Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Game thủ chuyên nghiệp, nghe xong tưởng đây là một công việc khiến người ta hướng tới, có thể biến game thành một nghề nghiệp để nuôi sống bản thân, thậm chí còn được nổi tiếng, ai lại chưa từng nghĩ qua chứ?

Ở năm 2055, đây cũng được xem là một nghề nghiệp được xã hội thừa nhận. Người đứng trên đỉnh cao trong nghề mới có năng lực ảnh hưởng như một vận động viên nổi tiếng.

Độ tuổi của người chơi trong nghề nằm ở khoảng 14 đến 35, đương nhiên, những cao thủ nhỏ tuổi một chút cũng có tồn tại, chỉ là một số game sẽ phân biệt độ tuổi khiến bọn họ không thể vào.

Thông thường mà nói, game thủ chuyên nghiệp có thể chia thành hai loại đơn giản, một loại là người chơi cấp minh tinh, một loại là người chơi cấp lao công thông thường.

Người chơi cấp minh tinh thường sẽ lựa chọn giải nghệ ở độ tuổi khoảng 30, bọn họ người thì chuyển thành nghiệp dư, người thì lui về tuyến thứ hai, trên cơ bản đều chuẩn bị cho công việc quản lý phòng máy. Cũng có người chuyển đến chức vụ khác có liên quan đến ngành game, ví dụ như thuyết giảng, trọng tài, tổ chức... Có thể kiếm được nhiều tiền hơn, tự mình làm chủ.

Tất cả những người tham gia vào ngành này đều muốn trở thành người chơi cấp minh tinh. Nhưng có rất nhiều người vừa tốt nghiệp trung học cơ sở liền tham gia vào ngành này, làm đến 30 tuổi cũng không thể trở nên nổi tiếng, sau cùng vẫn tìm con đường khác để phát triển. Những người này có thể nói là dùng thanh xuân để đánh cược, cuối cùng thì thắng thua được mất cũng chỉ có bản thân bọn họ tự hiểu lấy. Những người chơi chưa đạt cấp minh tinh chính là tầng lớp lao công trong ngành nghề này. Bọn họ mới chính là lực lượng trung kiên trong ngành, không có sự chống đỡ của bọn họ, các phòng máy cơ bản chẳng thể vận hành, những người chơi cấp minh tinh cũng cần hậu thuẫn kiên cố như bọn họ.

Một chuyện khiến người trong ngành này bất đắc dĩ nhất chính là tính cạnh tranh tàn khốc của nó.

Bất cứ game nào có thể hot trong khoảng thời gian nhất định đều sẽ tồn tại sự "đối kháng". Nếu trong một game không có cách nào để hai hay một nhóm người chơi phân định cao thấp, thì game đó cơ bản không thể thu hút bất cứ phòng game nào tham gia, nhóm người chơi bị thu hút cũng cực kì hạn chế.

Đối với nhiều người chơi game mà nói, có mang tính cạnh tranh hay không không quan trọng, chỉ cần có thể đánh quái luyện cấp trang bị, cũng có PK quyết định thắng thua.

Cách chứng minh giá trị bản thân của game thủ chuyên nghiệp đơn giản nhất chính là một chữ: Thắng.

Đáng tiếc, trên thế giới này chỉ có sự chói sáng nhất thời, không có tướng quân thường xuyên thắng, không có ai có thể chiến thắng mãi.

Vì các nguyên nhân như tuổi tác tăng lên, tính cạnh tranh cũng tăng liên tục, sự sa sút của một game nào đó khiến vô số cao thủ được người chơi ca tụng là "thần" dần nhạt nhòa trong mắt mọi người. Những người có thể ở thời kỳ đỉnh cao rút lui ít đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay.

Càng là những phòng game đứng trên đỉnh cao thì tính cạnh tranh càng khốc liệt. Thứ bọn họ cần vĩnh viễn là nhiệt huyết tươi mới của tuổi trẻ… Cần một nhóm người mới có thể duy trì trạng thái cạnh tranh cao nhất, dám nghĩ dám làm và tinh thần phấn đấu cao. Kiểu người này có thể kéo một người chơi thần thánh nào đó xuống khỏi thần đàn.

Đơn giản mà nói thì chính là thiên tài có dã tâm. Ví dụ Thôn Thiên Quỷ Kiêu

Lần này phòng máy Trật Tự cho bốn nhóm người chơi tham gia "Khu vui chơi đáng sợ", mỗi nhóm mười người, trong mỗi nhóm có một hai người chơi cấp minh tinh, còn lại cơ bản đều là người chơi cấp lao công lão luyện và am hiểu về game.

Mà Thôn Thiên Quỷ Kiêu là người mới duy nhất chưa đủ hai mươi tuổi trong bốn nhóm người chơi.

Phòng máy Trật Tự đặt khá nhiều kỳ vọng vào cậu ta, nên cậu ta mới được xếp vào danh sách người chơi đầu tiên tham gia vào "Khu vui chơi đáng sợ". Nhóm trưởng không giao cho cậu ta bất cứ nhiệm vụ nào, cậu ta chỉ cần chơi theo sở thích của mình là được. Ai ngờ trong một lần tham gia hình thức tàn sát trong game, cậu ta vô tình gặp phải nhóm ba người do Dũng Sĩ Gan Dạ làm đội trưởng, tên nhóc này không hề nể mặt mà tiêu diệt hết các tiền bối. Có thể nói, cậu ta làm ra hành động thỏa sức làm càn nên bị đội trưởng cho "nghỉ phép" cũng là đáng đời.

Đương nhiên, Dũng Sĩ Gan Dạ thật ra cũng không phải là "mạnh nhất". Trong những người chơi minh tinh của phòng máy Trật Tự, cho dù là thành tích game trong quá khứ hay là độ nổi tiếng thì anh ta đều không thể xếp vào top 10. Tuy nhóm nhỏ của anh ta thành công lấy được danh hiệu người chơi đạt level 20 đầu tiên trong đợt Close Beta, nhưng thực lực thật sự của Trật Tự không chỉ có như vậy.

Bốn đội hiện tại chỉ có thể xem là "đội khai hoang", nhóm người chơi mạnh nhất của phòng máy chỉ mới mới đăng ký tài khoản, khóa nick chứ chưa từng online. Cũng có thể nói các cao thủ thật sự của Trật Tự vẫn chưa được chính thức điều động xuất hiện ở hạng mục này. Đội ngũ quản lý của phòng máy đã có quyết sách, tiếp tục chờ đợi, đợi đến khi Công ty Mộng mở hệ thống thu phí và đổi tiền tệ thì mới quyết định có cho nhóm nhân tài cấp cao này tham gia vào game hay không.

Nói nhiều như vậy, mọi người có lẽ sẽ hơi mơ hồ, tại sao lại phải nói đến điểm này? Phong Bất Giác thì sao? Phó bản ở thành phố Nooccar thì sao?

Hãy đợi tôi dùng ba chi tiết nhỏ để kéo chuyện này trở về.

Nói đến phòng máy, lần này trong phó bản của Phong Bất Giác cũng có thành viên của phòng máy.

Nhưng anh ta không phải là cấp dưới của cao môn đại phái trong phòng máy Trật Tự. Anh ta chính là một trong ba kiểu người mà tôi đã nhắc đến trước đó, là ông chủ phòng máy, kiêm người chơi kiêm cả tài vụ…

Anh ta chính là [Thiếu Gia Atobe].

Được rồi, tin rằng mọi người cũng đã đoán được, không sai, phòng máy của anh ta tên là "Hyotei*".

(*) Hyotei: tên một trường trung học trong bộ truyện tranh "Hoàng tử tennis".

Thiếu Gia Atobe năm nay 23 tuổi, là sinh viên đại học vừa tốt nghiệp. Ba mở công ty, trong nhà cũng tích góp được một ít, có thể để anh ta tự lập nghiệp. Dù sao thì tiền vốn mở phòng máy cũng không quá cao, thuê mặt bằng, mua thêm vài khoang game là được, phần vốn nhân lực đầu tư vào thì không cần phải tính toán, nhân viên đều là các anh em thời còn đi học.

Hơn nữa hiện tại trong tay của Thiếu Gia Atobe chỉ có tổng cộng ba nhân viên mà thôi, một người hiện đang cùng tham gia phó bản với anh ta là Tên Thật Khó Đặt, hai người còn lại ingame lần lượt là là Đặt Tên Thật Khó và Thật Khó Đặt Tên. Tuy Thiếu Gia Atobe từng nghiêm túc yêu cầu ba người anh em này sử dụng ingame Mềm Mại Như Hoa, Nhẫn Nại Cẩn Thận, nhưng lại nhận được sự từ chối vô tình. Khi anh ta dùng tiền lương để uy hiếp thì gặp phải Aluba*.

*Aluba hay Aruba là một hình thức bắt nạt tấn công vào phần dưới của người bị bắt nạt nhưng không gây thương tích mà chủ yếu để dọa nạt.

Phòng máy của anh ta cũng biết nên tạo nhóm luân phiên, nên đã chia thành hai nhóm game, hiện tại nhóm còn lại đang trong khoảng thời gian giãn cách của game, bọn họ đã ra ngoài ăn khuya.

Hình tượng của Thiếu Gia Atobe trong game là một anh chàng trắng trẻo sạch sẽ đẹp trai, vóc dáng gầy gò, tổng thể khác biệt không quá lớn so với hình tượng thật sự của anh ta, nhưng phần mặt sửa khá là rõ rệt.

Tên Thật Khó Đặt có vóc dáng trung bình, thấp hơn Thiếu Gia Atobe một chút, hình tượng trong game của người này cũng giống như tên của mình, tạo ra một cảm giác chưa từng có sự chỉnh sửa về gương mặt. Anh ta không những chẳng sửa phần mặt thành soái ca mà còn chỉnh thành hình tượng đầu trọc, nói là muốn trải nghiệm một chút cảm giác đầu trọc.

Danh hiệu của Thiếu Gia Atobe dường như là một sự mỉa mai ác ý của hệ thống, gọi là [Một đao khách], vũ khí anh ta sử dụng là một phác đao*, trông như một loại vũ khí đám binh lính chuyên dùng trong phim truyền hình võ hiệp, phẩm chất bình thường, không có thuộc tính và hiệu ứng, nhưng ít nhất vẫn là một vũ khí đúng nghĩa.

*Phác đao: một loại binh khí cũ, lưỡi dài, hẹp, cán ngắn, dùng hai tay để sử dụng

Người đi cùng với Thiếu Gia Atobe có danh hiệu khác hẳn, danh hiệu của Tên Thật Khó Đặt có độ nhận dạng rất cao, bốn chữ cái [Miệng cọp gan thỏ], hình tượng lão luyện trọc đầu của anh ta và biểu hiện của giá trị sợ hãi có một sự khác biệt rất rõ ràng. Người này đến vũ khí đúng nghĩa cũng không có, trong balo chỉ có hai cây gậy bóng chày và một ống sắt gỉ, cũng không biết là nhặt ở đâu…

Vận may của bọn họ khá tốt, vị trí rơi của hai người chỉ cách nhau một khu phố, nên rất nhanh chóng tìm thấy nhau.

Hai người trông không đáng tin cậy, thật ra cũng có điểm hơn người, nếu thật sự không biết gì về game thì mở phòng game làm gì chứ. Vì vậy, Thiếu Gia Atobe đã đưa ra một quyết định rất chính xác, cứ mặc kệ nhiệm vụ, trước tiên phải tìm một cửa hàng súng để trang bị vũ khí cho bản thân trước rồi tính tiếp.

Vừa thấy khung cảnh của thành phố này thì liền biết địa điểm được thiết lập trong phó bản chính là đế quốc Mỹ hung ác, nên trong thành phố tám phần là có cửa hàng bán súng. Trong cửa hàng súng tuy không có vũ khí hạng nặng kinh người gì, nhưng các loại súng ngắn, súng trường, đặc biệt là bên trong sẽ có đầu đạn dược, toàn bộ đều rất có giá trị.

Hai người đi thẳng về phía trước. Trên đường đi thường gặp phải hai ba xác sống huyết lang đi lang thang, nhưng sự uy hiếp của chúng thật sự rất nhỏ, bọn họ lười đánh nên chỉ đi vòng qua, nếu thật sự không tránh được thì đánh thật mạnh vào đầu chúng một cái. Tuy nói rằng nếu đứng ở phạm vi gần thì bọn chúng sẽ nhào đến cắn, động tác của những con quái vật này sẽ đột nhiên nhanh lên một chút, nhưng nếu cẩn thận một chút, chỉ cần không bị ba hay nhiều con quái vật vây lấy cùng một lúc thì bọn chúng vô cùng dễ xử lý.

Sau khi đi qua hai khu phố, Thiếu Gia Atobe đi vào một bốt điện thoại, anh ta cầm điện thoại lên, đường dây điện thoại cơ bản không thông. Trên thực tế, dù có gọi được thì anh ta cũng không biết nên gọi cho ai, lẽ nào gọi cho 911 sao? Mục đích anh ta bước vào là muốn xem sổ điện thoại. Sau khi kiểm tra năm ba phút, Thiếu Gia Atobe liền thuận lợi tìm được địa chỉ của một cửa hàng súng gần nhất. Anh ta và Tên Thật Khó Đặt (Tôi quyết định tiếp theo đây sẽ gọi anh ta là Tiểu Danh) nhanh chóng tiến về chỗ đó.

Đi tiếp khoảng hơn mười phút, bọn họ tiến gần đến địa điểm, nhưng lại phát hiện ra một cảnh tượng vô cùng kỳ dị.

Chỉ thấy trên đường có hơn ba mươi thi thể của xác sống huyết lang đang nằm ngổn ngang, phần đầu của mỗi thi thể đều bị đánh nát, thi thể trải dài đến trước cửa của cửa hàng súng.

Trên con đường đi đến cửa hàng đó, dưới ánh sáng ban ngày, ở giữa con đường lại có một thùng nước hình trụ tròn loại lớn có in nhãn hiệu Gatorade. Trong thùng chứa đầy chất dịch màu đỏ, dưới đất ở bên cạnh còn rơi rất nhiều túi máu nhựa trống rỗng, mùi máu tanh thuần túy mà nồng nặc khiến cho mũi con người cũng có thể ngửi thấy dù đứng ở rất xa.

Có hai thùng loa được đặt bên cạnh "thùng máu", đang phát "Khúc quân hành đấu bò" rất lớn, nhìn vết kéo dưới đất, dường như nó được kéo ra từ trong cửa hàng loa ở bên kia đường. Một hộp điện bên đường bị tháo ra, tình hình bên trong không rõ ràng cho lắm, tóm lại là nguồn điện của loa được kéo cho tới tận đây…

"Chuyện gì thế?" Tiểu Danh hỏi.

Thiếu Gia Atobe cũng không rõ đây là chuyện gì, nhưng anh ta còn chưa kịp trả lời chuyện gì thì đã thấy ở một góc phía sau thùng máu có một xác sống huyết lang bay ra.

Tiếp theo đó, một người đàn ông người dính đầy máu từ bên đó đi ra. Anh ta một tay cầm dao nhọn, một tay cầm cờ lê, trên hai vai đang đeo một chùm tỏi, hai chiếc "vòng tỏi" kia đeo lên người xen kẽ tạo thành hình chữ X, chúng đều đã dính đầy máu đỏ.

Anh bước theo nhịp của khúc nhạc đấu bò, nhảy như vũ điệu của Phủ Đầu Bang trong "Công Phu", trong miệng còn đang ngậm một vật thể màu trắng kỳ lạ như đang nhai kẹo cao su. Anh cất bước nhẹ nhàng đi lại gần chỗ xác sống huyết lang kia, sau đó đánh thật mạnh vào đầu con quái vật còn chưa trèo dậy được dưới đất, máu lập tức phun ra tung tóe.

Sau khi tiêu diệt con quái vật này, dường như anh nhận ra điều gì đó, đột nhiên đứng thẳng người dậy, đúng lúc nhìn thấy Thiếu Gia Atobe và Tiểu Danh hai người đang đứng sững sờ ở đó.

"Chạy đi!" "Mau trốn đi!" Hai giây sau khi bọn họ và Phong Bất Giác nhìn thẳng vào nhau thì lập tức hét thành tiếng, xoay đầu bỏ chạy.

Phong Bất Giác cũng không nhiều lời, co chân đuổi theo. Thật ra anh muốn hét một câu: "Các người chạy gì chứ? Tôi là người chơi mà!" Nhưng do trong miệng toàn là tỏi nên không thể lớn tiếng hét lên.

Ở một bên khác, nhìn thấy tư thế đuổi theo mạnh mẽ của sao chổi kia, giá trị sợ hãi của Tiểu Danh lập tức tăng lên, vừa chạy vừa nói với Thiếu Gia Atobe: "Tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi! Bị tên đó đuổi kịp thì chúng ta chết chắc, đều là lỗi của cậu! Không có chuyện gì thì tìm cửa hàng súng làm gì chứ, quả nhiên ở trước cửa đã được một BOSS nhỏ canh giữ!

Thiếu Gia Atobe liên tục xoay đầu lại nhìn Phong Bất Giác đang sắp tiến đến gần: "Liên quan gì đến tôi! Tôi làm sao biết được sẽ có chuyện thế này!" Anh ta lại xoay đầu nhìn một cái: "Ôi me ơi! Hình như tên đó chạy còn nhanh hơn cả chúng ta!"

"Tôi đã sớm phát hiện ra rồi! Nhanh một cách bất thường!" Tiểu Danh gào lên.

Phong Bất Giác chạy ở cách đó khoảng hai mươi mét đều nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, anh suy nghĩ trong lòng: Phí lời, trên chân của ông đây có [Vũ điệu bá tước], hai người các người có thể so với tôi à?

Ai biết được, vào giây phút đó, hai người ở trước mặt đột nhiên rất hiểu ý nhau, đồng thanh la lên cùng một câu: "Chia nhau chạy!"

Ở ngã tư tiếp theo, bọn họ một trái một phải, mỗi người chạy một hướng.

Phong Bất Giác trong lòng kinh ngạc: Hai tên này cũng rất có chiến thuật!

Anh cũng không nghĩ nhiều, chuyển sang hướng bên trái, tùy tiện đuổi theo một người.

Vừa hay người đó là Thiếu Gia Atobe…

"Hỏng rồi! Hoàn toàn không khiến cho hắn do dự!" Thiếu Gia Atobe tự nói thầm trong lòng: "Không đuổi theo mục tiêu rõ ràng như tên đầu trọc kia mà lại trực tiếp xông về phía mình, nhất định là sự đẹp trai của mình tự hại mình."

Liếc mắt nhìn thấy Phong Bất Giác càng ngày càng tiến đến gần, giá trị sợ hãi của Thiếu Gia Atobe cũng ngày càng tăng, anh ta biết mình đã sắp bị đuổi kịp. Thay vì bị một BOSS nhỏ đánh một nhát chí tử từ sau lưng thì chi bằng xoay đầu lại đấu một trận.

Suy nghĩ đến đây, anh ta đột nhiên dừng lại, giơ phác đao lên, lao người về phía trước, vung đao về phía Phong Bất Giác đang tiến lại gần.

"Hả?" Khi Phong Bất Giác xông đến trước mặt anh ta, Thiếu Gia Atobe lại phát hiện, cây đao trên tay hoàn toàn không chém ra được, động tác của anh ta đã bị hệ thống ngăn cản.

Phong Bất Giác đi đến trước mặt anh ta, dừng chân lại, thở hồng hộc, trừng to mắt, nói chuyện ngắt quãng: "Tôi… Hộc hộc … Tôi… Tôi…là... Hộc hộc… là con người mà! Anh [Bíp...]!"

"Đồ bại não" hai chữ này đã bị hệ thống chặn lại. Theo lý mà nói thì trên cơ bản Phong Bất Giác không thể biến ý đồ nói ra hai chữ này thành sự thật, nhưng lại xuất hiện tiếng chặn, chứng tỏ khi anh nói thì không hề có ý sỉ nhục người khác, đó chỉ là một câu mắng người tùy tiện mà thôi.

"Hả?" Thiếu Gia Atobe thuận thế ngồi bẹp xuống đất, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng cử động, "Ha… Ha ha… Xin… Xin lỗi." Vậy mà anh ta lại xin lỗi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui