Nhân loại, nền văn minh nhân loại, con người dựa vào đất đai để sinh sống, lặp đi lặp lại, lên lên xuống xuống. Cho dù là nhân vật xuất sắc cỡ nào, công trạng vĩ đại đến đâu, thịnh thế hưng vượng ra sao cũng đều sẽ bị thời gian vĩnh hằng bỏ quên.
Không có tấm bia nào vĩnh viễn đứng yên, bởi vì chúng đều sẽ đổ xuống.
Không có câu chuyện nào vĩnh viễn được ca tụng, bởi vì loài người sẽ không ngừng viết tiếp những áng văn vĩ đại mới.
"Địa Cầu cũ", hay có tên khác là "Địa Cầu thứ nhất" chính là một nơi đang bị loài người dần quên lãng… Một ngày trong thế kỷ hai mươi hai, một buổi tối hòa bình, qua ống kính rõ nét của kính viễn vọng Arecibo xuyên qua đỉnh núi Shaw và Puerto Rico của nước Mỹ, các nhà thiên văn học kinh ngạc phát hiện ra bầu trời xuất hiện một điểm sáng mới. Khi ở gần khu vực sao Diêm Vương nó rất dễ quan sát. Đài thiên văn của Nga và Thụy Điển nhanh chóng chứng thực phát hiện này, và suy đoán ngôi sao băng nhỏ với chất lượng và nguồn gốc không rõ ràng này đang chạy nhanh về phía hệ mặt trời.
Bên báo chí đã tiến hành đưa tin về ngôi sao mới này, thông tấn xã chỉ lướt qua tin tức này. Xem ra đối với đa số con người, những tin tức liên quan đến thiên văn học không thể có sức hút bằng một số tin tức bát quái của giới giải trí.
Mấy ngày sau, các nhà thiên văn học mang theo tâm lý vừa căng thẳng vừa tò mò quan sát tinh vực của ngôi sao này, suy đoán ở đó sắp có có chuyện xảy ra. Kết quả phát hiện ra quy mô và độ sáng của ngôi sao băng đó đã tăng lên với tốc độ kinh người, hiện giờ dùng phim ảnh thông thường đã có thể chụp được rõ nét hình ảnh của nó. Nó càng đến gần sao Diêm Vương, các nhà thiên văn học càng thấy bứt rứt không yên. Cho dù ở thế kỷ XXII, ở những nơi gần con người như vậy xảy ra va chạm thiên hệ vẫn là chuyện không thể tưởng tượng được. Nhưng lúc đó nhìn thì khoảng cách tuyệt đối của hai thiên thể này vẫn rất xa.
Nhưng khi chuyện không thể tưởng tượng đã nhanh chóng biến thành chuyện có khả năng xảy ra, giới truyền thông trên thế giới đều bắt đầu quan tâm đến sự kiện đang diễn ra trong vũ trụ. Thậm chí còn có sinh viên của một số trường học đã bắt đầu làm sơ đồ vận hành thiên thể có liên quan, tất cả chứng cứ đều cho thấy loại người chỉ có thể bất lực đứng nhìn ngôi sao đó đi về phía sao Diêm Vương.
Không bao lâu sau, toàn thế giới đều đang đưa tin về sự kiện này. Bởi vì cú va chạm trong tưởng tượng không xảy ra, kết quả lại là ngôi sao băng đó lại lướt qua bên cạnh sao Diêm Vương, quăng cả hành tinh lùn đó vào trong khối thể nóng bỏng của mình… Hai hành tinh luyện thành một thể cầu màu trắng đẹp mắt khổng lồ, đứng ở Trái Đất cũng có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.
Thế là ngoài mặt trời và mặt trăng, lại có thêm một thiên thể mới, cùng với sự chuyển động của Trái Đất, xuất hiện có quy luật trong tầm mắt của con người. Hàng đêm, con người đều sẽ đi quan sát sự lên xuống của thể cầu này, nhưng con người cũng dần ý thức được rằng mỗi khi thể cầu này lên xuống đều sẽ trở nên to hơn… Con người bắt đầu nghi kỵ, sợ hãi… nhắc đến một số những chủ đề như "Tại sao vũ trụ lớn như vậy mà ngôi sao này lại cứ phải đến đây". Hỏi câu hỏi như vậy là rất ngu xuẩn, giống như đang hỏi tại sao mình lại giống như mấy tỷ đồng bào khác thoát kén ra để thuận lợi ra đời này vậy.
Trong chương trình tin tức các nhà khoa học đã giải thích với công chúng nói rõ một số kiến thức liên quan trên phương diện thiên thể vật lý học, và công bố một phần kết quả nghiên cứu. Tin tức đưa lên ầm ầm đều nói cùng một chuyện: vị khách không mời mà đến xâm phạm hệ mặt trời này, cuối cùng sẽ di chuyển đến mặt trời. Chỉ có lực hút của các hành tinh lớn mới có khả năng khiến tinh thể này rời khỏi quỹ đạo hủy diệt của nó, nhưng bất luận thế nào thì ngày tận thế của Trái Đất cũng đã đến rồi.
Nhưng chuyện sau đó lại vượt xa khỏi dự tính.
Lấy một ví dụ chính là Trái Đất đã bị phán tử hình, nhưng lại là chết từ từ.
Quả cầu lửa này sau khi nuốt gọn sao Diêm Vương, tốc độ di chuyển chậm đi. Nó dừng lại ở một khoảng cách tương đối an toàn, giống như người anh em sinh đôi của mặt trời, thiêu nóng thế giới này. Mùa đông biến mất, mùa lạnh nhất trên toàn cầu cũng giống như mùa hạ.
Khi ánh bình mình kết thúc, bình minh thứ hai lại làm sáng cả bầu trời, chói mắt như vậy, nóng rực như vậy, cơn lốc sóng nhiệt giống như địa ngục tàn bạo thiêu nóng cả thế giới. Không ai biết những ngày tháng như vậy sẽ duy trì được bao lâu, nhưng tốc độ tan băng hai cực đang nhắc nhở con người rằng Địa Cầu này không ở được lâu nữa.
Người lạc quan, kẻ nghi ngờ, người tuyệt vọng, kẻ điên cuồng, con người phản ứng đủ kiểu khác nhau, Trái Đất rơi vào hỗn loạn chưa từng có từ trước đến giờ. Ngày tận thế cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt mọi người bằng một tư thái hữu hình, không còn là "vấn đề môi trường", "người ngoài hành tinh xâm chiếm", "virut chết người" như các giả thiết trong phim điện ảnh hay như mọi người thường nói. Mà nó đang hiện hữu chân thực trong vũ trụ, mỗi ngày đều đang tuyên bố khắp thế giới, kết cục đang ở ngay trước mặt.
Không ngờ, lần "chết từ từ" này lại khiến con người đoàn kết lại với nhau. Trong mười năm sau đó, sự phát triển của khoa học kỹ thuật còn vượt qua cả hai trăm năm trước đó trong quá khứ.
Toàn nhân loại, cuối cùng cũng vứt bỏ sự ngăn cách của màu da, chủng tộc, quốc tịch, tín ngưỡng…, liên kết lại với nhau, vì mục tiêu chung là duy trì nòi giống, dốc hết sức mình, không nề hà gì chia sẻ khoa học kỹ thuật, các nhà khoa học, nguồn tài nguyên, tất cả mọi thứ của mình.
Cuối cùng, hai mươi năm sau, con người bước đến bước đầu của thực dân tinh tế. Chiếc mẫu hạm tinh tế "cấp thuyền cứu nạn" đầu tiên bay ra khỏi tầng khí quyển, chở một triệu người trong đó. Tiếp đó chiếc thứ hai, chiếc thứ ba… Về sau này, cơ hội sống sót trốn thoát khỏi Địa Cầu cuối cùng cũng khiến con người để lộ bản tính, Địa Cầu bùng nổ chiến tranh. Kết quả phấn lớn dân số bị diệt vong và 93% công trình do con người kiến thiết trên Trái Đất bị hủy diệt.
Hai mươi bảy năm sau, "Ngày tận thế" kết thúc giống như một trò cười, đương nhiên, không một ai cười nổi.
Ngôi sao băng đó đã xoay chuyển một góc chín mươi độ, tăng tốc, rời khỏi hệ mặt trời, không ai biết là tại sao. Có lẽ nó không phải là sao băng gì cả, mà là phi thuyền của người ngoài hành tinh, hoặc có lẽ nó là thể sinh mệnh đặc biệt nào đó. Hoặc có lẽ là một thử thách của vị thần chưa rõ nào đó đối với con người.
Tóm lại, khi con người đã có năng lực rời khỏi Trái Đất, thì nguy cơ hủy diệt Địa Cầu lại không còn nữa. Điều nực cười nhất chính là hành tinh này đã bị chiến tranh hạt nhân do chính con người châm ngòi phá hoại đến mức tiêu điều hoang tàn, không thích hợp để sinh sống tiếp tục được nữa.
May mà con người đã nắm vững được kỹ thuật nhảy vọt then chốt, hành trình tinh tế ở cự ly dài cũng không còn là chuyện quá xa xôi. Bởi vậy, những người may mắn còn sống sót trên thuyền cứu nạn đã tìm được một ngôi nhà mới trong hệ ngân hà, một tinh cầu không có người ở rất giống với Địa Cầu cũ. Một mảnh đất hoang chưa có trí tuệ con người đặt chân đến – "Địa Cầu mới", hay có tên khác là "Địa Cầu thứ hai".
Năm 2386, một hạng mục khai thác phát triển kỹ thuật mới thành công, được gọi là "con kiến". Đó là một người máy mini cực kỳ nhỏ, có thể dùng để sửa chữa tổ chức tế bào của sinh vật.
Ban đầu, "con kiến" được dùng để tái tạo lại các bộ phận cơ thể của những người bị đứt chân tay. Cho dù là những bệnh nhân bị bệnh liệt giường lâu dài, teo cơ nghiêm trọng cũng có thể khôi phục lại trạng thái bình thường.
Sau này, khi "con kiến" khiến một người leo núi chết cứng đã mấy năm trên núi tuyết sống lại, hạng mục kỹ thuật này đã lại gây chú ý, con người đổ dồn ánh mắt về Địa Cầu thứ nhất… Bắt đầu từ năm 2401, có rất ít "tổ tiên" con người được tìm thấy ở Địa Cầu cũ được hồi sinh, sự thật của lịch sử, nền văn minh đã qua, rất nhiều mối nghi hoặc đã có được câu trả lời.
Đó đã trở thành một làn sóng, hưng thịnh hơn nửa thế kỷ vẫn chưa dừng lại… Một ngày nào đó vào năm 2455, một chiếc thuyền vận chuyển song thể cấp 4 có tên Grendel đã đến Địa Cầu cũ. Đội nghiên cứu khoa học trên thuyền đã phát hiện ra hai sinh vật bị nhốt trong phòng thí nghiệm Crystal Lake, và đưa về phi thuyền. Trong số đó có một nữ nhân viên nghiên cứu có tên Rowan; người còn lại, tên là Jason Voorhees, ác ma giết người bất tử.
Họ không biết rằng, ngay trong ngày họ đến thăm phòng thí nghiệm ngầm Crystal Lake, không chỉ có phi thuyền Grendel, còn có một đội ngũ khác, mang trong mình mục đích không thể nói cho người khác biết. Đội nghiên cứu đi theo đó đã đến đây, khi đội nghiên cứu kia rời đi, đám người đó mới vào trong phòng thí nghiệm… "Không ngờ… đã gặp phải kẻ địch mạnh thực sự." Cường Tập Cuối Cùng đọc.
"Cuồng Tông Kiếm Ảnh của Đao Kiếm Tiếu Chi Nhất, tên này không vừa đâu…" Tận Thế Cường Tập nói.
Hai người chơi của phòng máy Thi Đao, đều để đầu đinh, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt chết lặng, giọng nói không cao, ngữ điệu cũng vô cùng bình thản. Họ đều mặc quần áo màu xanh lục và đen giao nhau, kiểu dáng rất giống với đồng phục trong các mẫu hạm tinh tế, chỉ là màu sắc không giống. Trên ngực trái bộ đồng phục còn in huy hiệu của Thi Đao. Hình vẽ trên đó là một con dao khoắm đầu lâu điêu khắc tinh xảo, dòng chữ trên đó đương nhiên là hai chữ Thi Đao màu đen.
"Cái người tên Phong Bất Giác đó cũng là cao thủ của Giang Hồ à, sao tôi chưa nghe qua nhân vật này bao giờ…" Tận Thế Cường Tập nói, "Gặp phải nhóm như vậy cậu không thấy kỳ lạ sao?"
Cường Tập Cuối Cùng đáp: "Đúng là khó hiểu… Theo quy tắc của trò chơi này, thực lực của đội ngũ hai bên sẽ không chênh lệch nhau quá nhiều." Hắn ta hơi ngưng lại một lát, rồi nói tiếp: "Không thể không thừa nhận, cho dù Cuồng Tông Kiếm Ảnh thấp hơn chúng ta hai level, nhưng thực lực tuyệt đối không kém hơn chúng ta. Còn cái người tên Phong Bất Giác đó lại mới chỉ có level 16…"
"Cũng tức là hệ thống cho rằng hai người đó liên kết lại với nhau, thực lực không hề kém hơn hai người chơi level 19 như chúng ta hay sao?" Tận Thế Cường Tập nói.
"Hừ… Chắc chắn là có vấn đề gì rồi, chẳng lẽ kẻ vô danh tên Phong Bất Giác này lại là một cao thủ ngang cơ với Cuồng Tông Kiếm Ảnh hay sao?" Cường Tập Cuối Cùng nói: "Giả sử đúng là như vậy, khả năng duy nhất là trên thực tế hắn là một người chơi cấp ngôi sao nào đó, chẳng qua chỉ dùng một ingame mới trong game "Khu vui chơi đáng sợ" thôi."
"Có lý lắm." Tận Thế Cường Tập tiếp lời: "Chắc chắn là cao thủ khác nào đấy của Giang Hồ chạy qua, đổi ID game, rồi ghép đội với Cuồng Tông Kiếm Ảnh. Vậy là có thể giải thích được tại sao chúng ta lại gặp phải hai người chơi level cấp hơn chúng ta trong một lần đấu 2vs2."
"Thế không phải tốt quá sao." Cường Tập Cuối Cùng nói: "Khó lắm mới gặp được đối thủ level thấp hơn chúng ta trong hình thức tàn sát của game, phần thắng sẽ lớn hơn mới đúng."
"Ừm…" Tận Thế Cường Tập gật đầu nói: "Nhưng dù có biết chắc chắn sẽ thắng cũng không thể quá sơ suất được, cậu xem, giá trị HP của chúng ta đang giảm dần, chứng tỏ phó bản này có hạn chế thời gian. Giả sử đối phương sử dụng chiến thuật trì không giao đấu chính diện với chúng ta thì trận đấu đó sẽ trở thành trận chiến tiêu hao năng lực trị liệu và thuốc bổ sung giá trị HP. Lượng máu trong game này không có giá trị cụ thể, mà thể hiện bằng phần trăm, nếu tình huống phát triển thành cục diện trò chơi trốn tìm thì chúng ta không còn ưu thế gì nữa rồi."
"Tôi cũng nghĩ vậy, tốt nhất là chúng ta phải đánh nhanh thắng nhanh." Cường Tập Cuối Cùng nói: "Dẫn trước về level, lại có 'cái thuốc đó' phụ trợ… Như thế mà còn thua thì cũng chả còn gì để nói nữa."
… Bên kia, Phong Bất Giác cầm đèn pin đi trước dẫn đường, Cuồng Tông Kiếm Ảnh đi theo anh, nhanh chóng và lặng lẽ đi trong hành lang về phía trước.
Phong Bất Giác biến mặt nạ Casey Jones thành trạng thái hiển thị, tuy đó không phải là mặt nạ phòng độc, nhưng cảm giác như vậy che được ít nhiều cũng có chút hiệu quả lọc không khí.
"Trận chiến tiêu hao là một phương thức có lợi đối với chúng ta." Phong Bất Giác vừa đi vừa nói, do đã hiển thị mặt nạ, cho nên giọng nói của anh cũng trở nên ồm ồm.
"Tiêu hao thế nào?" Cuồng Tông Kiếm Ảnh nói: "Ý cậu là vũ khí từ xa, hoặc chiến pháp kiểu như giăng bẫy để xoay chuyển sao?"
"Không, chỉ cần không chạm mặt đối phương, cũng coi là một kiểu tiêu hao rồi." Phong Bất Giác đáp.
Cuồng Tông Kiếm Ảnh hơi suy nghĩ một chút liền hiểu ý của anh: "Ý cậu là lợi dụng hiệu quả giảm máu ở đây?"
"Đúng vậy." Phong Bất Giác đáp: "Level của họ cao hơn chúng ta, về lý thuyết giá trị HP sẽ nhiều hơn một chút." Anh lại ho một tiếng nói: "Nhưng môi trường khiến giá trị HP giảm dần, rõ ràng khi tính theo phần trăm, điểm này vừa nãy tôi đã đối chiếu rồi."
Mấy phút trước họ vừa trao đổi về tình hình giá trị HP, hai người chênh nhau một cấp, hiện giá trị HP đều là 95%, ngay khi thời điểm giảm tỷ lệ phần trăm cũng gần như giống nhau, chính xác đến đơn vị giây. Điều này chứng tỏ tốc độ giảm dần không liên quan đến level, chỉ cần hít thở không khí ở đây thì sẽ giảm đi giảm máu theo tỷ lệ phần trăm sau một khoảng thời gian cố định.
"He…" Cuồng Tông Kiếm Ảnh cười nói: "Cậu Phong, tôi có thể hỏi cậu mang theo bao nhiêu bình thuốc bổ sung HP không?"
"Tôi có bốn bình cỡ trung." Phong Bất Giác đáp.
"Tạm thời chưa nói tới đối phương có bao nhiêu." Cuồng Tông Kiếm Ảnh nói: "Tôi cũng mang nhiều hơn cậu." Anh ta lắc đầu: "Hơn nữa, nhỡ chẳng may trong hai người có một người luyện sở trường Trị liệu, hoặc biết qua đôi chút thì trận chiến tiêu hao nào há chẳng phải là trúng ý đối phương hay sao?"
"Tôi nói là bắt đầu bằng trận chiến tiêu hao, nhưng không nói là kết thúc bằng trận chiến tiêu hao." Phong Bất Giác nói: "Ý tôi là, trò chơi này tốt nhất đừng hy vọng đánh nhanh thắng nhanh."
"Cậu nghĩ nếu đánh cứng đối cứng chúng ta sẽ thua sao?" Cuồng Tông Kiếm Ảnh hỏi, thực ra giọng điệu của anh ta khi hỏi câu này cũng đã thể hiện rõ anh ta không cho là vậy.
"Chưa chắc." Phong Bất Giác nói: "Nhưng nếu anh tìm tôi làm đồng đội, thì cần hiểu rõ rằng, đối với tổ hợp hai người chúng ta, ưu thế về thực lực tổng hợp sẽ chiến thắng so với việc đánh trực diện với đối phương." Anh hơi nghiêng đầu, nhìn Cuồng Tông Kiếm Ảnh sau lưng mình: "Sự vận dụng chiến lược cũng là một phần của thực lực." Anh hơi ngưng lại giây lát, rồi lại đưa mắt nhìn về phía trước: "Nếu tôi chỉ muốn xông thẳng vào đánh giáp lá cà với đối phương, thì đồng đội của tôi thà đi tìm một người chơi loại chiến đấu thuần túy còn hơn."
Cuồng Tông Kiếm Ảnh nói: "Được thôi, vậy…"
Grào… Anh ta còn chưa dứt lời đã bị một tiếng gầm thấp quỷ dị cắt ngang, Phong Bất Giác cũng dừng bước lại.
Cách hành sự của hai người rất ăn ý, họ đều im lặng không nói gì, rất tự giác chia ra hai hướng tiến hành đề phòng. Họ nín thở im lặng lắng nghe, đợi tiếng gầm đó vang lên một lần nữa để phán đoán phương hướng.