Tối đến Mạc Lục cầm trên tay một vài quyển tập bước sang gõ cửa phòng của Tạ Tử Trung.
Tiếng chốt cửa vang lên Tạ Tử Trung một tay mở cửa một tay cầm khăn lau khô mái tóc – "Ăn uống gì chưa." Tạ Tử Trung hỏi.Mạc Lục bước vào phòng, ngồi lên giường rồi đáp, "chưa."Tạ Tử Trung treo chiếc khăn lên giá đỡ quay sang nhìn Mạc Lục rồi nói – "hay là ra ngoài ăn đi rồi hẵng về học."Nhìn thấy Tạ Tử Trung xoa bụng mấy cái thì Mạc Lục đã đón ra được là cậu ấy chưa ăn – "cũng chưa ăn sao?"."Ba mẹ cậu đâu? Khi nãy vào nhà cũng không thấy?" Mạc Lục hỏi tiếp."Về quê mấy hôm nữa mới lên." Tạ Tử Trung trả lời.***Tạ Tử Trung và Mạc Lục cùng ngồi ăn tại một quán mì ven đường mà cả hai thường lui tới.
Lúc nhỏ Tạ Tử Trung hay được mẹ đưa ra quán mì này ăn và lần đó cậu gặp được Mạc Lục đang ngồi ăn một mình, thấy thế Tạ Tử Trung nhấc tô mì lên bước đến bàn của Mạc Lục để làm quen – "mình ăn cùng cậu được không?" Giọng nói trầm ấm, ngọt ngào đã khiến Mạc Lục đồng ý.Sau lần ngồi ăn cùng nhau mà hai người đã trở thành bạn thân của nhau cho đến tận bây giờ.Quán mì không quá to chỉ vỏn vẹn vài bộ bàn ghế xếp xen kẽ với nhau, nhìn rất cũ kỹ nhưng chất lượng thì khỏi phải bàng đến.Mạc Lục nhìn Tạ Tử Trung đang ăn rồi sặc cười, thấy vậy Tạ Tử Trung liền lấy một tờ khăn giấy đưa cho Mạc Lục rồi cúi đầu xuống ăn tiếp, dùng được vài đũa rồi Tạ Tử Trung ngước nhìn Mạc Lục, hình như cậu ấy nhớ ra điều gì đó – "sao lại cười?" Tạ Tử Trung hỏi."Lag thế à?" Mạc Lục cười đáp – "Tôi chỉ đang nghĩ, nếu như mấy bà chị thấy cậu ngồi ăn ở đây thì chắc ngày nào mấy chị đó cúng lui tới cho mà xem".Tạ Tử Trung đứng lên, "cho cháu gửi tiền ạ."Mạc Lục nhìn Tạ Tử Trung, "phắc lơ mình luôn à?".Ăn uống no nê hai người họ cùng nhau quay về phòng làm bài tập, Tạ Tử Trung nhìn Mạc Lục hồi lâu rồi hỏi, "cậu học lớp đó như nào?".Đang viết bài Mạc Lục ngước nhìn Tạ Tử Trung với vẻ mặt chán đời – "như một cô hổ dữ đi lạc xuống đồng bằng vậy."Tạ Tử Trung nhếch mép cười làm cho Mạc Lục phải cáu lên lao đến đánh nhẹ Tạ Tử Trung mấy cái – "cậu còn trêu tôi hả? Biết sai chưa.""Biết, biết, tôi biết sai rồi."Sáng hôm sau Tạ Tử Trung đứng trước cửa nhà của Mạc Lục, từ bên trong Mạc Lục bước ra vẫy tay chào cậu ấy – "đợi có lâu không, đi thôi."Cả hai cùng nhau đến trường như mọi ngày, cùng nhau đi qua từng con hẻm nhỏ, vừa chuyện phiếm vừa đùa giỡn, khi họ vừa đến cổng trường có một vài chị lớp trên ùa đến bao vây Tạ Tử Trung tặng bánh và nước ngọt cho cậu ấy.Tạ Tử Trung không thích ăn vặt và uống nước ngọt, nhưng mấy chị người nào người nấy cũng cầm trên tay vài cái bánh và mấy lon nước ngọt.
Mạc Lục chứng kiến cảnh tượng này không sao nhịn được cười cho đến khi Tạ Tử Trung quay sang nhìn chằm vào Mạc Lục thì cậu ta mới cố nén lại một tí.Tạ Tử Trung nhận một vài phần bánh rồi một mạch đi vào trong, Mạc Lục ở phía sau cười toe toét như đang xem một chương trình hài, mấy bà chị nhìn Mạc Lục rồi ùa lại hỏi chuyện.
Mạc Lục không thèm để tâm đến mà chạy vào trong để đuổi kịp bước đi của Tạ Tử Trung – "này! Tạ Tử Trung đợi tôi".Sau khi lại gần Tạ Tử Trung, Mạc Lục cố gắng nghiêm túc hỏi – "sao thế? Cậu không thích à?"Tạ Tử Trung dừng bước quay sang đưa hết số bánh ngọt trên tay cho cậu rồi về lớp học của mình – "cho cậu tất."Ngày hôm nay lớp của Mạc Lục có một bạn nữ vừa chuyển đến.
Dáng người nhỏ nhắn, làn da trắng, tóc xõa ngang lưng đặc biệt là gương mặt rất dễ thương, thầy chủ nhiệm gọi bạn nữ vào trong để giới thiệu bản thân."Xin chào mọi người, mình tên là Ái Nhi, rất vui được làm quen với lớp."Chất giọng ngọt ngào cất lên khiến cho mấy thằng con trai trong lớp phải chết mê, thầy chủ nhiệm nhìn xung quanh để xếp chỗ ngồi cho Ái nhi nhưng nhìn kỹ lại thì chỉ còn bàn của Mạc Lục là còn trống.Mạc Lục nằm úp mặt trên bàn không mấy để tâm đến, thầy chủ nhiệm liền hô lên – "Mạc Lục! em ngồi sang một bên cho bạn mới vào ngồi."Mạc Lục giật mình ngước lên nhìn thầy chủ nhiệm như không biết chuyện gì đang xảy ra, một bạn học sinh ngồi phía trên quay xuống kê tay nói nhỏ với Mạc Lục – "cậu đã bỏ lỡ một khoảnh khắc đặc biệt rồi đó."Mạc Lục nhìn sang thấy bạn nữ đang đứng ngay chỗ ngồi của mình, là đoán ra bạn nữ được xếp ngồi cùng, cậu kéo chiếc cập sang một bên rồi rì đầu xuống mặt bàn nhắm mắt mà nằm tiếp, cả lớp nhìn chằm chằm vào Mạc Lục tỏ vẻ khó chịu.Sau buổi học đó mọi người trong lớp đều nói với nhau rằng, Mạc Lục là một thằng phách lối, chảnh choẹ, ỷ mình có một tí sắt rồi ra vẻ.
Nhưng Mạc Lục lơ đi những lời đàm tiếu sau lưng mà vẫn cứ hồn nhiên mà nằm ngủ trong giờ học.Trong giờ ngữ văn Mạc Lục chú tâm nghe thầy giảng bài rồi ghi lại vào vở, lúc đó Ái Nhi quay sang bắt chuyện với cậu – "nghe nói cậu học giỏi lắm đúng không?".Mạc Lục chỉ lắc đầu rồi tiếp tục ghi bài – "có gì mình không hiểu cậu giúp mình có được không?" – Ái Nhi hỏi tiếp.Mạc Lục lo nghe giảng không mấy để tâm đến lời nhờ cậy của cô ấy mà trả lời suông, "nếu tôi có thể."Cậu bạn ngồi phía trên nghe vậy liền quay xuống – "có gì không hiểu cậu có thể hỏi mình, mình sẵn lòng."Ái Nhi cười nhẹ rồi đáp, "cảm ơn cậu.".