Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Editor: Nguyetmai

"Đời này của tôi gặp không ít thứ ghê tởm, nhưng cái này..." Cuồng Tông Kiếm Ảnh nói: "Tôi thậm chí không muốn dùng kiếm chạm vào nó."

"Ơ… Cái này là ấu trùng à..." Phong Bất Giác nói: "Hoa văn trên người nó là thứ gì đây..."

Thứ xuất hiện trước mặt bọn họ là một ấu trùng côn trùng có kích cỡ bằng với cơ thể trẻ con. Bên ngoài nhìn vào trông giống một con sâu gặm nhấm bên trong trái cây rau củ, cơ thể ngắn ngủn, tròn trịa hình ống, cả người chia thành từng đoạn từng đoạn.

Cơ thể con côn trùng này không phải là màu trắng hoặc vàng nhạt bình thường, trên người nó toàn là hình vẽ tiền tệ của các nước, với đủ các chuỗi series, hoa văn. Giá trị con số được thiết kế đặc biệt, thậm chí còn có cả hình vẽ mặt người, tất cả được in chi chít trên người của nó.

Hơn nữa, ở mỗi chỗ tiếp xúc của từng đoạn cơ thể đều là vô số thứ trông giống sợi tơ dày đặc thò ra ngoài. Các sợi tơ bị ngâm trong chất dịch nhầy màu đen, khiến ấu trùng cực lớn nằm ở trung tâm và vật thể kim loại gỉ sắt kia có một mối quan hệ nào đó.

"Khi còn chưa nhìn thấy nó, nó trốn trong đây hù ma dọa quỷ, phô trương thanh thế, sau khi mổ xẻ nó ra thì nó không lên tiếng nữa..." Phong Bất Giác nói.

"Nhưng muốn dọn hết những thứ bên ngoài để moi nó ra thì thật sự không dễ." Cuồng Tông Kiếm Ảnh tiếp lời.

"Tôi mới nói là để anh cho nó một nhát sau cùng." Phong Bất Giác vừa dùng vũ khí ngăn cản miếng kim loại vỡ bên cạnh vừa nói.

"Không phải lúc nãy tôi nói là không muốn dùng kiếm chạm vào nó sao." Cuồng Tông Kiếm Ảnh trả lời, thuận thế dùng tay chém đứt một ống nước đánh lén từ bên cạnh anh ta

"Từ mức độ to mập của con côn trùng có thể thấy, dùng một dao rạch xuống… Nhất định sẽ giống như một con trâu đi tiểu bắn nước tung tóe." Phong Bất Giác nói, "Con dao này của tôi có lẽ phải mua cái mới."

"Cậu rạch xong rồi bỏ vào balo sau đó lấy ra lại thì được rồi mà." Cuồng Tông Kiếm Ảnh nói.

"Vậy anh dùng kiếm rạch ra đi!" Phong Bất Giác nói: "Không phải anh múa kiếm nhanh như gió sao, mau đến tiêu diệt nó đi, tôi sẽ đứng ở chỗ xa một chút cổ vũ tinh thần cho anh."

Cuồng Tông Kiếm Ảnh thở dài: "Được rồi… Tôi vốn không muốn lãng phí thời gian ở đây, nếu đã như vậy..." Anh ta lấy một trái lựu đạn từ trong balo ra


"Này, anh có thứ này sao không lấy ra sớm? Nếu anh nói sớm thì lúc nãy khi chúng ta vừa mở cửa, cứ ném vào trong là xong rồi mà?"

"Tôi đã nói là tôi không muốn lãng phí thời gian ở đây… Lựu đạn này là vật phẩm tiêu hao, tôi chỉ có hai quả mà thôi." Cuồng Tông Kiếm Ảnh trả lời.

Phong Bất Giác cũng không quan tâm anh ta, xử lý xong mọi đòn tấn công của mảnh kim loại thì anh xoay người đi về phía ngã rẽ ở hành lang.

Cuồng Tông Kiếm Ảnh thấy anh đã sớm có sự chuẩn bị, anh ta liền đưa ra tay rút ngòi quả lựu đạn, ném thẳng lên người con côn trùng nằm ở trung tâm, những sợi tơ thò ra từ trên người con côn trùng quả nhiên dính chặt lấy quả lựu đạn.

Tốc độ bình thường của Cuồng Tông Kiếm Ảnh rõ ràng nhanh hơn Phong Bất Giác rất nhiều, thân pháp di chuyển cũng giỏi hơn. Chỉ thấy anh ta bước chân nhẹ nhàng, chạy đến chỗ ngã rẽ, nhanh chóng thoát khỏi sự đeo bám của con quái vật, gần như đi đến ngay bên cạnh Phong Bất Giác.

Vài giây sau, sau lưng hai người họ vang lên âm thanh cực lớn, con côn trùng ở trung tâm bị nổ tan xác. Những vật thể kim loại nát vụn đều rơi đầy xuống đất, các tổ chức tế bào ở phần da bên ngoài cùng liền bắt đầu tan chảy thành nước mủ.

..."Anh có nghe thấy không?" Cường Tập Cuối Cùng hỏi.

"Đương nhiên là nghe thấy." Tận Thế Cường Tập trả lời: "Dường như là tiếng nổ, không giống thuốc nổ uy lực rất lớn, khoảng cách khá là xa, phương hướng rất khó nói."

"Là bọn người của Cuồng Tông Kiếm Ảnh sao?" Cường Tập Cuối Cùng nói, đưa mắt lên trần nhà ở trước mặt: "Hay là do nhóm người đó làm?"

Dưới đất có một thi thể trông giống con người, là một người đàn ông da trắng. Trên người mặc một bộ đồ giống như quần áo bảo hộ màu cam của du hành vũ trụ, liền từ cổ đến gót chân, nhưng bộ đồ của anh ta trông thoải mái và tinh tế hơn đồ du hành vũ trụ của thế kỷ XXI, trông dáng vẻ không quá nặng nề. Mũ anh ta đội trên đầu trông rất nhẹ nhàng, ở phía trước là một mặt nạ trong suốt, rất giống thủy tinh, nhưng lại không phải là thủy tinh, có lẽ là một chất liệu nào đó tiên tiến hơn. Mũ và quần áo của anh ta dính liền nhau, đại khái có thể phán đoán là cả bộ trang phục rất kín đáo, nhưng lại không có trang bị túi không khí, nên bên trong bộ trang phục này tám phần là có thành quả kỹ thuật tương lai nào đó có thể cung cấp không khí hít thở.

Lúc này, trên mặt nạ của thi thể đã bị vỡ một lỗ cực to, mặt của anh ta máu thịt lẫn lộn. Rất rõ ràng đây là do hai người bên Thi Đao làm ra. Cũng không biết nguyên nhân khiến anh ta tử vong là do vết thương ở phần mặt hay là do mặt nạ bị vỡ dẫn đến mất không khí hít thở...

"Phó bản này có vẻ rất phiền phức, ngoài người chơi còn có quái vật và một đám người không rõ nguồn gốc..." Tận Thế Cường Tập nói: "Chúng ta, bọn người Cuồng Tông Kiếm Ảnh, quái vật và nhóm người kia, tổng cộng có bốn thế lực. Sinh vật sống càng nhiều thì càng dễ dàng làm rối tầm nhìn của chúng ta, khiến chúng ta không biết đi đâu tìm hai kẻ muốn thật sự muốn giết chúng ta."

Cường Tập Cuối Cùng lại vào xem trạng thái của bảng chọn: "Hiện tại chúng ta chỉ có thể biết được, hai người bên đối phương vẫn còn sống, giá trị Hp của bọn họ..." Anh ta ngừng lại một chút: "Có lẽ giống như chúng ta, không tính tổn thất chiến đấu thì đã giảm đi 32%, dù sao chúng ta cũng có mười lăm bình thuốc bổ sung giá trị Hp (lớn). Dù dùng liên tục hiệu quả của nó sẽ giảm, nhưng cũng có thể cầm cự trong thời gian tương đối dài, tạm thời không cần lo lắng."

Tận Thế Cường Tập tiếp lời: "Hừ, nói cũng đúng, nếu không thể xác định tiếng nổ có phải do bọn họ làm hay không thì chúng ta cứ tiếp tục hành động theo kế hoạch ban đầu, cứ thăm dò hết khu vực phòng thí nghiệm rồi tính tiếp..."


..."Cậu Phong, qua đây xem cái này này." Cuồng Tông Kiếm Ảnh cầm đèn pin ngồi xổm trước một két sắt cất cao giọng nói.

Phong Bất Giác đang kiểm tra lồng giam đang nhốt con quái vật to lớn kia, nhưng không có thu hoạch gì lớn, anh nghe thấy thì đi qua, dùng đèn pin trên tay chiếu sang bên đó, nói: "Đây rõ ràng là két sắt do hệ thống tạo ra."

"Tôi biết." Cuồng Tông Kiếm Ảnh nói: "Chiếc két này trông rất mới, không giống kiểu đã để ở đây 455 năm, hơn nữa..." Anh ta chỉ vào vị trí ổ khóa: "Cậu xem xem câu đố này của hệ thống có ý nghĩa là gì? Là chơi cờ ca rô à?"

Phong Bất Giác tiến đến gần chiếc két, trước mặt xuất hiện một bảng chọn hệ thống, cửa sổ hiển thị chín ô hình vuông xếp sát nhau thành một khối, giống như một mặt lập phương, nhưng không có màu sắc, bên trên hiển thị: [Mời điền vào nội dung phù hợp]

"Không phải chỉ là trò Cửu cung đồ (Sudoku) thôi sao." Phong Bất Giác buột miệng nói ra, "Mang chín bước một, trái ba phải bảy, hai bốn là vai, sáu tám là chân… Ơ? Lúc nhỏ anh chưa từng chơi cái này à?"

"Cậu nói thì tôi đương nhiên biết..." Cuồng Tông Kiếm Ảnh nói: "Có lẽ hệ thống ám chỉ "điền con số thích hợp", vậy mới để nhập nội dung thích hợp."

"Mở ra rồi." Khi Phong Bất Giác nói, anh đang mở khóa trong bảng chọn, két sắt cạch một tiếng mở ra.

Nhưng chiếc két này lại trống không. Không có thẻ kỹ năng, cũng không có trang bị vật phẩm, bên trong trống không.

Vào giây phút này, Phong Bất Giác đột nhiên nghi ngờ nhân phẩm của bản thân quá tệ hại, nên cứ mở két là két trống… May mắn là âm thanh hệ thống đã ngắt ngang suy nghĩ này của anh.

[Nhiệm vụ phụ đã kích hoạt]

[Bắt lấy nó, giết nó!]

Nội dung nhiệm vụ này rất ngắn gọn đơn giản, quái dị, hơn nữa còn rất kỳ lạ… Nhưng Phong Bất Giác lại lập tức nhận thức được chuyện gì đó.

Anh chạy đến chỗ két sắt dài khoảng một mét kia, thò tay vào trong quơ loạn xạ, sau đó lại như phát điên mà xông ra ngoài cánh cửa kim loại của căn phòng, nhanh chóng đóng cửa lại.


"Có chuyện gì thế?" Cuồng Tông Kiếm Ảnh hỏi.

"Trong két có đồ." Phong Bất Giác trả lời.

Lúc nãy Cuồng Tông Kiếm Ảnh nhìn Phong Bất Giác mở rương ra, rõ ràng là két trống… Trong phòng không có đèn, đèn pin trên tay hai người họ là nguồn sáng duy nhất. Trong bầu không khí thế này, Phong Bất Giác đột nhiên nói ra chuyện không đúng sự thật như lên cơn điên thế kia, không khỏi khiến Cuồng Tông Kiếm Ảnh cảm thấy nổi da gà.

"Nó đã chạy ra ngoài rồi!" Phong Bất Giác lại nói.

Cuồng Tông Kiếm Ảnh đứng dậy, cảnh giác nhìn Phong Bất Giác. Anh ta nghi ngờ đồng đội của mình đã bị một loại ô nhiễm thần kinh nào đó, nên dẫn đến việc nảy sinh ảo giác. Anh ta thăm dò hỏi: "Cậu Phong… Cậu nhìn thấy cái gì à?"

"Chẳng nhìn thấy gì cả." Phong Bất Giác trả lời: "Nó tàng hình!"

Cuồng Tông Kiếm Ảnh vừa nghe xong câu này, lập tức bỏ đi suy nghĩ lúc nãy. Anh ta như bừng tỉnh, thì ra ý nghĩa của nhiệm vụ là đây, "Nó ở đâu?" Cuồng Tông Kiếm Ảnh dùng đèn pin trên tay chiếu xung quanh.

"Anh hỏi tôi?" Phong Bất Giác nói.

"Cậu đeo cái kính bảo vệ kia lẽ nào không có tác dụng nâng cao thị lực đặc biệt gì sao?" Cuồng Tông Kiếm Ảnh không hề biết thuộc tính của trang bị [Ánh mắt thù hằn], anh ta chỉ suy đoán hiệu quả khi thấy Phong Bất Giác đeo kính lên lúc gặp quái vật.

"Thứ này dùng để xác định mục tiêu thù hận của quái vật." Phong Bất Giác trả lời: "Nhưng trước tiên tôi phải "nhìn thấy" con quái vật đó mới được. Không nhìn thấy nó thì cũng có ích gì đâu." Anh vừa nói vừa tháo Ánh mắt thù hằn xuống bỏ lại vào balo, "Nhân tiện tôi nói luôn, mục tiêu thù hằn của "ấu trùng bao sắt bao thịt" ngoài cửa tôi cũng không nhìn ra được. Giống như nó chỉ tấn công khi có những sinh vật tiếp cận nó."

Cuồng Tông Kiếm Ảnh cẩn trọng bước đi, vừa đi vừa kiểm tra xung quanh: "Hoàn toàn không nghe thấy âm thanh gì… Cậu có chắc chắn thứ đó chưa chạy ra ngoài trước khi cậu đóng cửa không?"

"Nếu nó dùng tốc độ nhanh hơn chúng ta xông ra cánh cửa kia thì nhất định sẽ phát ra âm thanh, nếu nó muốn giữ yên lặng thì không thể nhanh hơn chúng ta." Phong Bất Giác trả lời.

"Làm sao cậu biết được? Nếu nó vừa nhanh vừa yên lặng thì sao?" Cuồng Tông Kiếm Ảnh hỏi.

"Hỏi thừa… Vậy thì khỏi cần bắt nó luôn, sinh vật tàng hình vừa nhanh vừa yên lặng, lúc này nó chạy vài vòng xung quanh chúng ta cũng được ấy chứ." Phong Bất Giác nói: "Hệ thống sẽ để chúng ta bắt thứ không thể bắt như vậy sao?"

"Vậy bây giờ phải làm sao?" Cuồng Tông Kiếm Ảnh nói: "Nó ở trong căn phòng này, có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện?" Thần kinh anh ta trở nên căng thẳng: "Nếu nó tập kích chúng ta..."


Phong Bất Giác cắt ngang nói: "Một sinh vật tàng hình bị nhốt trong két sắt, chiều cao trọng lượng tối đa cũng chỉ bằng học sinh trung học, nó chỉ dám lại gần chúng ta..."

Đột nhiên sau lưng Phong Bất Giác vang lên một tiếng động, giây tiếp theo, anh lập tức cảm nhận được có thứ gì đó nhảy lên vai anh. Sau đó, hai móng vuốt gầy trơ xương kẹp chặt cổ họng anh, không còn nghi ngờ gì nữa, lúc này con quái vật kia đang dồn hết sức muốn bóp chết anh.

Phong Bất Giác là một người đàn ông đã mất đi sự sợ hãi, lần này đột nhiên bị tập kích nhưng lại không khiến anh giật mình hoảng sợ, ngược lại còn khiến từng sợi dây thần kinh của anh trở nên căng thẳng. Khi trong đầu anh còn chưa kịp đưa ra phản ứng với tình huống hiện tại thì cơ thể đã lập tức hành động theo bản năng. Phong Bất Giác thuận thế giơ hai cánh tay nắm chặt lấy con quái vật tàng hình đang đứng trên vai mình, mười ngón tay kẹp chặt hai vai của con quái vật. Khi con quái vật cảm thấy đau đớn, móng vuốt đang bóp chặt cổ Phong Bất Giác của nó không thể không buông lỏng.

Hít thở tự do khiến sức lực của Phong Bất Giác cũng tăng lên. Trong tình huống cực kỳ căng thẳng, nhưng nhìn vào thì giống một cuộc chiến đấu kỳ dị đã bắt đầu... Đối với Cuồng Tông Kiếm Ảnh mà nói, Phong Bất Giác nói được một nửa thì đột nhiên diễn một trò nghệ thuật gì đó, đến giai đoạn diễn giống như cương thi thì đèn pin trong tay trực tiếp bay đi. Sau đó anh lại dùng một tư thế vô cùng buồn cười ngã nhào xuống đất, không biết tại sao lại bắt đầu vặn vẹo.

Tình hình lúc này rất phức tạp, Phong Bất Giác không dư sức để nói nhiều, lúc này anh phải đề cao cảnh giác với cặp móng vuốt mạnh mẽ mà nhanh nhẹn đang tấn công cổ họng của mình. Gần như mỗi một giây, anh đều ở trạng thái đấu sức lực với đối phương. Cơ thể của con quái vật tàng hình này hơi trơn, nhưng không phải là cảm giác gớm ghiếc ướt át, chỉ vì cơ thể của nó trần trụi. Vóc dáng của nó giống hệt như dự đoán của Phong Bất Giác, giống như con người phiên bản thu nhỏ, về mặt sức lực rất không bình thường, gần như là tương đương với Phong Bất Giác.

"Cậu Phong… Cậu đang..." Cuồng Tông Kiếm Ảnh cầm đèn pin trên tay đi qua, chiếu lên người Phong Bất Giác đang lăn lộn dưới đất.

"Tôi… Túm chặt..." Mặt Phong Bất Giác đỏ bừng, từ trong kẽ răng phun ra một câu: "Là… Nó..."

Trong giây phút Cuồng Tông Kiếm Ảnh còn nhìn một cách khó hiểu, đối với Phong Bất Giác mà nói, đây là giờ phút chiến đấu sinh tử trong im lặng, sức cùng lực kiệt, rất may cuối cùng anh vẫn chiếm thế thượng phong.

Phong Bất Giác dùng đầu gối đè chặt lồng ngực con quái vật rồi dùng tay nắm chặt cổ họng nó, ưu thế về thể hình và độ dài cánh tay khiến anh tạm thời trấn áp được con quái vật. Anh có thể cảm nhận rõ ràng được, trong màn đêm, có một thứ gì đó đang thở dốc nặng nề như mình, nó cũng đang kịch liệt vùng vẫy, chứng tỏ con quái vật này cũng đã sức cùng lực kiệt như mình.

"Đây là..." Cuồng Tông Kiếm Ảnh thử dùng tay sờ thử, chạm vào con quái vật kia, "Đúng là tàng hình thật..."

"Đừng nhiều lời, mau ra tay đi." Phong Bất Giác nói. Anh hiểu rất rõ, con quái vật sau khi ngừng lại vài giây thì bắt đầu vùng vẫy mạnh mẽ hơn, móng vuốt của nó nắm chặt lấy cánh tay của Phong Bất Giác. Nếu không phải sức lực đè nén hơi thở và lồng ngực của nó đã giảm bớt, e rằng với sức lực của Phong Bất Giác, anh không thể khống chế được nó.

"Đừng giơ tay qua, con quái vật này có răng nhọn trong miệng, dùng kiếm chặt đầu nó." Phong Bất Giác lại nhắc nhở nói.

"Ơ… Chỗ nào là đầu của nó."

"Tay phải của tôi đang nắm lấy cổ của nó, bên trên là đầu."

"Đã hiểu." Cuồng Tông Kiếm Ảnh trả lời một tiếng, nhắm chuẩn vị trí, tay nhấc kiếm chém xuống.

"Phập" một tiếng, có thứ gì đó bị chém đứt. Phong Bất Giác chỉ cảm thấy hai chân đang nắm chặt cánh tay mình đột nhiên siết chặt, sau đó lại thả lỏng. Anh lập tức hiểu, con quái vật coi như đã tiêu đời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận