(*) Giải thích của biên dịch: bắt đầu từ chương này sẽ đi sâu vào thế giới của nhân vật "tôi" cũng tức là Hirata Shuichi của phó bản Vực quỷ đen trắng nên số thứ tự vẫn được đánh liền mạch nhưng tên chương sẽ được thay đổi theo đúng như tác giả đặt tên.
"Ngày 2 tháng 12." Watanabe trả lời.
Phong Bất Giác nói: "Thời gian diễn ra trong video đầu tiên là ngày 24 tháng 11 phải không?"
"Đúng vậy."
"Xin hỏi thời gian của video thứ hai, thứ ba là...?" Phong Bất Giác lại hỏi tiếp.
Wanatabe không trả lời ngay, hình như anh ta cũng cần suy nghĩ một chút, nhưng cảnh bộ Tachibana thì nắm rõ vụ án hơn, ở phía sau tiếp lời: "Fukui bị bắn chết vào ngày 26 tháng 11, buổi chiều hôm đó, anh ta đã đuổi người làm trong nhà đi hết, lý do là... Để gặp vợ của Hirata là Sato Haruko." Ông ta hơi ngập ngừng một chút khi nói câu này, chắc đang tìm từ ngữ thích hợp, "Cá nhân tôi cho rằng tên Fukui này chết không hết tội, nhưng cậu vì muốn có được hung khí mà làm liên lụy đến cấp dưới của tôi, thì tôi tuyệt đối sẽ không nể tình gì đâu."
Lúc này, Wanatabe bổ sung thêm: "Thi thể của Fukui đến buổi trưa ngày hôm sau mới được phát hiện, do bị súng bắn nên tiến hành điều tra cực kì thận trọng. Mà hôm đó, Hirata-kun vẫn đến công ty làm việc như bình thường, biểu hiện khá bình tĩnh. Sato Haruko thì vắng mặt, nhưng tối hôm đó thì xảy ra chuyện như trong video thứ ba."
Phong Bất Giác lên tiếng: "Vậy thì, cảnh sát Yamada mất tích chắc là trong khoảng thời gian từ khi Hirata rời khỏi công ty vào ngày 24 tháng 11 cho đến buổi sáng ngày 26 tháng 11 phải không?"
Cảnh bộ Tachibana tiếp lời: "Tối ngày 25, cậu ta chạy xe đạp ra ngoài đi tuần, rồi không thấy cậu ta nữa."
"Phát hiện ra xe đạp hay chưa?" Phong Bất Giác hỏi.
"Bây giờ tôi hỏi cậu, người đang ở đâu!" Tachibana quát lên.
"Nói vậy là không thấy sao?" Phong Bất Giác trầm ngâm nói, "Ừm, hóa ra là như vậy."
"Tên nhóc này cậu nói kiểu đó là muốn ăn đòn phải không? Tachibana vứt mẩu thuốc trên tay, lại xông đến một lần nữa.
Phong Bất Giác phớt lờ ông ta, chỉ lên tiếng nói: "Theo tôi được biết, tình hình trị an ở Nhật vẫn rất tốt. Nếu ở thành phố lớn thì cảnh sát hình sự và cảnh sát đặc vụ mới được trang bị súng, tỷ lệ cảnh sát chiếm trong tổng dân số khá cao. Nhưng ở thị trấn nhỏ như này, tôi đoán chừng, từ tình hình trị an cho đến các vụ án hình sự đều do một số người cố định và hạn chế phụ trách. Cho nên, Yamada trở thành mục tiêu cũng không có gì lạ." Anh ngừng một lúc, đoạn nói tiếp: "Tôi nghĩ như thế này, giả thiết Hirata cướp mất súng của Yamada, anh ta có hai sự lựa chọn, một là lấy trộm, hai là cướp."
Lấy trộm thì cần có kỹ thuật, huống hồ còn trộm đồ của cảnh sát, một khi bị bắt tại trận thì sẽ bị còng tay vô tù, vậy ý đồ mưu sát Fukui cũng sẽ bại lộ theo. Hirata làm việc không tính đến hậu quả, nhưng đấy là với tiền đề giết Fukui thành công. Trước khi hoàn thành tội ác, anh ta không dễ gì mắc phải sai lầm. Vậy thì, cướp rõ ràng chắc ăn hơn lấy trộm, đương nhiên, tội cũng nặng hơn, nhưng một người đàn ông đang lên kế hoạch giết người thì sớm đã hiểu được chuyện này.
Nếu là cướp, thì không cần kỹ thuật gì cả, chỉ cần nhân lúc trời tối, chọn một nơi vắng vẻ không người, tấn công Yamada không chút phòng bị từ phía sau, rồi lấy khẩu súng là được. Nhưng nếu như vậy, Yamada không thể mất tích được, cùng lắm anh ta chỉ ngất ở bên đường thôi.
Hiện tại đúng là Yamada đã mất tích, vậy chứng tỏ trong quá trình Hirata cướp súng đã xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, hoặc anh ta vốn chỉ định đánh cảnh sát Yamada ngất đi, nhưng khi hành động lại lỡ tay đánh chết..."
"Khốn kiếp!" Lần này Tachibana thật sự ra tay, ông ta tiến tới nắm áo của Phong Bất Giác: "Cuối cùng cũng nhận tội rồi sao? Nói! Thi thể của Yamada đang ở đâu!"
Phong Bất Giác tiếp tục bình tĩnh tự thuật: "Tôi không biết, tôi chỉ phỏng đoán dựa theo manh mối mà hai người nói với tôi thôi... Hự..." Anh nói đến đây thì bị ăn một cú đấm thật mạnh từ Tachibana, giá trị Hp trực tiếp bay màu 30%, đồng thời còn bị kèm theo trạng thái [Tê liệt].
"Cảnh bộ Tachibana!" Wanatabe kéo ông chú kia ra: "Xin đừng lạm dụng tư hình với đối tượng tình nghi!"
"Đối tượng tình nghi? Tên nhóc này chí ít cũng đã giết hai người!" Tachibana gào lên.
"Được rồi, cảnh bộ Tachibana…" Watanabe khuyên bảo.
Phong Bất Giác nuốt phải quả đắng, lồng ngực không thể thở đều được nữa, phải mất một lúc mới dần hồi phục. Tự nhiên anh lại đắm chìm vào thú vui suy đoán, tự hành động theo suy nghĩ của mình, cú đấm này khiến anh ý thức lại, anh đang ở trong phó bản độ khó Ác Mộng. Cho dù hai người trước mặt là NPC hình dạng con người có thể giao tiếp, thì cũng không thể có chuyện "an toàn". Bất kỳ một lỗi nhỏ nào cũng sẽ làm cho bản thân tiêu tùng. Nói sai, thậm chí thái độ xấu, đều có xác suất kích hoạt DEADTH FLAG, bất cứ NPC nào cũng có khả năng tiêu diệt anh.
"Hộc… Hộc…" Phong Bất Giác thở hổn hển, nuốt nước miếng, tiếp tục câu nói bị cắt ngang trước đó: "Nếu như Hirata tiến hành tấn công và giết chết Yamada khi anh ta đang chạy xe đạp đi tuần. Vậy thì, xe đạp phải được tìm thấy rồi mới đúng."
Tachibana bình tĩnh lại, Wanataba buông tay ra, hai người quay đầu lại nhìn Phong Bất Giác, nghe xem anh muốn nói gì tiếp theo.
"Khi Hirata phát hiện ra mình lỡ tay đánh chết cảnh sát, chỉ có hai phản ứng, một là cướp súng rồi bỏ chạy ngay; hai là xử lý xác chết rồi mới chạy. Cho dù ở tình huống thứ hai, anh ta cũng không thể cùng lúc chuyển xác chết lẫn xe đạp được. Cùng lắm thì vứt xe đạp ở góc khuất nào đó gần đấy, sau đó nghĩ cách chuyển xác chết đi." Nói đến đây, anh lại hỏi: "Đúng rồi, Hirata có xe hơi không?"
Wanatabe trả lời: "Không có, trên thực tế anh ta cũng không có bằng lái."
"Vậy cơ bản có thể loại trừ khả năng anh ta lái xe đâm chết Yamada, sau đó bỏ thi thể và xe đạp vào cốp xe rồi chuyển đi." Phong Bất Giác suy nghĩ về chuyện này, anh lại ngừng khoảng chừng mười giây, sắp xếp lại mạch suy nghĩ: "Tôi có ba suy luận, đầu tiên, sau khi Hirata tấn công Yamada, kéo thi thể đến một góc khuất nào đó rồi xử lý. Còn xe đạp bỏ lại bên đường, sau khi sự việc xảy ra thì được người thứ ba phát hiện và xử lý. Người thứ ba này chắc chắn không chứng kiến vụ án xảy ra, cho nên mới dám lấy xe, rất có khả năng là một kẻ lang thang, hiện giờ đối phương có lẽ đã rời khỏi thị trấn, hoặc có lẽ sau đó biết được chiếc xe có liên quan đến một số sự vụ, đâm ra lo sợ mà vứt xe đạp xuống hồ thậm chí gỡ bỏ linh kiện cũng đều có khả năng."
"Thứ hai, sau khi Hirata tấn công Yamada, anh ta không chết, cũng không hôn mê, hơn nữa anh ta còn tỉnh táo nhìn rõ khuôn mặt của Hirata. Hirata hết cách, nếu như thả Yamada đi thì anh ta sẽ mau chóng bị bắt, vậy là anh ta đành phải dùng khẩu súng cướp được uy hiếp cảnh sát Yamada, dẫn anh ta đến một góc khuất nào đó giam lại, hoặc giết chết. Như vậy, chiếc xe đạp là do cảnh sát Yamada tự đẩy đi, còn Hirata đi bên cạnh ép anh ta hành động."
"Thứ ba, sau khi Hirata lỡ tay giết người, trực tiếp cướp súng rồi chạy mất. Nhưng sau khi anh ta đi rồi, có người khác xử lý xác chết và xe đạp."
"Là ý gì? Cậu còn có đồng mưu sao?" Tachibana lên tiếng.
"Đây chỉ là giả thiết hợp lý, về lý thuyết hoàn toàn tồn tại khả năng này. Nếu như có người đứng trong bóng tối nhìn thấy quá trình vụ việc, mà vừa hay anh ta lại quen biết Hirata. Vậy là anh ta xử lý hiện trường sau khi Hirata bỏ chạy, vì muốn che giấu vụ việc. Sau đó anh ta có thể lấy việc này để tống tiền Hirata, thậm chí kêu Hirata dùng súng giúp anh ta giết người." Phong Bất Giác trả lời.
"Được rồi! Cậu nói xàm đủ rồi đó! Cậu định giả vờ đến bao giờ! Mau nói ra tung tích của Yamada!" Sự nhẫn nại của cảnh bộ Tachibana sớm đã đến giới hạn.
"Xin chờ một chút, tôi còn có vài chuyện không rõ..." Phong Bất Giác nói: "Buổi chiều ngày 24 tháng 11, Hirata nảy sinh động cơ giết người. Tối ngày 25 tháng 11, nghĩ cách cướp súng từ chỗ cảnh sát Yamada. Buổi chiều ngày 26 tháng 11, đến biệt thự của Fukui, bắt gian, giết người..." Anh nhìn Wanatabe, "Nếu không có nhân chứng, sao các người biết chiều hôm đó lúc Hirata xông vào phòng, thì Haruko đang ở trong phòng?"
Wanatabe đáp: "Là dựa theo miêu tả của chính Hirata-kun, kết hợp với kết luận khám nghiệm hiện trường. Anh ta nói khi anh ta mở cửa phòng, nhìn thấy Haruko đang nằm trên giường, một con yêu quái đang tấn công Haruko, cho nên anh ta dùng súng bắn chết con yêu quái kia. Sau đó chúng tôi hỏi súng từ đâu mà có, anh ta nói là không nhớ rõ."
"Lúc đó Haruko chưa chết sao?" Phong Bất Giác nói.
"Tối ngày 27, bên cảnh sát nhận được báo án liền chạy đến, phát hiện thi thể của Sato Haruko ở trong phòng của Hirata-kun, dấu vết hiện trường cho thấy là tự sát, thời gian tử vong dự tính là buổi chiều ngày 27, lúc đó Hirata đang ở công ty như thường lệ." Wanatabe nói.
"Cũng có nghĩa, hôm 26 tháng 11 Hirata đến biệt thự giết người xong, liền đưa Haruko về nhà. Đến hôm sau, Hirata xuất hiện ở công ty coi như không có chuyện gì xảy ra, còn vợ anh ta ở nhà tự sát." Phong Bất Giác lẩm bẩm: "Sato Haruko không thể nào vì muốn chết theo nhân tình mà treo cổ tự tử, cô ta cũng không báo cảnh sát... Vậy chứng tỏ việc cô ta tự sát có lẽ là do tinh thần bị đả kích, hoặc trong lòng áy náy và lo sợ về những việc đã làm với chồng mình."
"Mấy chuyện này chúng tôi đều biết hết, không cần cậu nhắc lại." Tachibana ở bên cạnh lên tiếng một cách mất kiên nhẫn.
"Chuyện mà các người biết, phần lớn đều dựng lại trong ba video rồi." Phong Bất Giác nói tiếp: "Còn chuyện mà các người không biết... Là tung tích của cảnh sát Yamada ở trong đầu của Hirata Shuichi người đã phát điên." Anh dời tầm nhìn lên khuôn mặt của bác sĩ Wanatabe: "Cho nên bác sĩ Wanatabe muốn giúp các ông đánh thức ký ức của Hirata?"
Wanatabe đáp: "Anh đã nhớ ra điều gì chưa? Cậu F?"
Phong Bất Giác trả lời: "Xin lỗi, ký ức mà tôi nhìn thấy cũng chỉ có ba đoạn quay lại trong video thôi, nhưng nội dung không giống với video của anh lắm, thứ tôi nhìn thấy dường như là thế giới có yêu quái trong tưởng tượng của Hirata Shuichi."
Wanatabe thở dài nói: "Bộ não của con người sau khi bị kích thích nghiêm trọng, thì trí nhớ có khả năng bị ảnh hưởng. Ví dụ như, giả sử một người hồi nhỏ từng bị đánh đập, ngược đãi, do những ký ức đó cực kì đau khổ, vượt qua giới hạn mà tinh thần của anh ta có thể chịu đựng được. Có lẽ não bộ của anh ta sẽ khóa chặt những ký ức liên quan, người này sẽ hoàn toàn quên đi những chuyện đó, dường như chúng chưa từng xảy ra. Nhưng đôi khi, ký ức đó không được 'khóa chặt', mà bị 'thay đổi', ví dụ như trạng thái của Hirata-kun, có lẽ trong ký ức của anh ta, anh ta chỉ nhìn thấy vợ mình đang bị yêu quái tấn công, nhưng trong thực tế thì..."
"Chuyện này tôi biết." Phong Bất Giác ngắt lời: "Về phương diện này tôi cũng hiểu đôi chút." Anh cử động phần cổ đang bị cố định nên có chút khó chịu: "Trong tình huống ký ức bị 'khóa chặt', nhiều khả năng dẫn đến chứng rối loạn đa nhân cách, khi bị 'thay đổi', thì là chứng ảo giác..."
"Nói nhiều như vậy, rốt cuộc Yamada đang ở đâu! Rốt cuộc cậu có biết hay không! Có nhớ ra không!" Cảnh bộ Tachibana đứng ngay trước mặt Phong Bất Giác, hằm hằm nhìn anh và hét lên, xem ra ông ta lại sắp có hành động thô lỗ.
Tuy Phong Bất Giác không muốn ăn thêm cú đấm nữa, nhưng lúc này ngay tới một chút không gian để phản kháng anh cũng không có, toàn thân đều bị trói, đành phải ngoan ngoãn chịu đòn. Anh không thử thuật Linh thức tụ thân, bởi vì nhìn thiết lập và hành động lời nói của hai NPC hiện giờ, nếu như anh đột nhiên thi triển kỹ năng siêu nhiên, thì... Trước khi anh thoát ra thành công, Wanatabe sẽ sợ hãi tránh xa, còn Tachibana chắc chắn sẽ rút súng ra bắn, phát triển như vậy sẽ dấn đến kết cục tử vong.
"Muốn biết tung tích của Yamada, thì tôi phải quay về..." Phong Bất giác mau chóng lên tiếng.
"Cậu nói cái gì?" Tachibana tỏ vẻ nghi ngờ.
"Tôi phải về lại thế giới đen trắng kia, mới điều tra ra được." Phong Bất Giác nói.
Wanatabe nhìn anh, nhíu mày nói: "Ý anh là, anh muốn trở lại thế giới tinh thần của Hirata à?" Anh ta hỏi theo kiểu thăm dò: "Làm thế nào? Xem lại video sao?"
"Không, cái đó không hữu ích nữa." Phong Bất Giác nói: "Khi nãy không phải tôi đã xem qua một lần rồi sao, tôi chỉ nhìn được hình ảnh bình thường thôi... Trước đó khi 'Hirata' xem video, tôi đã trải qua ký ức bị bóp méo trong thế giới tinh thần của anh ta, sau đó tôi đến nơi này, có cách nào để tôi quay lại đó không..." Anh trầm ngâm nói: "Hơn nữa phải quay về một thời điểm nào đó trước buổi tối ngày 25 tháng 11..."
"Tốt lắm, nếu như cậu đồng ý hợp tác, thì có thể nói chuyện với bác sĩ," Giọng điệu của Tachibana đột nhiên thay đổi, bình tĩnh đến mức làm người ta cảm thấy bất an.
Phong Bất Giác nghe vậy thì ngẩn người ra: "Cái gì?" Anh lại nhìn Wanatabe: "Không phải tôi vẫn luôn nói chuyện với bác sĩ Wanatabe..."
Wanatabe ngắt lời anh: "Cậu đã tìm lại ký ức về vụ án, cũng nhận ra được tình trạng tinh thần của mình, đồng thời khóa chặt điểm mù ký ức về Yamada, chúng tôi có thể yên tâm rồi."
"Hả?" Phong Bất Giác hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói cái gì, "Sao đột nhiên các người..."
Anh còn chưa kịp mở miệng hỏi thì đã bị mất đi năng lực nói chuyện, bởi vì anh lại biến thành trạng thái góc nhìn thứ nhất xem CG, cảnh tượng trước mặt lại thay đổi.
Phong Bất Giác cảm thấy mình sắp bị phó bản này biến thành kẻ ngu rồi. Lúc đầu anh cứ tưởng là thiết lập chuyện ma bình thường, sau đó lại cho rằng nhiều vụ việc kỳ dị tiến hành song song, kết quả lại phát hiện ba vụ việc lúc đầu ở tuyến thời gian bị lật ngược, và chỉ là ký ức đã bị bóp méo của một bệnh nhân tâm thần, thiết lập phó bản biến thành vụ giết người của thế giới hiện thực.
Còn tiếp theo đây, anh cũng không biết tiếp theo sẽ là gì nữa.
Xì…
Đây là âm thanh phát ra từ đèn sợi đốt, một tia sáng trắng chói mắt khiến cho Phong Bất Giác hồi phục lại sau trạng thái thất thần trong thời gian ngắn ngủi.
Anh nhắm một mắt, nghiêng đầu sang bên, qua hai giây, anh thích ứng được với tia sáng đột ngột gia tăng, nhìn rõ được mọi thứ xung quanh.
Lúc này Phong Bất Giác đang mặc bộ đồ tù nhân kẻ sọc, ngồi trước một chiếc bàn, hai tay anh lần lượt bị còng với hai bên tay ghế, hai chân cũng bị còng với nhau.
Trên bàn có đặt một chiếc đèn, còn bày một số tài liệu bằng giấy. Ngồi trên chiếc ghế đối diện với cái bàn, là một người đàn ông mặc áo blouse trắng, nhìn khoảng chừng hơn năm mươi tuổi, trên trán đầy nếp nhăn. Ông ta cầm tờ giấy trong tay, đang dùng bút khoanh tròn trên đó, bên cạnh tay ông ta còn có một chiếc máy thu âm mini.
Căn phòng này không đóng kín, trên cao có chiếc quạt rất nhỏ, cửa sổ có thanh chắn bằng sắt, ánh trăng rơi xuống qua khe cửa. Ở góc phòng có một chiếc giường, ở một góc khác có bồn vệ sinh xả nước. Bốn bức tường không còn là xi măng trắng đơn điệu, mà được sơn màu sắc nhẹ nhàng, tươi sáng. Phong Bất Giác có thể nhìn thấy cánh cửa đi ra ngoài, trên cánh cửa có một ô cửa sổ rất nhỏ, ô cửa nhỏ này không làm bằng kính, mà là tấm lưới sắt dày đặt, xen kẽ nhau. Phần dưới cánh cửa có một tấm ngăn, hình như chỉ mở được từ bên ngoài, vậy chắc là ô cửa dùng để đưa cơm cho tù nhân.
"Vậy thì... Hirata-kun, nếu như cậu chuẩn bị xong rồi, chúng ta bắt đầu cuộc trò chuyện này nhé." Người đàn ông mặc áo blouse trắng lên tiếng.
Phong Bất giác thở dài: "Xin lỗi, có ba chuyện, xin hãy nói cho tôi biết."
Người đàn ông mặc áo blouse trắng im lặng hai giây, nhíu mày nhìn anh: "Là chuyện gì?"
"Ông là ai, tôi đang ở đâu, và... Hôm nay là ngày bao nhiêu." Phong Bất Giác lên tiếng hỏi.
Đối phương cũng hít một hơi thật sâu, rồi thở dài thườn thượt: "Haizz...." Ông ta nhấc máy thu âm mini lên, ấn nút thu âm, dí vào miệng nói: "Ngày 9 tháng 3 năm 2005, số hiệu bệnh nhân 0098, Hirata Shuichi. Người ghi thông tin vụ án, Takatsuki Taro." Takatsuki đặt máy thu âm sang một bên, nói với Phong Bất Giác: "Cậu không nhớ tôi sao?"
Phong Bất Giác mặc kệ ông ta, cố gắng cúi đầu xuống, dùng mu bàn tay chạm vào mặt mình, xoa xoa một chút, về căn bản anh có thể xác định khuôn mặt mình không đến nỗi già đi mười lăm tuổi. Tuy không nhìn thấy mình đang mặc áo tù nhân, nhưng mở danh mục game, trong bảng trang phục không có gì thay đổi. Nhưng bất luận thế nào, đứng ở góc nhìn của NPC thì người ở trước mặt kia chính là Hirata Shuichi hơn bốn mươi tuổi.
"Cậu..." Hình như Takatsuki là một người rất nhạy cảm: "Cậu là ai? Cậu là Hirata? Wanatabe? Tachibana? Hay là một người nào khác?"
Lượng thông tin trong câu hỏi này khá lớn, nhưng Phong Bất Giác cũng lập tức phản ứng lại: "Tôi mắc chứng rối loạn đa nhân cách?"
"Đúng vậy." Takatsuki trả lời, ông ta cầm tài liệu trên tay, rồi lại thở dài: "Từ năm 1991... Từ khi cậu bị nhốt vào đây, có nhiều bác sĩ tham gia vào việc nghiên cứu và điều trị cho cậu, hiện tại có thể xác định được ba nhân cách, nhân cách chủ là Hirata Shuichi, ngoài ra còn có hai nhân cách nữa, một là bác sĩ tâm lý Wanatabe, và một là cảnh sát tên Tachibana. Vậy thì, cậu là ai? Hay không là ai cả?"
Phong Bất Giác tựa vào ghế: "Ông có thể gọi tôi là cậu F." Anh ngước nhìn lên trần nhà: "Wanatabe đại diện cho lý tính và trí tuệ của Hirata, Tachibana đại diện cho lương tâm và sự tự trách của Hirata. Bản thân Hirata... Tôi không biết, tôi chưa từng gặp anh ta."
"Cậu F? Lý trí? Lương tâm?" Takatsuki hừm một tiếng: "Được thôi, cậu F. Vậy cậu đại diện cho cái gì? Thân phận, nghề nghiệp của cậu..."
"Tôi?" Phong Bất Giác bật cười: "Tôi là tiểu thuyết gia suy luận, từ một góc độ cao hơn đi vào cơ thể này." Anh tỏ vẻ thoải mái: "Tôi đang từng bước thoát khỏi cái lồng nào đó được tạo ra bởi tư tưởng, chủ thể của nó có thể là Hirata người mà tôi chưa từng gặp mặt, cũng có thể là một thứ khác. Tôi từ thế giới ký ức mơ hồ nhất hỗn loạn nhất, đột phá đến thế giới tinh thần của riêng mình trong tiềm thức, sau đó nhặt nhạnh một số ký ức quan trọng, và đến nơi này." Anh nghiêng người về phía trước: "Bây giờ tôi rất nghi ngờ, bác sĩ Takatsuki, ông và phòng giam này, rốt cuộc là chân thực, hay là tượng trưng cho một cái lồng khác..."