Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Editor: Nguyetmai

"Ừm… Hiểu rồi." Phong Bất Giác nói: "Tôi vẫn còn hai chuyện muốn xác nhận với anh." Anh hỏi: "Thứ nhất, tại sao anh lại muốn biến thành con người? Là người Hình tộc, đáng lẽ anh hiểu rõ rằng con người là loài sinh vật quá quắt đến thế nào, nhưng tại sao anh lại từ bỏ sức mạnh và thiên phú của mình để trở thành một thành viên của họ?" Anh hơi dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Thứ hai, tại sao lại để cho tôi sống đến tận bây giờ? Thí nghiệm này một mình anh cũng có thể hoàn thành được cơ mà?"

Arthur liếc nhìn Phong Bất Giác một cái sâu xa, cười lạnh nói: "Hừ… Có nói ra ngươi cũng không tin."

Phong Bất Giác cũng cười, "Vậy để tôi mạnh dạn đoán chút đi." Anh chậm rãi bước, giống như một trinh thám đang trình diễn màn suy luận của mình, bắt đầu tự thuật: "Con người, là một loại sinh vật trí tuệ tuy tuổi thọ có hạn nhưng tình cảm lại phong phú, suy nghĩ và hành vi của con người sẽ thay đổi theo thời gian. Cùng là một người, cách đối nhân xử thế của một người khi bốn mươi tuổi và khi hai mươi tuổi dĩ nhiên là sẽ khác nhau, cũng sẽ không giống như khi ba mươi tuổi. Còn về điểm này, tôi nghĩ anh với tư cách là một người Hình tộc cũng không phải là ngoại lệ."

Giọng điệu của Phong Bất Giác khi nói những lời này tràn ngập tự tin, "Do đó, chỉ cần căn cứ vào trình tự thời gian để suy đoán suy nghĩ và cách làm của anh ở giờ đó khắc đó, thì sẽ có thể giải thích hợp lý được tất cả mọi chuyện." Anh dừng lại một lát, nói: "Khi chúng ta vẫn còn nhỏ tuổi, cho dù là tình thân giữa anh em hay tình yêu đối với mẹ chắc chắn đều là chân thực và đơn thuần nhất." Anh giơ bức ảnh vàng vọt trong tay lên, "Cũng giống như thứ mà bức ảnh này thể hiện ra."

Vài giây sau, anh chợt chuyển đề tài, "Nhưng đáng tiếc là mẹ của chúng ta lại có ý đồ khác. E là ngay cả bà ta cũng không thể ngờ được rằng khi anh trưởng thành đến năm mười ba mười bốn tuổi đã nhìn thấu âm mưu của bà ta." Phong Bất Giác thở dài nói, "Anh có thể trực tiếp giết chết bà ta được không? Đương nhiên là được, nhưng nếu làm như vậy sẽ dẫn đến hàng loạt vấn đề."

"Vì cuộc sống, nhà chúng ta ít nhiều cũng có giao thiệp với bên ngoài, còn cái chết của mẹ, không phải là dựa vào cái lý "giết xong chôn" là có thể che đậy đi được, anh phải tìm một nguyên nhân cái chết có vẻ hợp tình hợp lý."

"Thế là, anh đã tạo ra một hiện tượng bệnh tật giả. Bệnh tật lâu dài và không thể chữa trị được chính là một kiểu quá độ cực kỳ tốt. Là con trai cả, trong khoảng thời gian này anh có thể thuận lý thành chương tiếp quản nông trường và những chuyện trong gia đình, còn những người có tiếp xúc với chúng ta, bao gồm cả tôi cũng đều sẽ có tâm lý chuẩn bị với những chuyện sắp xảy ra."

"Ngoài ra, theo suy đoán cá nhân tôi, anh lựa chọn cách này có một nguyên nhân quan trọng, chính là… Khi một người biết cái chết sắp đến với mình thì anh có thể càng nhìn thấy rõ bản tính của bà ta hơn."

Khi nói câu này Phong Bất Giác không khỏi nghĩ tới chính mình. Nói ra thì… Bản thân anh cũng đang mắc căn bệnh thần kinh kỳ quái, mỗi giây mỗi phút đều có thể chết bất cứ lúc nào. Nhưng anh vẫn coi như không có chuyện gì sống qua ngày, phải làm gì thì làm cái đó, chuyện đó có là gì đâu? Cuộc sống không thể yêu thương nữa sao? Không đúng, chuyện gì cũng không có gì đáng kể? Hình như cũng không đúng. Vậy chính là kẻ điên chăng…


"Ngươi nói không sai… Người đàn bà đó phát hiện ra mình khó tránh khỏi cái chết, cũng biết mình không có năng lực và thời gian để cướp đi sức mạnh của ta nữa. Cho nên bà ta đã lựa chọn "lợi dụng" ta, dùng tình thân làm lợi thế. Khiến ta phải chăm sóc tốt cho con trai ruột của bà ta sau khi bà ta chết đi." Arthur đáp.

"Và anh quả thực cũng đã đồng ý với bà ta." Phong Bất Giác nói.

"Hừ… Đó là điều bà ta đáng được có." Arthur cười, "Mười mấy năm nay bà ta ra sức diễn vai tình cảm quả thực không dễ dàng gì. Hơn nữa khách quan mà nói, bà ta cho ta đồ ăn, chỗ ở, dạy dỗ và sự quan tâm. Cho dù xuất phát điểm của bà ta là gì thì ta cũng đều phải báo đáp lại ở mức độ nhất định."

"Anh đúng là thiện ác rõ ràng, sát phạt quyết đoán." Phong Bất Giác cười nói: "Chứng bệnh không chữa trị được đó cũng là một phần báo đáp của anh đúng không?"

"Đương nhiên rồi." Arthur đáp: "Nếu ta không dùng cách đó để kết thúc sinh mệnh của bà ta, mà đợi đến khi bà ta quyết định ra tay với ta rồi mới phản kích thì bà ta sẽ chết còn thảm hơn."

"Ừm… Hay là chúng ta nên nói đến những chuyện xảy ra sau đó đi…" Phong Bất Giác nói tiếp, "Anh đã thực hiện lời hứa, không giết chết tôi. Hơn nữa còn đối xử với tôi như anh em ruột. Cho dù mẹ là người như thế nào thì tình cảm anh em giữa chúng ta cũng không thay đổi. Lúc đó anh đã có một suy nghĩ, anh muốn trở thành con người, anh muốn giống như những người khác, sống một cuộc sống bình thường. Không cần phải hoảng hốt lo sợ hay làm liên lụy đến người nhà và bạn bè vì thân phận người Hình tộc của mình." Anh nhìn Arthur, chờ đợi đối phương đáp lại.

Arthur không phủ định, gã chỉ thờ ơ nói: "Nhưng đáng tiếc mọi chuyện lại ngược lại với mong muốn."

"Tôi rất khâm phục sự lựa chọn của anh." Phong Bất Giác nói: "Nếu đổi lại là tôi đứng trên lập trường của người Hình tộc, tôi tuyệt đối sẽ không cân nhắc trở thành con người. Hà hà… Xem xét từ điểm này, nếu so sánh theo chiều dọc trong các chủng tộc của chúng ta thì anh khá là lương thiện."

"Hừ… Vậy sao…" Arthur cười lạnh.


"Thế nhưng…" Phong Bất Giác quay ngoặt lại nói, "Sau khi nghiên cứu của anh bắt đầu thì mọi chuyện dần mất khống chế. Đúng như tôi nói trước đó, sông có khúc người có lúc. Rất nhiều chuyện đều sẽ thay đổi, chỉ khi chúng ta quay đầu nhìn lại, mới phát hiện ra những việc mình làm trước mắt đã vượt xa ước nguyện ban đầu." Anh giơ ra hai ngón tay, "Tôi cho rằng, có hai điểm quan trọng đã thay đổi anh. Thứ nhất, trong quá trình giết chóc không ngừng, bản năng của Hình tộc trong anh đã bị đánh thức. Thứ hai, chính là anh phát hiện ra điều bất thường của tôi… Cuối cùng anh phát hiện ra rằng, thì ra người em trai trông có vẻ lương thiện thật thà đó lại giống như "người đàn bà đó", cũng đang diễn kịch trước mặt anh."

Arthur nói tiếp: "Vậy cho nên ta đã ngụy tạo ra một cuốn sách cổ về thuật luyện thành trao đổi linh hồn, cố ý tạo ra cơ hội để ngươi phát hiện ra nó, rồi từ đó thăm dò." Gã cười khổ nói: "Không ngờ ngươi lại không hề do dự giấu thứ đó đi và âm thầm bắt đầu kế hoạch của mình."

"Đúng vậy, chuyện đi tới bước này, tôi cũng có tội đáng phải chịu." Phong Bất Giác không hề áp lực gì nhận tội thay Andrew, "Bây giờ tôi còn có một câu hỏi cuối cùng… Tại sao, chuyện đã đến nước này rồi nhưng anh vẫn không giết tôi?" Anh hỏi, "Hơn nữa… Dường như còn có vẻ muốn cứu tôi?"

"Đúng vậy… Tại sao chứ…" Arthur đáp: "Khi bắt đầu luyện thành, ta đã hoàn toàn tuyệt vọng với ngươi, trong mắt ngươi tràn ngập sự hưng phấn và cuồng nhiệt không thể che giấu được, không hề có chút chần chừ nào." Gã thở dài một cái, "Sau khi luyện thành thất bại, ta nhìn thấy dáng vẻ của ngươi, để tay lên ngực tự hỏi mình rằng, còn có lý do gì để ngươi sống sót hay không?" Gã ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Phong Bất Giác, "Không có lý do nào cả." Gã đứng lên, "Nhưng ta không thể ra tay được, bởi vì khoảnh khắc đó, ta đã ý thức được rằng, ngươi là người thân duy nhất trên đời của ta." Gã lắc đầu: "Tuy chúng ta không có quan hệ huyết thống, nhưng ta vẫn coi ngươi là em trai, ta hy vọng biết bao có thể quay trở lại hơn mười năm về trước…" Gã nhận lấy bức ảnh trong tay Phong Bất Giác, nhìn đứa bé đang cười ngây ngô trong bức ảnh: "… Một lần nữa nhặt lại khoảng thời gian đơn thuần mà tươi đẹp đó."

Phong Bất Giác cũng thở dài, "Đã đến nước này rồi, anh có dự định gì không?"

"Ta đã sắp rời khỏi đây rồi, rời khỏi đây vĩnh viễn." Arthur nói: "Ta không biết cha ruột của ngươi là ai, hoặc là cái gì… Cho nên ta không thể giải thích chuyện xảy ra trên người ngươi lúc này." Gã nói rồi đi ra ngoài cửa, "Khoảng thời gian vừa rồi, ta đã suy nghĩ lại nguyên nhân luyện thành thất bại… Muốn chữa trị cho ngươi, trước tiên phải biết ngươi là "cái gì" mới được. Chỉ cần biết được điều này thì với trình độ thuật luyện kim của ngươi có thể hoàn toàn chữa trị được." Gã ngẩng đầu lên, "Chuyện này, tự ngươi đi lên tầng trên hỏi người đàn bà đó đi."

"Anh nói cái gì…" Phong Bất Giác nghi hoặc nói, câu nói này của Arthur khiến anh thấy rất khó hiểu.

"Ngươi đã sớm phát hiện ra bà ta rồi không phải vậy sao? Nếu không sao ngươi lại nói ra những lời này, sao lại rơi vào kết cục này." Arthur nói, "Hừ… Ta thấy ngươi biến thành bộ dạng như bây giờ căn bản là do bà ta xui khiến đúng không." Nói đến đây, gã đi xuyên quan cánh cửa, xoay người rồi biến mất trong tầm mắt Phong Bất Giác.

Phong Bất Giác lập tức xoay người đi theo ra ngoài, nhưng phát hiện hành lang đã không một bóng người.


"Chẳng lẽ… Bà mẹ đó của họ vẫn còn sống?" Phong Bất Giác lẩm bẩm.

[Nhiệm vụ hiện tại đã hoàn thành, toàn bộ nhiệm vụ chính đã được hoàn thành] Dòng thông báo nhiệm vụ đã vang lên nhưng dòng thông báo đã hoàn thành phó bản chưa truyền tới.

Vài giây sau, xuất hiện dòng thông báo mới:

[Đã kích hoạt cốt truyện nhìn thấy tận mắt "Tay sai của Arthur".]

[Đã kiểm tra các vật phẩm bạn mang theo "Xà phòng bẩn thỉu", "Răng giả đã qua điêu khắc", "Nước hoa", "Mũ da gắn lông vũ", "Tấm thảm bị ướt", "Mắt giả"]

[Vào quá trình kết cục ẩn]

[Nhiệm vụ ẩn đã được kích hoạt]

[Giết chết Candice.]

"Vậy à…" Phong Bất Giác xoa cằm nói: "Thì ra là vậy… Hai dòng này chính là cách để vào kết cục "thật". Giả sử nếu như mình không đáp ứng được hai điều kiện này đã vào căn phòng màu xám thì có thể sẽ phải chiến đấu, chứ không phải là đối thoại. Vậy thì có đến chín mươi phần trăm là không đánh lại được… Cho dù có miễn cưỡng đánh thắng được thì cũng không hiểu đầu cua tai nheo ra sao." Anh vừa suy nghĩa vừa đi về hướng cầu thang.

Không mất quá nhiều thời gian để đi đến tầng hai, lần này căn phòng không mở ra được đó cuối cùng cũng có thay đổi. Bóng người màu đen trước đó lúc này đang đứng trước cánh cửa sắt to đó, dường như đang chờ đợi người chơi đến.


"Nơi này quả nhiên là nơi BOSS cuối cùng ẩn náu, sau khi kích hoạt cốt truyện đối thoại với Arthur sẽ có thể đến đây." Phong Bất Giác thầm nghĩ.

Trước tiên anh chạy đến căn phòng đổ sập sàn đó, cạy một mảnh gỗ vụn, sau đó đi tới hành lang, lấy ra [Máy bắn phản trọng lực], bắn vào tấm gỗ, nhắm chuẩn vào bóng đen đó thét lên: "Nói! Ngươi có phải là bảo vệ của Candice không!"

Bóng đen đó bất động, không đáp lại.

Phong Bất Giác không đến mức vạn bất đắc dĩ sẽ không tùy tiện tấn công, cho nên trước khi bóp cò, anh thử dùng hiệu quả đặc biệt thứ nhất của Chuông Kim Cang để kiểm tra đối phương, không ngờ bóng đen kia không phải là quái vật, mà là một NPC…

[Tên: Bóng đen nhảy múa]

[Thế lực NPC: Trung lập]

[Level:???]

[Chiều cao: 180 cm]

[Cân nặng: 60 kg]

[Có thể kích hoạt chiến đấu hay không: Không]

[Cốt truyện mang theo: Nhảy mở màn, mở cánh cửa bí mật]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận