tôi mượn hai bộ này,
chờ ngày mai mua quần áo xong tôi sẽ trả lại cho cô."

Chần chừ một chút, tôi có chút hồ đồ, "Hành lý của cô đâu? Có muốn tìm người giúp cô mang đến?"

"Toàn bộ hành lý của tôi cô đều thấy nha." Biểu tình của cô ta giống như vừa nghe thấy một vấn đề vớ vẩn.

Tôi sửng sốt, chẳng lã cô ấy đang chỉ cái túi nhỏ cướp về từ trên tay tên trộm vặt sao?

"Đứa ngu ngốc này ra ngoài chưa bao giờ mang hành lý, nó nhớ rõ mang tiền bỏ trong túi đã là khá lắm rồi." Mặc Vũ trả lời nghi vấn trong lòng tôi.

"Trước mặt An giở trò mắng em ngu ngốc, thật không để cho người ta chút thể
diện." Thúy Tây vội vàng biện hộ, "Không phải tôi quên mang hành lý,
chẳng qua là không muốn mang, du lịch lạc thú không phải là làm du
khách, mà là trải nghiệm cuộc sống của dân bản xứ, vì vậy, đi Ne-pan sẽ
mặc váy hoa lớn, ẤN Độ sẽ mặc đồ của phụ nữ Ấn, cool nhất vẫn là đi Ả
Rập, có thời gian dài đến cả tháng ngày nào tôi cũng đều dùng cái khăn
che mặt, cái kiểu mình nhìn thấy người khác người khác lại không nhìn
được mình, cảm giác thực sự mới mẻ."

Nhìn thấy sự vui sướng cùng hưng phấn từ ngũ quan của cô ấy toát ra, tôi tuyệt đối tin tưởng Thúy
Tây là một người có thể chân chính trải nghiệm cuộc sống lữ hành lạc
thú, chẳng qua là tôi đang tò mò cô ấy đến Trung Quốc sẽ mặc cái gì.

"Anh vẫn còn may mắn là nó còn chưa có nghĩ đến sẽ đi Châu Phi thăm bộ lạc thổ dân nguyên thủy."

Tôi nhịn không được nhìn Mặc Vũ cười, chính xác, tới nơi đó cái gì cũng không cần phải mặc.

Mặc Vũ lại kéo tôi đi ra khỏi phòng thay quần áo, vứt cho Thúy Tây một câu: "Cho cô 10 phút thay quần áo, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm, còn có buổi
tối cô ngủ tại phòng phía bắc kia."

"Hì hì, em đã chọn căn phòng tốt nhất cho chính mình rồi, không có cách xa, ngay tại căn phòng sát vách của hai người."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui