Takatsuki thở dài, nghiêng đầu, nói vào máy thu âm bên cạnh: "0098 sinh ra nhân cách mới, tự xưng là tiểu thuyết gia suy luận cậu F. Cậu F có chứng hoang tưởng siêu thực khác xa với nhân cách chủ Hirata Shuichi. Cậu ta cho rằng mình là một thể tinh thần đến từ góc độ cao hơn, đang gắn với cơ thể này."
Phong Bất Giác chờ ông ta nói xong, liền mở miệng hỏi điều mà mình muốn hỏi: "Bác sĩ, nếu như bây giờ là năm 2005, vậy vụ án của Hirata đã kết thúc vụ án từ lâu rồi phải không, xin hỏi cuối cùng vụ án kết thúc ra sao?"
Takatsuki đáp: "Hai vụ giết người có chủ ý, trong đó một người còn là cảnh sát, tình tiết cực kì nghiêm trọng, nhưng xét về động cơ giết người và trạng thái tinh thần của cậu, phán quyết cuối cùng là tù chung thân."
"Đây là bệnh viện tâm thần sao?" Phong Bất Giác hỏi.
"Đây là phòng giam nhốt các bệnh nhân tâm thần." Takatsuki nói tiếp: "Mỗi quý chúng tôi đều tiến hành đánh giá lại tất cả tù nhân." Ông ta ngừng một lúc: "Cũng chính là nguyên nhân mà hiện giờ chúng ta đang nói chuyện."
"Trong mười lăm năm qua Hirata biểu hiện thế nào?" Phong Bất Giác lên tiếng.
"Bình thường hơn cậu bây giờ." Takatsuki trả lời, "Lúc Hirata Shuichi đang tỉnh táo có nói với tôi, cậu ta cứ nhớ lại những chuyện năm xưa, thì lại rơi vào thế giới đen trắng. Dù là bao nhiêu lần, thì thứ cậu ta nhìn thấy vẫn là ký ức liên quan đến ma quái. Thi thoảng, nhân cách của Wanatabe và Tachibana sẽ xuất hiện, những lúc đó Hirata-kun lại lẩm bẩm một mình. Tôi cũng từng thử giao lưu với hai nhân cách khác, những tình tiết phát sinh vụ án mà họ miêu tả, khớp với ghi chép của cảnh sát. Tôi cho rằng hai nhân cách này không thật sự nhớ được chuyện gì xảy ra lúc đó, bọn họ chỉ đem những tình tiết vụ án mà bên phía cảnh sát nói với Hirata sau khi họ đã qua điều tra, biến nó thành ký ức của mình." Ánh mắt của ông ta rời mắt khỏi tài liệu, di chuyển đến khuôn mặt của Phong Bất Giác: "Còn cậu? Cậu F, hình như cậu rất hứng thú với vụ án đó, vậy có nghĩa cậu cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì phải không:"
"Đúng, tôi đang muốn hỏi đây, mười lăm năm đã trôi qua, vậy mà kết quả xét xử là hai vụ giết người có chủ ý. Vậy thì thi thể của cảnh sát Yamada đã được tìm thấy chưa?" Phong Bất Giác hỏi.
"Bảy năm sau khi vụ án xảy ra, thi thể của cảnh sát Yamada mới được tìm thấy." Takatsuki trả lời, "Cũng gần thời điểm đó tôi bắt đầu tiếp xúc với cậu."
"Cái gì chứ? Khi đó ngay cả thi thể của Yamada cũng không tìm thấy, mà vẫn có thể định tội thành 'hai vụ mưu sát' sao?" Phong Bất Giác hỏi.
"Chuyện này..." Takatsuki nói: "Với tình hình lúc đó mà nói, tình tiết vụ án khá rõ ràng. Hirata-kun đã là người tâm thần bất thường, hơn nữa nhìn khắp xung quanh, không có bất kỳ ai có thể đứng ra nói giúp cậu ta, luật sư biện hộ bên tòa án chỉ định cho cậu ta cũng biện hộ là có tội, cho nên... Về cơ bản kiểm sát viên nói thế nào thì là thế đó, tất cả bằng chứng đều chỉ hướng đến một sự thật, chính là giết cảnh sát, cướp súng, sau đó giết người, phát điên.
"Hoang đường." Phong Bất Giác lên tiếng: "Trước khi loại trừ tất cả khả năng, sao có thể ngang nhiên cho rằng đó chính là sự thật. Nói không chừng là Yamada giết chết Fukui, sau đó giấu súng ở trong nhà của Hirata, rồi siết cổ Sato Haruko lúc đó đang ở trong dãy nhà cho đến chết rồi ngụy tạo thành tự sát, cuối cùng bỏ chạy... Vậy thì, có thể giải thích được chuyện Hirata vẫn đến công ty mà coi như không có chuyện gì xảy ra vào sáng ngày 27."
Takatsuki nhìn anh hai giây: "Ha ha, cậu F, nếu như mười lăm năm trước cậu có thể xuất hiện, và lấy thân phận của Hirata-kun tự biện hộ cho mình, thì có khả năng thoát tội thật đó." Ông ta cầm tài liệu trên bàn lên: "Đáng tiếc, giờ này ngày này, chí ít có hai điểm có thể lật lại giả thiết của cậu. Thứ nhất, Yamada không có hề có liên quan với ba người Fukui, Hirata, Sato Haruko, cảnh sát sớm đã điều tra rồi, bất luận là bạn bè thân thích, quan hệ lợi hại... Họ đều không dính dáng gì đến nhau, cho nên anh ta không có động cơ làm những chuyện này. Thứ hai, nơi thi thể của Yamada được phát hiện ra, là bên dưới đống nhà đổ nát bị bão phá hủy, bảy năm sau thì khu đất đó mới được chính phủ bán ra, khi xây nền móng cho tòa nhà thì thi thể được đào lên. Thời gian tử vong được phán đoán là từ bảy năm trước, tuy thi thể đã biến thành bộ xương, nhưng có vết tích rõ ràng bị tổn thương vì nguyên nhân bên ngoài mà chết, đây chắc chắn là thi thể bị giấu đi sau khi giết hại."
"Ừm..." Phong Bất Giác im lặng vài giây, đáp lại: "Được rồi, thật ra tôi chỉ bất mãn đối với quá trình xét xử lúc đó, tùy tiện nói ra giả thiết về vụ án coi như lý do biện hộ thôi."
"Hành động phạm tội của Hirata-kun là không còn nghi ngờ gì nữa, cậu F." Takatsuki nói: "Bây giờ, nếu như tôi đã thỏa mãn trí tò mò của cậu, chi bằng cậu cũng hợp tác với tôi một chút, trả lời một số câu hỏi của tôi..."
"Quả nhiên, ông cũng không phải là chân thực." Phong Bất giác ngắt lời Takatsuki, nghĩ trong lòng: Ý nghĩa của phó bản này, cuối cùng mình cũng hiểu được một chút rồi.
Takatsuki tỏ vẻ khó coi, bỗng nhiên không nói nữa.
"Ông nói sau khi thi thể của Yamada được phát hiện không lâu, thì ông bắt đầu tiếp xúc với Hirata. Nghe câu này tôi hiểu liền." Phong Bất Giác nói: "Bảy năm sau khi xảy ra vụ án, khi Hirata biết chuyện thi thể của Yamada đã được tìm thấy, anh ta sinh ra thêm một nhân cách khác... Đó là ông."
Takatsuki nói: "Ha ha, cậu định nói, tôi tồn tại giống như Wanatabe, Tachibana sao?"
"Không, ông ở cấp độ cao hơn hai người họ. Theo tôi thấy, chắc là thế giới tinh thần của Hirata có tổng cộng bốn tầng." Phong Bất Giác nói giọng đều đều: "Tháng 11 năm 1990, Hirata Shuichi sau khi gây ra hai vụ án giết người và chứng kiến vợ mình tự sát thì đã phát điên. Từ lúc đó, tư tưởng của anh ta phần lớn thời gian đều bị trói ở tầng sâu nhất, một thế giới khủng khiếp và hỗn loạn.
Một tháng sau, việc điều tra vụ án ngày càng sáng tỏ, Hirata trải qua nhiều lần thẩm vấn và nhận được thông tin chắc chắn tại tòa án. Vậy là anh ta sinh ra hai nhân cách mới - bác sĩ Wanatabe và cảnh bộ Tachibana. Hai nhân cách này có thể đưa anh ta ra khỏi ký ức bị bóp méo trong đen trắng hỗn độn, đưa đến thế giới ở tầng thứ hai, nhờ đó mà có thời gian nghỉ ngơi nhất định. Đồng thời giúp đỡ và đôn đốc anh ta phủ nhận những ký ức liên quan đến ma quái, thiết lập ký ức trở về với sự thật."
Phong Bất Giác liếm liếm đôi môi khô khốc: 'Bác sĩ tâm lý cùng lắm chỉ là thôi miên phạm nhân tiến hành nói chuyện, sẽ không làm mấy bước như quay video. Tôi đã biết không gian mà Wanatabe và Tachibana tồn tại là thế giới tinh thần... Nơi đó là tiềm thức ở tầng sâu hơn chỗ của ông đây, nó ở giữa suy nghĩ lý trí và ký ức bị bóp méo." Anh nhìn chằm chằm vào mắt của Takatsuki: "Còn ông, nói cách khác, phòng giam nơi chúng ta đang đứng lúc này, chính là tầng thứ ba."
Takatsuki: "Vậy tôi lại đại diện cho cái gì đây?"
"Cũng là ký ức." Phong Bất Giác nói: "Ông đại diện cho ký ức của một Hirata đầu óc bình thường, đáng tin... Suốt tám năm qua." Anh dựa vào ghế, ngẩng đầu lên, vốn định làm động tác sờ lên sống mũi theo thói quen, nhưng nhận ra tay mình vẫn bị còng, đành tiếp tục nói: "Thời gian đã làm nhạt phai một số thứ, trải qua bảy năm điều trị bệnh tâm thần, còn có hai nhân cách khác giúp anh ta giảm bớt áp lực, cộng thêm việc ở trong tù biết được tin Yamada thật sự đã chết và cả địa điểm tử vong, giúp Hirata đến tầng thứ ba.
Ở tầng này, ông có thể nói chuyện với anh ta, bình tĩnh phân tích một cách khách quan một số vụ việc, tiếp nhận và nhận thức tình trạng hiện tại. Nếu như Hirata có thể mãi mãi ở chỗ ông, không quay lại hai tầng sâu hơn nữa, cho dù anh ta không thể hồi phục ký ức lúc đó, thì ít ra anh ta có thể bình phục lại như người bình thường." Tầm nhìn của Phong Bất Giác di chuyển đến chỗ máy thu âm mini: "Trong máy thu âm là cuộc nói chuyện của anh ta và ông... Nói cách khác, là những ký ức do anh ta tự mình sắp xếp, cho nên tôi nói, những ký ức này là bình thường và đáng tin, anh ta không muốn bị trộn lẫn với những thứ khác. Nhưng sự tồn tại của máy thu âm vừa hay cũng chứng minh rằng, thời gian Hirata ở lại nơi này là có hạn."
Trên khuôn mặt của Takatsuki không lộ chút thần thái nào: "Cậu F, những gì cậu nói về cơ bản đều đúng, nhưng tôi rất tiếc phải nói với cậu rằng ở đây chỉ có ba tầng." Ông ta nói: "Chỗ tôi chính là tầng gần nhất với thế giới hiện thực." Ông ta quét mắt nhìn khắp xung quanh: "Máy thu âm, và chỗ tài liệu trên bàn, đều là ký ức của Hirata. Mà căn phòng này đại khái chính là khung cảnh của nhà tù nơi mà Hirata đang ngồi trong hiện thực, nhưng trong phòng giam thực tế thì không có bàn ghế và đèn."
"Chỉ có ba tầng?" Phong Bất Giác nói: "Sao lại như vậy..." Anh tỏ vẻ nghi ngờ, thầm nghĩ: Đoạn ký ức Hirata nảy sinh động cơ đã được hồi phục, ký ức anh ta giết Fukui được hồi phục nhưng đã bị bóp méo, ký ức anh ta chứng kiến Sato Haruko treo cổ tuy cũng bị bóp méo, nhưng cũng được hồi phục. Những chuyện này có lẽ dần xuất hiện trước và sau khi anh ta bị bắt, nhưng tại sao anh ta lại không có chút ấn tượng gì về ký ức anh ta giết Yamada? Thậm chí cho đến bảy năm sau, khi đã biết được tình hình về việc Yamada tử vong, nhân cách Takakura này cũng chỉ biết được một số thông tin có hạn, chứ không biết gì về quá trình sát hại...
"Không thể nào, nếu như không có tầng trên, vậy có nghĩa cái chết của cảnh sát Yamada không liên quan gì tới Hirata." Phong Bất Giác nói chắc như đinh đóng cột: "Đoạn ký ức đó vốn không tồn tại trong đầu anh ta, cho nên bất luận ở tầng nào cũng không tìm ra được."
Takatsuki lắc đầu: "Nhưng sự thật đều chỉ rõ..."
"Cho tôi tấm gương." Phong Bất Giác ngắt lời.
"Cậu muốn làm gì?" Takatsuki hỏi.
"Tôi muốn rời khỏi nơi này." Phong Bất giác trả lời.
"Cùng lắm thì cậu sẽ về thế giới hiện thực, mà khi cậu đến hiện thực thì có nghĩa Hirata về lại chỗ tôi, hoặc rơi xuống hai tầng sâu hơn." Takatsuki dường như đang khuyên nhủ anh.
"Không phải tôi muốn lên trên." Phong Bất Giác nói: "Tôi muốn sang bên cạnh."
"Bên cạnh? Ý của cậu là gì?" Katakura hỏi.
"Ông sẽ không hiểu đâu." Cuối cùng Phong Bất Giác khoe ra một số tư thế của cuộc sống ở góc độ cao hơn: "Đưa cho tôi tấm gương là được."
Trong chớp mắt, bác sĩ Takatsuki đã biến mất, ở trong phòng chỉ còn lại một mình Phong Bất Giác, trên chiếc bàn trước mặt anh xuất hiện một tấm gương nhỏ kèm theo khung đỡ, đằng sau khung gương có một giá nhựa để đỡ nó hướng lên trên.
Phong Bất Giác kéo ghế di chuyển về phía trước, đến một góc độ có thể soi gương ở khoảng cách gần, anh nhìn thấy, người đàn ông trong gương không phải là mình. Đó là một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, râu ria lởm chởm, khuôn mặt trắng bệch.
"Hirata Shuichi, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau rồi." Phong Bất giác nói với khuôn mặt trong gương, anh đã đọc qua sơ yếu lý lịch của Hirata ở trong thế giới đen trắng, trên đó có một bức ảnh, tuy khuôn mặt ở trước mặt anh lúc này đã già đi mười mấy tuổi, nhưng anh vẫn nhận ra được.