''Chật chân á? ‘’
Đoàn Lục ngơ ngác đặt đống củi xuống đất rồi phóng xuống bên dưới ngay cạnh chỗ Dực Dụ ngồi. Cậu nhìn vẻ mặt khó khăn của Dực Dụ liền lúng túng chẳng biết làm sao liền nhớ đến mấy thao tác mà bác họ thường dùng để xoay khớp chân bị chật của bệnh nhân ở phòng bệnh của bác.
Đoàn Lục tháo giày của Dực Dụ ra, chăm chú quan sát cổ chân của cậu có chút khiến cậu hơi ngại. Đoàn Lục là người thứ hai chạm tay nhẹ nhàng vào chân cậu, người đầu tiên chính là Trạch Trực Cảnh.
Mấy phút sau khi Đoàn Lục xoa bóp nhẹ cổ chân của cậu thì cậu ta ngước lên nhìn cậu nhẹ nhàng cất giọng.
''Hay tôi cõng cậu về lều nhé, lỡ như tôi bẻ khớp chân không đúng thì toang mất, cứ về để người lớn xem sao ‘’
Dực Dụ do dự một lúc vẫn chưa đáp lại, lỡ như quay về lại bị Trạch Trực Cảnh bắt gặp Đoàn Lục cõng mình thì chắc chắn sẽ tức giận lên cho xem, lúc trước chẳng phải chỉ vì cậu đi thăm Cố Phong thôi mà Trạch Trực Cảnh đã điên lên đấy sao?
‘’ Nè? Dực Dụ cậu bị đơ người rồi hả? sao không trả lời?’’
Cậu giật mình vì bàn tay quơ qua quơ lại của Đoàn Lục.
''Hả? …À được, phiền cậu rồi ‘’
Nghe cậu nói xong thì Đoàn Lục liền quay người lại tỏ ý kêu Dực Dụ leo lên rồi để cậu ta cõng về. Dực Dụ bèn ngã lên lưng của anh Đoàn Lục, dù sao thì cũng không còn cách nào, với cả chắc là Trạch Trực Cảnh không có kiểu ghen tuông vô lý như vậy đâu.
Dực Dụ ‘’…’’
Cố Phong ‘’…’’
Hạ Mỹ Mỹ ‘’…’’
Tô Tranh Ngữ nhìn vẻ mặt khó chịu của Trạch Trực Cảnh liền cất giọng ‘‘Cậu bị gì vậy? chỉ nhờ cậu bẻ lại khớp chân cho Dực Dụ thôi mà mặt nặng mặt nhẹ vậy?’’
Trạch Trực Cảnh là con trai của ba mẹ đều là bác sĩ nên biết về việc bẻ khớp là chuyện bình thường nhưng từ nãy đến giờ gương mặt khó coi của cậu khiến mọi người đều khó hiểu.
Ba người kia nhìn là biết được tại sao Trạch Trực Cảnh lại khó chịu vì khi nhìn thấy Dực Dụ được Đoàn Lục cõng về thì anh là người kéo Dực Dụ xuống xém chút là Đoàn Lục không giữ thăng bằng được thả Dực Dụ trên lưng xuống đất luôn rồi,phải khiến cậu kịp nói rằng Dực Dụ bị chật chân thì Trạch Trực Cảnh mới nhẹ nhàng đỡ Dực Dụ xuống.
( Thật ra đoạn này tức là Trạch Trực Cảnh vừa thấy Dực Dụ trên lưng Đoàn Lục đã đi thẳng đến dứt khoát kéo tay Dực Dụ đang trên cổ Đoàn Lục xuống nên mới khiến cả Đoàn Lục và Dực Dụ không giữ thăng bằng kịp. Ừ thì đương nhiên đoạn này Trạch Trực Cảnh không nghĩ đến việc bé nhà bị sao đầu tiên mà lại ghen trước tiên nhé.)
Đoàn Lục và mấy đứa khác lại đi vào trong lấy đống củi kia về nấu ăn.
Cố Phong có đem theo thuốc khử trùng, cậu đem qua đưa cho Dực Dụ liền đi đến chỗ mấy đứa kia đang nấu cơm nhộn nhịp. Trong lều chỉ còn mỗi Trạch Trực Cảnh với Dực Dụ ngồi.
Cậu thoa thuốc khử trùng lên mu bàn tay rồi đến mấy chỗ khác một cách điêu luyện, cũng đúng vì trước đó cậu cũng thường tự thoa thuốc sau khi đánh nhau với người khác …chỉ là bây giờ có chút muốn chửi thề, mặc dù khá giống đám con gái nhưng cậu thật sự đang cảm thấy tủi thân vì Trạch Trực Cảnh ngồi sát bên không giúp cậu,từ nãy đến giờ cũng không thốt ra được câu hỏi han lo lắng nào từ anh.
Dực Dụ không nhịn được liền cất giọng, trong giọng có xen chút sự giận dỗi nhưng cũng có phần nhỏ nhẹ.
''Bộ anh giả vờ hỏi han một câu sẽ xuống địa ngục hả? ‘’
Trạch Trực Cảnh trực tiếp gạc đi câu nói của Dực Dụ, anh hỏi ngược lại cậu ''Em từ lúc nào thân thiết với Đoàn Lục vậy, lúc đi lụm củi cũng nhìn thấy cậu ấy kéo tay em đi ‘’
Dực Dụ thở ra một hơi nặng nề trước câu nói của anh, cậu không nghĩ đến việc bản thân sẽ trả lời anh nên cứ im lặng cúi đầu thoa thuốc lên vết thương ở chân.
Đoàn Lục là một người đối với ai cũng tốt bụng và nhiệt tình, một người không thích kết bạn như Dực Dụ cũng khó mà phản khán lại được sự nhiệt tình ấy của Đoàn Lục.
Trạch Trực Cảnh cảm nhận được việc Dực Dụ lại im lặng bướng bỉnh không muốn trả lời anh, anh lại cất giọng hỏi tiếp.
‘‘Dụ Dụ? giờ em lại không muốn trả lời anh chứ gì?’’
Cậu bực bội ngước nhìn Trạch Trực Cảnh khó chịu quát lên.
''Rốt cuộc em phải trả lời gì đây trong khi anh còn chẳng quan tâm em bị gì? Trạch Trực Cảnh nghe rõ đây! Em đau chân, những vết trầy khác cũng làm em rát nên em đã hi vọng khi trở về anh sẽ lo lắng cho em đó! Thế mà đến Tô Tranh Ngữ còn hỏi em có bị gì không trong khi anh lại kéo em xuống khi chân em đang bị chật ‘’
Cậu bức bối, cảm xúc hỗn loạn nhìn Trạch Trực Cảnh, loạt cảm xúc khó chịu trong người dồn lên hết giọt nước mắt sinh lý động lại khoé mắt cậu mặc dù hiện giờ cậu không hề muốn khóc.