Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Editor: Nguyetmai

Việc thảo luận kế hoạch đầu độc tạm thời gác sang một bên, Phong Bất Giác và mọi người bàn luận tiếp về phương châm hành động ngày hôm nay.

Nhiệm vụ chủ yếu của Thiếu gia Atobe chính là thu thập tình báo, anh ta chuẩn bị đi tìm tiểu nhị trong quán để nghe ngóng xem Mộ Dung Dĩnh ở phòng nào, sau đó đến cửa gặp mặt, xem xem NPC này có chịu để anh ta thỉnh giáo dăm ba điều không.

Đó dường như là một chuyện tốt, hơn nữa cũng không có gì mạo hiểm, nhưng trên thực tế khi làm vẫn có khó khăn. Vấn đề ngay trước mắt chính là làm thế nào để moi được tin từ tên tiểu nhị của quán trọ.

Trên người người chơi hoàn toàn không có bất kỳ vật phẩm nào có thể được coi là tiền tệ trong thế giới này, không đưa chút "tiền tip" mà muốn nghe ngóng tin tức thì chỉ e là có độ khó nhất định.

Vấn đề ngân lượng này Phong Bất Giác lại không quá coi trọng. Thực ra chuyện này vẫn rất phiền phức. Nếu không phải hôm nay Hoa Ảnh Lục Kiếm không tặng căn phòng chữ Thiên hiệu Bính này cho họ dùng thì cho dù trong quán trọ có phòng trống thật, Phong Bất Giác cũng không có đủ bạc thuê phòng. Đương nhiên rồi, suy nghĩ ban đầu của Phong Bất Giác vốn dĩ chưa từng suy nghĩ đến vấn đề thanh toán, dù sao hai ngày sau họ cũng sẽ bốc hơi ở nhân gian rồi, tiền phòng này… Chưởng quỹ thích tìm ai thì tìm người đó mà đòi, người chơi không cần phải quá bận tâm đến vấn đề danh tiếng giang hồ gì đó.

Còn nữa đó là… Cho dù Atobe thăm dò được Mộ Dung Dĩnh ở phòng nào thì ngôn từ và thái độ khi nói chuyện cũng cần phải suy nghĩ cho kĩ.

Cách nói "Ngưu Lang chuyên nghiệp" đương nhiên chỉ là nói đùa mà thôi. Atobe cũng hiểu rằng, Phong Bất Giác, vị liêu chủ này đã xây dựng được hình tượng "ai dám ngó nghiêng vợ ta, ta sẽ cho một chưởng chết ngay" trong mắt đám quần hùng hào kiệt trong giang hồ, cho nên chuyện tìm mỹ nữ nói chuyện riêng anh Giác không thể thực hiện được. Nếu anh đi hoặc là chứng tỏ anh là một ngụy quân tử, hoặc là chứng tỏ anh đã giác ngộ sau khi trở về sẽ bị vợ chém chết.

Nói trắng ra… Không những không hề giúp ích được gì cho tiến độ vượt map mà còn tạo ra ảnh hưởng tiêu cực trong khi giao thiệp với NPC.

Còn về Tiểu Thán, tuy Atobe không hiểu cậu ta lắm, nhưng qua tiếp xúc trong khoảng thời gian này, tên nhóc này tuy không thể nói là ngây thơ lương thiện nhưng ít nhất cách đối nhân xử thế cũng không mấy sắc sảo khôn ngoan, loại người này rất không thích hợp để đi làm công tác tình báo…


Do đó, để Atobe đi giao thiệp cũng là chuyện không còn cách nào khác. Ít nhất anh ta cũng mở phòng máy, năng lực làm việc, trình độ chơi game… Dù không sánh được với cao thủ cấp độ như Cười Hỏi Trời Xanh nhưng cũng không đến nỗi thấp hơn mức độ trung bình của người chơi.

Từ góc độ game, xét về mặt dữ liệu, đó chẳng qua chỉ là thử thách trình độ giao lưu với NPC của người chơi mà thôi. Chỉ cần căn cứ vào thế giới quan của phó bản để triển khai tiếp xúc một cách lịch thiệp và hợp tình hợp lý, không có lý do nào lại không moi được một chút tin tức nào. Cho dù là TV games ở thời điểm bảy mươi năm về trước thì ít nhất NPC trong thành cũng vẫn lặp đi lặp lại một câu như nhau với người chơi, lúc này ở thời đại game não bộ ngày nay không có lý gì lại không hỏi được cả.

Còn bốn người của Địa Ngục Tiền Tuyến, kế hoạch hôm nay là chia hai đội để hành động.

Phong Bất Giác và Tự Vũ trực tiếp đi lên ngọn núi phía Bắc trấn, đi thăm dò "ngôi miếu hoang ở cánh rừng phía Bắc thôn" xuất hiện trong phần giới thiệu sơ lược phó bản. Tiểu Thán và Bi Linh tiến thành tìm kiếm theo kiểu trải thảm các nhà dân không có người ở trong trấn, tìm xem có thấy vật phẩm và kỹ năng nào hay không.

Cách thức chia nhóm để hành động này là do Phong Bất Giác đề ra. Đương nhiên, căn cứ của anh không phải là "nam nữ kết hợp, làm việc không thấy mệt mỏi", mà là cân nhắc dựa trên tình hình thực tế của phó bản đưa ra cách phân chia an toàn và hiệu quả nhất.

Khi nghe phần giới thiệu cốt truyện Phong Bất Giác đã để ý thấy… Phần giới thiệu cốt truyện không nói thế giới này có ma quỷ hay không, mà chỉ dùng từ "nghe đồn", hơn nữa cuối cùng còn nói ra một câu khiến người khác phải băn khoăn "Trận quyết đấu này sẽ có kết quả ra sao? Rốt cuộc sự thật về quỷ trấn này là sao? Đằng sau tất cả mọi chuyện này liệu có ẩn giấu âm mưu không muốn cho ai biết hay không?"

Kiểu giới thiệu này dường như là cung cấp một thông tin nào đó nhưng trên thực tế lại có khả năng dẫn dắt lớn hơn, thậm chí còn làm loạn phương hướng tư duy của người chơi.

Từ đầu đến cuối, người chơi vừa không thể chắc chắn rằng trấn này có ma quỷ giở trò thật hay không, cũng không thể chắc chắn rằng tất cả mọi chuyện đều là do con người giở trò.

Cho nên để đảm bảo an toàn, Phong Bất Giác mới coi toàn bộ nội dung phía sau "lời đồn" là thật. Cho dù ngôi miếu hoang trên núi đó có thực sự bị hung linh chiếm lấy địa bàn, thì bây giờ nhóm của anh và Tự Vũ cũng có thể đối phó được. Anh có Lá Bài Tử Vong, còn danh hiệu và kỹ năng của danh hiệu "Linh Kiếm Sĩ" của Tự Vũ cũng là để khắc chế linh thể. Tổng hợp sức mạnh của hai người thực lực mạnh mẽ, có cả sức lực lẫn mưu trí. Nơi đây sáng như ban ngày, trời đất sáng sủa, hai người họ đến ngôi miếu đó thăm dò thử, không đến nỗi một đi không trở lại được chứ?


Còn mặt khác, công việc tiến hành tìm kiếm trong trấn, nếu hành động cá thể riêng lẻ rõ ràng là vô cùng không phù hợp. Một khi gặp phải những tình huống đột ngột xảy ra, ví dụ như sự kiện tối qua, nếu chỉ có một mình sẽ cực kỳ nguy hiểm.

Có rất nhiều ngôi nhà bỏ hoang trong trấn Thương Linh, ngoài những căn nhà xung quanh quán trọ đã bị chiếm dụng ra, rất khó nói sẽ gặp phải thứ gì trong những căn nhà khác. Nhỡ chẳng may ở một góc chật hẹp hẻo lánh nào đó có giấu xác, giấu độc, giấu binh khí… Bị người chơi đánh vỡ, thì chắc chắn sẽ lại là một trận ác đấu.

Nếu để Tiểu Thán và Bi Linh tiến hành tìm kiếm thì tương đối an toàn hơn, dù sao thì họ cũng đều là người chơi có súng, đối diện với NPC hình người, lúc vạn bất đắc dĩ có thể nổ súng tự bảo vệ. Hơn nữa nhóm của họ vừa khéo bổ sung cho nhau, gặp phải những yếu tố giải câu đố, Bi Linh sẽ xử lý được, còn những công việc như dọn dẹp hay việc nặng nhọc sẽ do Tiểu Thán đảm nhiệm.

Cho dù hành động lén lút ra vào các nhà dân của họ có bị người ngoài chú ý cũng không sao, cùng lắm người ta cũng chỉ nghi ngờ hai người này muốn tìm nơi để làm chút chuyện quan hệ bất chính với nhau mà thôi, sẽ không thể biết được chuyện họ đi tìm vật phẩm game.

Tóm lại, kế hoạch ngày hôm nay đại khái là chia thành ba ngả: Một tốp thu thập tình báo, một tốp tìm kiếm vật phẩm, tốp còn lại đi tìm kiếm đầu mối duy nhất được hệ thống cung cấp tính đến thời điểm này. Năm người hẹn nhau sẽ trở về căn phòng trong quán trọ đó để họp mặt trước khi mặt trời xuống núi, giả sử đến lúc đó có người không xuất hiện thì năm người còn lại sẽ bàn tiếp đối sách sau…



Thời gian một buổi sáng cứ thế vội vã qua đi, trong tầng một của quán trọ Thương Linh đã có rất nhiều người ngồi.

Các đại lão của môn phái hạng nhất, thông thường chỉ khi sáng sớm mới xuống dưới lâu uống trà sớm, ngoài ra hai bữa cơm đều dùng trong phòng.


Nhưng nay giữa ban ngày họ lại ngồi trong đại sảnh quán trọ uống trà ăn cơm, cơ bản đều là các nhân sĩ võ lâm ở bên ngoài quán trọ. Số lượng những người này đông đúc hơn nhiều so với số người ở trong quán trọ, cho nên lúc này đại sảnh quán trọ náo nhiệt hơn vài phần so với lúc sáng.

Do chỗ ngồi hạn chế, đám người trong võ lâm này cũng rất biết điều. Người đến ăn cơm, ăn xong liền rời đi. Người đến uống trà, chỉ uống hết một tuần trà là đi. Khoảng thời gian này, người ra vào rất nhiều.

Tin đồn về Phá Kiếm Trà Liêu đương nhiên cũng đã được truyền đi, nhưng đám người đang ngồi dưới lầu một quán trọ lúc này đa số đều không phải những người có mặt lúc sáng, cho nên họ không rõ tướng mạo Phong Bất Giác ra sao. Lại thêm đại sảnh lúc này rất ồn ào, người đi lại cũng nhiều, do đó khi bốn người chơi lần lượt xuống lầu, rồi hai người một rời khỏi quán trọ không hề khiến quá nhiều người chú ý. Chỉ có số ít người nhận ra họ, nhưng cùng lắm thì những người này cũng chỉ kéo người bên cạnh chỉ trỏ mà thôi.

Sau khi Phong Bất Giác và Tự Vũ đi ra khỏi quán trọ, họ men theo con đường lớn ngoài cổng, đi thẳng về hướng Bắc.

Lúc này đã gần trưa, mặt trời đang ở giữa không trung, hai người nhanh chân bước đi, đã cảm thấy có chút nóng nực. Cảm giác này tuy cũng có ảnh hưởng đến sự tiêu hao thể lực của người chơi nhưng cũng không quá rõ ràng.

Họ nhanh chóng đi thẳng khoảng chừng hai mươi phút liền đến vùng đất rìa phía Bắc ngoài cùng thôn. Vùng đất này dường như không nhìn thấy nhà cửa gì nữa, tầm mắt cũng ngày càng trống trải hơn, từ xa có thể nhìn thấy có mấy mảnh ruộng bỏ hoang, và nông trại trước đây ở bên ruộng cũng đã bị sụp đổ từ lâu, chỉ còn lại những đầu gỗ và cỏ đá đen sì một đống.

Đi tiếp về phía Bắc, dãy núi cao có thể mơ hồ nhìn thấy từ xa đã gần ngay trước mắt. Địa thế càng gồ ghề hơn, hơn nữa còn có xu thế dốc hơn. Đường dưới chân họ cũng chỉ còn lại một, càng đi về phía trước, con đường nhỏ này càng chật hẹp hơn, cho đến khi hoàn toàn biến mất ở cuối cùng.

Giữa trưa nắng gắt, hai người họ bất tri bất giác đi vào trong núi. Dưới chân là bùn đất và cỏ dại, khu rừng xung quanh cũng dần rậm rạp hơn. Phong Bất Giác vốn cho rằng vào trong cánh rừng rậm rạp sẽ càng oi bức hơn, nhưng trên thực tế lại là… Nhiệt độ xung quanh càng ngày càng thấp đi.

"Quái lại… Độ đốc thế núi quanh đây rất lớn, không giống sẽ có kiến trúc gì cả." Phong Bất Giác thấy tình hình có vẻ không ổn lắm liền lên tiếng nói.

"Đi tiếp một đoạn nữa xem sao." Tự Vũ rất nhanh chóng đáp lại một câu,

"Ừ…" Phong Bất Giác gật đầu, tiếp tục dẫn đường. Tuy tình huống này có hơi "quái lạ" một chút, nhưng trước mắt không có lý do gì dừng tìm kiếm lại cả. Hai người đều rất dư dả cả về thể lực và thời gian, đừng nói là đi một đoạn nữa, dù có đi hai ba tiếng nữa cũng không có vấn đề gì.


Họ lại đi thêm chừng hơn mười phút nữa, bỗng nhiên Phong Bất Giác dừng lại, quay đầu hỏi: "Tôi nói này… Cô đã phát hiện ra chưa?"

Tự Vũ nói: "Cái gì?"

"Sau khi vào núi, trên con đường này… Tôi không nhìn thấy dấu chân hoặc vật bài tiết của bất cứ loài động vật nào, ngay cả chim và côn trùng cũng không thấy con nào." Phong Bất Giác nói: "Trên thực tế… Ngay cả tiếng chim hót ve kêu cũng không có, khu rừng này yên tĩnh đến khác thường." Anh hơi dừng lại một lát, cau mày nói: "Hơn nữa cô có thấy càng ngày càng lạnh không?"

Tự Vũ nghe vậy, suy nghĩ vài giây rồi nói tiếp: "Thiết lập linh dị?"

"Dù sao thì chắc chắn không phải là hiện tượng bình thường vẫn có trong thế giới quan thuần võ hiệp." Phong Bất Giác đáp: "Là linh dị, huyền ảo hay khoa học viễn tưởng đều có khả năng. Tóm lại… Khu rừng trước mắt chúng ta rõ ràng là không bình thường." Anh vừa nhìn xung quanh vừa nói: "Không có sinh vật… Hơn nữa càng đi vào vùng đất bên trong càng thấy lạnh lẽo…"

"Bởi vì nơi đây là "Bất quy lâm" (rừng không lối về) chứ sao." Một giọng nữ giới lạnh léo u ám vang lên.

Câu nói quỷ dị đột ngột xuất hiện này khiến Tự Vũ khẽ run lên, điểm giá trị sợ hãi hơi tăng nhẹ.

Phong Bất Giác lại không thấy gì, anh nhanh chóng quay đầu lại, cùng Tự Vũ nhìn về một cái cây lớn ở phía trước bên trái.

Thân cái cây đó rất to, người vừa nói cũng hoàn toàn ẩn mình sau thân cây, không để lộ dáng dấp.

Nhưng khi Phong Bất Giác và Tự Vũ nhìn về phía đó, có nửa khuôn mặt vàng như nến, từ từ xuất hiện từ phía sau thân cây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận