Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Editor: Nguyetmai

Phong Bất Giác đứng trong một căn phòng hình tròn, ánh đèn trong phòng êm dịu mà sáng rực. Ở phía đối diện với anh có bốn cánh cửa song sắt, phía sau cửa chắc đều là phòng giam, nhưng phía bên trong ngay tới một tia sáng cũng không có, trong phòng giam có người hay thứ gì hay không, vẫn còn chưa rõ.

Còn phía sau lưng Phong Bất Giác, cũng có bốn cánh cửa như vậy, cảnh tượng ở bên kia không khác gì với khu vực hình quạt mà anh đã nhìn thấy ở đầu kia của con đường. Bất giác anh có một cảm giác bị chơi xỏ, lẽ nào... Thật ra cho dù khi đối mặt phải lựa chọn thế nào, về bản chất đều giống nhau cả? Bốn hành lang này, đều thông đến "phòng giam" này?

"A, ngươi lại tới rồi." Tiếng nói lại vang lên.

Phía trước bốn cánh cửa nhà giam, cũng chính là ở chính giữa căn phòng hình tròn, có bày một chiếc bàn đọc sách. Người lên tiếng đang ngồi trên chiếc ghế phía sau bàn đọc sách nhìn Phong Bất Giác.

Đó là một chiếc bàn đọc sách lớn bằng gỗ, nhìn có vẻ như được làm bằng loại gỗ cực kỳ cao cấp. Các chi tiết của chiếc bàn cực kỳ tinh tế, độ cong của góc bàn, tay nắm của ngăn kéo được đánh bóng, và trên các góc cạnh được trang trí bằng những đường chạm trổ vô cùng khéo léo, để lộ ra nét tinh xảo đẹp đẽ quý giá, khí chất bất phàm.

Một món đồ gia dụng như vậy, nếu ở trong thế giới hiện thực, chắc chắn không phải là thứ mà nhóm người có thu nhập như Phong Bất Giác có thể mua được. Giá trị của nó so với một cabin game có khi phải đắt gấp đôi trở lên. Nên biết rằng, từ đầu thế kỷ hai mươi mốt, những đồ dùng gia đình được chế tạo bằng gỗ đã là một thứ hàng hiếm. Đồ dùng gia đình mà người dân có thể mua được cơ bản đều được làm từ những tấm gỗ được ép từ mùn cưa, và không thiếu những đồ vật được làm từ những nguyên liệu có độc hoặc gây ung thư. Dù sao các nhà sản xuất cũng rập khuôn giả mạo đồ dùng bằng gỗ để đem đi bán. Nhưng đến thời đại của Phong Bất Giác, những vấn đề như nguy cơ dầu mỏ, ô nhiễm môi trường, rừng rậm biến thành sa mạc, càng làm cho rất nhiều sản phẩm có liên quan đến tài nguyên thiên nhiên đều trở thành thứ hàng xa xỉ. Giống như chiếc bàn đọc sách trước mặt, so ra thì nó giống như khủng long, đĩa bay, những cô gái xinh đẹp không trang điểm, đều là những thứ mà chỉ có trong game mới có may mắn được nhìn thấy.

Advertisement / Quảng cáo

"Cái gì gọi là lại "tới" rồi? Phong Bất Giác nhìn gã trước mặt, nói: "Còn nữa tại sao ngươi biết nói chuyện?"

"Tại sao ta không thể nói chuyện?" Đối phương trả lời.

"Ừm... Để ta nghĩ xem, bởi vì ngươi chỉ là con thỏ!" Phong Bất Giác nhìn cái mặt thỏ của đối phương, giả bộ lẩm bẩm nửa câu, sau đó hét lên.


Cái gã ngồi phía sau bàn đang nói chuyện với Phong Bất Giác, đúng thật là một con thỏ. Nói một cách chính xác, là một con thỏ khổng lồ cỡ bằng một con chuột túi. Các bộ phận trên thân thể nó không giống với con thỏ thật, rõ ràng ngoại hình đã được xử lý nhân cách hóa, nó có thể "ngồi" trên ghế, đồng thời cầm đồ vật bằng cái tay không dài cho lắm. Nó còn mặc áo sơ mi trắng, áo gi-le vest đen, thậm chí còn có nơ, nhưng lại không có quần.

"Người lữ hành của dị giới, ngươi đúng là quá bất lịch sự." Trên miệng con thỏ có hai hàng râu uốn cong sang hai bên vểnh lên trên, trên mũi còn có một cặp mắt kính, "Ta là nô bộc trung thành của [Bá Chủ Thời Gian] vĩ đại, tuân thủ thời gian, nhìn xa trông rộng, tao nhã, anh tuấn..." Con thỏ nói đến đây, còn dùng cái tay ngắn tũn của nó vuốt vuốt đôi tai dài trên đầu: "Khiến các ác đồ nghe danh đã sợ... Đại nhân Rabbit!"

Phong Bất Giác ấn tay lên trán mình, rồi vuốt xuống dưới mặt: "Khà... Khà khà... Đúng là những cái tên hay đều dùng để đặt tên cho thỏ."

"Là đại nhân Rabbit! Không phải là thỏ." Rabbit sửa lại.

"Được được được..." Phong Bất Giác không muốn chấp nhặt với con thỏ: "Đại nhân Rabbit, ngài có thuốc không?"

"Ngươi bị bệnh à?"

Đường gân xanh trên trán Phong Bất Giác đã nổi lên, lúc này anh có một thứ cảm xúc phức tạp đan xen giữa vui mừng và giận dữ, "Ta đã trúng độc, phải tìm bốn lọ thuốc, chỗ ngươi có không..."

"Có đó." Rabbit không đợi anh nói hết câu đã trả lời.

"Ồ?" Phong Bất Giác đang định hỏi đối phương làm sao mới chịu giao thuốc cho mình.

Thì Rabbit là nói thêm một câu: "Nhưng không thể cho ngươi."

"Ngươi muốn làm sao?" Phong Bất Giác hỏi: "Ta không mang cà rốt đâu."


"Ai nói muốn cà rốt!"

"Cũng không có cải trắng đâu."

"Thằng nhóc ngươi có chừng mực thôi nha!"

"Nếu như ngươi hy vọng trải nghiệm một chút cảm giác bị người ta lôi từ trong mũ ra..." Phong Bất Giác tiếp tục dùng con thỏ để khiêu chiến độ nhẫn nại của đối phương: "Chỉ cần ngươi tìm được cái mũ khổng lồ có thể chứa được ngươi, ta có thể phối hợp."

Rabbit cố gắng tỏ ra nghiêm túc hăm dọa: "Nếu như em họ ta ở đây, thì e rằng bây giờ lỗ mũi của ngươi đã bị nhét hai ngòi nổ rồi." Nhưng nhìn thế nào đi chăng nữa, mặt nó cũng không có sức uy hiếp nào cả.

"Em họ ngươi là Thỏ Bugs* à?" Phong Bất Giác đáp lại.

Advertisement / Quảng cáo

(*) Thỏ Bugs hay Bugs Bunny là một nhân vật hoạt hình, được tạo ra vào cuối những năm 1930 bởi Leon Schlesinger Productions và được lồng tiếng bởi Mel Blanc.

Rabbit xiết nắm đấm, nghiến răng, bỗng nhiên hét lên: "Alden!"

Bóng đen với đôi mắt phát ra ánh xanh, trên người lộ ra mạch máu trong phòng nhỏ tối um lúc nãy, ngay lúc này bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Rabbit, và đáp lại một câu: "Chuyện gì vậy?"

Tên này là xuất hiện ở phút bảy mươi bảy, là từ chỗ ngươi truyền tống qua phải không?" Rabbit hỏi.


Alden trả lời: "Đúng vậy."

"Giải thích cho hắn tác dụng của hành lang." Rabbit nói.

"Ồ." Alden đáp lại một tiếng, sau đó quay sang Phong Bất Giác.

Phong Bất Giác nghe thấy từ "phút bảy mươi bảy ", trong lòng bỗng hồi hộp, tự nhủ: "Sao có thể chứ? Tuy việc chạy băng băng trước đó và môi trường nhiệt độ thấp sẽ sinh ra nhiễu loạn nhất định đối với đồng hồ sinh lý của mình, nhưng theo mình tính bây giờ cùng lắm cũng là khoảng ba mươi phút, bảy mươi bảy là tình huống gì vậy?"

Alden nhanh chóng trả lời thắc mắc trong lòng Phong Bất Giác, trên mặt nó thật ra không có miệng, tiếng nói trực tiếp truyền ra từ trong bóng đen: "Từ căn phòng "điểm đầu", xuyên qua cửa, đến một đầu khác của hành lang, là "điểm cuối", sẽ làm thời gian xảy ra thay đổi." Nó giơ tay lên, chỉ về cánh cửa thứ hai bắt đầu tính từ phía bên trái sau lưng Phong Bất Giác. "Cánh cửa thứ hai ở đây, là cánh cửa thứ ba của điểm đầu. Thời gian từ khi bước vào hành lang thứ ba đến nơi này, là sáu mươi chín phút, cộng thêm thời gian ngươi đã mất khi ở trong hành lang."

Phong Bất Giác lập tức lên tiếng: "Vậy ba hành lang khác thì sao?"

"Hành lang thứ hai, là bốn mươi sáu phút, cộng thêm thời gian đi qua." Alen trả lời: "Hành lang thứ nhất và thứ tư giống nhau, đều là hai mươi ba phút, cộng thêm thời gian đi qua."

Trong đầu Phong Bất Giác chợt lóe lên điều gì đó, vội vàng hỏi tiếp: "Lúc nãy ta đã đi qua rồi sao?"

"Đúng, lúc nãy ngươi đã lấy thuốc trên tay ta đi rồi!" Rabbit lại nhìn đồng hồ quả quýt: "Có điều ngươi bây giờ, có vẻ là tên Phong Bất Giác chỉ sống ba mươi phút, ừm... Nói vậy thì, ta chỉ cần giải thích với ngươi một chút, không cần phải nhiều lời với những tên Phong Bất Giác khác."

"Cho nên... Ở đây có hai loại thời gian? Một loại là thời gian mà ta đã trải qua, loại khác là thời gian ở nơi này sao?" Phong Bất Giác nói.

"Cho dù ngươi đạt đến chín mươi hai phút ở nhà tù thời gian nào, thì độc cũng đều phát tác dẫn tới tử vong." Rabbit nói tiếp lời của anh.

Phong Bất Giác trầm ngâm đúng một phút, rồi mới lần nữa lên tiếng: "Nếu như ta lại quay về từ những hành lang này thì sao?"


"Từ điểm cuối xuyên qua hành lang đến điểm đầu, cho dù là hành lang nào, ngươi đều phải căn cứ theo thời gian hiện tại của phòng giam này, thời gian quay trở về là hai mươi ba phút, nhưng... Về cơ bản thì còn phải cộng thêm thời gian ngươi đi qua hành lang." Alden trả lời.

"Bây giờ là phút thứ bảy mươi chín theo thời gian của phòng giam, giả sử ta chạy hết một hành lang trong số đó cần mười lăm phút. Vậy thì ta chạy từ đây về "điểm đầu", sau khi ra khỏi cửa chính là phút thứ bảy mươi mốt?" Phong Bất Giác hỏi.

"Đúng vậy." Rabbit lại nói tiếp: "Nhưng mà, thời gian ở điểm đầu thật ra không quan trọng, chỉ cần ngươi từ điểm đầu chạy vào hành lang, thời gian sẽ tính theo thời gian của điểm cuối hành lang. Ví dụ ngươi đến được căn phòng điểm đầu vào phút thứ chín mươi, cũng không cần phải hoảng loạn, chỉ cần xông vào hành lang thứ nhất, thì thời gian của ngươi sẽ đồng bộ với phòng giam ở phút thứ hai mươi ba. Đương nhiên, nếu ngươi chạy ngược trở về trước khi chạy hết hành lang, vậy thì thời gian sẽ được tính từ ngay thời khắc ngươi rời khỏi căn phòng điểm đầu, và cộng thêm thời gian ngươi đã tiêu tốn trong hành lang."

"Thiết lập biến thái như vậy, là con thỏ nhà ngươi nghĩ ra sao?" Phong Bất Giác hỏi.

Advertisement / Quảng cáo

Rabbit đập bàn, "Ta cảnh cáo ngươi, ngài Phong Bất Giác phút thứ ba mươi hai! Bây giờ ngươi đang lãng phí thời gian của chính mình đó!"

Sau khi nghe hết quy tắc Phong Bất Giác cũng hiểu ra, theo thời gian của phó bản, bản thân anh chắc sẽ không chết. Chỉ cần chạy vài lượt nữa, là anh có thể đạt hai mươi ba, bốn mươi sáu hoặc sáu mươi chín, và cộng thêm số thời gian nào đó đã tiêu hao sau khi chạy bộ. Mấu chốt vẫn là thời gian mà bản thân anh trải qua, lấy thời gian này làm tiêu chuẩn, điều kiện thất bại vẫn không đổi, độc trong người anh vẫn sẽ phát tác ở phút chín mươi hai.

Rabbit còn chưa nói xong, nó nói tiếp: "Rõ ràng, ta và Alden đang giúp đỡ ngươi, nếu không cũng sẽ không nói cho ngươi những chuyện này." Nó đưa tay xuống phía dưới cái bàn, ấn công tắc, đồng thời nói: "Người thiết lập trò chơi này, là hắn!"

Lúc này, một trong số bốn phòng giam sau lưng Rabbit sáng ánh đèn. Trong phòng giam tối mịt, có một tia sáng hình dùi màu trắng chiếu từ trên xuống, chiếu sáng khung cảnh trong phòng.

Mặt sàn của phòng giam là xi măng, ba mặt tường và trần nhà cũng vậy, xuyên qua song sắt có thể nhìn thấy chính giữa căn phòng có bày một cái ghế, trên ghế có một con rối nhỏ mặc vest, thắt nơ đỏ đang ngồi đó.

Khuôn mặt con rối có chữ thân, trắng bệch, u ám, mái tóc đen quấn lấy cái đầu. Hắn dùng cặp mắt hai màu đen đỏ xen nhau, nhìn chằm chằm vào ba người ngoài cửa nhà giam, hoặc có thể nói là một người, một thỏ, một yêu quái...

Lúc đó Phong Bất Giác rút súng hướng về phía đó, đứng cách song sắt của cửa nhà giam, dùng súng chĩa vào con rối thường xuất hiện trong phim Saw, nói bằng giọng rất nghiêm túc: "Cho ta một lý do để không giết ngươi."

Trong bụng con rối phát ra giọng khàn khàn trầm thấp, giống như tiếng nói từ máy ghi âm, nhưng miệng của nó cũng đang cử động: "Bóp cò, ngươi cũng không thể thật sự giết chết ta, hơn nữa làm như vậy, không giúp ích được gì cho trò chơi mà ngươi đang chơi." Cái cổ của nó lại chuyển động một chút, mặt nó nhìn về hướng Rabbit: "Ngoài ra, cho dù ta trở thành kẻ tù tội, dựa vào ngươi, cũng không có tư cách xử lý ta. Ta nói có đúng không, Rabbit?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận