Khu Vui Chơi Đáng Sợ

"Anh Giác… Đây… Đây… Là là…" Vương Thán Chi lại bị giật mình đơ cả người.

"Nếu tôi không ngắt lời, cậu sẽ chuẩn bị cà lăm liên tục hả?" Phong Bất Giác nói.

Long Ngạo Mân xoay đầu nhìn qua: "Cậu Phong, sao cậu có thể nói ra từ bị chặn chứ?"

"Rất rõ ràng là vì khi tôi nói câu không hay này tôi không hề có ý sỉ nhục người khác, nên hành động này không bị hệ thống trực tiếp ngăn cản, nhưng từ này bản thân không có văn hóa lắm, nên đã bị hệ thống xử lý." Phong Bất Giác giải thích nói: "Chủ đề bây giờ xoay quanh vấn đề này hình như không được đúng lúc nhỉ?"

Choang choang choang… Loảng xoảng…

Âm thanh bóng đèn nổ tung và tiếng thủy tinh vỡ vụn rơi xuống đất, đèn tường xung quanh phòng ăn đều đồng loạt nổ tung. Cả căn phòng chìm vào trong bóng tối.

Khi những âm thanh đó còn chưa có dấu hiệu ngừng lại, Phong Bất Giác đã lấy đèn pin trong hành trang ra, bật đèn, dùng đèn chiếu lên trên, hướng đối diện mặt mình, "Cần gì phải làm thế, cứ đóng thẳng cửa lại là xong rồi mà, cứ dọa người khác mới chịu." Anh vừa nói vừa đeo [Ánh mắt thù hằn].

Tiểu Thán và anh Long nhìn thấy hướng đèn chiếu trong bóng tối, lập tức đưa lưng về phía Phong Bất Giác, chậm rãi lùi đến bên cạnh anh, đồng thời lấy đèn pin trong hành trang ra bật lên. Mỗi người chiếu sáng một hướng tạo thành khu vực hình quạt.

Một bên khác, Tự Vũ Nhược Ly và Bi Linh Tiếu Cốt dĩ nhiên cũng có cách chiếu sáng. Tự Vũ Nhược Ly lấy ra một chiếc lồng đèn loại cổ, bên ngoài nhìn vào trong có vẻ cũ kĩ, nhưng thuộc tính của vật phẩm này không hề tệ:

[Tên: Lồng đèn vi quang cố định]

[Loại: Công cụ]

[Phẩm chất: Đồ thải]

[Tính năng: Chiếu sáng]

[Hiệu ứng: Vĩnh viễn không tắt]

[Ghi chú: Ngọn đèn này từng là một đạo cụ ma pháp cực mạnh, nhưng sau một lần bị tổn thương nghiêm trọng, nó vẫn chưa được sửa chữa. Nó luôn chỉ có thể chiếu sáng phạm vi khoảng năm mét. Vặn nút mở không thể khống chế độ sáng tối của nó, cũng không thể tắt nó đi, cứ như nó luôn duy trì một lượng chất đốt vô hạn]

Cô ấy trực tiếp để lồng đèn lên bàn dài, đúng như phần giải thích của vật phẩm, ngọn đèn này sáng từ đầu tới cuối, phạm vi chiếu sáng có hình cầu với bán kính khoảng năm mét.

Bi Linh Tiếu Cốt lấy ra một chiếc mũ thợ mỏ màu vàng, mở bóng đèn phía trước chiếc mũ ra, cầm trên tay. Có lẽ là cảm thấy đội lên sẽ không thoải mái hoặc trông khó coi, nên cô ấy không hề đội lên đầu

Mọi người đều cố gắng hạ thấp âm thanh hơi thở, lắng tai nghe xem có uy hiếp gì đó trong màn đêm đang tiến đến gần hay không.

Đột nhiên, từ trên cao truyền tới tiếng chuông leng keng nhẹ nhàng, mọi người đều đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy ngọn đèn chùm thật to phía trên bàn ăn bị một sức mạnh vô hình nào đó kéo lệch sang một bên, nhắm chuẩn vào một người là Phong Bất Giác.

Chỉ trong chớp mắt, sợi dây thép phía trên đèn chùm đứt phựt, một vật thể to bằng một nửa chiếc máy giặt bay thẳng về phía Phong Bất Giác, phản ứng đầu tiên của anh là chui xuống bên dưới bàn ăn.

Nhưng có một người phản ứng và hành động nhanh hơn Phong Bất Giác, hơn nữa không chỉ nhanh hơn một bước.

Tự Vũ Nhược Ly nhẹ nhàng nhún chân, nhảy lên ghế, nhanh nhẹn nhảy lên không trung. Tuy thân thủ khỏe mạnh nhưng vẫn không mất đi sự nhẹ nhàng đặc trưng của phụ nữ. Gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh. Xuất kiếm nhanh nhẹn uyển chuyển, mạnh mẽ như sấm chớp lôi đình. Cô ấy chém đứt ngọn đèn một cách dứt khoát, sau khi giá đèn bằng kim loại bị chém ra làm hai, vật thể đó như mất đi sức mạnh mà rơi thẳng xuống đất, thủy tinh cũng vỡ vụn thành nhiều mảnh.

Tự Vũ Nhược Ly nhẹ nhàng tiếp đất, dùng một tay vén sợi tóc lào xòa, tay còn lại cầm chặt kiếm, còn chẳng hề thở gấp lấy một hơi. Thật sự có thể gọi là uy phong lẫm liệt, khí thế oai hùng.

Tiểu Thán và anh Long lúc đó đều thấy kinh ngạc. Hình ảnh Phong Bất Giác đánh vào đầu thi thể hôm qua lập tức hiện lên trong đầu bọn họ. Mức độ hung tàn và trình độ kỹ năng của vị nữ hiệp [Chém đầu vô tình] trước mặt khiến bọn họ cảm thấy vô cùng kinh hãi. Đem hai màn chiến đấu của bọn họ ra so sánh, rõ ràng là lấy Tần Giả Tiên ra đánh với Phong Chi Ngấn, thật sự không thể tiếp tục nhìn nữa.

"Không cần cảm ơn." Tự Vũ thấy Phong Bất Giác định mở miệng nói thì trực tiếp nói trước.

Phong Bất Giác liền nuốt lại câu "Đa tạ nữ hiệp ra tay cứu mạng", trong lòng suy nghĩ: May là chưa nói ra, câu nói này là lời thoại chuyên dùng của những nhân vật vô dụng trong các phim võ hiệp. Anh đằng hắng nói: "Ừ, Tự Vũ, lồng đèn của cô có thể mở sáng hơn một chút."

"Không thể." Tự Vũ trực tiếp trả lời.

"Ừ, được hay không cũng thử cho tôi xem nào?" Phong Bất Giác hỏi.

"Tại sao?" Tự Vũ hỏi.

"Tôi có một kỹ năng có thể sửa công cụ vũ khí bị trục trặc trong thời gian ngắn." Phong Bất Giác nói, "Chiếc đèn lồng của cô nếu là phẩm chất thường trở xuống…"

Anh còn chưa nói xong, Tự Vũ Nhược Ly đã dùng kiếm nhẹ nhàng nhấc chiếc đèn lồng để trên bàn, lập tức đưa đến trước mặt anh: "Đồ thải."

Cô ấy thích nói ít làm nhiều, anh dĩ nhiên cũng nghe hiểu, nên cầm lấy trang bị, dùng [Bảo trì sơ bộ], kết quả nhắc nhở hệ thống vang lên: [Sử dụng kỹ năng thất bại]. Phong Bất Giác không quá để tâm, vì thất bại là chuyện rất bình thường, sở trường máy móc hiện tại của anh là cấp độ F, tỷ lệ thi triển kỹ năng thành công chỉ có 20%, có thể sửa thành công đèn pin một lần như trong phó bản lần trước rõ ràng là rất may mắn.

Lần này thì không may mắn như vậy nữa, anh lại dùng liên tục hai lần, cuối cùng cũng thi triển thành công, kỹ năng tiêu hao 100 giá trị thể năng mà phải tiêu tốn tận 300 mới thành công. Sau khi lồng đèn được hồi phục thành phẩm chất thường nó liền sáng lên, có thể nhìn thấy rõ cả phòng ăn.

Diện tích của phòng ăn này rất to, có thể nói là to nhất trong tất cả những căn phòng mà bọn họ đi qua. Ở một góc tường cách mọi người rất xa, xuất hiện một bóng người, hoặc có thể nói là… Bóng của ác quỷ.

Đó là một người đàn ông trung niên, ông ta mặc đồ vest kiểu cổ điển màu đen, làn da trắng bệch, mắt lõm sâu vào trong, ngũ quan rõ ràng, trán rộng, cằm vuông, khiến người khác nhìn một lần rất khó quên.

Theo một số truyền thuyết tương đối phổ biến thì hình tượng của ma quỷ, bao gồm quần áo và cách ăn mặc đều sẽ giữ nguyên dáng vẻ trước lúc chết của bọn họ, hoặc là dáng vẻ thường gặp nhất khi còn sống. Từ thần thái và ngoại hình này có thể đoán ra, có lẽ ông ta chính là Roderick Usher.

Vốn dĩ bóng ma này lẩn trốn trong góc tối nơi ánh sáng đèn pin không thể nào chiếu tới, ẩn thân trong màn đêm âm u. Nhưng lúc này, chiếc lồng đèn đột nhiên sáng lên khiến ông ta không có chỗ nào để lẩn trốn.

Dường như Roderick sợ ánh sáng, ông ta dùng tay che mắt lại, phát ra tiếng gào thét.

Phong Bất Giác cầm chiếc lồng đèn lên, chẳng hề sợ hãi, bước chân bình tĩnh lại gần bóng ma kia, ngữ khí nghe có vẻ rất tôn trọng: "Ngài Usher, xin cho chúng tôi biết, làm thế nào mới có thể thoát khỏi nơi đây?"

"Đừng qua đây…" Roderick nói: "Bằng không ngươi sẽ…" Nửa câu đầu tiên mà ông ta bắt đầu nói, ngữ khí nghe vẫn rất hiền hòa. Thậm chí khiến người ta càm thấy ông ta có chút yếu đuối, nhưng khi nói vài chữ tiếp theo lại đưa tay ra khỏi mặt, lộ ra một gương mặt méo mó đáng sợ, giống như một con dã thú lên cơn điên loạn mà gào thét: "… Phải trả giá!"

Phong Bất Giác đứng cách ông ta một mét, chẳng hề phản ứng. Những người đứng sau lưng anh thì ngược lại, ai cũng bị dọa giật cả mình vì sự thay đổi bất ngờ của Roderick.

"Ông muốn làm gì? Khống chế chiếc ghế bay tới tấn công sau đầu tôi à?" Phong Bất Giác biết ông ta là một linh hồn không thể chạm vào đồ vật, chỉ có thể khống chế đồ đạc trong phòng để tấn công người khác.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thật sự có một chiếc ghế bọ nhấc bổng lên, nhanh chóng bay tới sau lưng Phong Bất Giác.

Lần này Long Ngạo Mân đứng khá là gần, anh ta lập tức bước tới, chỉ bước một bước, giơ cánh tay ra dùng [Mảnh Ultron] giúp Phong Bất Giác cản đòn tấn công đó.

"Ở đây có năm người, hình như ông đặc biệt có hứng thú với tôi nhỉ?" Ngữ khí Phong Bất Giác hùng hổ dọa người: "Thi thể của Madeleine ở đâu? Để cùng một chỗ với ông có đúng không?"

"A…" Roderick điên cuồng hét lên một tiếng, đế đèn, dao dĩa, và cả đĩa trên bàn đồng loạt bay lên không trung.

Phong Bất Giác không nói câu nào, lấy [Cát chảy chậm chạp] trong balo ra, nhanh chóng ném chiếc bình xuống đất.

Vật phẩm chỉ có thể giảm mười lần tốc độ của "quái vật" trong phạm vi bán kính một trăm mét, chứ không thể giảm tốc độ di chuyển của "vật thể" trên vật lý. Nhưng sau khi Roderick bị làm giảm tốc độ thì sức mạnh khiến những món đồ kia bay lên không trung cũng bị ảnh hưởng, khiến cho những vật thể đó trực tiếp rơi xuống đất.

Nếu lấy một ví dụ thì khả năng "dùng suy nghĩ để di chuyển đồ vật" của bóng ma này giống như một chiếc xe đạp, nếu làm động tác chậm đi mười lần thì không phải là giảm tốc độ mà là sẽ trực tiếp ngã xuống.

Phong Bất Giác giơ chiếc lồng đèn về phía trước, sau đó dùng đèn pin chiếu thẳng vào Roderick, đối mặt với linh hồn phi thực thể này, anh cũng không có cách gì để tấn công, đành phải dùng điểm yếu sợ ánh sáng của đối phương để tạo ra một chút ảnh hưởng.

Trong miệng Roderick liên tục phát ra tiếng rên rỉ dài dòng mơ hồ không rõ ràng, xoay người cực kì chậm rãi, dường như muốn dùng tay che đi ánh sáng để thuận lợi bỏ trốn, nhưng động tác của ông ta quá chậm, cơ bản không thể làm được gì.

"Độ khó của phó bản rất bình thường chỉ cần có thiết bị chiếu sáng mạnh, duy trì sự cảnh giác với các loại cạm bẫy trong tòa dinh thự, không để bị những thứ ảo giác ảnh hưởng thì hoàn toàn không cần lo lắng về giá trị Hp." Phong Bất Giác nói: "Đây có lẽ là phó bản khảo nghiệm sự gan dạ chứ không phải là khả năng chiến đấu." Anh cầm lồng đèn dứt khoát đi xuyên qua cơ thể của Roderick, ánh sáng khiến hồn ma này trông ngày càng rõ ràng, nhưng không thể tiêu diệt đối phương.

Một phút nhanh chóng qua đi, Roderick lùi vào trong bức tường, Phong Bất Giác tỏ ra thất vọng mà nhún vai, quay trở lại chiếc bàn dài, để lồng đèn xuống.

"Chúng ta cùng sắp xếp mạch diễn biến nào." Phong Bất Giác lật một chiếc ghế lên, ngồi xuống rồi nói: "Sau khi anh Vô Địch chết thì vật phẩm cốt truyện nên ở gần đó, chúng ta phải tìm kiếm trước…"

Bi Linh trực tiếp lấy lá thư ra rồi nói: "Chính là cái này, nhưng thông tin cung cấp bên trong rất hạn chế, nội dung có thể suy đoán chính là người chủ nhà viết lá thư này có thần kinh không bình thường, bị bệnh tật vây hãm, sau đó ông ta muốn mời một người bạn đến thăm mình."

"Tôi có thể xem được không?" Phong Bất Giác hỏi.

"Đương nhiên là được." Bi Linh đưa lá thư cho anh, nhân tiện hỏi thêm: "Nếu anh muốn tìm một dòng ký tự liên tiếp nhau hoặc nội dung ẩn kiểu ghép âm La Mã thì trong bức thư này không hề có." Lúc nãy cô ấy chỉ xem lướt qua một lượt thì đã đưa ra xác nhận này.

Phong Bất Giác xem lá thư đứt quãng này khoảng một phút rồi nói: "Người chơi từng đọc qua tiểu thuyết thì sẽ đoán ra được đây là phủ Usher từ nội dung cửa bức thư. Người chơi chưa đọc qua tiểu thuyết thì có thể thông qua đó hiểu được thiết lập tình tiết cơ bản của phó bản." Anh trả lá thư lại cho Bi Linh: "Vật phẩm cũng không thể mang ra khỏi phó bản, xem ra chỉ là một vật phẩm giải thích tình tiết nhiệm vụ chính thông thường, cơ bản không thể ảnh hưởng đến quá trình của game."

Bi Linh nói: "Vậy mời anh giải thích một chút về tình hình hiện tại đi, hình như anh hiểu rất rõ về câu chuyện này. Hơn nữa lúc nãy hồn ma đó rõ ràng là chỉ tấn công một mình anh. Tôi đang giữ vật phẩm cốt truyện thì lại chẳng sao, chuyện này là có nguyên nhân gì sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui