Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Tiếng gầm thứ hai vang lên cách vài giây sau đó, lần này cả Phong Bất Giác và Cuồng Tông Kiếm Ảnh đều dồn sự tập trung chú ý, đương nhiên nghe rõ được hướng quái vật. Hai người trao đổi ánh mắt, rồi cùng đi về hướng đó.

Họ bước đi không nhanh nhưng rất yên tĩnh. Phong Bất Giác lại điều chỉnh mặt nạ về trạng thái không hiển thị, sau đó lấy Ánh Mắt Thù Hằn trong balo ra đeo lên. Trong mấy phó bản trước đó, hoặc là họ hành động đơn lẻ, hoặc là gặp phải tình huống như trong Hỏi Đáp Tử Vong, do đó đã rất lâu anh không dùng đến món trang bị này rồi. Bởi vậy tình hình lúc này chính là thời điểm thích hợp để dùng đến nó.

Trong hành lang tuy có ánh điện, nhưng không hoàn chỉnh. Cứ cách một đoạn lại có một khu vực ánh sáng trắng khá sáng, sau đó là một đoạn tối dài chừng mười lăm mét, tiếp đó lại là một khu vực sáng… Cứ thế nối tiếp nhau. Cho nên Phong Bất Giác mới lấy đèn pin ra dò đường, chủ yếu là anh lo lắng sẽ bỏ lỡ manh mối gì của game trong những đoạn đường tối kia.

Hai người rón ra rón rén đi men theo hành lang đến trước một ngã ba, trong lúc đó tiếng gầm của quái vật lại vang lên một lần nữa, âm thanh còn vang hơn cả hai lần trước.

Họ dừng lại ở ngã ba, nhìn về bên phải, rẽ vào đoạn hành lang đó đi chừng hai mươi mét nữa là đường cùng. Ở đó có một cánh cửa kim loại dày dặn, trên cửa có một cái chốt cửa hình phi thuyền, tiếng gầm của quái vật từ trong đó truyền ra.

Phong Bất Giác nghiêng đầu khẽ nói: "Nếu cánh cửa đó đóng thì chứng tỏ đó là một cốt truyện có thể lựa chọn. Từ đó suy luận được rằng thực lực của con quái vật đó sẽ không quá yếu, hệ thống cho chúng ta quyền quyết định giết hoặc không giết. Nếu không giết, chúng ta chỉ cần rời khỏi đó đi theo hướng kia của ngã ba đó là được. Còn nếu vào đó giết nó thì sẽ thu được lợi ích tương ứng."

Cuồng Tông Kiếm Ảnh cũng đè thấp giọng hỏi: "Nhỡ chẳng may con quái này cấp ss mạnh hơn cả Jason thì sao?"

"Không thể vậy, Jason mới là quái vật mạnh nhất trong phó bản này, điều này không còn gì phải bàn cãi nữa." Thời gian Phong Bất Giác và Cuồng Tông Kiếm Ảnh tiếp xúc với nhau tuy không dài nhưng anh cảm thấy người này khá là chính trực và thẳng thắn. Khi nói chuyện với anh ta không cần phải để ý quá nhiều, cho nên thẳng thắn nói: "Kỹ năng danh hiệu của tôi là trực tiếp điều tra dữ liệu tổng số boss trong phó bản, khi vừa vào phó bản tôi đã xem thử rồi, trùm của phó bản này là Jason."

"Ồ? Còn có cả loại kỹ năng này cơ à?" Cuồng Tông Kiếm Ảnh vừa nghe vậy lập tức thấy phấn chấn, hỏi: "Ài, vậy trong phó bản Phích Lịch chúng ta đánh đơn kia boss cậu nhìn thấy là ai?"

"Không xem." Phong Bất Giác nói.

"Tại sao?"

"Tôi vừa nghe xong nhắc nhở nhiệm vụ anh đã xách kiếm xông vào rồi, chẳng lẽ tôi ngu đến mức đứng đó xem bảng chọn nữa à?"

"Trách tôi à?"

"Nói thừa."

"He he… Vậy dữ liệu của tên Jason đó thế nào? Có mạnh không?" Cuồng Tông Kiếm Ảnh lại nói.

"Nói thế nào nhỉ… Nếu chỉ xét về năng lực chiến đấu, có lẽ hắn không phải là loại quái vật ngoài hành tinh dị hình, chiến sĩ thiết huyết, nhưng nếu nói đến năng lực sinh tồn, hắn còn khó giết hơn cả quỷ." Phong Bất Giác trả lời.

Dữ liệu về quái vật Phong Bất Giác đã xem được trước đó như sau:

Tên: Jason Voorhees

Chủng tộc:???

Level: 20

Chiều cao: 190 cemtimet

Cân nặng: 113 kilogam

Cách thức chiến đấu: Cận chiến, quen dùng dao phay, cũng biết dùng các vũ khí khác hoặc chiến đấu bằng tay không.

Nhược điểm: Nghe lời mẹ

Kỹ năng sở hữu: Sống lại (Dù bị tiêu diệt hoàn toàn về mặt vật lý, nhưng chỉ cần tìm đại một lý do hoang đường nào đó hắn có thể xuất hiện một lần nữa)

Mức độ nguy hiểm: Trung

Cá nhân Phong Bất Giác cho rằng, kỹ năng sống lại đó hoàn toàn là đang chê bai những nhà sản xuất chiếu một seri kéo dài đến n tập… Grào… quái vật phía sau cánh cửa lại một lần nữa gào lên, do lần này họ đang ở gần, nên Phong Bất Giác và Cuồng Tông Kiếm Ảnh còn nghe thấy âm thanh khác nữa, dường như là tiếng động phát ra khi kim loại ma sát, nhỏ vụn nhưng lại rất dày và nặng, còn có cảm giác dày đặc.

"Tạm thời gác lại những chuyện không liên quan đã, dù sao thì bây giờ Jason cũng đang ở trên phi thuyền vũ trụ rồi, trong trường hợp bình thường cho đến khi rời khỏi phó bản này cũng không thể gặp được hắn đâu." Phong Bất Giác nói: "Nói đến con quái vật trước mắt này đã, có giết hay không?"

"Gì chứ?" Cuồng Tông Kiếm Ảnh ngây người giây lát: "Không phải là cậu phụ trách bày mưu tính kế à? Sao lại hỏi tôi?"

"Ồ… Như vậy…" Phong Bất Giác nói: "Tôi bảo anh giết thì anh giết đúng không, vậy thì đơn giản rồi." Anh cất đèn pin và dao thép vào balo, tiến lên đặt tay lên chốt cánh cửa kim loại đó: "Bây giờ tôi mở cửa ra, anh lập tức xông vào chém loạn lên, tôi ở phía sau yểm hộ cậu."

"Này…" Lúc này Cuồng Tông Kiếm Ảnh mới hồi tưởng lại tại sao Phong Bất Giác phải trưng cầu ý kiến của anh ta.

Chuyện đến nước này có nói gì cũng đã muộn, Phong Bất Giác đã xoay chốt cửa, đẩy mạnh một cái. Cánh cửa kim loại mở ra, con quái vật trong căn phòng dường như cũng chú ý đến diễn biến bên này, chưa đợi Cuồng Tông Kiếm Ảnh lao đến nó đã di chuyển trước rồi.

Phong Bất Giác đẩy cửa xong liền lùi lại mấy bước, rút dao thép ra. Cuồng Tông Kiếm Ảnh vừa khom người xông về phía cửa đã một lần nữa nghe thấy tiếng kim loại ma sát chói tai đó truyền đến từ trong bóng tối. Gần như là xuất phát từ bản năng, Cuồng Tông Kiếm Ảnh thu lại bước chân và thế tiến công, giơ ngang kiếm trước ngực, ngửa đầu hướng về bóng đen đang từ trong cánh cửa xông ra bên ngoài.

Cùng với tiếng rít rít kỳ quái, thân hình khổng lồ của con quái vật đó từ trong cánh cửa thò ra ngoài, khi toàn cảnh hiện ra trước mắt Cuồng Tông Kiếm Ảnh, anh ta đã trực tiếp từ bỏ ý định dùng kiếm để chặn mà nhanh chóng lùi lại phía sau.

Con quái vật đó đi đến ánh đèn dưới hành lang, tò mò khó hiểu với những thứ ở bên ngoài.

Hãy thử tưởng tượng, mở một tờ báo ra, đặt một đống đồ vật bằng kim loại với đủ loại hình dạng kỳ lạ, ví dụ như mắc áo, đinh ốc, kéo, ống nước hình chữ I, một thanh sắt… Sau đó dùng báo bọc những thứ này lại, và đè lại ở bên ngoài, chèn chặt không khí trong những kẽ hở bên trong. Như vậy không còn nghi ngờ gì nữa, phần gồ lên ở vùng biên của những đồ vật kim loại đó sẽ phá vỡ lớp giấy báo để thò ra ngoài. Còn thứ có được cuối cùng chính là một khối kim loại với hình dạng không theo quy tắc nào, bên ngoài được bao bọc bởi một lớp giấy chi chít lỗ thủng.

Con quái vật từ trong phòng đi ra đó chính là một thứ có hình thái như vậy, chẳng qua bề ngoài của nó không phải là giấy báo mà là một lớp da thối nát. Lớp da này của nó dày hơn chăn đệm, bên trên có rất nhiều lỗ thủng, một vài đồ vật bằng kim loại bừa bãi, biết động đậy còn thò ra bên ngoài qua những cái lỗ đó. Có thể nhìn thấy mấy cái trụ xe đạp, lưới thép cuộn lại, linh kiện xe ô tô, hàng rào sắt của cánh cửa chống trộm… gần như đều là những loại rác rỉ sét và chồng chất bụi bặm.

Vóc dáng của con quái vật này rất khó nói rõ, đại khái là to bằng chiếc xe, khi ở trong phòng, nó có thể biến hình thành một chiếc bánh bao, để ra khỏi cánh cửa kim loại đó, nó cũng có thể biến thành hình chiếc bánh kẹp thịt gà Mê xi cô.

Nó lợi dụng những vật kim loại nhô ra khỏi da để di chuyển trên mặt đất, nhìn có vẻ như nhúc nhích như con ốc sên, nhưng trên thực tế lại có vô số cái "chân". Tiếng ma sát Phong Bất Giác và Cuồng Tông Kiếm Ảnh nghe thấy chính là âm thanh phát ra khi nó di chuyển.

Còn tiếng gầm thấp được phát ra từ trong "thân thể" của nó, chỉ có điều cho dù là Phong Bất Giác cũng rất khó tưởng tượng ra được, trong một lớp da dày mười mấy xen ti mét và một đống kim loại sống bọc lại, phần tâm của con quái vật này rốt cuộc là thứ quái quỷ gì… "Tên này rốt cuộc là máy móc hay là sinh vật…" Cuồng Tông Kiếm Ảnh lùi lại phía sau, cảnh giác nhìn chằm chằm vào con quái vật không rõ đang dần di chuyển về phía mình. Không phải anh ta thấy sợ hãi vì ngoại hình kỳ dị của nó, mà là anh ta thực sự cảm thấy không biết phải ra tay thế nào với nó.

Phong Bất Giác đứng phía sau Cuồng Tông Kiếm Ảnh cách mấy mét nói: "Dù sao thì trông có vẻ không giống như là linh thể." Anh nói, rồi lấy từ trong balo ra một món vũ khí, lúc này anh một tay cầm dao thép, một tay cầm ống cờ lê, ánh mắt nhìn về phía trước, "Cho nên tôi mới thủ sẵn hai món vũ khí."

"Ra tay với tên quỷ này thế nào?" Cuồng Tông Kiếm Ảnh hơi nghiêng đầu, ghé mắt liếc nhìn động tác của Phong Bất Giác.

"Giải phẫu nó." Phong Bất Giác vô cùng bình tĩnh đáp.

"Nói thì dễ, nó có nhiều cái 'xúc tua' bằng kim loại thò ra bên ngoài như thế, vóc dáng lại lớn, nếu tiến lại gần có lẽ sẽ rất bất lợi…" Cuồng Tông Kiếm Ảnh còn chưa nói xong.

Phong Bất Giác tiến nhanh một bước về phía trước, cùng lúc vung hai món vũ khí chặt mạnh một cái. Con quái vật này quả thực phản kích, nhưng điều không thể ngờ được là… Nó quá yếu. Những món kim loại gỉ sét cũ rích đó cũng chẳng phải thứ vũ khí sắc bén gì, tốc độ vung cũng không nhanh lắm, ngay cả lực phát ra cũng rất bình thường. Tóm lại lực tấn công của con quái vật này về cơ bản giống như một chiếc xe đạp đang lăn bánh bình thường với thể lực bình thường về phía bạn. Trong cuộc sống bình thường chỉ có thể đụng xe làm bị thương, còn trong game, tố chất cơ thể của người chơi khác nhau, lại cộng thêm phía trước Phong Bất Giác có người, chỉ khẽ chặn lại đã không có vấn đề gì lớn rồi.

Sau một hồi băm loạn lên, Phong Bất Giác đã xé được "da" của con quái vật ở phía trước ra, một đống kim loại gỉ sét mục nát phát ra luồng khí mốc ẩm ướt hiện ra trước mặt anh. Anh không hề do dự giơ dao lên chém. Dùng Người máy tất chết chém đống sắt vụn đó, giống như là dùng dao nhựa cắt bánh ga tô, cơ thể kim loại của con quái vật bị xé rách càng dữ hơn.

Cuồng Tông Kiếm Ảnh vừa nhìn con quái vật khổng lồ đó chẳng qua cũng chỉ vậy mà thôi, bỗng cảm thấy mình quýnh chân quýnh tay thật quá mất mặt, không nói lời nào tiến lên phía trước dùng một chiêu "Huy ảnh trảm". Với tốc độ tấn công cộng thêm đòn tấn công mạnh mẽ tiếp theo, thân hình to lớn của con quái vật nát bấy như tương.

Từ trong lớp "da" dày của con quái vật khổng lồ đó chảy ra một loại dịch giống như dầu máy. Sau khi bị chém vụn ra nó chảy ra khắp nơi, dưới đất đầy những miếng thịt vụn, dầu đen, tấm kim loại mục sét bị chém xuống… Điều rất kỳ lạ là con quái vật trước đó còn phát ra mấy gầm thấp khi bị Phong Bất Giác và Cuồng Tông Kiếm Ảnh tấn công lại vô cùng bình tĩnh. Tuy nó không ngừng phòng ngự và phản kích bằng cách di chuyển lớp kim loại trong cơ thể, nhưng cũng không phát ra tiếng gầm nào giống như sinh vật nữa.

Trong ba phút sau đó, hai người giống như con chuột gặm miếng pho mát, tấn công liên tiếp con quái vật. Còn về con quái vật, sự phản kích từ các chân bằng kim loại của nó tuy không thể trở thành sự uy hiếp quá lớn nhưng vẫn không hề ngừng lại.

Quá trình giết chết con quái vật còn mệt hơn cả tưởng tượng, nếu chỉ là một con chó sói xông ra khỏi cửa thì còn dứt khoát một chút. Có khi lực tấn công của nó mạnh hơn gấp năm lần con quái khổng lồ này, nhưng khi giết chắc chắn cũng sẽ không phí sức đến thế.

Cuối cùng, sau khi hai người tiêu hao khoảng hơn ba trăm điểm thể năng, họ cũng nhìn thấy được trong tâm con quái vật khổng lồ đó là gì. Chớp mắt, mức độ tò mò về con quái vật này đã lại nâng lên một tầm cao mới…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui