Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Editor: Nguyetmai

"Magnet..." Phong Bất Giác đọc sáu chữ khắc ở mặt sau chiếc răng giả, "Ừm... Đây là răng giả mà Magneto* từng dùng?" Anh nói một câu nửa đùa nửa thật.

(*) Magneto là một nhân vật hư cấu của Marvel Comics. Ông xuất hiện lần đầu trong X-men #1, do 2 họa sĩ Stan Lee và Jack Kirby tạo hình. Magneto là kẻ thù chính của nhóm X-Men kể từ khi bộ comic này bắt đầu, dù có lúc cũng trở thành đồng minh của họ.

Anh cất răng giả vào túi áo, rồi lấy ra cục xà phòng và chiếc lược gỗ nhỏ trước đó, xác nhận giới thiệu vật phẩm thêm một lần nữa.

[Tên: Xà phòng bẩn thỉu]

[Loại hình: Liên quan cốt truyện]

[Phẩm chất: Thường]

[Tính năng: Chưa rõ]

[Có thể đem ra khỏi phó bản này không: Có]

[Ghi chú: Làm bừa làm ẩu, chế tạo cực kỳ sơ sài.]


"Xà phòng giống như chiếc răng giả này, đều có thể đem ra khỏi phó bản..." Phong Bất Giác nói như đang suy nghĩ gì đó.

[Tên: Lược gỗ]

[Loại hình: Liên quan cốt truyện]

[Phẩm chất: Thường]

[Tính năng: Chưa rõ]

[Có thể đem ra khỏi phó bản này không: Không]

[Ghi chú: Chiếc lược gỗ nhỏ bình thường, nhìn có vẻ đã được sử dụng một vài năm]

"Nhưng chiếc lược này và cây nến bị mắc kẹt ở giữa thanh sắt đều không thể đem ra khỏi phó bản." Phong Bất Giác trầm ngâm nói.

Hiện tại, anh cũng không biết sự khác biệt của thuộc tính có thể đem ra khỏi phó bản hay không có ý nghĩa gì, có lẽ đây chỉ là chuyện râu ria, nhưng anh vẫn âm thầm ghi nhớ.


Ở đoạn trước cũng đã nhắc đến, bộ não của Phong Bất Giác giống như một cái gác xép được sắp xếp gọn gàng có trật tự. Anh biết có thể tìm thấy thứ mình cần ở chỗ nào, thông tin khác nhau có cấp độ ưu tiên khác nhau, rác rưởi không dùng đến sẽ được quét dọn ra ngoài.

Mà khi chơi loại phó bản giải đố cường độ cao này, anh sẽ bày mọi thứ anh nhìn thấy trước mặt ở ngay chính giữa gác xép, giữ chúng ở trạng thái lúc nào cũng có thể nhìn thấy. Giống như một trang mạng tìm kiếm được thêu dệt từ các thông tin, suy luận được tiến hành liên tục trên trang mạng này. Thông tin nhận được tăng nhanh, vô số giả thiết sẽ được triển khai, làm trang mạng này càng ngày càng lớn. Cho đến khi anh giải quyết hết từng vấn đề đó, trang mạng này lại được thu nhỏ, và cuối cùng quy về một điểm.

Lúc này, mạng lưới manh mối trong đầu Phong Bất Giác đã mở rộng, anh giống như nhà điều tra xuất sắc nhất trong các bộ tiểu thuyết, có một trực giác thần kỳ... Anh có thể mơ hồ cảm giác được, mấy vật phẩm có thể đem ra khỏi phó bản có lẽ chính là những sợi dây quan trọng nhất liên kết với mạng lưới manh mối.

"Nam châm... Nam châm..." Trong lúc Phong Bất Giác suy nghĩ, anh đã cất hết những vật phẩm cốt truyện vụn vặt ở bên cạnh vào trong túi áo.

Sau đó, anh lại lấy ống cờ-lê ra, bắt đầu kiểm tra.

Đây là khâu kiểm tra rất đơn giản, anh chỉ cần dùng ống cờ-lê tìm kiếm vật thể có nam châm.

Đầu tiên Phong Bất Giác cầm ống cờ-lê trong tay, giơ nó ở độ cao một tấc so với đống rác trên mặt đất, từ từ kiểm tra một lượt. Nếu như bên trong có chứa thứ gì đó kiểu như nam châm, chắc nó sẽ bị hút lên, hoặc ống cờ-lê bị hút xuống, nhưng không có.

"Được rồi, đáp án và nhắc nhở không ở cùng một chỗ, điều này cũng không có gì lạ." Anh để lộ ra vẻ từ chối cho ý kiến, đứng dậy, đi về phía phòng giam số một.


Bước tiếp theo, anh chuẩn bị kiểm tra cửa sắt của những phòng giam kia. Suy đoán của anh là, có lẽ một cánh cửa nào đó, hoặc một bộ phận nào đó trên cánh cửa, có gắn nam châm. Nếu như thử hết cả sáu cánh cửa đều không tìm thấy, anh chuẩn bị quay lại phòng giam số không để thử vận may. Nếu như vẫn không được, vậy anh đành phải tiến hành tìm kiếm kiểu cuốn chiếu, coi ống cờ-lê như radar dò nam châm, áp vào từng tấc tường và mặt đất để tìm xem rốt cuộc nam châm ở nơi nào.

Làm hết tất cả các bước ở trên, nếu như vẫn không tìm thấy vật gần giống như nam châm, vậy chỉ còn một cách, chính là suy nghĩ lại từ đầu về ý nghĩa của nhắc nhở magnet.

Năm phút qua đi, cửa sắt của ba phòng giam đầu không có nam châm, Phong Bất Giác thậm chí còn thò tay vào ô đưa cơm, dùng ống cờ-lê dò tìm trên khoảng đất nhỏ bên trong cánh cửa, vẫn không có kết quả.

Đến cánh cửa của phòng giam số bốn, Phong Bất Giác vẫn theo lệ cũ bắt đầu tìm kiếm dần dần từ trên xuống dưới. Lần này, khi ống cờ-lê di chuyển đến gần cửa sổ nhỏ phía trên cánh cửa sắt, bỗng có phản ứng.

Phong Bất Giác theo cảm giác, nhanh chóng tìm thấy nguồn nam châm. "Là thanh này sao..."

Phòng giam số bốn cũng giống như các phòng giam khác, cửa sổ nhỏ trên cánh cửa có những thanh sắt dựng thẳng đứng, số lượng đều là năm thanh. Nhưng điểm khác biệt ở chỗ, thanh sắt ở chính giữa cửa sổ phòng giam số bốn có hiện tượng từ tính.

Lực từ của nó không mạnh lắm, còn không đủ để hút cờ-lê trong tay Phong Bất Giác giữ ở phía trên mà không để rơi xuống, nhưng đủ để sinh ra phản ứng với vật kim loại ở gần nó.

Thanh sắt này dài khoảng hai mươi centimet, to bằng khoảng hai ngón tay khép lại, ghé sát vào quan sát cẩn thận là có thể nhận ra, bên trên và bên dưới thanh sắt này đều bị gỉ sét cực kỳ nghiêm trọng.

Phong Bất Giác thử dùng ống cờ-lê kẹp chặt đoạn gỉ bên trên, dùng sức kẹp chặt, sau vài giây như vậy, một tiếng rắc, đoạn trên cùng của thanh sắt bị bẻ gãy. Anh làm theo phương pháp đã có sẵn, bẻ gãy đoạn bên dưới, lấy đoạn giữa thanh sắt xuống, cầm trong tay.

"Vậy thì... Bây giờ mình lấy được một miếng nam châm hình trụ tròn dài hơn mười centimet." Phong Bất Giác nói: "So what (Vậy thì sao)?"

Thật ra, việc tiếp theo nên làm thế nào, đã bày ra trước mắt... Dùng nam châm tìm chìa khóa thôi.


Phong Bất Giác lại cầm miếng nam châm, hút một lần bên trên đống rác, thầm nghĩ chưa biết chừng có thể tìm thấy thứ gì đó đại loại như kim băng, dây kẽm (Tuy anh không chắc thứ này có thể cạy cửa được hay không).

Sau khi không có kết quả, anh lại quay về phòng giam số không. Cánh cửa của phòng giam này không thể khóa được nữa, dù ở bên trong hay bên ngoài đều có thể tự do đóng mở.

Phong Bất Giác nhặt vải vụn trên mặt đất, bắt đầu bện dây thừng. Mấy chuyện này phải để cho Tiểu Thán làm, chắc chắn sẽ làm cực kỳ tốt. Người ta cầm dao phẫu thuật để kiếm cơm mà, bện dây thừng rõ ràng chỉ là chuyện nhỏ.

Nhưng Phong Bất Giác... Anh thì cái gì cũng biết, chỉ không giỏi chuyện này thôi.

Kể ra cũng kỳ, đầu óc anh rất linh hoạt, tính kiên nhẫn cũng rất tốt, hai tay ổn định, có thể hoàn thành những công việc đòi hỏi sự tinh tế. Nhưng chỉ có việc bện dây, thắt nút gì đó thì anh cực kỳ bất lực. Hồi nhỏ học buộc dây giày mất hai tháng, học xong thì đi giày chạy cả năm, xỏ ra xỏ vào, một năm sau lại quên cách buộc...

Nói tóm lại, Phong Bất Giác mất hơn mười phút mới bện được một đoạn dây thừng khoảng chừng hai mét, cũng coi như chắc chắn. Tuy anh cũng ý thức dùng những dây vải có chất liệu và độ dài tương đương, nhưng dây thừng này vẫn bị bện thành một sợi dây vừa xấu vừa kỳ cục.

Anh xác nhận nhiều lần tính chắc chắn của sợi dây, thậm chí còn nhảy ở trong hành lang một hồi... Rồi mới yên tâm buộc nam châm vào một đầu sợi dây.

Tiếp đó, Phong Bất Giác ném cả sợi dây và nam châm vào bên trong qua ô đưa cơm giống như câu cá, sau đó lại kéo về. Cứ như vậy khoảng chừng hai mươi phút lại qua trôi qua, anh xác nhận gầm giường và các góc chết trong sáu phòng giam đều không có chìa khóa.

"Ừm... Lẽ nào..." Sau vô số lần thất bại, mạch suy nghĩ của anh lại trở về một điểm nào đó.

"Phòng giam số không vẫn còn một thứ chưa dùng đến..." Phong Bất Giác quay trở lại: "Hơn nữa sau khi cánh cửa đó mở ra, mình có thể tự do quay về, những chuyện này e là đang ám chỉ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận