Editor: Nguyetmai
Tàu cá mập từ từ tiến vào trong hẻm núi, địa thế trước mặt ngày càng đi lên, hai bên có vô số sinh vật kỳ lạ, các loại thực vật đó trông rất thưa thớt, dáng vẻ yếu ớt, mịt mờ, vừa nhìn vào thì biết không ai ngó tới, có lẽ là một loại cỏ dại nào đó.
Trải dài theo sườn dốc, là một lối vào hang động cực lớn, cái hang lớn ở giữa vách đá đủ để cả một con tài Titanic đi vào.
Nơi này rõ ràng đã được con người xây dựng và gia cố, nó đã không còn là quang cảnh tự nhiên. Vô số khung kim loại như đường ray xe lửa được bố trí đầy trong hang động. Có một số được khảm vào trong, có một số được nối tiếp nhau trên không trung, giống như một mạng nhện phức tạp. Từng kiến trúc nhỏ giống như túp lều điểm xuyết trên khung sắt trong hang động, còn có rất nhiều nhân viên mặc quần áo bảo hộ đang đi trên khung kim loại. Nếu cả bọn Phong Bất Giác có thể nhìn thấy cảnh tượng này từ xa, ắt hẳn cũng sẽ khen ngợi khung cảnh đồ sộ này.
Khi tàu cá mập đến gần lối vào thì nhận được cuộc gọi từ bên ngoài, một giọng nói xa lạ vang lên: "Đây là trạm điều tra, vui lòng nêu rõ danh tính."
Hank ngồi trên ghế lái chính liếc mắt qua hỏi ý Phong Bất Giác, anh liền giơ tay ra, làm một động tác "mời".
"Tiểu đội nhặt rác, mã số 24, tôi là người điều khiển Hank." Hank cố gắng giữ thái độ bình tĩnh để nói những điều này, "Sáng nay rời khỏi thôn, khẩu lệnh là "cung tên"."
Ở thôn Thần Hữu, tiểu đội ra ngoài đều để lại nhật ký, khi rời khỏi sẽ lập tức nhận một khẩu lệnh. Khi bọn họ trở về, phải báo khẩu lệnh lúc đi thì mới được vào thôn. Nếu không nói ra được khẩu lệnh, cũng không có nhật ký, chứng tỏ những người này lén chạy ra ngoài, thậm chí là người từ bên ngoài mạo danh trà trộn vào.
Người nói chuyện với bọn họ im lặng một hồi, có lẽ là đang kiểm tra mã số và khẩu lệnh, không lâu sau thì anh ta trả lời: "Khẩu lệnh chính xác, chào mừng trở về, tiểu đội 24, vui lòng đến bến tàu tương ứng với mã số của bạn, nhân viên tiếp viện đang trên đường đến nơi."
Tàu cá mập thuận lợi tiến vào hang động, xuyên qua một lối đi quanh co, đến một không gian vô cùng rộng lớn. Ở đây giống một bãi đậu xe lập thể, bức tường ở một bên trông giống như tổ ong, có rất nhiều ô bố trí đầy trong không gian hình lục giác, trước sự giúp đỡ của hệ thống dẫn dường, Hank đậu vào một ô trong số đó.
Sau khi hai người chơi chính thức bước qua "cửa lớn" của thôn Thần Hữu, nhắc nhở hệ thống vang lên bên tai bọn họ:
[Nhiệm vụ ẩn đã kích hoạt]
[Tìm York Sakamoto "con của thần" trong thôn Thần Hữu]
"Cậu Phong, cậu còn một mực phó bản này là thiết lập khoa học viễn tưởng không?" Cuồng Tông Kiếm Ảnh xem xong nhiệm vụ thì hỏi.
"Đúng, vô cùng chắc chắn." Phong Bất Giác trả lời.
Lúc này bọn họ đã mặc quần áo bảo hộ trên người, cùng Hank bước ra khỏi tàu cá mập.
Hệ thống khoa học của thôn Thần Hữu vô cùng kỳ lạ, bọn họ có rất nhiều mặt có trình độ cực thấp khiến người ta khó mà tưởng tượng được, đến cả kiến thức cơ bản cũng không có. Ví dụ như ba phương diện sinh vật, y học, thiên văn học, rõ ràng là trình độ kiến thức của các bộ lạc nguyên thủy. Nhưng nguồn năng lượng, kiến trúc và nông nghiệp của bọn họ vô cùng phát triển, bọn họ còn có kỹ thuật chế luyện kim loại và chế tạo thiết bị phản trọng lực.
Đám người này rốt cuộc tại sao lại biết ứng dụng khoa học kỹ thuật, phần sau sẽ nói đến, trước mắt hãy nói về tình hình của cả bọn Phong Bất Giác.
Kế hoạch rất đơn giản, mặc quần áo bảo hộ giả dạng làm người nhặt rác, trà trộn vào khu dân cư ở đây.
Nhưng khi thực hiện thì thật sự không quá khó. Vì trong thôn chẳng có thứ gì giống hình ảnh.
Có lẽ sẽ có người hỏi, vậy thiết bị điện tử có thể ghi lại hình ảnh và truyền phát thông tin thì sao? Ví dụ như điện thoại thông minh chẳng hạn. Rất đáng tiếc, ở đây chẳng có thứ này, nền khoa học kỹ thuật của thôn Thần Hữu cũng giống như nước Đức cũ trong "Bầu trời thép*", rất khó xác định rốt cuộc bọn họ lạc hậu hay tiến bộ, chỉ có thể nói đây là văn minh đặc trưng được sinh ra trong môi trường đặc biệt.
(*) Phim Bầu Trời Thép là câu chuyện về Quốc xã Đức, trước khi thất bại trên toàn mặt trận, chúng đã đưa người lên Mặt Trăng để ẩn nấp và tiếp tục phát triển. Đến năm 2018, với sức mạnh của công nghệ và lực lượng đông đảo, chúng trở lại Trái Đất để lấy lại những gì thuộc về chúng. Vào năm 1945, Đức Quốc Xã đã thành lập một căn cứ bí mật trên mặt trăng, đó là nơi họ ẩn náu và lập kế hoạch để thao túng thế giới vào năm 2018.
Có lẽ sẽ có người hỏi, người trong thôn này muốn xác nhận thân phận thì sẽ rất khó khăn sao? Đúng là như vậy, nhưng cũng không phải vấn đề gì lớn, trước khi chứng minh thư và máy ảnh được phát minh, văn minh loài người sớm đã bắt đầu, nhiều năm trôi qua, con người không còn rập khuôn như vậy nữa.
Đương nhiên, việc giả mạo của Phong Bất Giác và Cuồng Tông Kiếm Ảnh rõ ràng có rất nhiều vấn đề. Đầu tiên, tuy trong thôn có đủ các màu da, nhưng người da trắng chiếm đa số, hai người da vàng bọn họ rất dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác. Tiếp theo là chiều cao, đàn ông trong thôn Thần Hữu thường cao không quá một mét bảy, còn hai người chơi thì đều cao khoảng một mét tám, dù bọn họ có ý thức khom lưng rụt cổ xuống thì rõ ràng vẫn cao. Thứ ba, theo Hank nói, trong khu vực thôn không cần mặc quần áo bảo hộ, nhưng hai người bọn họ lại mặc quần áo bảo hộ, một quái nhân đồ vest, một kiếm khách áo vải, giả sử bị người khác nhìn thấy thì nhất định sẽ dẫn đến nhiều thứ khó xử.
Nhưng suy nghĩ của Phong Bất Giác chính là: Chỉ cần không bị vạch trần trong thời gian ngắn là được, dù sao thời gian cho bọn họ tìm kiếm cũng có hạn. Sau khi tên Tận Thế Cường Tập kia tìm thấy lối ra khỏi phòng thí nghiệm, tối đa có thể duy trì được khoảng hai tiếng thì sẽ từ bỏ. Đến lúc đó dù giá trị Hp của anh ta có thể cầm cự nổi thì chắc hẳn tâm lý cũng không kiên trì được. Nên việc cấp bách trước mắt là trà trộn vào thôn này rồi tính.
Ầm ầm...
Tiếng động cơ hoạt động vừa gần vừa xa, một chiếc xe bàn nâng chở theo một thiết bị hình tròn có bánh xe và năm người mặc quần áo bảo hộ đi tới chỗ ô đậu chiếc tàu mà Phong Bất Giác đang đứng.
"Tiểu đội nhặt rác mã số 24 có đúng không?" Một người dẫn đầu nói, trên tay anh ta cầm một tấm bảng kim loại, trên tấm bảng ghim một chồng giấy, lúc này anh ta đang nhìn vào một tờ giấy trên đó. Trên giấy dĩ nhiên không thể nào là hình ảnh mà chỉ là những thông tin cơ bản, là thời gian tiểu đội rời khỏi thôn, khẩu lệnh, nguyên nhân xuất phát, tọa độ điểm đến. Còn có số người lên tàu cá mập và tên những người đó.
"Đúng vậy." Hank trả lời, do đang mặc quần áo bảo hộ, lại đứng cách một đoạn, nên đối phương rất khó nhìn rõ biểu cảm của anh ta, thật ra lúc này anh ta đang vô cùng căng thẳng, mặt toàn là mồ hôi.
"Sao chỉ còn có hai người?" Người đó lại hỏi tiếp, lúc này anh ta đã di chuyển tầm nhìn sang người Phong Bất Giác và Cuồng Tông Kiếm Ảnh.
"Chết rồi… Khi thu thập di tích của "người ngoại lai", bọn họ bị quái vật giết chết." Phong Bất Giác chủ động bước lên trước trả lời vấn đề của đối phương, hơn nữa anh còn cố ý dùng ngữ khí rất thương cảm.
Người hỏi lại nói: "Đã mang thi thể về chưa?"
Phong Bất Giác lắc đầu: "Vẫn chưa, ba người chúng tôi khó khăn lắm mới thoát ra được, lũ quái vật đó rất hung hãn, cơ bản không thể mang đồ đạc ra ngoài."
Đối phương trầm ngâm vài giây, "Tên anh là gì?"
"Jarvis." Phong Bất Giác trả lời: "Đây là Hank." Anh giơ tay chỉ chỉ, "Đó là Joey."
Tên của năm người trong tiểu đội nhặt rác Phong Bất Giác đã hỏi qua Hank từ trước, hơn nữa anh cũng hỏi rõ, người trong thôn Thần Hữu. Cho dù là màu da thế nào thì tên họ dùng cũng là tiếng anh, trong văn bản trên tay các "nhân viên tiếp viện" trước mặt chỉ ghi nhận tên, còn những thông tin quá cụ thể chi tiết như đặc trưng bề ngoài và màu da thì đều không có.
"Được rồi, tôi hiểu rồi." Người đó cũng thở dài, viết vài chữ ghi chú lại trên giấy: "Haiz… Lại chết hai người… Đúng là một ngày xui xẻo."
"Ừ..." Phong Bất Giác trả lời một tiếng một tiếng, anh cũng nhìn ra, đối với những người này, người quay trở về thôn từ bên ngoài, chết đi một hai người chỉ là chuyện thường tình.
Người đó ngừng lại vài giây, lại mở miệng nói: "Vậy thì kết quả của việc thu hồi vật phẩm là không phải không?"