Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Editor: Nguyetmai

Căn phòng ngủ thứ ba, không có gì phải nghi ngờ, đây chính là phòng riêng của Arthur.

Phong Bất Giác lục tìm hai căn phòng vừa rồi xong xuôi, lần lượt kích hoạt một đoạn phim, nhưng không tìm thấy đạo cụ, anh hy vọng có thể có thu hoạch được gì đó ở căn phòng này. Bởi vì trừ căn phòng mở cửa cho quái vật vào trong, ở tầng hai có tổng cộng năm căn phòng, hiện tại vẫn còn ba chiếc chìa khóa cần tìm, mà chỉ còn lại ba căn phòng thôi...

Đẩy cửa, thăm dò, đều là cách thức cũ.

Sau khi xác nhận an toàn, anh cầm đèn dầu bước vào trong. Lần này, lúc anh bước vào cửa, đoạn phim lập tức bị kích hoạt.

...

"Anh... Anh ơi... Đây... Là chuyện gì vậy?" Andrew hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mắt.

Trên mặt sàn trong phòng của Arthur, có hai xác chết nằm lê lết. Nhìn cách ăn mặc cho thấy hai người chết này không phải là người có máu mặt, hơn nữa diện mạo hung dữ, toàn thân đầy mùi rượu.


"Đừng căng thẳng, em phải bình tĩnh lại, anh mới nói cho em biết." Arthur không vội trả lời câu hỏi của em trai, cậu ta dùng ánh mắt lạnh lùng và giọng điệu trầm ổn, cố gắng giúp em trai từ trạng thái tâm lý mất kiểm soát khôi phục lại trạng thái bình thường.

Hai anh em ở trong cảnh này, đã có diện mạo khoảng chừng hai mươi tuổi. Hình dáng, cách ăn mặc, đầu tóc của Arthur không khác gì với hình tượng trong CG mở đầu. Còn Andrew đang đứng ở cửa thì cao hơn Arthur một chút, chiều cao khoảng tầm một mét tám, hơi gầy, diện mạo rất bình thường, cũng mặc áo sơ mi và quần yếm.

Andrew cố gắng điều chỉnh lại hơi thở của mình, thử bình tĩnh lại. Dĩ nhiên cậu sẽ không lớn tiếng hét hò gì cả, bởi vì ở thời điểm này, rất nhiều người vẫn sẽ lựa chọn giúp người thân chứ không giúp đạo lý.

"Bây giờ, nghe anh nói." Arthur trầm giọng nói: "Thí nghiệm đó của chúng ta gặp phải trở ngại, điều này em cũng biết phải không."

Andrew không biết phải nói gì nữa, chỉ gật đầu, đáp lại theo cách đơn giản nhất. Tầm mắt của cậu dần dần di chuyển từ xác chết và dừng lại trên hai bàn tay dính đầy máu tươi của Arthur.

"Cho nên, chúng ta cần có cơ thể thí nghiệm." Arthur nói.

"Nhưng trâu trong nhà..." Andrew vừa mới chen vào một câu.

Arthur liền ngắt lời bằng giọng điệu nghiêm khắc, "Gia súc và con người không giống nhau!"


Andrew lập tức im lặng, không dám lên tiếng.

Arthur thở dài, cố gắng giữ giọng nói của mình ôn hòa hơn, "Hai người này đều là lưu manh trong thành phố, là bọn nghiện rượu, lưu manh. Khi anh phát hiện ra bọn họ, bọn họ đang định cưỡng hiếp một phụ nữ."

Những lời này dường như làm Andrew đồng tình với hành động của Arthur ở một mức độ nhất định, biểu cảm của cậu cũng hơi thay đổi.

"Anh làm vậy cũng giống như công việc của đội trị an, đổi lại là đám thợ săn tiền thưởng họ cũng sẽ làm như vậy." Arthur nói: "Đây là việc tốt." Lúc cậu ta nói câu này tỏ vẻ rất kiên định.

Từ nhỏ Arthur chính là người như vậy, đối với những việc mình làm, cho dù là mục đích, hay là hậu quả, cậu ta đều không chút do dự, và càng không hối hận.

Andrew nói: "Nếu như... Bị điều tra thì phải làm sao? Nếu như bị ai đó phát hiện..."

"Không sao." Andrew tiếp lời: "Người phụ nữ kia không nhìn rõ mặt của anh, sau khi anh giải vây giúp cô ta, cô ta liền bỏ chạy. Lúc đó hai người này chỉ bị đánh ngã ra đất, vẫn chưa chết." Hắn ngừng lại một lát, liếc mắt nhìn thi thể trên mặt đất: "Không ai đi điều tra hành tung của bọn họ, loại cặn bã này biến mất khỏi thế giới mới tốt."

Andrew nghe xong thì im lặng hồi lâu, rõ ràng cậu đang đấu tranh tâm lý, một lúc sau mới mở miệng nói: "Vậy... Bây giờ, chúng ta làm gì với họ?"


"Em ra ngoài, đóng cửa lại." Câu trả lời của Arthur cực kỳ đơn giản.

Andrew nói: "Anh... Anh muốn đem họ..."

"Em không nên biết thì hơn." Arthur nói, "Chuyện này, để anh xử lý, em không cần lo."

...

"Ừm... Là cảnh tượng lần đầu làm chuyện ác sao?" Sau khi khôi phục năng lực hành động, Phong Bất Giác liền lên tiếng: "Nhìn tuổi tác bọn họ hồi đó, chắc bà mẹ đã qua đời nhiều năm rồi." Anh vừa lẩm bẩm, vừa đi về phía trước.

Trong căn phòng này có rất nhiều thứ linh tinh, xem ra xác suất tìm thấy đạo cụ là rất lớn.

Bốn chân giường đều bị cưa bỏ, gầm giường sát với mặt đất, trên giường là một đống mồ hôi và máu, mùi nồng nặc, hơn nữa ở phần giữa đệm giường bị lõm một khoảng lớn. Trên mặt đất cạnh giường còn vương vãi rất nhiều công cụ, băng gạc dính đầy máu, những khối chất rắn được hình thành sau khi thứ chất lỏng không rõ là gì đã cô đặc lại v.v...

Sát tường không có tủ quần áo, mà bày hai tủ kính. Trong tủ vốn bày đầy thuốc và nguyên liệu thuật luyện kim, bây giờ chỉ còn lại một số lọ rỗng, rác rưởi, và một số bột thuốc không rõ là gì. Đương nhiên, những thứ bột này đã sớm bị trộn lẫn cùng với bụi bẩn, mất đi tính chất hóa học của nó.

"Nơi này chắc là phòng phẫu thuật đầu tiên của Arthur." Phong Bất Giác nói: "Xử lý thi thể trên giường của mình, chế tạo Người hợp thành gì gì đó..." Anh cười khẩy nói: "Cách làm này, rõ là có thể sánh với việc đi ị ở chỗ ăn cơm."


Anh dựng chiếc tủ nhỏ đang bị đổ ở góc tường lên, mở cửa tủ, lập tức có một tờ giấy rơi từ bên trong ra. Anh cầm lên xem, nội dung trên đó đã kích hoạt tính năng phiên dịch của menu, xem ra những thông tin này có ích.

[Hình tộc, là chủng tộc chịu lời nguyền, trong huyết thống có lẫn máu của ác quỷ, cái gen thù hận con người được truyền qua các thế hệ trên cơ thể của họ.

Nhưng đồng thời, họ cũng là chủng tộc được thượng đế chiếu cố, sinh ra đã có nhiều tài năng hơn hẳn người thường.

Khi còn nhỏ, người Hình tộc sẽ thể hiện ra suy nghĩ chín chắn không hợp với lứa tuổi, và khao khát theo đuổi các loại tri thức. Trong khoảng từ năm tuổi đến bảy tuổi, trí nhớ, khả năng lĩnh ngộ, khả năng tưởng tượng của họ vượt trội hơn hẳn đám thanh niên nhân loại bình thường.

Người Hình tộc thời niên thiếu, có thể dễ dàng nắm bắt bất cứ kỹ thuật nào mà một người thanh niên khỏe mạnh có thể nắm bắt thông qua việc không ngừng học tập và rèn luyện, và có tiến bộ nhanh chóng. Người Hình tộc ở thời kỳ này, đã có đầy đủ hiểu biết về các thông tin như tập tục xã hội, lịch sử, mối quan hệ xã giao v.v... Thông thường cũng trong thời kỳ này, tính cách của họ sẽ xảy ra sự chuyển biến, bản tính hung ác bắt đầu thức tỉnh.

Người Hình tộc thời trẻ, không cần bất cứ điều kiện nào, năng lực thể thuật và bản năng chiến đấu của họ có thể đạt gần đến trình độ chiến đấu mà con người phải trải qua huấn luyện nghiêm ngặt. Họ cực kỳ xảo quyệt, mưu mô. Họ coi tính mạng con người, quy tắc xã hội… như cỏ rác. Họ coi việc đạt được mục đích của mình là sứ mệnh cao nhất. Họ là sự tồn tại cực kỳ nguy hiểm cho tất cả những người không cùng chủng tộc (Kể cả ác ma, yêu ma v.v...)

Dựa trên những báo cáo hoạt động đã có, số lượng người Hình tộc trưởng thành trên đại lục Suti không quá một trăm người. Số lượng trên các quần đảo ngoài biển thì không rõ, vẫn chưa lấy được chứng cứ về việc họ cố gắng thông qua việc sinh nở càng nhiều để mở rộng số lượng chủng tộc.

Nhân viên chạy việc bên ngoài có quân hàm từ sĩ quan cấp tá trở lên trong quân đội thuật giả Hoàng Gia, là có thể sử dụng quyền "bắt giữ" đối với người của Hình tộc. Các nhân viên khác, đều hành động vì mục đích duy nhất là tiêu diệt triệt để bản thể Hình tộc và người tiếp xúc với Hình tộc.

"Ồ ồ... Hóa ra là như vậy." Phong Bất giác xem xong nội dung trên tờ giấy, cuối cùng cũng có hiểu biết nhất định đối với thiết lập của "Hình tộc" này, anh mỉm cười nói một câu: "Mình luôn cảm thấy người của chủng tộc này sinh ra đã mang hào quang nhân vật chính, tuyệt đối bá đạo ngầu lòi, mình cũng muốn nương nhờ rồi đó."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận