Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Editor: Nguyetmai

Độ khó khi xuyên qua khu vực thứ tư thấp hơn nhiều so với mong đợi của Hank. Dường như bọn họ không gặp phải sự kháng cự nào ra hồn, thậm chí ngay cả Phong Bất Giác và Cuồng Tông Kiếm Ảnh cũng không ngờ sẽ dễ dàng như vậy.

Cư dân trong khu vực thứ tư thôn Thần Hữu vốn không nhiều, khoảng mấy trăm người mà thôi, mà người nào người nấy đều rất quý mạng sống, khi chuông cảnh báo trong làng vừa vang lên thì tất cả đã đóng cửa trốn đi. Còn số vệ binh thì khoảng hơn trăm người, trong đó có sáu phần nhân lực đã phân tán đến các trạm gác và cửa ải, chỉ có một bộ phận nhỏ làm công việc tuần tra. Dù thông tin giữa các vệ binh không bị chặn, thì cũng không có năng lực tổ chức hành động ngăn cản nào có hiệu quả cả. Bọn họ tổng cộng chỉ có một đám người ít ỏi như vậy, lại không có cơ cấu như kiểu bộ đội phản ứng nhanh. Đối mặt với mấy kẻ xâm lược hành động nhanh lẹ, sức chiến đấu ngang quái vật như nhóm Phong Bất Giác, thì ngăn chặn lẻ tẻ không có hiệu quả.

Sakamoto đang ở miếu thần đã nhận được thông tin có kẻ ngoại lai xâm lược ngay từ lúc đầu, cũng là hắn đã hạ lệnh kéo chuông cảnh báo. Nếu nhóm Phong Bất Giác không phải là ba người, mà là ba trăm người, thì chắc lúc này Sakamoto đã tuyên bố đầu hàng rồi. Nhưng bây giờ, hắn không lo lắng mấy, dù sao hắn còn đang nắm "thần lực" trong tay, ba tên xâm lược cỏn con, chỉ cần bọn chúng dám bước vào miếu thần thì chắc chắn là một đi không trở lại.

Trong mười phút ngắn ngủi, ba người chỉ còn cách miếu thần chưa đầy một nghìn mét. Cái xác của một nửa phi thuyền du hành này đã được cải tạo thành một diện mạo hoàn toàn khác, nó đã trở thành một cung điện khổng lồ, nhưng đường nét ban đầu vẫn còn đó. Ở khoảng cách này, Phong Bất Giác coi như đã nhìn ra một vài con đường.

"Tôi còn tưởng "miếu thần" mà mấy người nói là cái gì cơ... Hóa ra chính là một phi thuyền." Phong Bất Giác cười nói: "Vậy thì, mấy thắc mắc cuối cùng cũng được giải đáp rồi."

"Phi thuyền..." Hank nghi ngờ hỏi: "... Là cái gì?"

"Ồ, phải rồi, anh không có khái niệm này." Phong Bất Giác nói: "Nói một cách đơn giản, chính là một con thuyền khổng lồ có thể bay đến vũ trụ."

"Hóa ra là vậy... Sakamoto nói với chúng tôi, miếu thần là tạo vật của thần, chỉ được dâng hiến cho con của Thần ở, người nào chưa được sự cho phép mà bước vào miếu Thần, sẽ bị nguyền rủa cho đến chết." Hank nói.

Lúc này Phong Bất Giác đã suy nghĩ kĩ về nguyên nhân hậu quả, anh giải thích: "Đừng nghiên cứu về sự vô nghĩa của thần và những lời nguyền rủa nữa. Theo tôi suy đoán, chiếc phi thuyền này chắc là do con người thời cổ đại, cũng chính là những người mà các anh gọi là kẻ ngoại lai, đã chế tạo ra từ mấy trăm năm trước. Trái Đất của các anh đã xảy ra chuyện gì thì tôi không rõ, dù sao chắc cũng là do nguyên nhân môi trường hoặc chiến tranh vân vân dẫn đến việc con người không thể không di chuyển vào trong vũ trụ. Còn một số người vì nhiều nguyên nhân mà ở lại, tổ tiên của bọn họ chính là những người không rời khỏi đây." Anh liếm môi: "Có thể phi thuyền này do họ sử dụng, vì gặp sự cố mà rơi xuống nơi này. Cũng có thể là do bọn họ đã phát hiện ra xác của chiếc phi thuyền, sau đó định cư ở nơi này luôn. Còn phiên bản lịch sử mà gia tộc Sakamoto sau khi đoạt được quyền thống trị đã kể cho các anh là gì, thì tôi cũng không rõ. Dù sao câu chuyện tôn giáo đều gần giống như vậy, không biết liêm sỉ nói linh nói tinh, đem mọi chuyện quy hết về thần tích là được."

"Cậu Phong, nếu như cậu cũng nói chuyện như vậy ở bên ngoài game, sẽ mạo phạm rất nhiều người đó." Cuồng Tông Kiếm Ảnh lên tiếng.

"Những người bị tôi mạo phạm, có thể tìm một góc nào đó và quỳ xuống, cầu xin đấng thần linh mà mình tôn sùng đánh chết tôi bằng sấm sét." Phong Bất Giác nói.

Trong khi ba người đang nói chuyện thì họ đã đến trước miếu Thần. Ở cửa vào miếu Thần, có khoảng hơn bốn mươi vệ binh đang đứng xếp thành một hàng, chuẩn bị nghênh chiến quân địch. Bọn họ đang giơ lá chắn trọng lực, tạo thành một bức tường người, phía trước máy bắn phản trọng lực trong tay họ đều treo đạn pháo bằng kim loại, đã ngắm chuẩn mục tiêu.


"Tình huống này đúng là hiếm có, tôi có kỹ năng tiêu hao quần công, vẫn chưa có cơ hội dùng đến, vừa hay bây giờ có thể thử xem." Cuồng Tông Kiếm Ảnh cười nói.

"Kiếm Thánh Phong Bạo*?" Phong Bất Giác lập tức lên tiếng hỏi.

(*) Kỹ năng trong game DOTA.

"Ha... Không phải." Cuồng Tông Kiếm Ảnh trả lời.

"Ồ, vậy thì tùy anh." Biểu cảm của Phong Bất Giác cho thấy anh đã mất hứng với kỹ năng này.

[Tên: Phái Đơn Kiếm.Yakkodori*]

*Một chiêu thức của nhân vật Roronoa Zoro trong manga anime Đảo hải tặc

[Thuộc tính thẻ kỹ năng: Kỹ năng chủ động, biến mất sau một lần sử dụng]

[Loại kỹ năng: Chiến đấu]

[Hiệu quả: Chém bằng một tay ở khoảng cách từ xa, vung sóng kiếm tiến hành quần công, uy lực chiêu thức mạnh mẽ, tốc độ trung bình (Có thể phát động khi sử dụng vũ khí hệ kiếm)]

[Tiêu hao: Giá trị thể năng 300]

[Điều kiện học tập: Sở trường Chiến đấu D, từ level 15 trở lên]

[Ghi chú: Chiêu này do một kiếm khách Phái Tam Kiếm nổi tiếng sinh ra vào lễ độc thân sáng tạo ra, nhiều năm sau nhìn lại, thật ra người này chỉ tùy tiện đặt cho một cái tên cho chiêu thức chém từ khoảng cách xa mà thôi.]


Những vệ binh kia cũng không nhiều lời với những kẻ xâm lược. Khi ba người họ vừa vào phạm vi cách tầm bắn của họ khoảng năm mươi mét, tên vệ binh trưởng ra hiệu lệnh, thì bọn chúng đồng loạt sử dụng máy bắn.

Mấy chục khối kim loại giống như đạn pháo lao nhanh tới, chiêu thức của Cuồng Tông Kiếm Ảnh cũng triển khai đáp trả.

Chỉ thấy anh ta khua tay chém nghiêng, tạo ra một đường kiếm hữu hình, quét thẳng về phía trước, những khối kim loại đang bắn đến như va phải bức tường khí ở ngay giữa không trung và bị bắn ra. Thế tấn công của sóng kiếm không chút thuyên giảm, trong tích tắc bổ nhào về chiến tuyến mà đám vệ binh kết thành.

Loảng xoảng một hồi, tiếng lá chắn kim loại bị đánh bay rơi xuống đất liên tục vang lên. Cùng với đó còn có những tiếng kêu gào và hô hoán của đám vệ binh, ngoại trừ vài người đứng hai bên may mắn tránh được, còn lại đám vệ binh ở giữa bị trúng chiêu thức này thì ngã liểng xiểng giống như những chai bóng bowling, toàn quân tan tác.

"Hầy... Không có cơ hội để thể hiện nữa rồi." Phong Bất Giác vừa nói, vừa dẫn đầu đi vào trong miếu Thần.

Bên trong miếu Thần cũng không có khác biệt gì so với những căn biệt thự sang trọng, ngoại trừ mấy tên đàn ông nhà Sakamoto, họ còn phải cung cấp nơi ở cho những người phụ nữ nhận "lễ tẩy rửa". Ngoài ra còn có rất nhiều người hầu sinh sống trong miếu Thần, những người hầu này cơ bản đều là những người phụ nữ tuổi cao sức yếu. Khi còn trẻ họ đã vào nhà Sakamoto, nhưng không có con nối dõi, sau nhiều năm, Sakamoto đã mất hứng với cơ thể của họ, họ đành phải "phục vụ" gia tộc con của Thần theo cách này.

Không gian của phi thuyền du hành này khá là rộng rãi và phức tạp, nếu như Sakamoto có ý lẩn trốn, muốn tìm ra hắn đúng là không dễ dàng gì. May là Hank biết phải tới nơi nào để tìm "con của Thần". Trong tình huống này, Sakamoto chắc chắn sẽ chạy đến "phòng Thần Chỉ". Đó là nơi mà họ tuyệt đối không cho phép người ngoài bước vào.

Thôn Thần Hữu thường tổ chức hội nghị quy mô lớn không theo thời gian nhất định, cụ thể bao nhiêu lâu một lần còn phải xem tình hình rồi mới quyết định. Khi có hội nghị, gia tộc Sakamoto sẽ mượn một số "nghi thức" (Ví dụ như chữa bệnh cho người bệnh, hoặc dự báo trước các hiện tượng như nhật thực, nguyệt thực), thể hiện "thần tích" trước mặt dân làng, và truyền đạt một số "ý chỉ của thần linh" mới nhất. Đây cũng là một thủ đoạn để củng cố sự thống trị, cứ cách một khoảng thời gian, Sakamoto sẽ nhắc nhở đám nô lệ, không được mạo phạm hay nghi ngờ về quyền uy của gia tộc con của Thần.

Dĩ nhiên, kiểu nghi thức này cần có người xem, nhưng quảng trường ở trước miếu Thần không đủ sức chứa tất cả dân làng, cho nên chỉ có người dân "được tuyển chọn" mới có thể đến xem tại hiện trường. Thật ra, cơ chế tuyển chọn rất đơn giản, đa số những người may mắn được đến xem nghi thức đều được lựa chọn ngẫu nhiên trong khu vực thứ nhất và thứ hai, những người này đến xem uy năng của con của Thần. Sau khi trở về họ sẽ thêm mắm thêm muối tuyên truyền một lượt, để có được hiệu quả tuyên truyền tốt nhất.

Trước đây Hank đã từng xem "thần tích" một lần, tuy anh ta chưa từng vào miếu Thần, nhưng anh ta biết vị trí đại khái của "phòng Thần Chỉ". Căn phòng đó có thể nhìn thấy khi đứng ở ngoài miếu Thần (chính là cách một phòng bên dưới phòng chỉ huy của phi thuyền du hành), mỗi lần con của Thần đều đi ra từ phòng Thần Chỉ, đứng trên một sân khấu cao biểu diễn các loại thần tích, tuyên bố các loại ý chỉ.

Ba người tìm đường tiến về phía trước, trên đường không có chút cản trở nào, bởi vì trong miếu Thần không hề có sự tồn tại của vệ binh, cho dù có cũng không ngăn được họ. Chẳng bao lâu sau, cửa lớn của phòng Thần Chỉ đã xuất hiện trước mắt. Ở hành lang trước cửa có người đang đứng đó

"Đây là em trai của York Sakamoto, Havez Sakamoto." Hank lên tiếng.


Havez còn thấp hơn Hank nửa cái đầu, dáng vẻ mập mạp, vẻ mặt điềm tĩnh, khuôn mặt bóng loáng dầu. Gã nhìn ba người, không tỏ vẻ sợ hãi, mở miệng nói: "Tiện dân, ngươi có biết mình đang làm gì không?" Gã trừng mắt nhìn Hank, nở nụ cười độc ác: "Ngươi có biết ngươi đã phạm phải tội lỗi nghiêm trọng tới mức nào không?"

Hank không thèm để ý đến gã, mà giơ máy bắn, bắn ra đạn dược đã chuẩn bị từ trước. Khối kim loại cỡ bằng quả bóng rổ nhanh chóng bay về phía Havez, khiến đối phương không thể tránh né, gã giơ cánh tay trái, dùng bàn tay đỡ lấy.

"Uỳnh" một tiếng, âm thanh phát ra từ khối kim loại giống như tiếng đập vào tường sắt, trên thực tế nó bắn thẳng vào bàn tay của Havez và rơi xuống đất.

"Hừ, lẽ nào ngươi muốn khiêu chiến với sức mạnh của thượng đế?" Havez cười khẩy.

"Thảo nào ngươi dám đứng chặn ở đây." Phong Bất Giác cũng cười khẩy lại: "Cơ thể đã được cải tạo bằng máy móc phải không?"

Anh nhẹ nhàng lật tẩy cái gọi là thần lực của Havez, sắc mặt của kẻ kia lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

"Ừm, chỉ biết kiến thức về công trình máy móc, mà lại không có sự giúp đỡ từ khoa học kỹ thuật sinh vật học ở thời đại này, thì không thể hoàn thành được sự cải tạo này." Phong Bất Giác trầm ngâm nói: "Điều này cho thấy các ngươi không chỉ có khoa học kỹ thuật được ghi lại trên phi thuyền du hành, mà còn thu hoạch được cả văn minh của thế giới bên ngoài. Xem ra, mấy thầy cúng giúp ngươi hoàn thành cơ thể này đều bị diệt khẩu rồi phải không?"

"Loại người đó muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, dù sao thông tin cũng nằm trong tay bọn ta, kẻ nào có tư cách học, được học bao nhiêu, là do bọn ta quyết định." Havez hừ lạnh một tiếng, đoạn nói tiếp: "Kẻ ngoại lai, cho dù các ngươi biết được những chuyện mà đám tiện dân này không biết, thì cũng đừng quá đắc ý, các ngươi không thể sống sót rời khỏi đây đâu, trong làng này cũng sẽ không có ai tin những lời nói xằng bậy của các ngươi."

"Haizz..." Phong Bất Giác thở dài: "Ngươi ngu đến mức khiến ta muốn rơi nước rồi đây..."

Xoẹt…

Luồng ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, dao thép đã nằm trong tay.

Tay phải Phong Bất Giác cầm dao, tay trái đã giơ súng lên, anh vừa tiến về phía trước, vừa liên tục nổ súng. Nhưng khi anh giơ súng lên, Havez đã giơ tay lên, ôm lấy đầu, đồng thời cúi người, gầm lên một tiếng và lao về phía trước. Viên đạn trút xuống người gã như như bắn vào tường phát ra những tiếng binh binh.

Hai người giao chiến sau khi tiếp cận nhau, chỉ có thể dùng một từ thảm hết chỗ nói để hình dung. Havez vốn không đánh nhau, kỹ năng chiến đấu của gã còn tệ hơn Phong Bất Giác rất nhiều. Nói đơn giản hơn một chút, thì gã thuộc loại chưa từng ăn thịt heo, hơn nữa còn chưa từng nhìn thấy heo chạy, lúc chiến đấu trông giống như khua tay khua chân loạn xạ khi đang bơi vậy...

Phong Bất Giác chỉ lùi lại hai bước, giơ dao chém hai chiêu là đã chém gãy hai cánh tay của Havez, hơn nữa anh cũng chẳng dùng sức mấy, phần lớn sức lực là của Havez.


"Sao có thể như vậy được?" Havez kinh hãi nhìn hai cánh tay đứt lìa của mình. Gã không thấy đau đớn, mà chỉ ngạc nhiên vì cánh tay sắt của mình mà cũng bị chặt đứt được.

"Tôi sắp không nhìn nổi nữa rồi." Cuồng Tông Kiếm Ảnh lắc đầu: "Nhìn hành động của ngươi, chắc là từ nhỏ chưa từng đánh nhau phải không."

Lúc này không biết Phong Bất Giác đã nhớ ra điều gì, ngẩng một góc bốn lăm độ nhìn trời và bật cười, nói một câu: "Ha... Thiết lập "Ngay tới cha ta cũng chưa bao giờ đánh ta" là như vậy sao?"

Cuồng Tông Kiếm Ảnh cũng cười: "Lời thoại bị hủy bỏ là do người như cậu sử dụng bừa bãi không đúng thời điểm đấy."

Phong Bất Giác cất súng đi, cầm đao thép từng bước tiến lại gần Havez: "Được rồi, để tụi này xem thần lực của ngươi rốt cuộc được vận hành như thế nào nhé."

Havez vì không còn tay, cộng thêm thân thể mập ú, vừa lùi lại mấy bước đã mất thăng bằng, ngồi phịch xuống đất, "Ngươi... Ngươi muốn làm gì..."

Phong Bất Giác phớt lờ câu nói của gã, chỉ nói theo suy nghĩ của mình: "Lúc nãy ta vừa giơ súng là ngươi đã giơ tay phòng ngự, cho thấy ngươi biết vũ khí này, ngươi lại che phần đầu, chứng tỏ bộ phận này hoàn toàn không có máy móc..." Anh nói rồi đâm đao vào chân đối phương, hiệu quả [Người máy tất chết] cũng có hiệu quả tương tự với sinh vật mà cơ thể từng được cải tạo máy móc, cộng thêm uy lực để xuyên qua lớp phòng ngự kia cơ bản không có gì khó khăn.

"Hình như chân tay của ngươi được cải tạo vô cùng triệt để, không còn cảm giác đau đớn gì nữa phải không..." Phong Bất Giác rút đao ra, rồi lại đâm vào ngực đối phương.

Havez sợ đến mức toát mồ hôi lạnh. Nhưng sau khi thanh đao đâm vào ngực gã, gã vẫn không chết, có điều hô hấp đã bị ảnh hưởng, lời ở trong miệng cũng không nói được nữa.

"Quả nhiên, chức năng tim phổi cũng đã được cải tạo." Phong Bất Giác nói: "Hóa ra là người của gia tộc Sakamoto đã sớm chuẩn bị tất cả. Dù có một ngày xảy ra tai họa nghiêm trọng, dù bộ lọc không khí trong làng có vấn đề, thì các ngươi cũng không phải lo lắng, vì các ngươi không cần bộ đồ phòng hộ cũng có thể sống sót trong bầu khí quyển." Anh liền giẫm chân lên cái bụng bia căng tròn của Havez, lần này đối phương lộ rõ vẻ mặt đau đớn.

"Hừm... Hệ thống tiêu hóa cũng chưa được cải tạo phải không, cũng khó trách, nếu cải tạo rồi thì phải là cơ bụng tám múi mới đúng." Phong Bất Giác cười nói, "Ta nghĩ chắc hệ thống sinh sản cũng chưa được cải tạo, bởi vì có liên quan đến việc hưởng lạc, cho nên ngươi không chịu từ bỏ phải không..." Anh đưa mũi dao di chuyển đến phần bụng của đối phương.

Cổ họng của Havez tuy không thể phát ra âm thanh rất lớn, nhưng gã đã cố hết sức muốn hét lên, đồng thời gã lắc đầu điên cuồng cùng với vẻ mặt hoảng loạn, dường như đang cầu xin Phong Bất Giác đừng giết gã.

"Yên tâm, ta chỉ đùa chút thôi." Trong lúc Phong Bất Giác nói chuyện, anh đã cất dao đi, "Nếu như bên trong không có máy móc, đâm vào đó cũng sẽ không có giá trị thành thạo, còn vô duyên vô cớ dính thêm mỡ và phân lên đao, đủ kinh tởm."

Havez nghe không hiểu đối phương đang nói gì, nhưng gã cảm thấy người này đang có ý tha cho mình một con đường sống.

Đáng tiếc, ngay sau đó, Phong bất Giác lại lấy một chiếc cờ-lê từ trong balo, với ánh mắt biến thái của một kẻ cuồng giết người, nhìn chằm chằm vào phần đầu của Havez...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận