"Ông quên tôi cũng sẽ không quên." Phong Bất Giác lười biếng nằm dựa vào chiếc ghế đáp.
"Khụ khụ khụ… Vậy thì…" Mr. Vưu búng tay một cái, bàn điều khiển trước mặt và vị trí Phong Bất Giác ngồi liền di chuyển về phía trước. Hai thứ này đều nối liền với nền đất tầng dưới, nhưng trong quá trình di chuyển, nền đất giữa các ô đen trắng biến mất giống như hình chiếu giả tưởng, rồi lại xuất hiện, hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng gì.
"Vòng hai chính là câu hỏi lựa chọn." Mr. Vưu nói, "Quy tắc vòng này là, lần lượt từng tuyển thủ tiến lên trả lời, mỗi người được trả lời tối đa bảy câu hỏi, phải trả lời ít nhất một câu." Gã lại một lần nữa lấy ra một xấp thẻ câu hỏi từ trong túi quần, hình vẽ phía sau tấm thẻ không khác gì so với vòng một: "Sau khi tôi đọc câu hỏi, tuyển thủ có thể ấn nút trên bàn điều khiển để chọn đáp án. Một khi đã ấn nút thì sẽ không thay đổi được đáp án."
Phong Bất Giác nói: "Có phải là chỉ cần sai một câu thì sẽ không được trả lời tiếp nữa?"
"Đúng vậy, và ưu thế bí mật của cậu có được sau vòng thứ nhất chính là…" Mr. Vưu lại ngưng lại ngay đứng thời khắc then chốt, trường quay vang lên tiếng trống thúc giục, dường như là bản nhạc phối khi người bay cuối cùng của đoàn xiếc nhảy vào không trung, "Trong vòng hai cậu có thể tùy chọn bỏ qua một câu hỏi và được thêm điểm cho câu hỏi đó."
"Người có điểm số thấp nhất trong vòng này sẽ phải vào Trận giác đấu sao?" Phong Bất Giác lại hỏi.
"He he… Vòng hai…" Mr. Vưu cười gian xảo: "Tuyển thủ có điểm số cao nhất khi kết thúc vòng này sẽ được chỉ định một người bất kỳ vào Trận giác đấu."
"Thì ra là vậy." Phong Bất Giác nói. "Tôi hiểu rồi. Bắt đầu thôi."
"Ok, xin mời câu hỏi thứ nhất…" Mr. Vưu cầm tấm thẻ câu hỏi nói: "Điểm số của câu hỏi này… Là mười điểm. Xin hỏi… Ngày sinh của Einstein là… A. Ngày 13 tháng 3; B. Ngày 14 tháng 3; C. Ngày 15 tháng 3; D. Ngày 13 tháng 4." Hỏi xong, gã quay mặt về phía ống kính: "Chúng ta đều biết rằng vòng hai là vòng vô cùng quan trọng, nếu tuyển thủ có thể trả lời toàn bộ bảy câu hỏi sẽ có ưu thế điểm số cực lớn…"
Phong Bất Giác mặt lạnh tanh trầm mặc mấy giây. Sau đó liền cắt ngang Mr. Vưu: "Tôi muốn bỏ qua câu này và cộng điểm."
Khán giả trong trường quay ồ lên.
Mr. Vưu cười nói: "Thật không? Tuyển thủ số một, ngay câu đầu tiên anh đã muốn dùng cơ hội này sao? Phải biết rằng các câu hỏi phía sau càng ngày càng khó đấy nhé."
"Đúng." Phong Bất Giác vô cùng bình tĩnh trả lời.
"He he… Cộng điểm!" Mr. Vưu đốt thẻ câu hỏi trên tay, trước bàn điều khiển của Phong Bất Giác, số điểm hiển thị chuyển thành 60 điểm.
"Tuyển thủ số một, xin hỏi tại sao cậu lại quyết đoán dùng ngay ưu thế này như vậy?" Mr. Vưu nói: "Các tuyển thủ tham gia chương trình của chúng tôi trước đây đều cố gắng giữ lại ưu thế này đến câu hỏi cuối cùng mới dùng."
"Bởi vì câu hỏi này tôi không biết đáp án." Phong Bất Giác đáp.
"Sao cậu không đoán? Chẳng qua chỉ là một câu hỏi mười điểm mà thôi." Mr. Vưu nói.
Phong Bất Giác đáp: "Câu hỏi toán học rất đơn giản. Giả thiết những câu hỏi này tôi đều không biết, nếu như ngay câu đầu tiên tôi đã đoán mò. Đoán đúng là 60 điểm, đoán sai là 40 điểm. Còn bây giờ, đoán đúng có 80 điểm, nếu đoán sai, thì kết quả cũng giống như ngay câu thứ nhất đã sai, 40 điểm."
Đều là xác suất 25%, rủi ro như nhau, nhưng lợi ích có thể tạo ra lại cao hơn, cho nên đương nhiên tôi sẽ dùng ngay cơ hội này, đảm bảo chắc chắn vào được câu hỏi thứ hai đã rồi nói. Anh hơi ngưng lại một lát: "Huống hồ… Nhỡ chẳng may câu hỏi thứ hai tôi biết thì sẽ không cần phải đoán nữa."
Mr. Vưu bị câu trả lời của anh khiến cho hơi ngẩn người. Hàng ghế khán giả cũng im lặng vài giây, rồi tiếng hoan hô và vỗ tay vang lên ầm ầm.
"Ha he he, tuyển thủ số một đã biểu hiện vô cùng bình tĩnh khi ngay cả câu hỏi số một cũng không trả lời được." Mr. Vưu cười nói.
Từ trong khán giả lại truyền ra một tràng cười.
"Đây gọi là vận dụng quy tắc hợp lý, tiếp tục đi." Phong Bất Giác đặt hai tay ra sau gáy, biểu hiện vô cùng thoải mái.
"Được thôi, bắt đầu từ câu hỏi thứ hai, cậu có thể chọn trả lời hoặc không…" Mr. Vưu đẩy đôi kính râm tròn trên sống mũi: "Điểm số của câu hỏi thứ hai là hai mươi điểm, trả lời đúng cộng hai mươi điểm, trả lời sai, đương nhiên sẽ bị trừ hai mươi điểm." Gã nhìn Phong Bất Giác: "Dựa trên lý luận vừa rồi của cậu, cho dù trả lời sai cậu cũng sẽ thử đúng không?"
"Đương nhiên rồi." Phong Bất Giác đáp.
"Mời nghe câu hỏi!" Mr. Vưu nhìn tấm thẻ câu hỏi nói: "Ngày 30 tháng 4 năm 1943, một trò bịp bợm trứ danh trong lịch sử đã được mở màn, là "Hành động thịt nát". Xin hỏi, thi thể được ngụy trang thành thiếu úy hải quân hoàng gia, anh ta có tên thật, là gì… A. William Martin; B. Sumeal Jackson; C. Grindel Michael; D. Charlie Sheen."
Phong Bất Giác không hề do dự ấn nút C.
Mr. Vưu đáp: "Tuyển thủ số một, một khi cậu đã ấn nút chọn đáp án thì sẽ không thay đổi được đâu đấy."
"À, tôi biết." Phong Bất Giác trả lời.
Trường quay lại vang lên thứ nhạc nền khiến người ta thấy căng thẳng, Mr. Vưu đang nhìn vào ống kính vẻ mặt ngưng trọng: "Đáp án chính xác là…"
"Vẻ mặt thần bí của ông là gì chứ… B và D đều là tên diễn viên, loại trừ ngay đi được. Còn William Martin chẳng qua chính là thân phận được ngụy tạo ra trong Hành động thịt nát đó hay sao? Cho dù là người không biết về Hành động thịt nát thì đoán thử giữa A và C cũng sẽ chọn cái tên nghe có vẻ giống tên thật hơn chứ…" Phong Bất Giác trả lời.
"Tuyển thủ số một." Mr. Vưu khó chịu quay mặt lại: "Hay là cậu dẫn chương trình luôn đi?"
"Được thôi, chúng ta đổi vị trí nào, tôi đảm bảo sẽ đưa ông vào Trận giác đấu." Phong Bất Giác đáp.
"Ồ? Nghe hay đấy chứ, nếu Mr. Vưu muốn vào Trận giác đấu thì chọn một trong ba người chúng tôi làm kẻ hành hình đi." Pestilence ngồi trên hàng ghế khách mời lộ ra một nụ cười tươi rói.
Lucifer phụ họa thêm: "Ý kiến hay."
"Căn bản là muốn tôi chết đây mà!" Mr. Vưu nói: "Đừng có lảng sang chuyện khác, tôi đang tuyên bố đáp án đây!"
"Là C đó thôi." Khán giả dáng vẻ như thể đã nhìn thấu kịch bản nói.
"Được thôi… Nếu mọi người đều đã biết cả rồi." Mr. Vưu lại phấn chấn nói: "Đáp án chính xác! Cộng hai mươi điểm!" Số điểm hiển thị trên bàn điều khiển của Phong Bất Giác biến thành 80.
"Ừm… Xem ra câu hỏi này hoàn toàn không hề khó khăn gì với tuyển thủ số một." Mr. Vưu giơ tay lên, đốt tấm thẻ câu hỏi, "Nhưng câu hỏi tiếp theo… Trị giá bốn mươi điểm." Gã cố ý ngừng lại mấy giây, ống kính cũng được nhường lại cho Phong Bất Giác, nhưng anh Giác vẫn không có phản ứng gì quá lớn.
"Bây giờ cậu có thấy hối hận vì đã dùng ngay quyền bỏ qua câu hỏi ở câu hỏi số một hay không, tuyển thủ số một?" Mr. Vưu hỏi vô cùng đúng lúc.
"Nói vậy tức là… Mấy câu hỏi sau điểm số đều sẽ được gấp đôi?" Phong Bất Giác mặc kệ tên Vưu mập, tự nhiên nói.
"Khụ khụ khụ… Ai biết?" Mr. Vưu cũng giả bộ không biết gì để lừa gạt.
"Hừ…" Phong Bất Giác cười lạnh, trả lời câu hỏi trước đó của đối phương, "Thấy sẽ hối hận thì sẽ không làm, nếu đã làm rồi sẽ không hối hận."
Mr. Vưu huýt một hồi sáo, quay phim chia đôi màn hình đồng thời đặc tả cả hai người Mr. Vưu và Phong Bất Giác, "Vậy thì, tuyển thủ số một, câu hỏi thứ ba này cậu có muốn trả lời hay không?"
"Có." Phong Bất Giác nói.
"Mời nghe câu hỏi!" Mr. Vưu nhìn tấm thẻ câu hỏi: "Các lựa chọn dưới đây, cái nào không phải là chiêu thức của Khí Thiên Đế*. A. Ngọn Lửa Của Thần; B. Ánh Sáng Của Thần; C. Bàn Tay Của Thần; D. Sắp Xếp Của Thần."
(*) Khí Thiên Đế: là một nhân vật xuất hiện trong Phích Lịch bố đại hý.
Câu hỏi này có tính hỏa mù nhất định, đa số chiêu thức của Khí Thiên Đế đều là xx của Thần. Phong Bất Giác nhất thời cũng không nói ra được đáp án, phải tìm kiếm kĩ lưỡng trong ký ức.
"Tuyển thủ có thể không vội, vòng hai không có hạn chế thời gian, nhưng thông thường nếu quá ba phút mà cậu vẫn chưa nghĩ ra đáp án tôi sẽ đếm ngược mười giây để cậu chọn đại một đáp án." Mr. Vưu nói xong câu này, lại quay mặt lên trung tâm sân khấu, "Chi bằng nhân lúc tuyển thủ số một suy nghĩ, chúng ta nhân cơ hội này mời mấy tuyển thủ khác nói thử xem họ nhận định thế nào về triển vọng của anh ta trong vòng này. Đương nhiên là nếu các vị có biết đáp án cũng đừng ra hiệu cho anh ta biết, nếu không anh ta sẽ bị loại ngay lập tức." Gã chuyển về phía Tiểu Thán, "Tuyển thủ số hai, cậu thấy tuyển thủ số một có thể trả lời được đến câu mấy?"
Tiểu Thán đang cúi đầu nhìn chằm chằm vào tay trái của mình, đến giờ tay cậu vẫn chưa có thay đổi gì rõ rệt, bị Mr. Vưu hỏi, cậu ta cũng không buồn ngẩng đầu lên trả lời: "Không biết, nhưng tôi rất có lòng tin với anh Giác, có lẽ anh ấy sẽ trả lời được hết."
"Tuyển thủ số hai, số một hiện đang dẫn đầu về điểm số, nếu anh ta có thể trả lời hết câu hỏi thì điểm số cao nhất của vòng hai sẽ sớm được quyết định. Nhỡ chẳng may anh ta chọn cậu là người vào Trận giác đấu thì phải làm sao?" Mr. Vưu quăng một câu hỏi rất khó trả lời.
"Hả?" Tiểu Thán ngẩng đầu lên, nhìn Mr. Vưu, "Vậy thì đi thôi, nếu anh Giác chọn tôi đi thì chứng tỏ làm vậy là khá hợp lý."
"He he… Xem ra tuyển thủ số hai vô cùng tin tưởng vào mưu trí của tuyển thủ số một." Mr. Vưu nói như trần thuật, sau đó lập tức chuyển sang Tự Vũ, "Vậy thì, xin hỏi số ba…"
"Bỏ qua." Tự Vũ không để cho Mr. Vưu nói hết, trực tiếp dùng phương thức "không buồn để ý đến ông" để đáp lại.
"Ha…" Gã Vưu mập cười gượng, chuyển về phía Bi Linh, "Vậy… Tuyển thủ số bốn, cô có muốn nói gì không?"
"Công hội trưởng, nếu anh có thể trả lời được hết thì chọn Tiểu Thán vào đi." Nói với Phong Bất Giác, nhưng Bi Linh lại ném cho Tiểu Thán một nụ cười mang đầy ác ý.
"Rốt cuộc tôi đã làm gì chứ?" Vẻ mặt Tiểu Thán hết sức vô tội.
"Nếu mất đi tay trái, lại không có duyên với phụ nữ, cuộc đời này chỉ có thể làm bạn với tay phải rồi…" Lúc này Phong Bất Giác lại dùng một nụ hôn gió không có tý sức lực để bóc mẽ, nhìn thần thái đó của anh có lẽ là đã có đáp án.
Gã Vưu mập hai mắt sáng bừng lên, nói: "Ồ, tuyển thủ số một, câu nói này của cậu rất thú vị, sau này tôi có thể trích dẫn nó được không?"
"Tùy ông…" Phong Bất Giác nói, "Tôi đã chọn xong rồi, báo đáp án đi."
Mr. Vưu khom người nhìn đáp án trên mặt chính diện bàn điều khiển của tuyển thủ số một, Phong Bất Giác ấn phím D.
"Ok, đáp án của tuyển thủ số một là D, Sắp Xếp Của Thần…" Mr. Vưu lại bắt đầu thủ đoạn dẫn chương trình gã thường dùng, không nói hết cả câu mà cứ ở những chỗ quan trọng, có thể dừng lại bao lâu thì dừng lại bấy lâu, "… Đáp án này…"