Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Editor: Nguyetmai

Khi Phong Bất Giác đi vào quán trọ, rất nhiều người đều nhìn thấy anh, nhưng không một ai nhận ra anh là ai, cho nên không ai coi anh và bốn người đi sau anh ra gì, đều cho rằng chỉ là đám đệ tử của các môn phái hạng hai hạng ba không hiểu quy tắc, ngang nhiên xông vào quán trọ.

Lúc đó sự chú ý của Sử Yên Nhiên đang đặt vào màn đối thoại giữa Công Tôn Càn và Quý Thông, dù sao cô ta cũng là kẻ có tật giật mình, sợ chuyện này có sơ hở gì sẽ bị người ngoài nhìn ra, cho nên cô ta vô cùng căng thẳng nghe từng chữ một.

Hướng Sử Yên Nhiên ngồi ở gần bên cạnh cửa lớn quán trọ, cho nên khi dùng khóe mắt liếc nhìn có người đi vào, cô ta đã dễ dàng nhìn qua đó. Không nhìn thì thôi, vừa liếc nhìn cô ta đã sợ hãi đứng bật dậy, chiếc ghế dưới thân cũng đổ rạp xuống đất.

Công Tôn Càn cảm thấy có điều gì không ổn, liền dừng đối thoại với Quý Thông. Ông ta quay đầu lại, nhìn thấy thê tử dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm về phía cửa lớn. Ông ta vừa nhìn theo ánh mắt Sử Yên Nhiên, vừa hỏi: "Phu nhân, sao vậy?"

"Chính là bọn họ!" Sử Yên Nhiên giơ tay ra chỉ vào năm người Phong Bất Giác vừa bước vào cửa, nói: "Họ chính là đám người thần bí đêm qua đã giết chết Vương Ngạo!"

Giờ khắc này, bầu không khí khắp tầng một quán trọ bỗng nhiên thay đổi. Các lộ nhân sĩ võ lâm mấy giây trước còn coi như không thấy sự xuất hiện của năm người này, nhưng lúc này lại như nhìn thấy nhân vật lớn hết sức quan trọng nào đó, tất cả ánh mắt đều đổ dồn lên người Phong Bất Giác và các đồng đội của anh.

Nhưng mặc cho đám tiền bối này đánh giá thế nào, năm người này đều có vẻ vẫn bình thản như thường. Về tướng mạo, đây là mấy thanh niên có chút tuấn tú, quần áo trang phục hết sức bình thường, trên người dường như cũng không mang theo binh khí. Mấy người này cũng không có vẻ gì sợ hãi, nhưng cũng không có thần thái cay nghiệt của bậc lão làng trong giang hồ. Còn điều khiến người ta thấy khó hiểu nhất là từng cử động chân tay của họ đều không hề có gì giống người biết võ công.

"Hừ… Thì ra là các người." Phong Bất Giác nghe vậy lạnh lùng tiếp lại một câu, anh vừa nói vừa dẫn các đồng đội tiến về phía trước.

Bàn ăn trong tầng một quán trọ Thương Linh không phải là hình vuông bốn góc mà là bàn nhỏ hình tròn, xung quanh một chiếc bàn có thể ngồi tối đa sáu người. Phong Bất Giác đến một chiếc bàn trống, tùy tiện ngồi xuống, đợi các đồng đội lần lượt ngồi xuống xong, anh nhìn về một tên tiểu nhị đứng ở xa xa, búng tay một cái, sau đó ngoắc tay ra hiệu cho đối phương đi tới.

Mọi người có mặt đều chưa từng thấy búng tay là như thế nào. Người ta thường nói một bàn tay không vỗ được thành tiếng. Nhưng hôm nay họ lại nhìn thấy có người dùng một tư thế tay cổ quái, đã phát ra được tiếng vang thanh thúy. Tuy không thể nói có gì tài giỏi cả, nhưng trong lòng mọi người đều thấy trò này vô cùng mới mẻ.

Phong Bất Giác liền dùng một phương pháp nhìn có vẻ tùy tiện cẩu thả, hơn nữa lại vô cùng đơn giản để lại ấn tượng đầu tiên ngả ngớn mà quái đản như vậy cho đám người trong giang hồ ở đây.

Tiểu nhị ngẩn người hai giây rồi mới tiến lên. Hắn lấy khăn lau ở trên vai xuống theo thói quen, lau sạch bàn, rồi đồng thời tay kia thuần thục bưng mấy chén trà ra, lần lượt rót nước cho mấy người khách này, "Ừm… Các vị khách quan… muốn gọi gì?"

"Phòng trọ." Phong Bất Giác nói.

"Ấy. Cái này thì phải xin lỗi rồi…" Lúc tiểu nhị nói câu này đã cực kỳ thuần thục hoàn thành công việc lau bàn rót nước, rồi cười đáp: "Ngài xem… Gần đây quán trọ nhỏ này có không ít khách đến, đã chật kín phòng rồi, hay là ngài…"

"Tránh ra." Bỗng nhiên một âm thanh trầm thấp vang lên phía sau tiểu nhị, hơi thở của người nói câu đó đã thổi vào gáy tên tiểu nhị, khiến hắn sợ hãi nhường chỗ sang bên cạnh.


Ánh mắt Phong Bất Giác ngay lập tức đối mặt với người đó. Đó là một người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi. Râu tóc xám trắng, vẻ mặt hơi giận dữ.

Phải nói gương mặt đó của Công Tôn Càn thực sự khá đặc sắc, mặt dài mày nhỏ, mũi cao mắt thấp. Hai gò má bằng phẳng, miệng hẹp hàm rộng. Quy tụ lại một chỗ với nhau cũng không thể nói là xấu nhưng rất dễ dàng nhận ra.

"Tiền bối tìm tôi có chuyện gì?" Phong Bất Giác hỏi một cách có chừng mực.

"Hừ… Ai là tiền bối của ngươi?" Công Tôn Càn hừ lạnh nói. Lúc này hai người Công Tôn Lập, Sử Yên Nhiên đã lần lượt đứng hai bên lâu chủ Vạn Hà, còn sau lưng họ còn có hai tên đệ tử của Vạn Hà Lâu.

"Vậy à…" Phong Bất Giác nghe vậy liền chậm rãi đứng dậy.

Ngoài Công Tôn Càn ra, mấy người khác của Vạn Hà Lâu thấy vậy đều lùi lại một bước. Rõ ràng là lực chiến khó nắm bắt đó của người chơi đã được Sử Yên Nhiên giúp họ tuyên truyền trong nội bộ Vạn Hà Lâu rồi. Nếu cô ta không nói đối phương lợi hại lên một chút, thì đã không thể giải thích chuyện mình chạy trốn rồi, vả lại không thế thì càng mất thể diện.

Bầu không khí trong quán trọ bắt đầu nóng lên. Không ít đệ tử trẻ tuổi còn non nớt kinh nghiệm giang hồ đã viết rõ mấy chữ nóng lòng muốn thử sức lên mặt, chỉ mong chờ đôi bên đánh nhau, họ cũng có dịp đích thân chứng kiến xem rốt cuộc Vạn Hà thần công của Công Tôn Càn lợi hại đến đâu.

"Vậy thì…" Phong Bất Giác sửa lại nói: "Ông tìm tôi có chuyện gì?"

Vừa nói xong, bỗng không gian lặng ngắt như tờ, trong đại sảnh dường như có gió lạnh thổi qua…

Công Tôn Càn bị người ta mắng nhưng lại không tiện đáp trả, người ta mới đầu đúng là có xưng ông ta là tiền bối, chính bản thân ông ta tỏ ra có dị nghị với cách xưng hô này.

"Ngươi biết rõ rồi mà còn hỏi!" Công Tôn Càn dứt khoát coi như không nghe thấy, trực tiếp nói: "Đêm qua trên phố, tại sao ngươi lại giết đệ tử trong môn ta?"

Phong Bất Giác nghe thấy câu này xong không có phản ứng gì quá lớn, các đồng đội của anh lại giống như xem kịch, vẻ mặt ung dung ngồi uống trà.

"Ồ, thì ra anh ta là đệ tử môn hạ của ông." Ánh mắt Phong Bất Giác di chuyển lên mặt Sử Yên Nhiên, sau đó lại nhìn Công Tôn Lập đứng bên cạnh. Anh đã nhận ra người này chính là gã đàn ông mặt chữ điền đêm qua.

Sử Yên Nhiên và Công Tôn Lập ánh mắt lóe lên, nhưng biểu cảm vẫn giữ nguyên dáng vẻ oai phong lẫm liệt. Sử Yên Nhiên còn đứng bên cạnh tiếp một câu: "Hừ… Sao nào? Hôm nay trước mặt phu quân ta… Lâu chủ Vạn Hà Lâu, ngươi không dám thừa nhận?" Nếu đã là vu oan giá họa thì đương nhiên cô ta phải nắm lấy mọi cơ hội, nói những câu kiểu như vậy để đánh lừa dư luận. Dựa theo logic câu nói này của cô ta thì, cho dù Phong Bất Giác có phủ nhận cũng chỉ là chống chế.

Phong Bất Giác im lặng hai giây, trong đầu nhanh chóng sắp xếp lại thân phận và quan hệ của mấy người trước mắt, sau đó đáp lại: "Ối chà? Ông đây không so đo với các người, các người còn dám tìm đến tôi nữa sao?"

Khi hung thủ thực sự và kẻ đồng lõa cho rằng anh sắp nói ra chân tướng sự việc, thì Phong Bất Giác lại bất ngờ nhằm vào Công Tôn Càn nói: "Tôi có gì mà không dám nhận? Không sai! Người chính là do tôi giết đấy, ông có ý kiến gì à?"


Công Tôn Lập và Sử Yên Nhiên nghe thấy vậy nhất thời còn chưa phản ứng lại, đầu óc đã bắt đầu mơ hồ, mấy giây sau trong lòng kinh hãi nói: Không phải chứ… Thừa nhận rồi ư? Hơn nữa còn thừa nhận dứt khoát như vậy nữa? Ngươi bị điên rồi à?

Còn Công Tôn Càn lại bị bắn một ngụm nước bọt, trong lòng cũng ai oán nói một câu: Được thôi… Ngươi giỏi lắm…

"Được! Nếu ngươi đã dám thừa nhận thì không cần phải nói nhiều nữa. Vạn Hà Lâu và các hạ trước đây không thù không oán, ngươi vô cớ giết hại người môn ta, theo quy định giang hồ, tại đây ta sẽ báo thù cho đệ tử…" Công Tôn Càn còn chưa nói xong.

"Từ từ!" Phong Bất Giác quát lên một tiếng cắt ngang: "Ai nói là tôi vô cớ giết người của môn ông?"

"Ồ?" Sắc mặt Công Tôn Càn hơi thay đổi. "Ngươi có thù với Vương Ngạo?"

"Không có." Phong Bất Giác đáp.

"Ngươi có thù với Vạn Hà Lâu?"

"Cũng không có."

"Hừ! Vậy tại sao ngươi lại giết người?"

"Hắn trêu chọc vợ tôi." Phong Bất Giác nói, dùng ngón tay chỉ về phía Tự Vũ.

"Ơ…" Công Tôn Càn bỗng không nói được thành lời.

Đừng nói đến ông ta, ngay cả cốc trà trong tay Tiểu Thán, Bi Linh và Thiếu gia Atobe cũng suýt nữa thì đổ ra. Còn bản thân Tự Vũ lại tương đối bình tĩnh, vẫn dùng ánh mắt lạnh lùng đó nhìn Phong Bất Giác, giống như anh đang thiếu nợ cô rất nhiều tiền vậy. Hơn nữa bây giờ lãi suất còn tăng gấp đôi rồi…

"Đêm qua mấy người chúng tôi vừa vào trong trấn liền nhìn thấy đồ đệ của ông Vương Ngạo đã uống say khướt, đi đến trước mặt chúng tôi." Khả năng nói xạo của Phong Bất Giác thì không có gì phải nghi ngờ cả, anh mở miệng nói: "Hắn thấy vợ tôi xinh đẹp nên tiến đến buông lời trêu chọc." Anh nhổ một ngụm nước bọt xuống đất: "Có lẽ là vì cho rằng năm người chúng tôi đều không biết võ công. Cho nên mới không hề sợ hãi gì, còn dám ăn nói lỗ mãng trước mặt chúng tôi, chỉ chỉ trỏ trỏ, ăn nói ngả ngớn với vợ tôi."

Phong Bất Giác không hề sợ hãi nhìn chằm chằm Công Tôn Càn, nói bóng nói gió, nói: "Ông đây bình sinh ghét nhất là những tên tự cho mình là võ công cao cường, người của môn phái lớn rồi đi khắp nơi ức hiếp người khác, lúc đó ta đã vả cho hắn một cái." Anh cười lạnh một tiếng: "Hơn nữa, tính khí vợ tôi thế nào tôi hiểu rõ nhất, nếu ta không ra tay ngay, nếu để cô ấy ra tay thì cái tên đó chỉ còn đường chết." Phong Bất Giác hùng hùng hổ hổ nói: "Thế nào… Lâu chủ muốn báo thù cho hắn ta?"

Cả tràng dài này của anh chính là phản lại đối phương. Là một vụ án chết không đối chứng, những lời thoái thác kiểu này cũng không có chỗ nào để phản bác cả.


Đương nhiên điểm then chốt nhất trong những lời này vẫn là câu "Tưởng rằng năm người chúng tôi đều không biết võ công", đó mới là điều Phong Bất Giác muốn mỗi người ở đây đều nghe thấy. Câu nói này hoàn toàn hòa hợp với phần nội dung giết người sau đó, cũng chứng tỏ một số vấn đề…

Đám người trong quán trọ đương nhiên hiểu rõ hai cách để vào trấn Thương Linh, lúc này trong lòng họ bỗng nhiên hiểu ra: Quả nhiên năm người này có công pháp gì đó có thể che đi thực lực của mình! Chẳng trách… Trước đây trong giang hồ hoàn toàn chưa từng gặp qua những người này, họ sao có thể đi đường lớn vào đây được chứ? Cho nên chắc chắn là họ vào đây qua con đường nhỏ. Còn nếu đã là đi đường nhỏ vào trong trấn thì đương nhiên đều là cao thủ.

"Đây… Đây chỉ là lời nói từ phía ngươi, đâu có thể…" Công Tôn Càn một lần nữa lại bị cắt ngang.

"Thử hỏi hai vị bên cạnh ông xem tôi nói có đúng hay không." Phong Bất Giác vô cùng tự tin nói.

Sự tự tin của anh không phải là không có lý do. Anh hiểu rất rõ, hai người bên cạnh lâu chủ đó chắc chắn sẽ lấp liếm. Nguyên nhân rất đơn giản, giết một người cần có động cơ.

Trừ khi Sử Yên Nhiên và Công Tôn Lập cho rằng tố cáo Phong Bất Giác là một tên ác ma thấy người là giết thì còn có sức thuyết phục, nếu không có không có lý do gì để lật ngược chuyện này được. Dù sao thì hung thủ giết người thực sự là Sử Yên Nhiên, thực tế mà nói, người cô ta giá họa và Vương Ngạo không hề liên quan gì đến nhau. Nay Phong Bất Giác đã tự mình thêu dệt nên một động cơ giết người, có thể nói là đã giúp sức cho cô ta.

"Ừm… Cái này…" Sử Yên Nhiên ấp úng nói: "Ta cũng không được chứng kiến hành vi giết người, khi ta đến đó Vương Ngạo đã chết rồi…"

Công Tôn Lập cũng đè thấp giọng nói: "Sư huynh… Đệ đến muộn hơn, Vương sư điệt và họ nảy sinh mâu thuẫn thế nào, đúng là đệ không nhìn thấy… Nhưng, đệ thấy đối phương không giống như đang nói dối." Hắn nói đến đây, giọng nói càng đè xuống thấp hơn: "Hơn nữa… Đúng là ta cũng thường nghe thấy tin đồn, nói Vương sư điệt ngày thường thích trêu hoa ghẹo nguyệt, phong lưu thành tính…"

Nghe đến đây, Công Tôn Càn đã tin đến bảy tám phần lý do thoái thác của Phong Bất Giác. Bởi vì mấy tiếng trước, Sử Yên Nhiên và Công Tôn Lập hoàn toàn không nói rõ sự tình. Đương nhiên là họ không nói rõ ràng được rồi.

Còn bây giờ, cái chết của Vương Ngạo có vẻ đã hợp tình hợp lý rồi.

Nghe Phong Bất Giác bịa chuyện, lại cộng thêm Công Tôn Lập ở bên cạnh giúp sức, Công Tôn Càn liền hồi tưởng lại… Có mấy lần, Vương Ngạo dường như là có mắt qua mày lại với sư nương, lại nghĩ đến tên tiểu tử đó tướng mạo cũng được coi là tuấn tú… Công Tôn Càn càng nghĩ càng thấy chuyện này là thật, suy nghĩ báo thù cho đồ đệ cũng coi như cuốn theo chiều gió.

"Thế nào? Vị lâu chủ này, lời tôi nói là thật chứ?" Phong Bất Giác cất cao giọng lên, hùng hổ nói: "Hôm nay tôi nói thẳng ra ở đây, người đó là do tôi giết! Nếu ông nói việc tôi giết người là sai thì bây giờ chúng ta cứ làm theo quy tắc giang hồ. Sống chết có số, mọi người cùng so thực lực với nhau."

"Công Tôn lâu chủ, ông phải thể hiện ý kiến đi chứ." Quý Thông ở bên cạnh quan sát hồi lâu cũng đã hiểu ra, do đó có chút hả hê nói một câu.

Lúc này các nhân sĩ võ lâm có mặt tại đây cũng đều nhận định rằng Phong Bất Giác nói sự thật. Họ xì xào bàn tán, thảo luận ý kiến, luận điệu cơ bản đều là: Lần này e là Vạn Hà Lâu không tiện thu dọn cục diện rồi, thì ra là đệ tử nhà mình hành vi gây rối, võ nghệ không bằng người ta nên bị giết tại chỗ. Chẳng lẽ lại còn muốn trả thù hay sao?

"Vương Ngạo… Có thật là hắn có hành vi trêu chọc ngay trước mặt ngươi không?" Công Tôn Càn hỏi.

Phong Bất Giác cũng biết lời nói dối này thực ra rất đáng đắn đo. Cho dù Vương Ngạo có uống say, hơn nữa hắn ta hoàn toàn chắc chắn rằng mấy người trước mặt hắn ta không có võ công. Thân là một đệ tử danh môn chính phái, hắn ta cũng không đến nỗi làm ra hành vi lưu manh bỉ ổi trêu chọc con gái nhà lành trên phố. Hơn nữa, ngoại hình của Tự Vũ trong game còn cách xa mức độ khuynh quốc khuynh thành, Vương Ngạo cũng không phải chưa từng gặp nữ nhân bao giờ, hà tất phải như vậy? Về mặt logic mà nói, tỷ lệ xảy ra tình huống này tuy không phải là không có nhưng đúng là rất nhỏ.

"Thế nào? Chẳng lẽ ông cảm thấy hành vi của Vương Ngạo còn chưa đến mức tội chết hay sao?" Phong Bất Giác bỗng nhiên để lộ ánh mắt tàn ác, tiến lên phía trước một bước, nắm lấy vạt áo Công Tôn Càn: "Vậy trước mặt Công Tôn lâu chủ, tôi nói vài câu trêu chọc tôn phu nhân đây, ông cũng có thể nhịn được hay sao?"

Ngoài mặt nhìn có vẻ như đang phẫn nộ, nhưng thực ra lúc này Phong Bất Giác vô cùng bình tĩnh. Lời đáp của anh vô cùng giảo hoạt, hoàn toàn không hề trả lời trực tiếp câu hỏi Công Tôn Càn vừa đưa ra, mà chuyển trọng tâm sang chỗ khác. Dường như chuyện trêu chọc là thật hay giả không cần phải bàn thêm nữa, Công Tôn Càn ông nói gì cũng chỉ là kiếm cớ mà thôi.


Phản ứng của Phong Bất Giác nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Công Tôn Càn càng trở tay không kịp, chưa thể tránh né được bàn tay đối phương vươn ra. Công Tôn Càn lăn lộn giang hồ lâu như vậy rồi, ông ta thực sự chưa từng gặp kiểu hành vi giống như đám côn đồ ngoài chợ như vậy. Không ai lại tiến lên nắm lấy vạt áo đối phương để đe dọa, ngay cả đám người xuất thân buôn lậu muối như Cự Kình Bang cũng đều không làm như vậy.

"Thiếu hiệp bớt giận." Lúc này Công Tôn Càn cũng không tiện ứng đối, nếu ông ta nhân cơ hội này đánh đối phương một chưởng thì cũng quá bỉ ổi. Cho nên ông ta đành phải đáp: "Ta tuyệt đối không có ý đó."

"Hừ…" Phong Bất Giác hừ lạnh buông đối phương ra, nhưng vẫn giữ nguyên vẻ mặt không thoải mái đó.

Các đồng đội nhìn màn biểu diễn giống y như thật đó của anh, thực sự thế là quá đủ rồi. Bi Linh không khỏi ghé sát tai Tiểu Thán khẽ than một câu: "Ảnh đế…"

"Ai nói không phải đâu…" Tiểu Thán cũng đáp.

Ngay cả Sử Yên Nhiên đứng trước mặt cũng thấy khó hiểu, trong lòng nghi hoặc: Đêm qua ta đã giết chết Vương Ngạo đúng không? Có lẽ ta không lầm đúng không? Là ta và Công Tôn Lập liên thủ vu oan giá họa cho chúng đúng không? Bây giờ tình hình này là sao chứ? Người này không những thay ta gánh tội mà còn thêu dệt câu chuyện thêm nữa, hơn nữa còn diễn y như thật, người này bị điên rồi sao?

"Ừm… Còn chưa thỉnh giáo quý tính đại danh thiếu hiệp." Công Tôn Càn chỉnh trang lại y phục, thay đổi vẻ mặt khá khách sáo nói. Lúc này ông ta cũng hiểu ra rằng, trước vấn đề đúng và sai, có tranh luận tiếp cũng không có ý nghĩa gì. Trước mắt rõ ràng là đối phương đã chiếm thế thượng phong về mặt lý lẽ, đối mặt với những ánh mắt sáng rực của bao nhiêu đồng đạo giang hồ có mặt ở đây, nếu ông ta cứ quyết cứng rắn đến cùng thì cũng chỉ từng bước tự làm mất mặt chính mình mà thôi.

"Liêu chủ Phá Kiếm Trà Liêu, Phong Bất Giác." Phong Bất Giác chắp tay nói.

Câu nói này cũng không dễ tiếp lời, Công Tôn Càn chưa từng được nghe tới môn phái này. Hơn nữa ông ta cũng không vô sỉ đến mức có thể coi như không có chuyện gì đáp lại một câu "ngưỡng mộ đã lâu". Ông ta chỉ có thế né sang chuyện khác, đáp lại rằng: "Ừm… Phong liêu chủ, hành vi của Vương Ngạo, không biết lễ nghĩa liêm sỉ, còn vi phạm quy củ môn phong của Vạn Hà Lâu. Người này đáng tội chết, giết rồi thì tốt." Ông ta xưng hô thẳng họ tên ra, đã không còn nhắc đến "đệ tử môn hạ" nữa, "Lão phu tra xét không nghiêm, thu nhận đệ tử không thận trọng… Phong thiếu hiệp giúp Vạn Hà Lâu dọn sạch thứ chuột nhắt đó, vậy mà ta vì không biết rõ nguyên do, nên đã đắc tội, mong liêu chủ thông cảm."

"Ừm… Câu này nghe còn giống tiếng người này." Phong Bất Giác ngồi lại xuống ghế, nhấc chén trà lên uống một ngụm. Lúc này anh không hề khách sáo gì với Công Tôn Càn nữa, dáng vẻ "Ta giết người có lý cả đấy".

Vị Phong liêu chủ này không nể nang gì cả, thái độ vô cùng huênh hoang, gương mặt già nua của Công Tôn lâu chủ đã có chút không duy trì được nữa. Nhìn vẻ mặt tràn ngập sự châm chọc của Quý Thông ở bên cạnh, Công Tôn Càn càng thấy có một luồng nộ khí từ chân vọt lên tận đỉnh đầu.

Ông ta nghĩ… Tuyệt đối không thể cứ nhẫn nhịn nuốt xuống thế được, phải nghĩ cách lấy lại thể diện. Đương nhiên, trực tiếp động thủ là chuyện không thể được, lại bị nói thành "ỷ thế hiếp người", thế là ông ta chuẩn bị dùng ngôn từ để khiêu khích, cho dù không đánh được thì cũng phải sỉ nhục đối phương một phen.

Nghĩ đến đây, Công Tôn Càn liền lên tiếng nói: "Ha ha… Phong liêu chủ, lão phu giao thiệp với giang hồ bao năm nay…" Ông ta ra vẻ cười nói: "Nhưng chưa từng nghe thấy môn phái Phá Kiếm Trà Liêu. Thiếu hiệp tuổi vẫn còn trẻ, võ công lại tuyệt thế, còn đứng đầu một phái, không biết là do vị cao nhân nào chỉ dạy? Lập phải ở đâu? Còn nữa… Quý phái có tổng cộng bao nhiêu môn hạ đệ tử?"

Các vị khán giả, đây chính là tự đâm đầu vào chỗ chết mà…

Nếu ngôn ngữ là một loại vũ khí thì Công Tôn Càn giống như một cây giáo (một loại vũ khí thời cổ đại, nói dễ hiểu thô tục chính là một cây gậy gỗ), còn Phong Bất Giác là "một khẩu pháo Armstrong kiểu xoay vòng tăng tốc phun khói*".

(*) Đây là khẩu pháo do Gintama, Kagura và Shinpachi (ba nhân vật trong manga/ anime Nhật Gintama) cùng nhau tạo nên, khẩu pháo có hình dáng khá thô tục nhưng lại hiệu quả.

"Ồ?" Phong Bất Giác nhếch miệng, để lộ nụ cười vô cùng phóng đãng, thần thái của anh lập tức khiến Công Tôn Càn nổi da gà, và có một dự cảm chẳng lành cực kỳ mãnh liệt.

Phong Bất Giác đương nhiên đã hiểu quá rõ tâm tư của đối phương, anh cười lạnh một tiếng, trả lời: "Đâu có đâu có, kẻ hèn này không thầy tự học, tự mở sơn môn, bổn phái không có chỗ cố định, ngoài ta và phu nhân ra, ba người còn lại đều là liêu khách mà thôi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận