Phần đầu của Liệt Hổ Sa Mạc bị khẩu Winchester làm nổ khuyết mất một mảng lớn, còn đạn của khẩu súng bắn tỉa không nhắm tới phần đầu. Bi Linh nhắm chuẩn vào vị trí giáp sắt ở lồng ngực của Liệt Hổ Sa Mạc bị [Diều Hâu Phá Không] bắn trúng khi nãy. Phát súng này đã xuyên vào áo giáp, bắn vào trung tâm năng lượng của nó.
Không xảy ra vụ nổ dữ dội, con quái vật này cũng không giãy giụa hấp hối. Nó chỉ giống như đồ điện gia dụng bị ngắt điện, mất đi năng lực hành động, không có phản ứng nữa.
Thần kinh của Tiểu Thán và Bi Linh còn chưa kịp thư giãn đã lại có biến cố xảy đến. Trên bầu trời, mặt trời chói chang đến mức khiến người ta không thể mở mắt bỗng nhiên chuyển động với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Nguồn sáng này di chuyển nhanh khiến cái bóng dưới mặt đất cũng kéo dài ra, nhiệt độ cũng theo đó hạ xuống. Họ ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy "bầu trời" trên đỉnh đầu đã bị mở ra. Mảng trời xanh đó giống như một cái nắp của chiếc hộp giày, còn mặt trời giống như một chiếc bóng đèn che đi mặt nghiêng của chiếc nắp đó. Vào giờ khắc này, chiếc nắp bị người ta vén lên… Phần bên ngoài của "bầu trời", ở chỗ rất cao xa có thể nhìn thấy trần nhà với những hình vẽ caro đen trắng, ánh sáng không biết từ đâu tới cũng trở nên giống như nguồn sáng nhân tạo trong phòng. Không bao lâu sau, một gương mặt khổng lồ, thật thà dần di chuyển tới, che đi bầu trời, từ trên cao nhìn xuống hai người ở dưới sa mạc.
Cảnh tượng này vô cùng hoang đường, nhưng cũng đã giải thích rất nhiều chuyện.
Miêu tả một cách tương đối hình tượng thì tức là… Trận giác đấu này là một chiếc hộp hình chữ nhật, đáy bằng, phủ một lớp cát, bốn bức tường và phần đỉnh được ngụy trang thành một bản giấy về mặt thị giác không mấy khác biệt với trời xanh thực tế cho lắm. Tiểu Thán và Bi Linh giống như hai chú kiến được thả vào trong hộp, Liệt Hổ Sa Mạc chẳng qua cũng chỉ là một món đồ chơi với kích cỡ mini.
Còn bây giờ, người bên ngoài chiếc hộp, Mr. Vưu đã nhấc phần đỉnh ra, thế là hai chú kiến trong chiếc hộp nhìn thấy được trần nhà và ánh sáng bên ngoài chiếc hộp… Khoảnh khắc Liệt Hổ Sa Mạc bị tiêu diệt, màn hình lớn của trường quay chương trình đã kết thúc phát trực tiếp, Mr. Vưu tất nhiên vẫn đứng trên sân khấu, chưa hề rời đi. Đương nhiên, tồn tại với vai trò như "bán thần", việc phải đồng thời xuất hiện ở hai nơi khác nhau cũng không có gì khó khăn.
Tiểu Thán và Bi Linh nhìn cảnh tượng trên đầu, kinh ngạc không nói nên lời. Mr. Vưu tươi cười với họ, sau đó dùng bàn tay mập mạp lấy ra hai chiếc bốt điện thoại đồ chơi, đặt vào trong "sa mạc", nói với Tiểu Thán và Bi Linh bằng một thứ âm lượng hai người chấp nhận được: "Cứ đi vào đó là được." Nói xong, ông ta lại đậy nắp hộp lại, đặt "bầu trời" lên.
Trong chiếc hộp hai người quay sang nhìn nhau, vẫn là Tiểu Thán lên tiếng trước nói: "Chẳng trách anh Giác ám chỉ chúng ta đừng làm loạn… Nội dung phó bản này đâu chỉ quá nhiều thứ kỳ quái, mà trực tiếp nghịch thiên luôn!"
Bi Linh phủi cát dính trên mặt xuống, cất vũ khí, trả lời: "Phó bản này có quá nhiều điểm cổ quái, đến bây giờ chúng ta còn chưa nhận nhiệm vụ chính nữa."
"Hả? Đúng rồi, cô không nói tôi cũng quên mất đấy." Tiểu Thán đáp.
"Tóm lại, cứ làm theo gã nói trước là được." Bi Linh đã đi đến bốt điện thoại gần mình: "Vào đó có lẽ sẽ về được phòng ghi hình vừa nãy, phù… Ở đây nóng quá."
Tiểu Thán thu dọn vũ khí xong liền vào bốt điện thoại còn lại.
Lần này hai người đều đã có sự chuẩn bị tâm lý, cho nên khi cảm giác dưới chân bỗng nhiên trống rỗng họ cũng không quá hoảng hốt. Họ chỉ thuận theo đó rơi vào trong một nơi xung quanh tối đen, sau đó bị luồng sức mạnh vô hình đó dẫn dắt, đi theo khe trượt, trở về ghế ngồi, xoay tròn rồi bay lên, rồi lại một lần nữa đến trường quay trả lời câu hỏi của Hỏi đáp tử vong.
"Chào mừng trở lại!" Mr. Vưu tại trường quay cất cao giọng phấn khích nói.
Khán giả cũng nổi lên một tràng vỗ tay hoan hô.
"Hả? Vừa rồi cái người cực kỳ khổng lồ đó cũng là ông à?" Tiểu Thán hỏi.
"Đương nhiên là tôi rồi, nếu tôi muốn có thể đồng thời xuất hiện ở rất nhiều nơi, chuyện này dễ ẹc. Nhưng trong quá trình tôi đón hai vị trở lại đây thì ở đây sẽ không tiếp sóng." Mr. Vưu vừa trả lời vừa đến trước ống kính: "Kính thưa quý vị khán giả, nếu các bạn thấy hứng thú với công việc sau ống kính của tôi hãy gửi tin nhắn đến số điện thoại phía dưới màn hình hoặc đăng nhập vào trang web của chúng tôi để cùng tương tác livestream với chúng tôi. Ở năm cuối cùng của mỗi giáp* chương trình sẽ bốc thăm ra sáu trăm khán giả may mắn nhận được băng ghi hình bản số lượng có hạn của chương trình, bên trong ghi lại một số cảnh quay các bạn không được xem trên chương trình phát trực tiếp!"
(*) Giáp: một giáp bằng 60 năm.
Nói xong, Mr. Vưu lại quay sang phía hàng ghế khách mời, trở lại chuyện chính: "Xong rồi, không biết ba vị khách mời có đánh giá gì về biểu hiện trong Trận giác đấu vừa rồi của tuyển thủ số hai và số bốn không?"
Ống kính chuyển về phía Lucifer, cô ta nói rất dứt khoát: "Đàn ông đi chết hết đi."
"Ừm, nói hay lắm." Bi Linh cũng học theo tư thế của Lucifer, hai tay đan trước ngực, gật đầu như thật.
"Này! Tôi đã làm gì chứ!" Tiểu Thán hô lên.
"Thực lực của hai người không có gì để đánh giá cả. Nhưng có hai chuyện, anh chàng tuyển thủ số hai quá tệ." Lời đánh giá của Pestilence vẫn luôn khách quan và đâu ra đấy: "Thứ nhất, cậu không nên dùng tay bóp nát chiếc bình thủy tinh đó. Thứ hai, trên thực tế, phát súng cậu bắn vào đầu Liệt Hổ Sa Mạc lúc cuối cùng đó là vô dụng. Cho dù cậu có làm nổ tung cả phần đầu của nó thì cũng chỉ phá hỏng hệ thống thu thập thông tin của nó, sát thương trí mạng thực sự hắn chính là hai phát súng của tuyển thủ số bốn, phát thứ nhất làm hỏng áo giáp, phát thứ hai xuyên qua trung tâm."
Pestilence vừa nói xong, Hephaestus đã tiếp lời: "Tôi nói anh này, bóp vỡ chiếc bình là hành vi cực kỳ nguy hiểm, hạt thời gian lúc đó đã thâm nhập vào vết thương trong lòng bàn tay cậu rồi…" Hephaestus lại nghiêm túc nhắc nhở nói, "'Thời gian' thuộc về bàn tay trái đó của cậu đã xuyên thời gian vượt quá mức, nếu không xử lý thì không bao lâu sau bàn tay đó sẽ hóa thành cát bụi."
"Ơ? Nghiêm trọng vậy sao?" Tuy Tiểu Thán nghe không hiểu gì hết nhưng cảm giác… Hình như chuyện này cực kỳ đáng sợ.
"Chẳng sao cả."
Khán giả toàn trường quay, bao gồm cả Mr. Vưu và ba vị khách mời, giờ khắc này, ánh mắt đều đang hướng về người nói ra ba chữ này.
Phong Bất Giác dùng một giọng điệu như lẽ đương nhiên nói tiếp: "Xài một mảnh SCP 500 là có thể chữa lành."
"Khụ khụ khụ… Không hổ là tuyển thủ số một, lập tức nghĩ đến cách giải quyết." Mr. Vưu cười nói: "Vậy bây giờ, chúng ta hãy cùng bước vào vòng hai của chương trình Hỏi đáp tử vong!"
DJ phát một đoạn nhạc nền ngắn gọn mà hữu lực, ánh đèn một lần nữa tập trung lên trung tâm sân khấu. Hàng ghế khán giả lại vang lên tiếng hoan hô, cảnh tượng tựa như quần ma loạn vũ.
"Được rồi, đề nghị khán giả bình tĩnh, không nên phun lửa ra xung quanh hoặc vào trông trung. Cậu nhóc ở khán đài D3, đúng rồi chính là cậu đấy, nhổ con yêu quái bên cạnh cậu ra cho tôi, đừng tưởng tôi không nhìn thấy! Đúng rồi, xin cảm ơn!" Mr. Vưu lập lại trật tự ở trường quay, sau đó chuyển sang nói với Phong Bất Giác, "Đầu tiên, tuyển thủ số một, cậu có còn nhớ tôi đã từng nói tuyển thủ đạt điểm cao nhất trong vòng một sẽ có được một ưu thế bí mật hay không?"