Khu Vui Chơi Đáng Sợ

"Màn này là cảnh cuối phó bản để lại cho Phong Bất Giác, xem xong anh liền bị truyền tống. Sau khi trở về không gian đăng nhập, trên màn hình cảm ứng đưa ra tổng kết qua map.

[Đã hoàn toàn phó bản, đang tổng kết phần thưởng.]

[Kinh nghiệm nhận được: 5000, Tiền game: 50000]

[Vật phẩm/trang bị nhận được: Không]

[Nhiệm vụ hoàn thành/ Nhiệm vụ nhận: 3/6]

[Nhiệm vụ đặc biệt, nhiệm vụ ẩn hoàn thành: 0, phá vỡ thế giới quan: Không]

[Giá trị sợ hãi tăng nhanh: 0 lần, giá trị sợ hãi cao nhất: 0%, giá trị sợ hãi trung bình: 0%]

[Đánh giá mức độ sợ hãi của bạn là Đầy lòng gan dạ, có thể nhận được phần thưởng thêm, vui lòng nhận sau.


[Nhận giá trị thành thạo: 500]

[Giá trị thành thạo tăng thêm thành kinh nghiệm: 5000, Tiền game: 50000]

[Phần thưởng vượt phó bản: Thẻ bài *2]

[Tổng kết đã xong, vui lòng tiếp tục.]

"Nè! Đây là chơi ông đây một vố hả!" Sau khi Phong Bất Giác bị truyền tống, anh không quá để tâm đến dữ liệu tổng kết trên màn hình, nhưng không nhịn được phải hét lên: "Kết cục này còn chẳng bằng đánh một dòng chữ nói rằng 'Hirata Shuichi đã chết trong tù với vẻ mặt vô cùng mãn nguyện'!" Hình ảnh làm cho bạn bị sốc ở phần cuối thể loại phim kinh dị tiêu chuẩn này quá nhảm nhí! Theo cách nghĩ thông thường, kết cục không phải sẽ là... Hirata vừa mới tốt nghiệp đại học cùng Mikako trở về quê nhà kết hôn, sau đó bị quỷ tiêu diệt sao? Có nhầm không vậy!

Anh lớn tiếng chửi rủa xả hết vào màn hình cho thỏa thích, rõ ràng đã qua map rồi, mà hoàn toàn không có cảm giác nhẹ nhõm, cũng không có cảm giác thành tựu khi đã chơi xong phó bản độ khó Ác mộng, ngược lại lại cảm thấy khá bí bách.

Nhưng Phong Bất Giác vẫn là Phong Bất Giác, chẳng bao lâu anh đã lấy lại cảm xúc của mình, là một thanh niên đã trải qua sóng gió và chông gai, thi thoảng chơi một hai tác phẩm buồn chán cũng hoàn toàn chấp nhận được. Anh tưởng tượng mình là một hạt cát nhỏ trong thế tục, hít vào thật sâu, thở ra thật mạnh...

"Haizzz... Chuyện gì cũng nên nhìn về mặt tốt, hình thức sinh tồn cá nhân của độ khó Ác mộng, kinh nghiệm mà giá trị thành thạo thêm vào và Tiền game sau khi qua map là tiêu chuẩn của hình thức sinh tồn tổ đội..." Anh nghĩ thầm: "Hơn nữa lại có thể rút trang bị, kết cục đầy ác ý như vậy nên sớm quên đi thôi."

Thật ra nhìn tổng thể phó bản này, Phong Bất Giác có thể thuận lợi qua map coi như may mắn lắm rồi, phó bản này rải rác "DEADTH FLAG", chính là phát triển theo kiểu cốt truyện sau khi kích hoạt là lập tức bay màu. Thế giới đen trắng ở phần đầu phó bản là thử thách nghiêm ngặt với giá trị sợ hãi của game thủ, cho dù Phong Bất Giác mất đi nỗi sợ. Nhưng là một người đang mang cảm giác sợ hãi thường trực trong hai mươi ba năm, anh biết rõ những chuyện đó rất đáng sợ, chỉ là bản thân anh không sinh ra phản ứng nên có mà thôi. Nếu như đổi lại là game thủ khác, có lẽ sớm đã đưa ra lựa chọn sai lầm vì sợ hãi rồi.

Bởi vì hệ thống sinh ra phó bản theo đặc điểm của game thủ, cho nên Phong Bất Giác ngoài việc huấn luyện tân thủ, cứ hễ vào hình thức sinh tồn cá nhân thì đều gặp phó bản kiểu giải mã, làm bạn với những quấy nhiễu từ cảm giác bức bách và cảm giác kinh dị, dường như không có cơ hội tiến hành chiến đấu công bằng, khắp nơi đều là FLAG cứ kích hoạt là chết.

Không lâu sau Phong Bất Giác mới chậm chạm hiểu ra, phương pháp dựa vào đặc điểm giá trị sợ hãi của mình không tăng thêm, chơi hình thức cá nhân để quét kinh nghiệm... E là khi tiến hành sẽ không đơn giản như vậy. Muốn lấy kinh nghiệm thì qua map mới là tiền đề, treo máy trong hình thức cá nhân cũng chẳng có chút kinh nghiệm nào cả. Mà cùng lúc đó chơi phó bản tổ đội, cho dù giữa đường bị tiêu diệt, nhưng chỉ cần đồng đội qua map thì ít nhất có thể được chia kinh nghiệm tỷ lệ thuận với độ cống hiến. So sánh hai cách, rõ ràng xếp hàng hình thức tổ đội có thể đảm bảo lợi ích hơn. Bởi vì trong hình thức tổ đội, xác suất phạm sai lầm của cá nhân sẽ cao hơn, ví dụ phó bản Đảo Thợ Săn, có năm game thủ, một người rớt mạng, một người cố ý chết, cuối cùng vẫn qua được map.

....

Ánh sáng trắng quen thuộc hội tụ, hai tấm thẻ xuất hiện bên trong cột thủy tinh. Thẻ bài chỉ có tên, không có mô tả vật phẩm cụ thể. Phong Bất Giác cầm hai tấm thẻ ngẫu nhiên trong tay xem xét, lần lượt là [Lá bài ghép: Kính râm] và [Lá bài ghép: Xoay chuyển], về cơ bản là thứ không liên quan gì đến nhau. Nếu như ghép với [Lá bài ghép: Khỉ] mà anh có từ trước thì là...

Hình ảnh hiện lên trong đầu Phong Bất Giác là một con khỉ đang đeo kính râm, đứng bằng một chân, xoay vòng tại chỗ.


"Ờ… Chắc không phải." Anh nghĩ trong đầu.

Nhưng hệ thống bộ bài đã mở rồi, với tâm trạng muốn thử nó, anh vẫn rút lá bài ghép – Khỉ ở trong kho ra, cầm trên tay cùng với hai lá bài ghép mới nhận được, mở danh mục và chọn "tổ hợp".

Kết quả nhắc nhở hệ thống mà anh nhận được là: [Chưa thể tìm ra thứ tự sắp xếp hợp lý], có nghĩa là, đặt hai lá bài ngẫu nhiên trong ba lá bài, hoặc đặt cả ba lá bài cạnh nhau, đều không thể coi chúng cùng một bộ được.

Do đó Phong Bất Giác dứt khoát cất cả ba lá bài vào trong kho, dù sao không gian mười ô trữ đồ trong kho cũng để trống.

"Suy cho cùng bộ bài 100% có thể đổi được trang bị từ cấp độ Tinh xảo trở lên, quả nhiên đâu có dễ dàng ghép thành một bộ được." Phong Bất Giác nghĩ vậy

Trước đây anh từng tìm bộ bài ở cửa hàng đấu giá trong thương thành, kết quả không tìm ra một lá bài nào. Có thể là vì Open Beta vừa bắt đầu, cộng thêm việc lá bài ghép vốn đã hiếm, không có nguồn hàng. Cũng có khả năng là các game thủ đều để mắt đến chuyện này, nghĩ rằng mảnh ghép là một trong những cách hiệu quả để nhận được trang bị từ cấp độ Hoàn mỹ trở lên, nên đã lấy ra bán mà không tính toán. Còn có một khả năng nữa là... Cứ hễ là mảnh ghép, vừa lên kệ là bị mua mất chỉ với một mức giá đưa ra, do đó đúng lúc Phong Bất Giác dạo quanh cửa hàng đấu giá lại không thấy nó.

Tóm lại, bản thân Phong Bất Giác cũng sẽ không tùy tiện đem lá bài ghép ra bán, cái chính là anh cảm thấy hệ thống bộ bài rất thú vị, nên muốn ghép một bộ trước xem sao.

"Được thôi, mình không tin, lẽ nào hai lần liên tiếp mình đều rút phải gậy đánh bóng chày của trẻ con?" Anh đến trước cột thủy tinh với vẻ sát khí đằng đằng, chưa nghe hết nhắc nhở hệ thống đã lựa chọn phần thưởng trang bị theo kiểu quen việc dễ làm.

Lần này thứ mà ánh sáng trắng hội tụ ra chắc chắn không phải là gậy đánh bóng của trẻ con, đương nhiên cũng không phải đá, nhưng nhìn đường viền của trang bị, là Phong Bất Giác đã cảm thấy rất tệ rồi...


[Tên: Ghế gập của Thập Bát Đồng Nhân (số 5)]

[Loại hình: Vũ khí]

[Phẩm chất: Đột phá]

[Lực công kích: Khá yếu]

[Thuộc tính: Không]

[Hiệu ứng: Khi tấn công sinh vật có hình dáng con người, tuyệt đối không gây ra sát thương, đồng thời có xác suất nhất định khiến cho mục tiêu kèm theo hiệu quả chảy máu.]

[Ghi chú: Ghế gập, có thể giấu trong nhà dân, dễ dàng lấy được; cũng có thể ngồi lên chúng, ẩn giấu chủ ý giết người. Do không được coi là hung khí, cho dù bị cảnh sát bắt được, họ cũng không thể cáo buộc bạn. Được coi là vũ khí đứng đầu trong bảy vũ khí của dân anh chị]

Bề mặt của ghế gập đó là hình tròn, bên dưới là giá đỡ hình bậc thang, bằng thép, tổng thể là màu đen, nhìn bề ngoài có vẻ cực kì phù hợp với phần giải thích về cấp độ "phá hoại" trong nội dung giới thiệu game – Cổ lỗ sĩ, có khiếm khuyết, nhưng có còn hơn không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận