Editor: Nguyetmai
Cửa phòng Thần Chỉ đã mở ra, một người đàn ông có vài phần giống Havez đang đứng ngay giữa phòng, hắn chính là York. Đứng bên cạnh hắn còn có một đứa bé khoảng mười hai, mười ba tuổi, chắc là con trai của hắn. Cả nhà bọn chúng đều rất dễ nhận ra, khuôn mặt hao hao giống nhau, màu tóc và màu mắt cũng giống nhau. Dáng người đều mập mạp, nhưng chắc là điểm này không liên quan nhiều đến di truyền, chủ yếu là do nhịp độ cuộc sống gây ra.
Phong Bất Giác là người đầu tiên bước vào căn phòng, Cuồng Tông Kiếm Ảnh và Hank đi theo sau anh. Khi Phong Bất Giác nhìn thấy cảnh tượng bên trong căn phòng, anh lập tức hiểu ra tại sao người nhà Sakamoto lại không cho người ngoài vào. Trong cái được gọi là "phòng Thần Chỉ" này, không có một thứ gì liên quan đến tôn giáo cả. Trong phòng bày đầy những máy thao tác và màn hình hiển thị, giống hệt phòng điều khiển trung tâm của phi thuyền du hành.
[Nhiệm vụ ẩn đã hoàn thành]
Nhắc nhở hệ thống vang lên bên tai hai game thủ, thời điểm họ nhìn thấy York, thì nhiệm vụ đã coi như thành công.
"Biểu cảm của ngươi rất thú vị." Phong Bất Giác nói: "Nhìn thấy bọn ta xuất hiện ở cửa, ngươi lại tỏ ra rất điềm tĩnh, lẽ nào ngươi không quan tâm đến sự sống chết của Havez sao?"
York bình tĩnh trả lời: "Nếu như các ngươi đã giết nó, thì ta phải nói lời cảm ơn đó."
"Vậy sao..." Phong Bất Giác nói: "Xem ra quan hệ anh em nhà các ngươi rất tệ, khà khà... Là hắn đã chiếm người phụ nữ mà ngươi muốn, hay là hắn nhòm ngó đến vị trí con của Thần của ngươi?"
"Ngươi rất thông minh." York đáp lại: "Còn cay nghiệt nữa..."
"Cay nghiệt?" Phong Bất Giác cười và rút súng ra, thuận tay bóp cò súng, một phát bắn vào đầu con trai của York. Ba người còn lại trong căn phòng hoàn toàn chết lặng ngay lúc đó.
Máu và não chảy ra, thi thể của thằng bé ủ rũ gục xuống, nó chết ngay bên chân của cha nó.
Hank mở to mắt, đứng trơ như phỗng. Cuồng Tông Kiếm Ảnh cũng kinh ngạc. Tuy đây chỉ là trong game, nhưng nét mặt Phong Bất Giác không biến sắc, hành động giết chóc quyết đoán, người thường thật sự không thể làm được.
Mười mấy giây sau đó, căn phòng im lặng như tờ, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của mọi người.
"Ừm... Phản ứng của ngươi rất thú vị." Phong Bất Giác nhìn mặt York rồi nói.
"Thằng điên nhà ngươi..." Nét mặt của York bắt đầu thay đổi.
"Đây là con trai ngươi đúng không?" Phong Bất Giác dùng họng súng chỉ vào thi thể trên đất.
"Đúng vậy." York trả lời.
"Ta đã giết chết nó trước mặt ngươi, vậy mà ngươi còn chẳng nhíu mày." Phong Bất Giác nói: "Nhưng khi ngươi nhận ra, ta giết nó chỉ để quan sát phản ứng của ngươi, ngươi lại để lộ ra rất nhiều sự bất an." Anh cất súng đi: "Thứ lỗi cho ta nói thẳng ngài Sakamoto, nếu nói cay nghiệt, thì sự ác liệt trong phẩm chất của ngươi, không phải hai chữ cay nghiệt là có thể hình dung được đâu."
"Người đàn ông nổ súng giết chết một đứa trẻ mà không chút do dự, có tư cách nói ta sao?" York hỏi ngược lại.
Cuồng Tông Kiếm Ảnh đứng kế bên xen vào một câu: "Ừm, câu này tôi không thể không đồng ý."
Phong Bất Giác nhún vai, nhìn York nói, "Đối với ta mà nói, chỉ là bắn chết một người lạ, nhưng đối với ngươi, người chết là ruột thịt. Nhìn phản ứng của ngươi sau khi sự việc xảy ra, giữa ta và ngươi ai tàn nhẫn hơn còn phải chờ tranh luận sao."
"Ta không muốn tranh luận vớ vẩn với ngươi." York đáp: "Nếu..."
"Nếu chuyện đã đến nước này, chúng ta nói điều kiện phải không?" Phong Bất Giác tiếp lời mà đối phương chưa nói hết.
York nói: "Sao ngươi..."
"Chuyện này còn phải chờ ngươi tự nói ra sao?" Phong Bất Giác đáp: "Em ruột chết, ngươi không chút động lòng. Con trai chết, ngươi không hề quan tâm." Anh cười nhạt: "Thứ ngươi quan tâm chỉ có bản thân mình thôi, đây gọi là núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đốt... Chẳng qua nhìn tình hình thực tế, ngươi cũng hiểu chống đối bằng vũ lực là phí công vô ích, cho nên khi bọn ta xuất hiện ở cửa, ngươi đã chuẩn bị để đàm phán với bọn ta.
Có điều hành động của ta vừa rồi làm cho ngươi cảm thấy có thể ta là một thằng điên. Bây giờ ngươi lại tỏ ra hoảng loạn, bởi vì ngươi biết, chỉ có người tư duy bình thường mới nói điều kiện với ngươi, còn kẻ điên thì không."
York tỏ vẻ run sợ, hắn không ngờ đối phương chỉ cần thông qua sự thay đổi biểu cảm và phản ứng giữa mấy lời nói, là đã nhìn ra nhiều hoạt động tâm lý của mình tới vậy, "Rốt cuộc ngươi là ai?"
"Đúng vậy, cậu Phong... Tôi cũng muốn hỏi, rốt cuộc cậu là thần thánh phương nào?" Cuồng Tông Kiếm Ảnh lại đứng một bên chế giễu.
"Anh lại định hùa theo gì đây?" Phong Bất Giác đáp lại Cuồng Tông Kiếm Ảnh, rồi lại nhìn về phía York: "Ngài Sakamoto, ta nhận thấy máy thao tác phía sau ngươi đã bị phá hỏng. Nếu đúng như ta đoán, đó là thiết bị thông tin duy nhất có thể giúp thôn Thần Hữu liên lạc với bên ngoài phải không?"
"Đúng thì sao?" York đáp. Chính là trước khi nhóm Phong Bất Giác bước vào, York đã dùng cánh tay được cải tạo đấm nổ màn hình trên máy thao tác.
"Chuyện này ngược lại rất hay ho... Trước khi bọn ta vào đây ngươi đã làm như vậy." Phong Bất Giác nói: "Có thể thấy ngay từ đầu ngươi đã biết rõ, Havez không thể ngăn cản được bọn ta. Điểm này, sau khi cánh cửa mở ra, nhìn biểu cảm trên khuôn mặt ngươi là có thể nhận ra."
"Tôi nói này, rốt cuộc lúc cậu gặp phải một tình huống nào đó, cậu có thể suy nghĩ bao nhiêu chuyện vậy..." Cuồng Tông Kiếm Ảnh lại hỏi, bây giờ anh ta cũng không quan tâm xem phó bản sẽ kết thúc như thế nào nữa, lúc này hứng thú lớn nhất của anh là xem Phong Bất Giác sẽ làm gì tiếp theo.
"Ngài Sakamoto, ta thấy ngươi cũng là một người khá thông minh, ít ra tính toán của ngươi cũng khá chắc chắn." Phong Bất Giác vừa nói vừa bước, lướt qua York, đi thẳng đến bên máy thao tác đã bị phá hỏng, cúi người kiểm tra mức độ hư hại: "Khi bọn ta đến cửa chính của miếu Thần, ngươi đã thấy rồi phải không?"
York không nói lời nào, mồ hôi chảy xuống thái dương.
"Trong làng của ngươi không có cả những thứ như ảnh chụp, chứ đừng nói là thiết bị ghi hình. Nhưng ta dám khẳng định, trên phi thuyền này thứ gì cũng có." Phong Bất Giác nói rất từ tốn: "Điều khiển thứ đồ chơi này, với trình độ khoa học của thế giới bên ngoài mà nói, nó là một thiết bị rất bình thường. Nhưng ở một nơi như thôn Thần Hữu, e là chỉ có ngươi mới biết được bí mật sâu nhất. Nếu như ta là ngươi, ta cũng sẽ bảo mật nghiêm ngặt kỹ thuật này, ngay cả thầy cúng cũng sẽ không được biết, cùng lắm là hưởng thụ với người của mình thôi.
Giám sát và điều khiển là một thủ đoạn cực kỳ có hiệu quả, dân làng sẽ cảm thấy nhất cử nhất động đều đang bị giám sát, nhưng lại không rõ lý do gì, giống như đúng là có thần linh lúc nào cũng dõi theo họ, không phải quá hoàn hảo sao?"
Trong lúc Phong Bất Giác nói, anh đã ngồi trên chiếc ghế gập (tự đem theo). Anh vừa loay hoay chiếc máy thao tác, vừa tiếp tục nói: "Đương nhiên, ngươi không thể ngồi trong phòng giám sát hình ảnh cả ngày, máy quay trong làng chắc chắn cũng hạn chế. Nhưng hôm nay, khi ngươi nhận được thông tin, biết được có ba kẻ xâm nhập xông vào khu vực thứ tư, chắc chắn đã nóng lòng chạy thẳng đến nơi này, và nhanh chóng theo dõi sát sao hành tung của bọn ta."
Anh ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Ở khu vực thứ tư, bọn ta chỉ gặp phải sự kháng cự lẻ tẻ, nhưng những gì thể hiện ra trong kiểu giao tranh đó cũng đã đủ rồi. Ngươi nhanh chóng nhận thấy thực lực của bọn ta rất mạnh. Với tiền đề tự biết kháng cự khả năng sẽ vô ích, ngươi liền nghĩ ra một đối sách."
"Tiếp đó, ngươi gọi hai thành viên gia đình đến, để con trai và ngươi cùng đi vào "phòng Thần Chỉ" này, để Havez canh giữ ngoài cửa. Ta không biết cụ thể ngươi đã nói gì để dỗ em trai canh cửa, nhưng với trí thông minh của gã, ta nghĩ dụ thế nào cũng được."
"Nhìn biểu hiện của Havez, chắc chắn ngươi đã không nói thực lực thật sự của bọn ta cho gã biết. Cho nên trước khi bị giết gã vẫn tỏ vẻ đầy tự tin, liền trúng kế mà không hề hay biết."
"Trên thực tế, ngươi đã chơi trò mượn dao giết người. Như lúc đầu ngươi đã nói, Havez bị bọn ta giết chết, đúng như ngươi mong đợi."
Phong Bất Giác nói đến đây, từ bên máy thao tác quay người lại, đối mặt với York nói: "Ngươi giữ con trai ở bên cạnh, với lý do an toàn, vào lúc quan trọng có một đứa trẻ làm lá chắn cũng tốt. Người thường sau khi bước vào cửa, nhìn thấy một người dẫn theo con nít lại không có bất cứ dấu hiệu phản kháng nào, thì không thể không nói lời nào mà ra tay giết người."
"Cậu đang thay đổi cách nói để thừa nhận bản thân mình không bình thường phải không?" Cuồng Tông Kiếm Ảnh cười khan một tiếng.
"Đừng nói leo." Phong Bất Giác lên tiếng: "Ngài Sakamoto, ngươi định làm gì ta rất rõ. Giả sử Havez chưa chết, thậm chí là thành công giết chết bọn ta, ngươi cũng sẽ nhân cơ hội mà xử lý gã, rồi đổ nguyên nhân cái chết lên đầu những kẻ xâm nhập bọn ta, như vậy vẫn là kết thúc đẹp nhất."
"Nhưng ngươi cũng biết rõ, e rằng chuyện sẽ không thuận lợi đến bước đó. Khả năng lớn nhất có thể xảy ra, vẫn là ba bọn ta giết chết Havez, và đến trước mặt ngươi. Nếu tiến triển như vậy, ngươi không thể không suy nghĩ xem nên làm thế nào để đuổi bọn ta đi."
"Cho dù có thế nào, tuyệt đối không thể để bọn ta có cơ hội liên lạc với con người ở bên ngoài. Một khi sự tồn tại của thôn Thần Hữu bị thế giới bên ngoài biết được, thì nền thống trị độc tài mà gia tộc Sakamoto các ngươi dày công tạo ra bao nhiêu năm qua cũng sẽ đi đến hồi kết, cho dù phải chết ngươi cũng không muốn nhìn thấy chuyện đó xảy ra."
"Cho nên ngươi ưu tiên phá hỏng thiết bị thông tin với bên ngoài, đảm bảo không có bất cứ sơ hở nào, sau đó chỉ cần giữ chân bọn ta là có thể từ từ ra điều kiện."
"Khà khà... Ha ha ha...." York bật cười: "Ta thật sự muốn vỗ tay cho ngươi, ha ha ha..." Bỗng nhiên hắn tỏ vẻ hết sức thoải mái: "Nói nghe hay lắm, nhưng ngươi cũng đâu phải người thanh cao đến vậy phải không? Ngươi không giết ta, mà vạch trần hết mọi chuyện với ta, chắc chắn là đang tăng thêm điểm đàm phán cho bản thân." Hắn hừ lạnh một tiếng: "Được thôi, các ngươi thắng rồi, hai vị khách, và ngươi nữa..." Hắn nhìn Hank, "Các ngươi có thể lấy thứ mình muốn, phụ nữ và tài nguyên ở trong làng này, các ngươi có thể tùy ý sử dụng."
York đá một cái vào cái xác của con trai hắn: "Ta có thể bịa lý do, nói các ngươi là sứ giả của thần linh, để các ngươi vào trong "miếu Thần"." Hắn dùng hai tay ra dấu ngoặc kép, có thể thấy bản thân hắn cũng cảm thấy thứ gọi là "miếu Thần" thật nực cười: "Dù sao đám ngu dân kia nói gì cũng tin, chỉ cần thể hiện vài mánh khóe nhỏ mà trước giờ chúng chưa từng thấy, bọn chúng sẽ nghĩ đó là thần tích, ha ha..."
"Thế nào? Suy nghĩ đi, ta biết suy nghĩ của những kẻ ngoại lai các ngươi. Tổ tiên của ta cũng từng gặp vài người ngoại lai, có lẽ suy nghĩ lúc đầu của họ cũng là để người trong làng quay về với cái xã hội văn minh mà người bên ngoài thường nói đó, nhưng cuối cùng, bọn họ cũng đã thỏa hiệp."
Lúc này Phong Bất Giác ngắt lời: "Thiết bị trong phòng Thần Chỉ của ngươi, có rất nhiều thứ là do những người ngoại lai đó sửa chữa và cập nhật phải không?"
"Ha ha... Đúng vậy." York không phủ nhận: "Chính xác là bọn họ đã tạo ra những thứ thiết bị thông tin có thể liên lạc được với thế giới bên ngoài. Đương nhiên những thiết bị này chưa từng được sử dụng lần nào cả. Trừ phi nơi này lại gặp phải thảm họa ngập đầu kiểu như chiến tranh hạt nhân, không thì ta và thế hệ con cháu của ta đều không thể sử dụng."
"Ngươi vẫn có thể sử dụng những thiết bị này để bắt tín hiệu từ phi thuyền của nhân loại bên ngoài phải không?" Phong Bất Giác lại nói.
"Ngay cả chuyện này mà ngươi cũng biết sao?" York hỏi lại với vẻ mặt u ám.
"Đây là chuyện mà ta đã nghĩ đến từ khi lái phi thuyền đến đây." Phong Bất Giác nói: "Lúc đó ta đang suy nghĩ, rốt cuộc những người nhặt rác đã tìm thấy phòng thí nghiệm Crystal Lake như thế nào?" Tọa độ trong hệ thống dẫn đường tự động từ đâu mà có? Ta đã nhanh chóng nghĩ tới khả năng này... Chính là ở trong ngôi làng này, một vài người nào đó, rất có khả năng là kẻ thống trị... Hoàn toàn có khả năng lần ra tín hiệu của phi thuyền từ thế giới bên ngoài.
Bởi vì con người ở thế giới bên ngoài thi thoảng sẽ đến Trái Đất cũ để tiến hành một số hoạt động do thám và khảo cổ, chỉ cần âm thầm quan sát tín hiệu của những tiểu đội này, ghi nhớ tuyến đường họ di chuyển và thời gian họ dừng lại, là có thể đoán ra tọa độ di tích mà họ phát hiện ra. Chờ sau khi những tiểu đội khảo cổ này rời khỏi, ngươi lại gửi tọa độ cho bộ phận liên quan, bảo họ phái người đi nhặt lượm. Mệnh lệnh được truyền qua các cấp, đến đầu chấp hành cuối cùng, chính là những người nhặt rác."
Hank nghe xong, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Hóa ra đây chính là sự thật về những tọa độ đó!" Trước đây anh ta vẫn luôn nghi ngờ, những tọa độ di tích mà cấp trên bảo họ đi rốt cuộc từ đâu mà có, bây giờ coi như đã có đáp án rồi.
"Ngươi là tên khốn! Gia tộc Sakamoto các người luôn có năng lực liên hệ với thế giới bên ngoài! Nhưng các ngươi lại dùng những lời lẽ dối trá để nô dịch chúng ta! Giam cầm tư tưởng của chúng ta, không để cho chúng ta biết được sự thật!" Hank càng nghĩ càng điên tiết, anh ta và người nhà của anh ta, và cả tổ tiên của anh ta, cuộc sống của họ quả thật là vô cùng đáng thương, từ khi sinh ra cho đến khi chết đi, đều bị người khác điều khiển trong tay.
"Hừ, sự thật?" York cười nhạt: "Không có thứ đó, người trong cái làng này không phải vẫn sống rất tốt sao?" Hắn lại còn tăng âm lượng và giọng điệu, nói một cách hùng hồn: "Là gia tộc Sakamoto chúng ta đã cho các ngươi mục tiêu sống, cho các ngươi tín ngưỡng. Từ khi các ngươi sinh ra đến khi chết đi, chỉ cần an phận thủ thường, làm việc mà các ngươi nên làm là có thể có nhà ở, có áo mặc, có cơm ăn, lấy vợ sinh con, về chầu tiên tổ, trong lòng cũng không có chút mụ mị và bất mãn nào hết. Vậy có gì không tốt?" Hắn hướng về phía Hank, cười khẩy nói: "Ngươi có hiểu về thế giới bên ngoài hay không? Ngươi thật sự cho rằng, ngoài kia tốt hơn ở đây sao?" Ta từng đọc lịch sử chính xác về Trái Đất cũ, ta biết rất rõ, con người thời nay vẫn chưa hấp thu giáo huấn, bọn họ giống hệt như trước đây. Hễ nơi nào có con người, thì ham muốn và tranh đấu chẳng bao giờ dứt, bất luận võ đài ở trên Trái Đất hay ở trong vũ trụ.
Chỉ có thôn Thần Hữu này mới là thiên đường! Là gia tộc Sakamoto chúng ta đã cho các ngươi thế giới thần tiên này!"