Khu Vui Chơi Đáng Sợ

  "Cái này là thần gì biến ra thế?" Phong Bất Giác nói: "Tiến sĩ mà nhiệm vụ muốn cứu mới thật sự là kẻ phản bội?" Trong đầu anh thoáng qua đoạn suy luận lúc nãy, kết hợp với nội dung nhiệm vụ, tiến hành suy diễn tiếp. Vài giây sau, sắc mặt anh lại có sự biến đổi kỳ lạ: "Không lẽ tên Ashford này là đầu sỏ giết người phát tán mầm bệnh sao... Lẽ nào cốt truyện thật sự là hắn thoát khỏi phòng thí nghiệm rồi đến đỉnh tòa nhà dùng một thiết vị nào đó để phát tán biến thể mầm bệnh? Sau đó mầm bệnh bùng phát trên phạm vi rộng trong thành phố, khiến cho một người may mắn sống sót như lão tử đây đến bây giờ vẫn chưa phát hiện?" Anh không kìm được mắng một câu: "Không lẽ tên khốn này cũng giống như Tiến sĩ Curt Connors*!"

*Một nhân vật hư cấu xuất hiện trong comic của Marvel, là kẻ thù của người nhện.

Lúc này chỉ có một mình anh ở đây, bên cạnh anh cũng không có thiết bị giám sát nào hoạt động, vì vậy hệ thống không hề ngăn cản hay ẩn đi mấy câu nói này của anh.

"Đợi đã..." Phong Bất Giác đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó: "Hai người... Phan Phụng và Hoa Hùng kia rốt cuộc là thần thánh phương nào? Sao có thể vừa bước vào tòa nhà thì đã nhắm thẳng tới nhiệm vụ chính. Dường như bọn họ biết không cần phải đi xuống sở nghiên cứu cũng có thể vượt map." Anh suy nghĩ: "Theo lý mà nói, cốt truyện nên phát triển là sau khi người chơi vào tòa nhà thì sẽ vào sở nghiên cứu trước, tìm thấy huyết thanh, tiêu diệt con BOSS nhỏ nào đó. Sau đó phát hiện một số manh mối cho thấy Tiến sĩ Ashford là kẻ phản bội, lại dựa vào những manh mối và nhắc nhở này tiến thẳng lên lầu... Nhưng hai người đó lại làm những gì? Trực tiếp đi vạch trần thân phận của con BOSS kia, sau đó dùng vũ lực để đánh nó hiện nguyên hình?

Tiểu Thán vẫn chưa chết, có lẽ đang cùng hành động với hai người kia, nhưng anh ta không thích cũng không giỏi xúi giục người khác, càng không có lý do sẽ xúi giục hai người họ lên lầu. Huống hồ gì đối phương còn là người chơi có thực lực kinh khủng, cơ bản không thể nghe lời anh ta chỉ huy.

Vì vậy hai người họ dựa vào suy nghĩ của mình mà tiến về trước, hơn nữa bọn họ còn hoàn toàn xác định..."

Phong Bất Giác càng suy nghĩ càng cảm thấy tình hình của phó bản này không đúng. Anh tập trung tinh thần, bình tĩnh lại cảm xúc hơi hưng phấn quá độ, lấy Winchester ra, lên đạn sẵn, xông ra ngoài.

Khi nãy tìm kiếm hơi vội vã, nhưng anh cũng hành động rất có trật tự, toàn bộ tuyến đường đi qua anh đều ghi nhớ trong đầu, hơn nữa còn có thi thể của xác sống làm ký hiệu, nên Phong Bất Giác trở lại thang máy rất nhanh.

Dựa vào hiệu quả cộng thêm của Vũ điệu bá tước, anh hầu như không tiêu hao thể năng, dùng một tốc độ mà người chơi khác phải điên cuồng bỏ chạy mới đạt được để nhanh chóng tiến về phía trước.

Mười giây sau, Phong Bất Giác chạy đến chỗ thang máy trở lại mặt đất. Trước đó anh vội vã rời khỏi đây, vẫn chưa xử lý thi thể chất thành đống ở trước cửa thang máy, nên hiện tại cửa thang máy vẫn bị kẹt không thể khép lại được. Anh tốn hơn ba phút mới có thể kéo đống thi thể trong thang máy ra ngoài hành lang, sau đó bấm thang máy trở lên trên, vừa quay trở lại tầng một thì đúng lúc gặp được Vương Thán Chi trong đại sảnh.

"Này! Tiểu Thán!" Phong Bất Giác gọi anh ta một tiếng.

Tiểu Thán xoay đầu nhìn qua: "Ơ? Anh Giác, sau anh lại đi ra từ sau lưng tôi..."

"Đừng nhiều lời." Phong Bất Giác cắt lời anh ta, đi về phía trước, lấy một ống huyết thanh kháng độc trong balo ra đưa cho anh ta: "Uống đi."

"Thứ gì thế?" Tiểu Thán vừa hỏi vừa cầm lấy huyết thanh, nhìn thuộc tính vật phẩm: "Sao anh tìm được thứ này?"

"Lúc nãy tôi vừa đi xuống sở nghiên cứu." Phong Bất Giác trả lời.

"Hả? Vậy hai người kia..." Tiểu Thán còn chưa nói xong, Phong Bất Giác đã biết anh ta hỏi gì, nên trực tiếp trả lời: "Bọn họ chết ở chỗ khác."

Hai người họ chỉ nói chuyện vài câu, sau đó nhanh chóng tiến lên lầu, trên đường đi bọn họ gắng kể lại cho đối phương nghe toàn bộ những việc mà mình trải qua và tìm hiểu được.

Lời kể của Tiểu Thán đã chứng minh được suy luận của Phong Bất Giác, khiến anh ngày càng nghi ngờ hai người [Vô Song Thượng Tướng Phan Phụng] và [Thiên Nhân Trảm Hoa Hùng] có vấn đề. Đối với Phong Bất Giác mà nói, thực lực của hai người họ thật sự vẫn còn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận, nhưng vấn đề chính là hành động của họ. Bọn họ không thực hiện bất cứ hành động thu thập manh mối nào mà trực tiếp xông thẳng lên lầu đi tìm Ashford. Một là do họ có "vận may" khiến người ta kinh ngạc, hai là do bọn họ đã nắm được một số tin tức mà người chơi bình thường không thể nào biết được.

Phong Bất Giác cùng Tiểu Thán đi một mạch lên tầng năm mươi mốt. Trước khi đến tầng bốn mươi bảy, con đường bọn họ đi đều là tuyến đường mà Tiểu Thán cùng hai người Phan Hoa đi lúc nãy. Bốn tầng sau đó Tiểu Thán vẫn chưa đi qua, nhưng dựa vào thi thể quái vật trên đường, bọn họ vẫn có thể đi theo bước chân của người phía trước.

Khi bọn họ gần lên tới tầng cao nhất, Phong Bất Giác hỏi: "Khi cậu lên đây lần đầu cùng bọn họ, có từng đi qua con đường cũ hoặc gặp phải ngõ cụt hay không?"

"À..." Tiểu Thán nhớ lại, "Thật sự không có." Anh ta lập tức nói: "Nhưng con đường chúng ta đang đi bây giờ lại vòng tới vòng lui, đổi mấy lần thang máy, còn có mấy tầng lầu phải chui ngang qua, đổi cầu thang ở nhiều chỗ khác nhau." Anh ta ngừng lại một chút: "Ơ? Không đúng, làm sao bọn họ biết đến tầng nào phải đổi cầu thang..."

"Đến cả đường đi cũng biết sao..." Phong Bất Giác trầm ngâm nói.

Khi hai người nói thì đã lên tới tầng năm mươi hai.

Từ cầu thang đi vào, trước mắt có một hành lang cắt ngang, cứ mười mét trong hành lang lại bày một chậu hoa to, phía đối diện là một bức tường kính. Xuyên qua ký hiệu Allerbmu in trên mặt kính, có thể nhìn thấy bên trong là một khu văn phòng có diện tích cực lớn, không gian này khiến cả tầng lầu đều thông suốt. Trong khu văn phòng có rất nhiều phòng nhỏ, cách trang trí rất bình thường, bàn ghế văn phòng, máy tính, máy nước uống, giá để đồ vân vân, ở hai đầu của khu vực này có vài phòng làm việc độc lập.

Nhìn vào thì thấy tầng này thật sự giống như ký hiệu trên bản đồ "Khu vực văn phòng", chỉ có vậy mà thôi.

Bọn họ đi xuyên qua hành lang tiến về trước, thông qua cánh cửa tự động bước vào khu văn phòng rộng rãi kia, ở tầng này không thấy được bất cứ vết máu hay dấu tích của xác sống. Đây không phải là dấu hiệu tốt, mà là dấu hiệu cho thấy sẽ có quái vật cấp BOSS xuất hiện.

Phong Bất Giác vừa đưa mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh. Còn chưa kịp tiến hành bất cứ hành động điều tra nào thì cảm thấy dưới chân rung động, bên tai vang lên tiếng ầm ầm, nhưng nhìn thấy trần nhà cách đó mười mét ầm ầm rạn nứt, một con quái vật ngoại hình dị thường từ ngoài phá nát trần nhà nhảy vào, xi măng vụn vỡ rơi lộp độp xuống đất, chỗ trần nhà sụp đổ lập tức có một lớp bụi dày đặc bay lên.

Sau đó, lại có hai bóng người từ trong đống đổ nát nhảy ra. Không cần nói cũng biết, đó chính là hai vị đại thần Phan Phụng và Hoa Hùng.

Trong lớp bụi mờ mịt, chỉ thấy ba bóng dáng chém giết nhau, ánh sáng của chiếc rìu và bóng dáng của thương dài đan vào nhau, tầng tầng lớp lớp, có thể liên tục nghe thấy tiếng xoẹt xoẹt phát ra sau khi vũ khí cắt vào da thịt, dưới mặt đất cũng dần dần bị phủ lên một lớp máu.

Cuộc chiến này diễn ra khoảng một phút, lớp bụi dần dần tan đi, quái vật cảm thấy không thể chống đỡ nổi, liền xoay đầu xông ra khỏi lớp tường kính của tòa nhà. Hai người Phan Hoa cũng biết nó định bỏ chạy, bọn họ đương nhiên không để nó thoát, bằng không kế hoạch kết thúc tiến trình phó bản ở đây sẽ bị tan vỡ.

Hoa Hùng nghiêng người chạy tới trước mặt con quái vật, xoay người lướt qua đánh một đòn. Đầu cây thương dài trực tiếp đâm về phần đầu của con quái vật, thân cây thương hóa thành hư ảnh lập tức vụt tới. Vì vũ khí của Phan Phụng khá nặng nên tốc độ cũng chậm đi một phần. Anh ta chỉ tiến mạnh về trước, áp sát mục tiêu, rìu khai sơn nhắm thẳng vào phần lưng con quái vật bổ xuống.

Hai người đuổi theo không buông, liên tục áp sát, khiến cho thể biến dị của Ashford không còn đường lui. Lúc này, vì muốn chạy thoát nên nó không ngại để cây thương đâm trúng một nhát. Đầu cây thương xuyên qua hốc mắt trái của quái vật, đâm thẳng ra sau đầu của nó, một vệt dịch thể bắn ra.

Nhưng sát thương này vẫn không đủ giết chết thể biến dị kia, nó cuộn tròn người về trước để chống chọi với đòn công kích này, thành công thoát khỏi lưỡi rìu của Phan Phụng, chạy đến bên cạnh bức tường kính. Sau đó nó dùng xương cốt hình răng cưa mọc ra ở khuỷu tay đánh mạnh vào lớp kính dày, tạo ra một vết nứt, cả người nó cuộn tròn thành hình quả bóng, phá cửa sổ xông ra, bay ra bên ngoài tòa nhà.

Phan Phụng Hoa Hùng xông đến mép tường bên ngoài, cúi đầu nhìn theo bóng dáng của thể biến dị đang rơi xuống. Sau khi nó rơi được một đoạn thì dùng miệng và chất nhầy của mình để bám lấy bờ tường, sau đó dùng tốc độ như đang bơi để tiếp đất, thoát khỏi tầm mắt của hai người kia.

"Chết tiệt... Vẫn để cho nó chạy thoát." Phan Phụng nói.

"Quả nhiên... Khi không có người chơi khác đi cùng, hai chúng ta trực tiếp mở BOSS sẽ khiến IQ và phản ứng của nó phát sinh sự thay đổi." Hoa Hùng trả lời.

"Hai vị." Giọng nói của Phong Bất Giác vang lên sau lưng hai người họ, khiến họ lập tức sững sờ.

Hai người họ xoay đầu qua, nhìn thấy Phong Bất Giác với ánh mắt không thiện chí và Vương Thán Chi với gương mặt ngỡ ngàng.

"Có thể giải thích cho tôi biết..." Phong Bất Giác trực tiếp hỏi: "Rốt cuộc hai người là ai không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui