Translator: Nguyetmai
Cổng tòa nhà dùng thiết kế mở cửa thông thường, chỉ có một cánh cửa, nhưng rộng hơn cửa bình thường. Phong Bất Giác đi đến phía trước, nắm lấy chốt cửa, khẽ dùng sức đẩy một cái, cánh cửa gỗ dày khự cứ thế di chuyển.
Kiểu nhà Washitsu* truyền thống, thường sẽ thiết kế huyền quan ở cửa sau, đi vào trong phòng thêm mấy bước là hành lang, khách khứa từ cửa bước vào sẽ không nhìn thấy phòng khách ngay. Còn nhà kiểu châu Âu thường để khách vừa bước vào nhà sẽ nhìn thấy cửa phòng khách vô cùng cao và rộng.
(*) Washitsu: một kiểu nhà truyền thống của Nhật Bản với sàn nhà trải chiếu theo lối truyền thống
Căn nhà này từ kết cấu kiến trúc bên ngoài hay phong cách thiết kế vườn hoa đều thể hiện phong cách kiểu châu Âu rõ nét. Cho nên lúc này đây Phong Bất Giác đương nhiên cho rằng cửa sau sẽ là một không gian rất rộng rãi.
Advertisement / Quảng cáo
Nhưng thứ chờ đợi anh lại là một bức tường.
Ánh sáng đèn pin chiếu vào trong, chiều rộng của cửa có thể khiến mọi người nhìn được tình hình trong phòng… Ở chỗ cách cổng lớn chừng năm mét là một bức tường đá, hai bên còn lại là hai hàng lang gấp khúc tối tăm, lần lượt mở rộng sang hai bên trái phải, không biết đi về nơi nào.
Lối vào căn nhà này lại là hình chữ hồi (回), thế này cũng đừng nói tới cái gì là kiểu Nhật hay châu Âu mà căn bản là một thiết kế không hợp lý.
Sau khi Phong Bất Giác đẩy cửa ra thì không đi về phía trước nữa, dường như anh đang ngẩn người, giơ đèn pin lên đứng đó, không nói lời nào, cũng không di chuyển.
Dũng Sĩ Vô Địch nhìn vượt qua đầu vai anh, phát hiện ánh sáng chiếc đèn pin trong tay Phong Bất Giác đang dừng lại trên bức tường hướng ra cổng đó, hồi lâu không hề động đậy.
"Anh sao vậy?" Diệp Chỉ nhìn gương mặt Phong Bất Giác từ góc nghiêng phía sau, phát hiện dường như anh đang cau mày trầm tư.
"Tôi đã từng thấy cái này…" Phong Bất Giác khẽ trả lời một câu, khi nói sự chú ý của anh vẫn dừng lại trên bức tường kia.
Dũng Sĩ Vô Địch tỉ mỉ quan sát vị trí được chiếu sáng trên bức tường, lờ mờ có thể nhìn ra được ở đó vẽ một hình vẽ có lẽ là ma pháp trận.
"Anh trai… Anh đừng có nói với tôi là trong cuộc sống thực tế anh là một pháp sư trừ ma đấy…" Dũng Sĩ Vô Địch nói.
"Khả năng tưởng tượng của anh cũng phong phú đấy chứ." Phong Bất Giác tùy tiện trả lời lại, "So với 'pháp sư' thì suy đoán 'giáo đồ của giáo phái cổ quái nào đó' nghe còn đáng tin hơn…" Nói đến đây, vẻ mặt anh thay đổi, sau đó anh cười nói: "Đúng rồi… Tôi nhớ ra rồi. Tôi đã gặp nó ở đó!" Anh quay đầu nhìn Dũng Sĩ Vô Địch: "Anh có còn nhớ phó bản chúng ta gặp nhau lần đầu tiên không?"
Dũng Sĩ Vô Địch hơi suy tư vài giây, hỏi: "Căn nhà ma xây bên cạnh hồ núi?"
"Đúng vậy." Phong Bất Giác nói, anh cười nói với giọng điệu vô cùng quái dị: "Chính là trên sàn nhà trong căn nhà ma đó, cũng vẽ một trận pháp, nó hoàn toàn giống với bức tường đá trước mặt chúng ta. He… Còn trong phó bản đó, cội nguồi của sức mạnh ảo ảnh trong cả căn nhà đó chính là do trận pháp ấy."
Vừa nói xong câu này, mọi người còn chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy một bóng ma màu xám tro xuất hiện ở khu vực chật hẹp phía sau cánh cửa. Đồng thời, một tiếng thét chói tai dội vào màng nhĩ của người chơi. Một khuôn mặt đáng sợ từ phía trước nhào tới, cánh tay phải của nó trực tiếp chụp lấy yết hầu của Phong Bất Giác.
Advertisement / Quảng cáo
Phong Bất Giác đứng đầu tiên chẳng làm sao, nhưng toàn bộ năm người đứng sau anh đều giật mình kinh hãi.
Thứ gọi là kinh điển vĩnh viễn không bao giờ hết thời. Cái cách đột ngột hù dọa người khác này vĩnh viễn là thủ đoạn dọa người căn bản nhất không thể thiếu được trong các bộ phim kinh dị. Qua nhiều lần khảo nghiệm cho thấy lần nào cũng đúng.
Cốt truyện cũ rích, đoạn đệm dài dòng, để thời gian và không gian cho khán giả tưởng tượng, sự ám ảnh tâm lý… Suy cho cùng đều là vì sự bùng phát trong một khoảnh khắc nào đó.
Giống như sự hưng phấn hoặc căng thẳng quá mức. Cách thức dọa người đơn giản trực tiếp nhất chính là xuất hiện không hề có dấu hiệu báo trước tại một điểm thời gian ngẫu nhiên, nó cũng có thể có hiệu quả nhất định như vậy.
Đúng lúc này, ngoài Phong Bất Giác ra năm người đều có điểm sợ hãi giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, cảm giác tim đột ngột đập nhanh. Cảm giác dần khôi phục lại bình thường sau cơn kích thích là cảm giác đã rất lâu rồi Phong Bất Giác không được trải nghiệm…
Giây tiếp theo, Phong Bất Giác dùng một tay đã tóm chắc lấy bàn tay ma đó. Anh có [Mặt Nạ Casey Jones] hỗ trợ, sở trường Chiến đấu dù gì cũng là cấp D, cho dù trong khi đánh đấu đao qua kiếm lại kỹ năng có nghèo nàn nhưng kiểu tấn công này anh vẫn có thể đón được.
Gương mặt quỷ dữ tợn đó lúc này chỉ còn cách Phong Bất Giác trong gang tấc. Trên mặt nó không có lông mày, mắt không phân rõ lòng đen lòng trắng, ngay cả hốc mắt cũng rất mơ hồ. Hai mắt nó là hai cái đồng tử quỷ hình tròn đang tỏa ánh sáng trắng. Một tay nó bị tóm, nhưng nó không hề lộ vẻ hoảng loạn, mà ngược lại vẫn lộ ra nụ cười lạnh lẽo âm u.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tay kia của con quái vật giết tới nhanh như chớp. Năm ngón tay giống như cành cây khô trực tiếp lao về phía hốc mắt Phong Bất Giác, tốc độ của đòn tấn công này quả thực không thể tưởng tượng nổi, căn bản không thể tránh né được.
Dũng Sĩ Vô Địch ở khoảng cách gần nhất thực ra đã kịp phản ứng lại, định ra tay giúp đỡ. Nhưng không biết tại sao, anh ta chỉ giơ tay lên đã nhìn thấy một luồng khí hắc ám vô hình đang đè lên người mình, khiến anh ta rất khó động đậy. Muốn tập trung tinh thần, cố gắng hành động, thì ngay lập tức sẽ có một cảm giác chèn ép nặng nề mạnh mẽ hơn nữa kéo đến, mang đến hiệu quả chóng mặt uể oải cho người chơi.
Mấy người còn lại cũng không thể giúp đỡ được, rõ ràng họ cũng bị ảnh hưởng tương tự.
Con quái vật trước mắt, hay những con quái vật khác trốn trong bóng tối, hoặc bản thân ngôi nhà này, cũng có thể trận pháp trên tường đều có khả năng là chủ mưu thực hiện ảnh hưởng này. Tóm lại, đòn tấn công này đối với người mở cửa quả nhiên là một "flag chết ngay". Giả sử đổi lại là một người chơi khác không có [Hào quang nhân vật chính] chỉ e mọi người cũng chỉ có thể giương mắt đứng nhìn đồng đội bị giết chết chỉ trong tích tắc mà thôi.
Còn lúc này đây, những người chơi được coi là lần đầu tiên lĩnh giáo sự mạnh mẽ của hào quang nhân vật chính.
Chỉ thấy đòn tấn công mà Phong Bất Giác không thể phòng thủ ấy, thế mà lại đánh lệch hướng…
Advertisement / Quảng cáo
Con quái vật đó dường như không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Từ góc độ của nó, rõ ràng là đã nhắm chuẩn mục tiêu để ra tay, nhưng trên thực tế nó lại đánh vào không khí.
"Vậy cũng được à…" Phong Bất Giác liếc nhìn móng vuốt sắc như dao vừa xẹt qua má mình, cảm nhận được một cơn gió âm u lạnh lẽo vừa xoẹt qua, nhưng vẫn không hề sợ hãi.
Giây tiếp theo, anh vẫn bình tĩnh cất đèn pin đi, và tiêu hao 2% linh lực để xuất ra [Lá bài tử vong], tự tin nói: "Ừm… Cái này hình như cũng mạnh đấy, dùng 4 con A thử xem sao…" Mấy lá bài tây đó không bay ra ngoài mà bày thành hình quạt đặt trong tay Phong Bất Giác.
Khoảnh khắc con quái vật đó nhìn thấy lá bài Lá bài tử vong, nó lập tức biết tình thế không ổn. Nó định tháo chạy nhưng Phong Bất Giác đã nắm chặt lấy cánh tay nó đã vung ra trước đó, khiến nó không thể trốn thoát.
Một luồng sáng lóe lên, Phong Bất Giác tay cầm quân bài tây quét ngang, vạch một đường sáng giữa không trung. Những chỗ trên cơ thể của con quái vật đó bị lá bài tây quét qua cũng giống như bị dao nhọn xé rách. Vết thương không chảy máu mà chỉ có một làn khói đậm đặc chảy ra từ bên trong.
Làn khói đặc này tuy ở thể khí, nhưng vẫn chảy xuống phía dưới như dòng nước, không hề bay lên và tản ra không khí…