Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Editor: Nguyetmai

Hoàng hôn xuống, gió nổi lên, lá đỏ bay đầy trời.

Trên đường lớn từ Đồng Khưu đến Thương Linh, có một người một ngựa đang chạy băng băng.

Người ngồi trên lưng ngựa khoảng chừng bốn mươi tuổi, đầu tóc rối bời, áo quần xộc xệch, bên hông còn đeo một thanh trường kiếm

Ngựa, là ngựa loại xấu. Kiếm, là kiếm vô danh.

Nhưng người cưỡi ngựa đeo kiếm kia lại là kiếm khách tuyệt thế.

Trong ánh mắt của Tạ Tam hiện lên rõ sự mệt mỏi, tóc tai bay tán loạn trong gió, tựa như đang nói lên sự sa sút về tinh thần không hề che đậy.

Bỗng nhiên, gã ghìm ngựa phanh gấp, đôi mắt mệt mỏi kia bỗng chốc trở nên nhạy bén như chim ưng.

Bởi vì Tạ Tam đã nhìn thấy một người khác.


Trong gió, một kiếm khách áo trắng đang đứng đó. Người đó, là người đầu tiên trong trấn Thương Linh biết tin Tạ Tam đã đi qua Đồng Khưu.

"Lâm Thường?" Tạ Tam nhận ra người trước mặt, chính là Bích Không Kiếm Lâm Thường trong Hoa Ảnh Lục Kiếm.

"Đã lâu không gặp, Tạ Tam." Lâm Thường trầm giọng nói, giọng của ông ta lạnh như băng, trong ánh mắt chứa đầy vẻ coi thường. Ông ta vào lúc này, so với người hào hiệp dõng dạc, anh dũng ngời ngời ở trong nhà trọ, cứ như hai con người khác nhau.

Tạ Tam không nói lời nào, cất bước xuống ngựa. Gã kéo dây cương vòng qua đầu ngựa, rồi vỗ lưng ngựa, con ngựa liền chạy bước nhỏ về phía Đồng Khưu.

Gió thu mơn trớn, trong chớp mắt, giữa không gian đất trời dường như chỉ còn lại hai người và hai thanh kiếm.

Xung quanh đã bị bao trùm bởi cái vẻ xơ xác tiêu điều, mục đích Lâm Thường đến đây, không nói cũng rõ.

"Lần trước khi gặp ngươi, ta đã biết, Bích Không Kiếm, thật ra là thanh kiếm được giấu trong hộp." Tạ Tam trầm giọng nói: "Ẩn mình chờ thời, không lộ tài năng."

"Vậy sao? Vậy tại sao... Bây giờ trong mắt ngươi ta lại không nhìn thấy chút sợ hãi nào." Lâm Thường lên tiếng.

"Bởi vì mặc dù ánh sáng sắc nhọn từ thanh kiếm của ngươi đã lộ ra hết, thì cũng không phải đối thủ của ta." Tạ Tam bình tĩnh đáp lại.


"Ha ha ha" Lâm Thường cười lớn, trong mắt ông ta không có chút ý cười nào cả, mà là một vẻ mặt hung dữ, "Tạ Tam, ngươi ngươi làm ta quá thất vọng." Lúc ông ta nói câu này, ông ta đã ném kiếm của bản thân xuống đất, hai tay để sau lưng, đứng ngạo nghễ: "Ngươi cho rằng, võ công của ta là thứ mà một kiếm khách nghiệp dư như ngươi có thể nắm bắt được sao?"

Nếu như có người thứ ba nghe thấy cuộc trò chuyện này, chắc chắn sẽ cho rằng Lâm Thường luyện công tẩu hỏa nhập ma, dẫn đến việc tâm trí thất thường. Ví dụ Tạ Tam cũng coi như kiếm khách "nghiệp dư", vậy cao thủ võ lâm hồi đó chắc chỉ có thể coi là "rác rưởi" thôi.

Giang hồ, há chẳng phải trở thành chuyện nực cười hay sao?

"Lâm Thường, xem ra ngươi bị điên rồi." Tạ Tam vẫn bình tĩnh như thường, không nhúc nhích.

Một người luyện võ công đến mức đỉnh cao, sẽ không dễ dàng dao động. So về lời nói, gã càng tin tưởng sự khổ luyện của mình bao năm nay.

Mỗi một thời đại, cao thủ tuyệt đỉnh như Tạ Tam đều cô đơn hết, bởi vì gã không tìm thấy đối thủ, không tìm thấy người thật sự hiểu mình.

Trong mắt Tạ Tam, trong võ lâm bấy giờ, người có thể hiểu bản thân gã chỉ có Diệp Thừa. Ngoài Kiếm Thần ra, chưa có người nào có thể đạt đến cảnh giới giống như gã. Cho nên không có người thứ hai, có thể khiến gã ta dao động. Cho dù hôm nay có mười Lâm Thường đứng ở đây, cũng vậy thôi.

"Ngươi sẽ nhanh chóng hiểu ra, ta rất tỉnh táo." Lâm Thường đáp lại, ông ta ngừng lại một lúc, đoạn nói tiếp: "Ngươi đến Thương Linh, để quyết đấu với Kiếm Thần." Ông ta cười nhạt: "Nhưng kiếm pháp của Diệp Thừa trước mặt ta chỉ giống múa rìu qua mắt thợ thôi, hắn vốn dĩ không thể gánh nổi hai chữ Kiếm Thần…" Nói đến đây, sát ý của Lâm Thường đột ngột tăng cao, trong thời gian ngắn ngủi, lá rơi bụi bay đầy trời, mà không một hạt nào dính được vào người hắn, "Thế giới này nếu thật sự có người có thể xưng được là Kiếm Thần... Thì hẳn phải là Lâm Thường ta!"

Tạ Tam lắc đầu: "Đồ điên cuồng ngôn."


Còn chưa dứt lời, chỉ nhìn thấy gã lật tay rút kiếm, ra tay nhanh như chớp lóe. Bao kiếm còn chưa rơi xuống đất, mà vô số đường sáng rạch đầy trời, giống như nghìn kiếm treo trên không.

Kiếm vô danh rời vỏ, kiếm khí sung mãn mạnh mẽ, cuồn cuộn hào hùng.

Lâm Thường chỉ tỏ vẻ khinh thường hừ lạnh một tiếng.

Kiếm rời vỏ, là nhìn thấy máu.

Tạ Tam không hề nương tay, chớp mắt đã xông đến trước mặt Lâm Thường, một kiếm đâm thẳng về phía cổ họng.

Tay phải Lâm Thường mau chóng giơ lên, hai ngón tay cùng giơ ra, bảo vệ cổ. Trong tích tắc, sự thong dong của ông ta làm cho Tạ Tam cảm thấy một tia ớn lạnh.

Tâm không dao động, hơi thở tự nhiên sẽ bình ổn. Chỉ thấy Lâm Thường hơi thở bình tĩnh dùng ngón tay nhẹ nhàng búng lưỡi kiếm, lưỡi kiếm của kiếm vô danh rung động.

Tạ Tam cảm thấy một luồng nội lực dâng trào như hổ báo cuốn lấy cánh tay phải của mình, khiến thanh kiếm trong tay gã suýt nữa thì rơi xuống. Gã mau chóng vận khí điều hòa, ổn định trọng tâm, và ngừng thế tấn công. Rồi lại mượn một luồng lực xung kích, đưa cơ thể xoay chuyển tránh né, nghiêng mình lách sang một bên.

"Ngươi!" Tạ Tam sửng sốt, không biết nói sao cho đúng. Cuộc giao đấu ngắn ngủi vừa rồi, đủ để khiến cho lòng tự tôn của gã và tất cả kiến thức cơ bản gã xây dựng bao năm qua đều tan tành bụi phấn.

"Hừm... Ta còn chưa dùng kiếm, mà ngươi đã sợ đến như vậy... Ha ha ha..." Lúc này, trên mặt Lâm Thường, phảng phất như có một lớp khí đen khó mà dùng từ ngữ diễn tả bao trùm lấy.


"Ngươi... Luyện thứ ma công gì vậy?" Trên trán Tạ Tam đã toát mồ hôi lạnh, trong lòng vô cùng ngạc nhiên.

Xuất phát từ cảm nhận của cá nhân gã, cái búng tay thờ ơ của Lâm Thường hồi nãy, cảm giác giống như cao thủ chuyên tâm tu luyện nội công đã trên năm mươi năm, toàn lực tung ra một đòn uy lực.

"Hoàng hôn đầy tà ý, lá rụng như ráng chiều." Lâm Thường vừa ngâm nga, vừa tiện tay kẹp chặt một chiếc lá đỏ đang bay theo gió, "Ngươi biết không? Tạ Tam." Ông ta cúi đầu nhìn chiếc lá đỏ kia: "Trước đây, ánh mắt của ta cũng hạn hẹp giống như đám người các ngươi vậy." Ông ta cười nhạt: "Ta cứ nghĩ, thứ công phu nhất phủ nhị lầu tam phái tứ môn, đã có thể xưng là võ công thượng thừa. Ta cứ nghĩ, kiếm khách giống như ngươi và Diệp Thừa, là bậc tôn quý trong giới kiếm đạo. Ta còn cho rằng, dựa vào tư chất của ta, cả đời này cũng không theo kịp các ngươi. Ha ha ha... Ta đã lầm." Còn chưa dứt lời, tay ông ta nhẹ tiễn lá rơi, vạch ra một vệt đỏ trong không trung.

Chớp mắt, chỗ sườn trái của Tạ Tam bị rạch một đường, máu đỏ trào ra.

"Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân*. Câu này thật không sai một chút nào." Lâm Thường chẳng thèm nhìn Tạ Tam lấy một cái: "Ngay bản thân ta cũng không ngờ, ta có thể có được võ công tuyệt thế thật sự... Đã thất truyền lâu nay." Ông ta cười nói: "Khi học thần công lần đầu thành công, ta đã hiểu ra, những kẻ như các ngươi, đã luyện thứ công pháp xoàng xĩnh tới mức nào. Cái gì mà Diệp gia kiếm pháp, Vạn Hà thần công, Bát phương chí tôn tâm pháp, Thiếu Lâm thất thập nhị tuyệt kỹ... Đúng là ngu ngốc hết sức, dạy hư đệ tử!"

*Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn.

Khóe miệng của Tạ Tam, đã rỉ ra máu tươi. Tuy gã vẫn đang đứng, nhưng sớm đã không thể cử động được nữa.

Lâm Thường từng bước từng bước, chầm chậm đến trước mặt gã: "Ngươi muốn tìm Diệp Thừa để kiểm chứng kiếm đạo phải không? Ha ha..." Ông ta cười u ám: "Đừng lo, ngươi sẽ không thất hẹn, hắn đang chờ ngươi dưới âm tào địa phủ đó..."

Hai mắt Tạ Tam trợn tròn, kinh ngạc nhìn chằm chằm Lâm Thường: "Ngươi..." Trong đầu gã liền nhớ đến câu nói của Lâm Thường trước đó "Kiếm pháp của Diệp Thừa, trước mặt ta chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi..."

"Ha ha... Xem ra ngươi đã hiểu rồi, đúng vậy, Diệp Thừa đã bị ta giết từ lâu rồi, hắn sẽ không tới đâu." Lâm Thừa tiếp tục cười một cách đắc ý, chậm rãi giơ tay lên: "Ngươi yên tâm đi theo hắn đi, Vô Danh Kiếm!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận