Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Editor: Nguyetmai

Một giờ đồng hồ trước... Cuồng Tông Kiếm Ảnh đang đứng ở chỗ cách thi thể không đầu kia hơn năm mét, canh chừng cho Phong Bất Giác.

"Cậu chắc chắn phải làm như vậy sao?" Cuồng Tông Kiếm Ảnh nhìn Phong Bất Giác đang ngồi bên cạnh thi thể bận rộn liên tục, ánh mắt đó dường như đang nói: Cậu thật sự rất biến thái.

"Không phải tôi đang làm rồi sao, làm sao? Cảm thấy tiếc lựu đạn?" Phong Bất Giác trả lời.

"À, nói thật thì, so với việc lựu đạn có bị lãng phí hay không, việc tôi quan tâm hơn chính là trạng thái tinh thần của cậu..." Cuồng Tông Kiếm Ảnh liếc mắt nhìn anh mà nói.

"Chuyện này với trạng thái tinh thần thì liên quan gì đến nhau?" Phong Bất Giác trả lời: "Tôi chỉ đang ở trong một game ảo, lợi dụng một thi thể để bố trí bẫy mà thôi. Bất cứ người nào có thần kinh bình thường, chỉ cần có thể nghĩ ra đối sách thì sẽ không chút do dự mà thực hiện."

"Ha ha… Cậu nói sao thì cứ như vậy đi..." Cuồng Tông Kiếm Ảnh không muốn tranh luận với anh làm gì, lúc này anh ta đã có chút hiểu ra, tại sao ID của người chơi này lại gọi là "Phong Bất Giác".

Phong Bất Giác lấy một sợi dây kim loại buộc xuyên qua quả lựu đạn, dùng tay cầm lựu đạn, vén tay áo lên, trực tiếp thò tay thẳng vào trong thực quản của thi thể một cách thô bạo, nhét quả lựu đạn vào bên trong thực quản. Còn ở trước mặt thi thể, chỉ cần một vết thương rất nhỏ, để sợi dây kim loại từ chỗ thực quản xuyên qua lớp da thò ra ngoài là được.

Tiếp theo đó là khắc chữ lên, ở vị trí sợi kim loại thò ra, dùng một "dấu chấm hỏi" để trang trí, chờ đợi đối phương cắn câu.

"Tại sao cậu để lại dòng chữ này, nhưng lại che đi một nửa?" Cuồng Tông Kiếm Ảnh nhìn bố trí của Phong Bất Giác mà hỏi.

"Giả sử để lộ ra hoàn toàn, bọn họ đứng ở chỗ khá xa cũng có thể nhìn ra trên đó viết gì." Phong Bất Giác nói: "Nhưng nếu che đi toàn bộ, bọn họ sẽ hoàn toàn không phát hiện ra dòng chữ này." Sau khi anh làm xong thì dùng quần áo của người chết để lau tay, đứng dậy nói: "Nếu che đi một nửa, bọn họ sẽ ngồi xổm xuống, vén áo lên, nhìn xem rốt cuộc đây là gì. Lúc đó chỉ cần thị lực của bọn họ bình thường thì sẽ quan sát thấy phần đầu của sợi dây kim loại này."

"Cậu dựa vào cái gì mà xác định bọn họ sẽ động vào sợi dây này?" Cuồng Tông Kiếm Ảnh hỏi.

"Ai nói tôi xác định là bọn họ sẽ động vào sợi dây?" Phong Bất Giác trả lời.

"Hả?" Cuồng Tông Kiếm Ảnh dường như không hiểu ý của anh.

Phong Bất Giác lại nói: "Cái này trông giống cạm bẫy sao?"

"À… Không giống."

"Tại sao lại không giống?"

Cuồng Tông Kiếm Ảnh cũng hướng theo suy nghĩ của anh: "Cạm bẫy nên để ở chỗ nào đó trên đường đối phương nhất định đi qua sau đó đột nhiên xuất hiện, ví dụ như phía sau cánh cửa."

Phong Bất Giác gật đầu: "Vậy thì được rồi."

"Được rồi?" Cuồng Tông Kiếm Ảnh vẫn không hiểu.

"Tôi lấy thêm một ví dụ." Phong Bất Giác nói: "Còn nhớ nhiệm vụ phụ lúc mở két sắt lúc nãy không?"

"Đương nhiên là nhớ."

"Nếu chúng ta mở két ra thì sẽ kích hoạt một lần phát nổ, vậy chúng ta đã sập bẫy rồi đúng không?"

"Hệ thống sẽ không thiết lập như vậy." Cuồng Tông Kiếm Ảnh trả lời: "Làm vậy thì người chơi không thể nào tránh được. Giả sử mở két ra thật sự sẽ phát nổ thì trước khi mở, nhất định sẽ có một dòng manh mối nhắc nhở."

"Ừ." Phong Bất Giác nói: "Vậy tôi là hệ thống sao?"

"Cái này..."

"Tôi giống một người sẽ có thiện ý để lại nhắc nhở cho đối phương sao?"

"Điều này..."

"Ngoài ra, còn có một lý do mà anh sẽ không nghĩ rằng mở chiếc két đó ra sẽ kích hoạt DEATH FLAG gì đó." Phong Bất Giác lại nói.

"Là vì căn phòng đó là nhiệm vụ có thể chọn, chúng ta có thể không mở ra, trực tiếp rời khỏi đó bằng con đường khác. Dù sau đó tiêu diệt xong quái vật, chúng ta cũng có thể lựa chọn không mở chiếc két bên trong căn phòng." Cuồng Tông Kiếm Ảnh nghĩ tới thì trực tiếp nói.

Phong Bất Giác chỉ vào thi thể: "Thi thể này, nằm dưới đất, bọn họ có thể không quan tâm, không nhìn vào một nửa dòng chữ còn lại, dù có xem rồi thì cũng có thể lựa chọn không động vào sợi dây kim loại."

Cuồng Tông Kiếm Ảnh gãi đầu, nửa hiểu nửa không: "Đây là một kiểu… Ám thị tâm lý?"

Phong Bất Giác đã bước chân rời đi, ra hiệu cho đối phương đi theo, anh vừa đi vừa nói: "Nếu muốn một người làm một việc trông chả có thiệt hại gì, thực là ra một việc không có lợi cho người đó, trước tiên phải khiến anh ta cảm thấy, chuyện này làm hay không làm cũng được. Anh ta không hề bị ép buộc phải làm chuyện này. Sau đó, chuyện này nhìn vào trông phải "bình thường", cái gọi là bình thường chính là không quá khó, khó quá thì không làm được, cũng không thể quá dễ dàng, dễ dàng quá thì đối phương sẽ nảy sinh sự nghi ngờ."

"Ví dụ như khi anh giết người, bị người đó phản kháng lại, đó là một kiểu "bình thường", nhưng phản kháng quá kịch liệt thì sẽ khiến anh bỏ cuộc giữa chừng. Ngược lại, nếu người đó hoàn toàn bình tĩnh mà chờ chết thì sẽ khiến anh thấy nghi ngờ."

"Lại ví dụ như khi anh muốn cài thuốc nổ vào một thiết bị nào đó, mức độ bảo vệ quá nghiêm ngặt sẽ khiến anh từ bỏ, còn phòng bị quá lỏng lẻo lại khiến anh cảm thấy khó mà giải thích..."

Phong Bất Giác liếm liếm môi, ho hai tiếng: "Vì vậy, tôi đặt quả lựu đạn vào trong thi thể, sợi dây kim loại kích nổ để ở nơi bọn họ chạm vào hay không cũng được, lời dặn dò của tôi không khắc trên mặt, cũng không khắc trên mông thi thể đến mức bọn họ không thể phát hiện ra." Anh thở dài một tiếng: "Sau cùng một điều bất ngờ ngoài sức tưởng tượng tôi muốn chuẩn bị cho bọn họ chính là đó."

"Vậy lỡ bọn họ không phát hiện ra sợ dây kim loại, thậm chí không kiểm tra kĩ thi thể mà rời khỏi thì sao?" Cuồng Tông Kiếm Ảnh hỏi.

"Bọn họ là người chơi chuyên nghiệp đúng không?" Phong Bất Giác nói.

"Ừ..."

"Nếu là anh, anh có mặc kệ mọi chuyện mà trực tiếp bỏ đi không?"

Cuồng Tông Kiếm Ảnh còn chưa trả lời, Phong Bất Giác lại nói: "Đương nhiên rồi, tình huống xấu nhất là tổn thất một quả lựu đạn mà thôi."

"Dù sao thì cậu cũng không mất gì đúng không..."

"Đúng." Phong Bất Giác không biết xấu hổ mà trả lời.

Bọn họ nói chuyện xong một hồi thì lại đi tiếp khoảng hơn mười phút, sau khi quẹo qua một ngã rẽ... Đột nhiên, một khối kim loại to bằng quả bóng rổ gào thét vụt tới, bay lướt qua mặt bên trái của Phong Bất Giác.

Phản ứng đầu tiên của Phong Bất Giác là khom lưng xuống và lấy súng ra chuẩn bị đánh trả. Anh nhìn về phía trước, phát hiện ở một khu vực u ám ở đoạn hành lang cách đó rất xa có một bóng người đứng đó, rõ ràng là người đó phát động lần tập kích bất ngờ này.

Cuồng Tông Kiếm Ảnh cũng chú ý thấy người tập kích, động tác của anh ta cực nhanh, không nói gì nhiều, anh ta lao thẳng về trước, thanh kiếm dài đã cầm trên tay.

Cho dù người phát động tấn công là ai, hoặc là thứ gì thì đối với Cuồng Tông Kiếm Ảnh mà nói, chỉ cần đến gần phạm vi phát động [Huy Ảnh Trảm], anh ta tuyệt đối tự tin sẽ không bị yếu thế.

Bóng người đó nhìn thấy hành vi của Cuồng Tông Kiếm Ảnh thì gần như sững sờ, cứng đờ đứng yên tại chỗ hai giây, sau đó xoay người bắt đầu bỏ chạy.

Lúc này Phong Bất Giác cũng đã chạy về phía trước, anh chú ý thấy phản ứng của đối phương, lập tức hét nói với Cuồng Tông Kiếm Ảnh đang xông về phía trước: "Để hắn sống!"

Cuồng Tông Kiếm Ảnh không rảnh để trả lời, không nói gì tức là anh ta đã nghe thấy.

Phong Bất Giác dốc toàn lực chạy theo cũng rất nhanh, trong phó bản mà hai người họ khiêu chiến cá nhân này, khi Phong Bất Giác dốc toàn lực chạy nhanh thì đại khái cũng bằng bảy tám phần tốc độ của Cuồng Tông Kiếm Ảnh. Còn sau khi khởi động [Linh thức tụ linh thuật], dù Cuồng Tông Kiếm Ảnh có dốc toàn lực cũng không thể đuổi kịp Phong Bất Giác.

Lúc này hai người họ đã đuổi theo với cùng một tốc độ, nhanh chóng tiến đến gần người bị truy đuổi. Người đó cũng mặc quần áo bảo hộ màu cam, tốc độ chạy so với hai người chơi hoàn toàn không nằm trong cùng một mức độ, còn trên tay người đó cũng đang cầm một [Máy bắn phản trọng lực]. Nhìn thấy những thứ này, Phong Bất Giác cơ bản xác định được người có ý đồ muốn tập kích bọn họ là một NPC, nên anh lại hét thêm một câu: "Bắt sống hắn."

Không lâu sau, Cuồng Tông Kiếm Ảnh cuối cùng cũng tới khoảng cách có thể phát động Huy Ảnh Trảm. Anh ta xuất hiện trước mặt đối phương chỉ trong chớp mắt. Người đó nhìn thấy thì thất kinh hồn vía, nhưng đã không kịp dừng bước lại, một chân của Cuồng Tông Kiếm Ảnh lướt ngang xương quai xanh của người đó, người đó lập tức ngã sấp mặt xuống đất.

Tuy người đó đã ngã sõng xoài, nằm dưới đất rên rỉ, nhưng Cuồng Tông Kiếm Ảnh vẫn không chút khách sáo xoay cánh tay của kẻ kia, đạp gương mặt của người đó xuống đất, rồi giật lấy máy bắn phản trọng lực trên tay người đó.

Lúc này Phong Bất Giác cũng đuổi tới nơi, nhưng anh không tâm bình khí hòa như cao thủ người ta, nhìn thấy cục điện đã bị khống chế, anh liền dùng hai tay chống xuống đầu gối, thở dốc một hơi trước tiên.

"Nói, anh là ai?" Cuồng Tông Kiếm Ảnh nói với tù binh của bọn họ.

Người đó sớm đã chạy không thở ra hơi, lại bị một cước đá ngã xuống đất, làm gì nói được tiếng nào.

Phong Bất Giác nói: "Bỏ anh ta ra đi, không sao đâu."

Cuồng Tông Kiếm Ảnh buông tay ra, lùi ra sau hai bước, vẫn cầm kiếm cảnh giác nhìn người tập kích đang nằm dưới đất.

Người đó trở mình lại, mặt quay lên trên, ôm ngực xoay người dậy, cả buổi vẫn chưa thở lại bình thường. Từ bên trong mặt nạ trong suốt có thể thấy, đây là một người da trắng, trông vẫn còn rất trẻ, khoảng hai mươi tuổi, vóc dáng nhỏ nhắn khoảng một mét sáu, còn hơi gầy gò, để một mái tóc màu đen trông giống sợi mì.

Đợi hồi phục được một chút, người đó ngồi dậy, dùng lòng bàn tay lùi ra sau, lùi đến bên cạnh bức tường, vẻ mặt hoảng sợ nhìn hai người đang đứng trước mặt.

"Chúng ta nói chuyện một chút." Phong Bất Giác ngồi xổm xuống, để tầm nhìn của mình ngang bằng với anh ta, nói: "Anh tên là gì?"

"Kẻ ngoại lai! Các người là một lũ ma quỷ! Lũ dị giáo!" Người đó dùng hai tay ôm chặt đầu, hét to nói: "Đừng mong dùng "ngôn ngữ ma quỷ" của các người để thôi miên đại não của ta! Đừng hòng!"

Cuồng Tông Kiếm Ảnh nhìn Phong Bất Giác: "Đạch mợ, mọi thứ dường như ngày càng phức tạp, đây lẽ nào không phải là phó bản khoa học viễn tưởng? Sao lại xuất hiện tôn giáo ma huyễn gì nữa?"

Phong Bất Giác hơi do dự một chút, sau đó lộ ra nụ cười lạnh: "Không, tôi nghĩ thiết lập khoa học viễn tưởng tương lai này là không sai." Anh vừa nói vừa rút cây dao trong balo ra.

Người đó nhìn thấy thì bắt đầu la hét điên cuồng.

"Câm miệng..." Phong Bất Giác dùng âm lượng bình thường để nói câu này, nhưng đối phương vẫn hét lớn, Phong Bất Giác lập tức kề dao vào sát cổ người đó, hung hăng la lên: "Câm miệng!"

Người đó bị anh dọa cứng đờ, lập tức im lặng, nhưng thần sắc vẫn hoảng sợ.

"Anh, tên, là, gì." Phong Bất Giác hỏi ra từng chữ từng chữ.

"Ha... Hank." Hank trả lời.

"Hank, anh nghĩ tôi là gì cũng không sao. Tôi không cần sự tin tưởng của anh, cũng không cần giải thích với anh bất cứ chuyện gì. Nhưng mà, anh phải trả lời đúng sự thật vấn đề mà chúng tôi hỏi, bằng không, anh sẽ chết vô cùng, vô cùng đau đớn." Phong Bất Giác nói.

"Không… Đừng..." Hank nói: "Đừng giết tôi, nhà tôi còn có mẹ… Em trai tôi đã chết rồi… Tôi không thể..."

"Đừng phí lời!" Phong Bất Giác cắt ngang nói: "Tôi hỏi, anh trả lời."

Hank gật đầu, cảm xúc lúc này của anh ta đã bình tĩnh hơn một phút trước một chút, giống như một đứa trẻ đang bị dọa nín khóc.

"Anh làm công việc gì, tại sao lại đến đây?" Phong Bất Giác hỏi.

"Tôi… Tôi là "người nhặt rác", tiểu đội của chúng tôi… Nhận được chỉ thị, đến chỗ này tiến hành tìm kiếm." Hank trả lời.

"Tiểu đội của các người gồm bao nhiêu người?" Phong Bất Giác nói.

"Năm người..." Hank trả lời: "Nhưng những người khác… Mấy tiếng đồng hồ trước tôi đã mất liên lạc với bọn họ." Khi anh ta nói lời này, đồng thời cũng dùng một ánh mắt kỳ quái nhìn Cuồng Tông Kiếm Ảnh.

"Đừng có nhìn tôi như vậy, tôi không có giết đồng đội của anh." Cuồng Tông Kiếm Ảnh đương nhiên nhìn ra, anh ta đã thu kiếm lại, tùy tiện nói: "Chúng tôi từng gặp một người trong đội của anh, nhưng khi gặp anh ta… Thì anh ta đã chết, là bị quái vật giết chết." Người anh ta nói chính là người bị con bạch tuộc ký sinh.

"Quái... Quái vật…gì? Ôi, trời ơi… Chết tiệt." Cơ thể Hank không kiềm được mà run lên, anh ta dường như sắp phát khóc: "Chả trách bọn họ nói nhìn thấy thứ kỳ lạ gì đó..."

"Các người dùng phương tiện giao thông gì để đến đây?" Phong Bất Giác lại hỏi.

"Giao thông?" Hank dường như không hiểu ý nghĩa của từ này.

"Các người đi bằng thứ gì tới đây?" Phong Bất Giác đổi một cách nói khác.

"Là "tàu cá mập", người nhặt rác luôn đi bằng thứ đó." Hank trả lời.

"Đó là một thứ giống khoang tàu hay là xe phải không?" Cuồng Tông Kiếm Ảnh chen vào nói.

"Xe?" Hank lại tỏ ra ngạc nhiên.

Phong Bất Giác lắc đầu, thở dài, tiếp tục hỏi: "Vốn dĩ anh ngồi trên "tàu cá mập", còn bốn người kia cùng xuống dưới phòng thí nghiệm này tìm kiếm, do mất liên lạc với bọn họ nên anh cũng theo xuống đây đúng không?"

"Đúng." Hank gật đầu trả lời.

"Tại sao lại tập kích chúng tôi?" Cuồng Tông Kiếm Ảnh hỏi.

"Các… Các người..." Hank nhìn hai người họ, nơm nớp lo sợ nói: "Vì các người là người ngoại lai..."

"Anh có thể giải thích một chút không, người ngoại lai là gì?" Phong Bất Giác nói.

Hank trả lời: "Ma quỷ! Người bên ngoài thôn!"

"Làm sao anh biết được chúng tôi là người ngoại lai?" Phong Bất Giác hỏi.

"Quần áo của các người..." Hank nói: "Tôi chưa từng nhìn thấy quần áo kiểu này, hơn nữa các người không cần dùng quần áo bảo hộ cũng có thể sinh tồn ở nơi này."

"Ồ?" Phong Bất Giác nhíu mày: "Sao thế? Lẽ nào anh hít thở không khí ở đây thì sẽ chết sao?"

"Đương nhiên! Chỉ có ở trong thôn mới có không khí trong lành có thể hít thở! Không khi bên ngoài chính là trí mạng! Là khí độc mà người ngoại lai phát tán ra!" Hank cất cao giọng nói.

Phong Bất Giác đứng dậy, kề sát vào người Cuồng Tông Kiếm Ảnh nói: "Anh còn nhớ nội dung mở đầu của phần mười trong bộ phim "Thứ sáu đen tối" là thế nào không?"

"Cậu muốn nói gì thì cứ nói..." Cuồng Tông Kiếm Ảnh nói: "Tóm lại cậu nói gì thì là thế ấy..."

"Vậy là không nhớ rồi." Phong Bất Giác nói.

"Nói thừa, ai lại nhớ những chi tiết của các bộ phim điện ảnh không biết đã xem từ lúc nào chứ?" Cuồng Tông Kiếm Ảnh nói, nhưng sau khi nói xong câu này thì anh ta như nhận thức được điều gì đó, lại bổ sung thêm một câu: "Được rồi, không bao gồm cậu..."

Phong Bất Giác nói: "Tôi còn nhớ rất rõ, khi bộ phim đó vừa bắt đầu, các thành viên của nhóm nghiên cứu khoa học đến từ vũ trụ, ở trong phòng thí nghiệm này, có thể tháo chiếc mũ của bộ quần áo bảo hộ ra để hít thở. Đương nhiên trước tiên bọn họ phải kiểm tra tình hình vi khuẩn và chất lượng không khí trong môi trường xung quanh."

"Nói trọng điểm đi." Cuồng Tông Kiếm Ảnh tiếp lời.

"Trọng điểm chính là, người ở trước mặt chúng ta hiện tại, đúng như những gì tôi suy đoán lúc trước..." Phong Bất Giác vừa nhỏ tiếng nói vừa đưa mắt nhìn chằm chằm vào Hank đang co rúc lại dựa vào vách tường: "... Có lẽ là con cháu của những người may mắn còn sống sót của Địa Cầu cũ, nhưng không biết vì sao, cơ thể của bọn họ không trở nên mạnh mẽ hơn khi thích ứng với môi trường, mà lại có chiều hướng thoái hóa yếu đi. Dù là người di dân trong vũ trụ cũng hoàn toàn có thể hít thở không khí trong phòng thí nghiệm này trong thời gian ngắn, nhưng bọn họ thì không thể."

"Điều này rất kỳ quái sao?" Cuồng Tông Kiếm Ảnh nói.

"Darwin là là thần thánh sao?" Phong Bất Giác hỏi lại.

"Ơ..." Cuồng Tông Kiếm Ảnh nói: "Được rồi, tôi không giỏi về sinh vật, nhưng mà… Chắc hẳn là cậu đang ám chỉ, chuyện này không phù hợp với Thuyết tiến hóa của sinh vật đúng không?"

"Một nhóm người sống trong môi trường nhân tạo như phi thuyền vũ trụ, chức năng của tim phổi hầu như ở cùng một mức độ với loài người hơn bốn trăm năm trước." Phong Bất Giác nói: "Nhưng đám người may mắn thoát nạn sống trên Địa Cầu có không khí ác liệt thế này, vậy mà bị sặc chết chỉ vì một điếu thuốc." Anh ngừng lại một chút: "Còn nữa, anh còn nhớ người bị con quái bạch tuộc giết chết trước đó không?"

"Ý cậu nói là người bị anh chặt đầu, nhét lựu đạn vào thực quản, còn khắc cả một dòng chữ trên da đúng không?" Cuồng Tông Kiếm Ảnh dùng ánh mắt giả dối nói: "Hơ… Muốn quên anh ta cũng thật là dễ dàng..."

"Vóc dáng của người đó không khác biệt nhiều với Hank, cũng vô cùng ốm yếu." Phong Bất Giác nói.

"Nên?"

"Bọn họ có lẽ là người da trắng… Tôi nhắc nhở anh một chút, trong thời đại của chúng ta, chiều cao trung bình của đàn ông ở các quốc gia Tây Âu là khoảng một mét tám, Bắc Âu thì gần một mét chín." Phong Bất Giác nói.

"Lẽ nào cậu không cảm thấy trên hành tinh có môi trường thế này, dinh dưỡng không tốt mới là hiện tượng bình thường sao?" Cuồng Tông Kiếm Ảnh nói, "Hơn nữa đây chỉ là một game, cậu hà tất phải thắc mắc ở những chi tiết này..."

Phong Bất Giác lắc đầu: "Số người ở Địa Cầu này là bao nhiêu tôi không rõ, nhưng điều tôi có thể xác định là… "Thôn" của Hank, nhất định có vấn đề."

"Cậu Phong… Cậu có còn nhớ, chúng ta tham gia vào hình thức tàn sát ở dạng 2V2, không phải là đến cứu thôn mà NPC nào đó đang ở."

Phong Bất Giác giơ tay ra, giơ ba ngón tay lên, vẻ mặt nghiêm nghị đưa ra ba lý do: "Trong thôn có không khí không làm giảm giá trị Hp, có thể tạo ra sức mạnh khoa học kỹ thuật của [Máy bắn phản trọng lực], hơn nữa thôn dân của bọn họ lại không chịu nổi một đấm."

"À, không phải là cậu muốn cứu thôn dân, mà là muốn đi giết người cướp của à?" Cuồng Tông Kiếm Ảnh xem như đã hiểu ý anh.

Phong Bất Giác trả lời: "Là đi cứu hay cướp, chuyện đó để sau hẵng nói… Chỉ cần chúng ta tìm cách lên được "tàu cá mập" của Hank, rời khỏi phòng thí nghiệm này, đến lúc đó sẽ là bất khả chiến bại. Trước khi sự nhẫn nại và thủ đoạn bổ sung máu của hai người bên đội Thi Đao cạn kiệt, chúng ta có nhiều kế sách có thể chọn lựa, hoàn toàn nắm được quyền chủ động."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui