Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Editor: Nguyetmai

"Khà... Khà khà..." Khóe miệng Phong Bất Giác giật giật, anh đặt nam châm trong túi ở cạnh cái lỗ nhỏ đó để đối chiếu, phát hiện ra kích thước vừa khớp.

Anh thử đút nam châm vào đó, vừa đút vào được khoảng một phần ba, liền cảm thấy bên trong lỗ tròn có một lực từ cực mạnh lôi kéo, thuận thế hút cả miếng nam châm vào trong. Ngay sau đó, chiếc két liền mở ra...

Hóa ra, két nhỏ này vốn dĩ không cần mật mã, ổ khóa trước mặt chỉ là thủ thuật che mắt, cách mở thật sự là kích hoạt một cơ quan bên trong. 80% két bảo hiểm loại này chỉ dùng nguyên liệu kim loại thường để chế tạo, nhưng bên trong lỗ nhỏ kia có một bộ phận được làm bằng khoáng sản từ đặc biệt, có mật độ cao, hơn nữa còn có một cái chốt. Đạo cụ duy nhất để giải khóa cơ quan này, chính là miếng nam châm kia.

"Liên tục thay đổi nguyên tắc giải đố phải không... Có phần..." Tuy Phong Bất Giác có chút tức giận, nhưng vẫn nhanh chóng lấy lại cảm xúc, chiếc két lớn ở bên ngoài dùng mật mã để mở, không có nghĩa chiếc két nhỏ bên trong cũng cần có mật mã để mở. Muốn trách anh cũng chỉ đành trách bản thân mình, vì cố chấp trong tư duy mà rơi vào cái bẫy.

Phong Bất Giác lấy [Chìa khóa cửa nhà giam thông với 1F dưới lòng đất] từ trong két bảo hiểm nhỏ, sau đó rời khỏi phòng giam số sáu, đi về hướng cầu thang thông lên tầng trên.

Sau khi mở cửa nhà giam song sắt màu đen, chìa khóa liền biến mất, lúc này nhắc nhở hệ thống cũng vang lên: [Nhiệm vụ hiện tại đã hoàn thành, nhiệm vụ chính đã cập nhật]

Dòng nhiệm vụ [Tìm ở trong 2F dưới lòng đất, mở cửa thông lên tầng trên] đã được đánh dấu tích, lập tức xuất hiện nhắc nhở tiếp theo: [Đến 1F dưới lòng đất]

"Hử?" Khi nhìn dòng nhiệm vụ này, Phong Bất Giác cảm thấy có chút kỳ lạ. Theo lý mà nói, nhiệm vụ nên viết loại nội dung như "Tìm ở trong 1F dưới lòng đất, tìm cách đi lên mặt đất", nhưng trước mặt lại chỉ viết một câu đơn giản như "Đến 1F dưới lòng đất", dường như...

"Lẽ nào có thể trực tiếp đi lên trên?" Phong Bất Giác lẩm bẩm.

Tay anh cầm thanh sắt dài đã gỉ (Lúc này thanh sắt đã trở lại thành phẩm chất Rách nát), cẩn thận men theo hành lang của 1F dưới lòng đất đi lên trên. Tầng này và 2F dưới lòng đất gần như thiết kế phản chiếu, cách cầu thang không xa là sáu phòng giam, trái phải mỗi bên có ba phòng. Nhưng cửa sắt của phòng giam ở tầng này có điểm khác biệt với tầng dưới, chính là không có ô cửa đưa cơm, cũng không có cửa sổ sắt nhỏ, trên cửa không có chữ số đánh dấu bằng sơn. Trên sáu cánh cửa này ngoài lỗ khóa và tay nắm cửa ra, dường như nó chỉ là một tấm sắt, không rõ độ dày. Đứng ở ngoài cửa cũng không thể biết được tình hình trong phòng.

Phong Bất Giác thử từng cái một xem có thể mở ra được không, kết quả đều là khóa. Anh áp tai vào cửa để nghe, cũng không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì. Anh nhủ thầm: "Cả tầng 1F dưới lòng đất đều không có nhiều khả năng được bày trí, cũng có nghĩa là... Lát nữa mình vẫn phải quay lại đúng không..."

Anh vừa suy nghĩ, vừa đi đến đầu bên kia của hành lang, trước mặt xuất hiện một cầu thang hướng lên trên. Phong Bất Giác kết hợp bước chân của mình để tính độ dài của hành lang. Anh có thể khẳng định, ngay bên dưới cầu thang này, chính là phòng giam số không. Nhưng theo tính toán của anh, ngoài việc cho thấy độ dài của hành lang 1F và 2F dưới lòng đất bằng nhau, hầu như không có ý nghĩa gì quá lớn.

Cầu thang phía trước được làm bằng gỗ, nhìn có vẻ rất cũ kĩ, trên bậc thang còn vương lại rất nhiều thứ mùi kỳ lạ. Nguồn gốc của những mùi này có thể là thức ăn, chất bài tiết vương vãi ra trên đường vận chuyển, cũng có khả năng là máu và chất dịch sót lại khi con người bị kéo lên kéo xuống. Sau khi trộn lẫn với nhau, chúng biến thành một thứ mùi tuy không quá nồng, nhưng cũng đủ làm người ta cảm thấy buồn nôn.


Phong Bất Giác leo lên cầu thang, sau một hồi đi vòng vèo, thì gặp ngay một cánh cửa gỗ. Anh thò tay nắm tay nắm cửa, cẩn thận vặn tay nắm, cửa được thuận lợi mở ra.

Sau cánh cửa, chính là tầng một trên mặt đất... Đứng trên cầu thang nhìn ra ngoài cửa, có thể nhìn thấy một căn phòng giống như nhà kho. Tường được làm hoàn toàn bằng gỗ, bốn phía chất đầy bao tải bị nhét căng phồng, và bên cạnh một mặt tường là thùng rượu gỗ hình tròn được chồng lên thành ba hàng.

Tia sáng trong căn phòng đó ngược lại còn kém hơn ở dưới lòng đất, nguồn sáng duy nhất là một cây đèn dầu đặt trên thùng rượu. Dĩ nhiên Phong Bất Giác sẽ không tùy tiện đi vào môi trường tối om om phía trước, anh giơ thanh sắt trên tay vào trong cửa, nhẹ nhàng gõ vài cái bên trên bên dưới bên trái bên phải, sau khi xác nhận phía trước không có cạm bẫy được kích hoạt bởi tiếp xúc vật lý, thì anh mới bước qua cánh cửa.

[Nhiệm vụ hiện tại đã hoàn thành, nhiệm vụ chính đã cập nhật] Nhắc nhở hệ thống lại vang lên lần nữa, nhiệm vụ mới xuất hiện: [Tìm kiếm trong 1F trên mặt đất, sau khi tìm ra sáu chìa khóa đỏ, vàng, xanh, đen, trắng, xám, quay lại 1F dưới lòng đất mở sáu cánh cửa sắt]

Phong Bất Giác liếc mắt nhìn nhiệm vụ, rồi tiếp tục đi về phía trước, việc đầu tiên mà anh làm là đi lấy đèn dầu. Trong tình huống không thể sử dụng đèn pin, thiết bị chiếu sáng rõ ràng là nhiệm vụ cấp bách hiện nay.

Anh vừa bước về phía trước khoảng cách hơn ba mét, đột nhiên... Một tiếng "Uỳnh", cánh cửa phía sau đóng lại.

Phong Bất Giác đột ngột quay đầu, nhưng trong tầm mắt anh chỉ nhìn thấy cánh cửa đóng chặt và bóng của chính mình ở trên tường. Anh lại cảnh giác lắng nghe mười mấy giây, nhưng xung quanh chỉ có sự im lặng làm cho người ta nghẹt thở.

Lúc này, anh nắm lấy thời cơ, lấy chuông Kim Cang ra, mở hiệu quả đặc biệt "Cảnh giác tử vong".

Năm phút tiếp theo, bất cứ thứ gì có ý đối địch và có thể uy hiếp đến tính mạng Phong Bất Giác, đều sẽ dẫn đến phản ứng của chuông Kim Cang.

Có điều, sau khi anh mở hiệu quả đặc biệt rồi đợi khoảng hai mươi giây, vậy mà không có tiếng chuông nào phát ra.

"Ô... Tình huống gì thế này..." Phong Bất Giác lẩm bẩm: "Nơi này lại không có gió, cửa này càng không thể lắp bản lề đóng cửa loại có lò xo... Không có tác động của lực từ bên ngoài thì làm sao cửa lại đóng được?"

Nếu là một người bình thường và có cảm giác sợ hãi, trong tình huống này, chắc chắn hành động sẽ bị ảnh hưởng nhất định. Nhưng Phong Bất Giác không phải là loại người này... Đối với anh mà nói, cho dù sau lưng đột nhiên xuất hiện một gương mặt ác quỷ đau thương, cũng sẽ không hề ảnh hưởng đến giá trị sợ hãi. Trước giờ anh đều chỉ nghĩ tới việc giá trị Hp bị uy hiếp, mà bỏ qua sự tồn tại của giá trị sợ hãi.

Cho nên, chỉ cần chuông Kim Cang không vang lên, anh không phải kiêng dè gì cả.

Chỉ thấy anh vội vàng bước lại gần, đến trước cánh cửa, giơ tay định mở cửa. Không ngờ, anh lại nghe thấy nhắc nhở hệ thống: [Cánh cửa này đã bị một sức mạnh đặc biệt nào đó chặn lại, người có sáu chìa khóa màu mới có thể mở ra được.]


"Ồ... Hóa ra là hệ thống đóng lại sao?" Phong Bất Giác thở phào, anh lập tức hiểu ra ý nghĩa của nhắc nhở. Cánh cửa này bị đóng là để ngăn chặn không cho game thủ quay lại lòng đất trong trường hợp chỉ tìm thấy một, hai chìa khóa, từ đó gây nhiễu loạn tiến trình chơi game.

"Ừm... Nhân lúc trạng thái Cảnh cáo tử vong vẫn đang duy trì, phải ra ngoài thăm dò thực hư trước đã." Phong Bất Giác nghĩ đến đây, xoay người lấy đèn dầu, đặt thanh sắt lên mặt đất, mau chóng đi về phía cánh cửa còn lại của căn phòng.

Đẩy cửa bước ra, bên ngoài là hành lang tối mịt, ánh sáng của đèn dầu chỉ có thể chiếu sáng đến một khoảng cách có hạn. Tiện thể cũng nói luôn, ghi chú của cây đèn dầu này viết rằng: [Đừng nghi ngờ chất vấn nó có thể sáng bao lâu, khi cần tắt thì nó sẽ tắt]

Khác với hai tầng bên dưới lòng đất, tầng một trên mặt đất cơ bản được xây dựng bằng gỗ, có nhiều căn phòng, hành lang có góc rẽ. Trong phòng có đồ dùng gia đình, giống y như một căn nhà vậy.

"Nhà khoa học điên khùng đã dựng nên thiết lập hầm giam trong chính ngôi nhà của mình sao..." Phong Bất Giác nghĩ thầm: "Có lẽ chỉ có sáu căn phòng ở tầng hai dưới lòng đất là dùng để nhốt người, còn tầng một dưới lòng đất là loại phòng thí nghiệm nào đó?"

Tay anh cầm đèn dầu, nghiêng người bước đi, để tranh thủ trạng thái Cảnh báo tử vong, anh tạm thời không tìm kiếm kĩ, mà nhanh chóng đi qua hành lang, mở cửa mỗi căn phòng, bước vào hai bước, sau đó lại lùi ra, đến căn phòng tiếp theo...

Trong quá trình này, thứ để lại cho Phong Bất Giác ấn tượng sâu sắc nhất chính là mùi của tầng này. Không biết tại sao, không khí ở đây hình như còn kinh khủng hơn cả ở trong những phòng giam dưới lòng đất, cho người ta cảm giác... Căn phòng này được xây ngay chính giữa lò mổ và nhà máy hóa chất, đã vậy còn mở cửa sổ quanh năm.

Cứ như vậy, mất hơn ba phút, Phong Bất Giác đã mở thử hết một lượt tất cả các căn phòng ở tầng này, chuông Kim Cang không vang tiếng nào. Tuy nói điều này không có nghĩa là an toàn tuyệt đối, nhưng chí ít cũng cho thấy, trước khi kích hoạt FLAG mới, chỉ đi lại trong căn nhà cũng sẽ không có nguy hiểm gì.

Sau khi kiểm tra toàn bộ tầng này, nơi mà Phong Bất Giác không thể đi qua, tổng cộng có hai chỗ.

Chỗ thứ nhất là cầu thang thông với tầng hai, ở đó bị một tảng thịt chặn lại. Đúng vậy, một tảng thịt. Nhìn có vẻ giống như miếng thịt lớn được nhào nặn từ máu và thịt của rất nhiều xác chết, cũng không biết là sức mạnh gì làm cho những thứ này dính lại với nhau, hình thành một bức tường thịt, bịt kín cầu thang.

Do chuông Kim Cang từ đầu tới cuối vẫn không kêu, nên khi Phong Bất Giác lại gần tảng thịt kia, anh cũng dựa sát vào mà không kiêng nể gì, dùng ngón tay chọc vài cái. Lúc đó nhắc nhở hệ thống lên tiếng: [Bức tường bị lời nguyền kiểm soát, nhìn có vẻ như được chất đống từ thịt của xác chết.]

Chỗ thứ hai không thể đi qua, chính là cánh cửa lớn rời khỏi căn phòng này. Cứ đi thẳng theo hành lang, rất nhanh là tới. Cánh cửa đó nhìn có vẻ cũng là một cánh cửa gỗ bình thường, khi Phong Bất Giác sờ vào tay nắm cửa, thì nhận được nhắc nhở hệ thống như sau: [Không mở được]

Ba từ này có lẽ là nhắc nhở mà game thủ thường gặp nhất khi đối mặt với cánh cửa trong tất cả game thể loại giải đố kinh dị, Phong Bất Giác cũng không có hứng để chê bai điều này.

"A... Từ khi bắt đầu vào phó bản, đã qua nửa tiếng đồng hồ rồi." Khi dùng hết thời gian Cảnh cáo tử vong, Phong Bất Giác lại quay về phòng kho nối liền với lòng đất, "Cảm giác tiến trình game vẫn chưa quá nửa thì phải..." Anh nói, rồi bắt đầu tìm kiếm.


Anh tốn mất năm phút để lục lọi phòng kho một lượt, không tìm thấy vật phẩm có ích, các ngóc ngách của căn phòng chỉ có bụi bẩn và mạng nhện, trong những bao tải kia đựng đầy cát, mấy thùng rượu sát tường cái nào cũng đều trống trơn.

Quan sát sơ bộ, trong phòng kho này không có chìa khóa, cho dù có, cũng được giấu ở nơi mà ở trạng thái thông thường nào đó không thể tìm thấy, cần phải có sự chỉ dẫn của một manh mối nào đó mới có thể phát hiện ra.

Thế là, Phong Bất Giác cầm đèn dầu quay lại hành lang ở tầng một, đi về phía một căn phòng.

Bên cạnh là phòng đọc sách, trên mặt sàn của phòng đọc sách có trải thảm. Đó không phải loại thảm bình thường, nói một cách hình tượng thì... Đoán chừng ngay cả máy dệt ra nó cũng phải nguyền rủa rằng thứ này không phải là sản phẩm của nó. Khi Phong Bất Giác giẫm lên bề mặt thảm, cảm giác món đồ này đã bị thực vật hóa. Trong không khí hôi thối, âm u này, nó đã thoái hóa thành địa y xanh tươi và ẩm ướt, cũng giống như loài rêu lan tràn khắp nơi...

Bức tường bên tay trái ngay sau khi bước vào cửa có hai hốc tường, đồ trang trí đặt trong đó không thấy đâu nữa. Nếu như thứ được đặt trong đó là cây cối gì đó, vậy thì chúng đã chết trong không khí bẩn thỉu dơ dáy này. Nếu thứ từng được đặt ở đó là tượng thánh, thì các thánh nhân đó e là đã bị những con quỷ lớn nhỏ trong bóng tối kéo vào vực thẳm xấu xa nào đó phía dưới căn phòng...

Phong Bất Giác đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra. Cách một lớp kính, anh chỉ nhìn thấy bóng tối dày đặc, dù có giơ đèn dầu trước cửa sổ thì cũng chẳng ăn thua gì. Hành động mở cửa sổ hiển nhiên cũng vô dụng, dùng ống cờ-lê đập vỡ kính, cuối cùng cũng chỉ làm tay cảm thấy tê dại.

Anh áp mặt vào cửa sổ, dùng mũi ngửi. Đáng tiếc không có một chút không khí nào lọt vào trong từ bên ngoài cửa sổ, thứ anh ngửi được chỉ là một mùi vị ẩm ướt thuộc về ngôi nhà này. Một thứ mùi mốc meo tỏa ra khi trộn lẫn vải dầu và gỗ mục với nhau.

"Xem ra không có nhiều khả năng thoát khỏi căn phòng này." Phong Bất Giác lẩm bẩm, đi đến bên bàn đọc sách ở chính giữa căn phòng.

Trên bàn rất bừa bộn, một đống đồ tạp nham đổ xiêu đổ vẹo. Phong Bất Giác nhấc từng thứ lên để xem thuộc tính, nhưng tất cả đều là đồ bỏ đi.

Chỉ có một cái ngăn kéo của bàn đọc sách là ở trạng thái chưa mở. Các ngăn kéo khác đều bị rút ra khỏi bàn đọc sách, rơi trên mặt đất, giấy tờ trong ngăn kéo tung tóe bừa bộn ở góc tường và dưới chân bàn. Không biết lọ mực từ đâu rơi xuống cũng đổ ra đất, mực trong lọ đã khô từ lâu, một vài tờ giấy cạnh đó cũng bị dính vết mực, mặt thảm bị vết mực bắn tung tóe như một vụ nổ.

Sau khi Phong Bất Giác mở ngăn kéo duy nhất có thể mở ra, ở trong đó anh tìm thấy một chiếc kính lúp. Lúc đó anh bật cười: "Khà... Nếu như lại có tẩu thuốc hay gì đó, vậy thì ngầu rồi."

Hầu hết những người cùng độ tuổi với anh, cứ nhìn người khác bày ra cái bộ dạng này, thì phần lớn sẽ cho rằng người này quê mùa hoặc chuunibyou. Chỉ có Phong Bất Giác kiên định cho rằng miệng ngậm tẩu thuốc, tay cầm kính lúp rất ngầu, có lẽ đây là điều lãng mạn chỉ thuộc riêng anh.

Phong Bất Giác cầm kính lúp thì càng tràn trề sinh lực. Một tay anh cầm đèn dầu, một tay cầm kính lúp, quay người đi về phía một góc khác của phòng đọc sách. Tường của phòng đọc sách, có một cái giá sách, từ trên xuống dưới chất đầy sách. Sức mê hoặc của loại đạo cụ này đối với Phong Bất Giác không cần nói cũng hiểu.

Phó bản này không hạn chế thời gian, nếu không có ai ngăn cản, rất có khả năng Phong Bất Giác rút từng cuốn sách ra đọc hết ở căn phòng này. Điều duy nhất có thể khiến anh dừng lại chính là thời gian liên kết bị hạn chế của khoang game. Khi thời gian liên kết thần kinh trong hiện thực vượt quá thời hạn tối đa của ngày hôm đó, thì Phong Bất Giác trong phó bản sẽ bị cưỡng chế offline.

Cũng may, thiết lập trong hệ thống đã làm một việc rất tuyệt vời. Trên giá sách này, 99% số sách đều không có phần dịch. Không những không có phần dịch, mà ngay cả chữ cũng không để game thủ thấy rõ. Chữ trong mỗi cuốn sách, kể cả tiêu đề trên bìa và mặt bên của cuốn sách đều bị mờ.

Điều này khiến Phong Bất Giác không vui, bởi vì anh cũng rất có hứng thú với việc "giải chữ và phiên dịch". Hồi học tiểu học sau khi đọc vụ án "Những hình nhân nhảy múa" trong "Sherlock Holmes", anh đã chìm đắm trong trò chơi giải chữ và phiên dịch những chữ cái liên quan chí ít trong thời gian nửa năm. Chữ viết ở trong cốt truyện phó bản có đến bảy tám phần giống với tiếng Anh, anh vốn tràn đầy lòng tin với việc giải chữ và phiên dịch quy tắc ngôn ngữ của thế giới này, nay buộc lòng phải từ bỏ.


Đương nhiên, còn 1% số sách là được hệ thống dịch sẵn, cũng chính là nhắc nhở cố ý để anh đọc được...

"Thuật Luyện Kim Nâng Cấp..." Phong Bất Giác nhìn cuốn sách bìa da màu xanh thẫm, đọc tựa sách: "Ừm... Tại sao muốn mình xem cái này..." Chưa nói dứt lời, một mảnh giấy bỗng rơi ra từ giữa các trang sách.

Phong Bất Giác khom lưng nhặt mảnh giấy kia lên, đưa ra trước ánh đèn để đọc, lúc này anh mới phát hiện đây không phải là mảnh giấy, mà là một bức ảnh đã phai màu.

Chất giấy của bức ảnh đã ngả vàng, cộng thêm việc bức ảnh vốn là hình đen trắng, cho nên mép ảnh và ở giữa nhìn có vẻ đều là một màu. Trong bức ảnh là hai đứa bé trai nhìn có vẻ tầm mười tuổi, chúng kề vai nhìn vào ống kính, thằng nhóc đứng bên trái dáng người nhỏ bé đang dùng tay ấn đầu đứa nhỏ đứng bên phải, hai đứa đều để lộ ra nụ cười ngu ngu. Dù chỉ thông qua bức ảnh, dường như Phong Bất Giác cũng có thể cảm nhận được sự đơn thuần và vui vẻ của chúng.

Phong Bất Giác nhìn bức hình vài giây, không ngờ lại có tình huống phát sinh.

Ngay sau đó, anh lại vào trạng thái khi xem CG mở đầu, đoạn phim này xuất hiện và được trình chiếu ngay trước mắt anh. Đoạn hình ảnh này giống hệt bức ảnh kia, cũng phai màu, nhưng ít ra không hoàn toàn là đen với trắng.

Phía sau hàng rào thưa thớt của một nông trường trên một cánh đồng cỏ, một số gia cầm, trâu ngựa đang nhàn nhã bước đi, còn có một con chó chăn cừu chạy qua. Sau khung cảnh êm dịu này, ống kính di chuyển sang ngang, một kho thóc tiến vào màn hình, cách kho thóc không xa, có một ngôi nhà hai tầng nằm đó.

Phong Bất Giác tin chắc rằng, ngôi nhà trong hình ảnh chính là ngôi nhà mà anh đang đứng. Đừng nghĩ vừa rồi anh đi quanh nhà một lượt chỉ mất hơn ba phút, nhưng trong mấy phút nhìn có vẻ chỉ là tùy hứng đi loanh quanh, nhưng lượng thông tin mà anh thu thập được chắc chắn là rất lớn.

Anh đã dự tính diện tích ngôi nhà, tính toán số lượng của cửa sổ và cửa ra vào, trong đầu anh đã hình thành kết cấu bề mặt của cả ngôi nhà, còn suy đoán vị trí mỗi căn phòng của tầng một có trùng khớp với vị trí của các căn phòng ở hành lang dưới lòng đất hay không. Thậm chí anh còn suy nghĩ liệu có phòng bí mật ở giữa vách tường hay không...

Tóm lại, cũng không quá khi nói rằng bản vẽ mặt cắt của tầng một ngôi nhà này đã nằm trong đầu Phong Bất Giác, cho nên sau khi nhìn thấy hành lang bên ngoài ngôi nhà trong đoạn phim này, anh đã nhanh chóng đưa ra phán đoán.

Tiếng cười, tiếng cười của trẻ con.

Hình ảnh không quay vào trong phòng như Phong Bất Giác dự đoán, mà tiếp tục di chuyển sang ngang, đến bãi cỏ bên cạnh đó. Ở đó có một cái xích đu, một bé trai tóc vàng đang ngồi trên xích đu. Có một người phụ nữ, chắc là mẹ của thằng bé, đang giúp nó đẩy xích đu. Thằng bé cười vui vẻ sung sướng, trên khuôn mặt của người mẹ cũng tràn ngập nụ cười hạnh phúc.

Dưới một gốc cây cách chiếc xích đu không xa, có một bé trai khác đang ngồi đó, cậu bé tóc nâu. Cậu đang cầm một cuốn sách, và đọc một cách rất say sưa. Đó là một cuốn sách bìa da màu xanh thẫm... Rõ ràng, là cùng một cuốn sách với cuốn "Thuật Luyện Kim Nâng Cấp" mà Phong Bất Giác vừa tìm thấy.

"Arthur, con có muốn qua chơi một chút không?" Người mẹ quay đầu lại, nói với cậu bé đang ngồi dưới gốc cây.

Phong Bất Giác không nghe thấy câu trả lời của cậu bé dưới gốc cây, bởi vì hình ảnh dừng tại đây. Anh đã khôi phục trạng thái đang chơi game, lại một lần nữa đứng trong phòng đọc sách kia.

"Ừm... Lẽ nào..." Phản ứng đầu tiên của Phong Bất Giác sau khi xem xong CG, lại là giơ tay nắm lấy tóc mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận