Khu Vườn Giữa Hai Khung Cửa Sổ - Ngày Tháng Kỷ Niệm Của Chúng Ta

Nhi dõi theo chiếc taxi đang vội vàng lăn bánh khuất vào giữa lòng phố chen chúc.

Đi rồi. Đi thật rồi.

Không cầm được nước mắt, Nhi bỏ chạy vào trong, chạy thẳng vào nhà vệ sinh, cố tìm một chút không gian nhỏ riêng tư để có thể thoải mái mà khóc hết nỗi lòng. Làm vậy có phải quá đáng lắm không? Nhi tự hỏi. Khi từ xa đi về cửa hàng, Nhi đã nhận ra Tú. Lúc đó chân muốn rụng rời nhưng cũng phải cố gắng giữ bình tĩnh. Đi vào trong rồi lén nhìn Tú qua khung cửa sổ, thấy mặt Tú đầy hy vọng mà đau lòng. Vì sao đồ ngốc này vẫn chờ cho dù đã bốn tháng trôi qua? Chẳng phải là sẽ rất mệt mỏi hay sao?

Có tiếng gõ cửa từ bên ngoài, và anh Hà lên tiếng.

“Em có sao không?”

Lau nước mắt, Nhi mở cửa đối diện với anh Hà.

“Thật tình rất khó hiểu con gái các em. Rõ ràng em còn yêu Tú như vậy, sao lại nhờ anh đóng kịch làm gì?”

“Không biết khi nào mẹ mới khoẻ hẳn anh ạ.” Nhi phân trần. “Nếu quay lại với Tú, bệnh tình của mẹ liệu có trở nặng hơn không? Không biết lương tâm em có cho phép em làm như thế không? Em không muốn Tú vì em mà lãng phí thời gian. Biết phải đợi đến bao giờ. Còn nhiều người con gái xứng đáng hơn em.”

“Em đừng nghĩ em làm vậy là cao cả, là giúp được Tú. Không chừng kết quả lại đi ngược với những gì em mong muốn. Em không thấy nét mặt con bé sao, như con cún con bị người ta mang ra bãi rác vứt bỏ giữa ngày mưa.”

Nhi mím chặt môi, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ. “Cảm ơn anh đã giúp em.”

“Lần đầu cũng là lần cuối. Đóng vai ác không dễ tí nào. Hạn chế làm tổn thương nhau đi. Anh khuyên thật lòng.” Anh Hà vỗ vai Nhi và trở ra ngoài tiếp tục công việc của mình. Nhi quay vào rửa mặt cho tỉnh táo. Ngày cuối tháng Sáu trời chuyển mưa, bên ngoài lẫn cả trong lòng.

***

Ngày 1 tháng 7

Cả nhà hỏi có tìm được em không?

Chỉ biết trả lời là không.

Ngày 2 tháng 7

Bên người đó em có hạnh phúc không? Phải chi lúc đó đủ dũng cảm lại đối mặt với em. Nhưng có lẽ trong lòng biết được thà bỏ đi như vậy chứ không muốn nghe những lời chính thức. Tú đang rất là bối rối, em có biết không?

Ngày 3 tháng 7


Biết rằng một ngày nào đó em sẽ là một mặt trời rực rỡ trên bầu trời của ai đó.

Nhưng tại sao, tại sao không phải trên bầu trời của tôi?

Ngày 4 tháng 7

20 tuổi.

Vậy năm nay sẽ làm gì với “giấc mơ siêu nhân”?

Quyết định dừng bước để em được hạnh phúc.***

Hôm nay là sinh nhật của Tú.

Cũng là ngày giỗ của em Quân.

Đây là năm đầu tiên Nhi biết được ngày hôm nay nó quan trọng như thế nào.

Buổi sáng bố mẹ đã dậy rất sớm, bình minh chưa lên thì bố mẹ đã thức. Nhi cũng vậy. Hôm nay cả nhà sẽ lên chùa cầu nguyện cho Quân. Đêm qua Nhi đã xin bố mẹ cho phép Nhi đi cùng. Tuy lúc đầu mẹ suy nghĩ rất lâu, nhưng cuối cùng mẹ cũng gật đầu.

Mấy ngày trước mẹ nói với bố, mẹ muốn về Sài Gòn thăm em, nhưng bố không đồng ý. Bố bảo quay về mẹ sẽ lại lâm vào cảnh cũ, và bệnh sẽ lại trở nặng. Bố an ủi mẹ rằng, cho dù tro cốt của Quân không có ở Hà Nội, nhưng Quân vẫn sẽ luôn bên cạnh chúng ta.

Bố mẹ dừng chân tại một ngôi chùa nhỏ ở gần nhà, và đưa tên tuổi của Quân cho thầy sư nơi đó tụng kinh, mong em mau có hạnh phúc nơi khác. Mẹ vừa thắp nhang, vừa cầu nguyện cho Quân. Mẹ nói với Quân rằng, “Nếu kiếp sau còn duyên, thì mẹ mong con vẫn sẽ là con trai của mẹ.”

Nhi lấy khăn giấy lau hai hàng nước mắt của mẹ, rồi lau nước mắt của mình.

Tụng kinh xong, bố mẹ vẫn nán lại trong chùa, cầu nguyện gì đó. Thấy không khí ngột ngạt, Nhi đi ra ngoài để hít thở gió trời. Nhi lại ngồi dưới gốc cây cổ thụ, ngẩng đầu lên nhìn những chú chim bay qua lại trên mái chùa. Bồ câu ơi, có thể mang hết muộn phiền của mẹ đi không?

Có mấy chú tiểu đang quét lá ngoài vườn. Nhìn các em ấy mà nhớ đến Quân. Nếu còn sống, giờ này Quân cũng đã mười bảy tuổi. Mười bảy tuổi thì cũng đã là một chàng trai. Bố mẹ chắc chắn sẽ tự hào về em.

Nhưng em chỉ vẫn mãi mãi dừng lại ở tuổi lên ba. Em chưa từng được đến trường, chưa từng được sống hết một quãng đời. Tình thương của ba mẹ dành cho em, em còn chưa được hưởng hết. Thế mà vì sự sơ xuất của Nhi, em phải bỏ hết tất cả mà đi, khi mọi thứ trong cuộc sống của em chỉ mới bắt đầu.

Nhi nhìn lên trời, thầm cầu nguyện em hãy tha thứ cho mình, dẫu biết mình cả đời cũng sẽ tự trách bản thân.


Một lúc sau bố mẹ bước ra, mắt mẹ đã sưng đỏ hết, nhưng vẫn có thể trò chuyện với sư thầy. Mẹ nhờ thầy khi đọc kinh thì đọc tên em vào với. Mẹ nói nếu em đã đầu thai thì tốt biết mấy, còn nếu chưa thì mẹ hy vọng em sẽ mau siêu thoát. Mong thầy tụng kinh cho em sớm tìm được hạnh phúc ở một nơi nào khác. Nỗi đau của một người mẹ mất con, nỗi đau kêu thấu trời xanh.

Bố mẹ quay về nhà nghỉ ngơi, còn Nhi thì tiếp tục hành trình của mình. Sau khi lo cho giỗ của em Quân, tiếp đến là sinh nhật của Tú. Nhi không muốn gửi quà, hay lời chúc, vì nếu làm thế chẳng khác gì vừa dập tắt ngọn nến lại đi bật lửa đốt lên. Nhưng dù sao Tú vẫn là một người quan trọng đối với Nhi, và trong ngày hôm nay Nhi muốn làm một việc gì đó cho Tú. Hôm qua suy nghĩ cả buổi sáng, Nhi mới chợt sực nhớ về câu chuyện Tú đã kể với mình ở ngoài vườn. Câu chuyện về Tú thích giúp người khác trong mỗi dịp sinh nhật của Tú. Nhi quyết định vào ngày sinh nhật của Tú sẽ thay Tú đi làm “siêu nhân” một ngày. Như đã hẹn với anh Hà, Nhi ghé tiệm bánh lấy đi khoảng 100 cái bánh đủ loại. Nhi cũng có nhờ tiệm làm cho mình 50 cây kẹo bông gòn đủ màu. Điểm đến của Nhi là một cô nhi viện nằm hơi xa một chút, ở ngoại ô Hà Nội. Nhi muốn thay Tú phát quà bánh cho các bé. Tất cả đồ được mua đều dùng từ số tiền mà Nhi dành dụm được trong hai tháng đi làm. Nhi đã gọi điện xin phép cô nhi viện trước, và họ đồng ý để Nhi đến chơi với các bé trong vòng 2 tiếng.

Đến được nơi, cũng đã quá giờ trưa. Thấy có người lạ đến, các bé lon ton chạy ra nhìn, những đôi mắt tò mò ngây thơ. Nhi giới thiệu tên mình, và nói rằng hôm nay thay mặt một bạn siêu nhân tên là Tú đến gửi quà cho các em. Nghe đến quà, các bé mừng hớn hở. Các cô bảo mẫu giúp Nhi mang bánh phát cho mỗi bé, số dư thì đưa làm quà cho các cô. Kẹo bông gòn cũng chia đều. Ở đây, các bé từ sơ sinh cho đến chín, mười tuổi cũng có. Các em rất thích Nhi, em nào cũng muốn được Nhi quan tâm, ẵm bồng. Nhi cảm thấy thương cho những số phận mồ côi, thiếu thốn tình thương của gia đình, vì Nhi hiểu được cảm giác đó.

Trên đường trở về nhà, Nhi không thôi nghĩ về Tú. Chẳng biết hôm nay, Tú đã và đang làm gì? Siêu nhân trong ngày hôm nay sẽ làm gì để giúp người khác đây?

Nhi hy vọng Tú sẽ có một ngày sinh nhật đáng nhớ.

***

Ngày 5 tháng 7

Quyết định không hề dễ dàng, nhưng có thể làm được. Hôm nay đi làm, tìm đọc hết những truyện hài. Ráng gượng cười cho ngày vui hơn.

Ngày 8 tháng 7

Tối qua lại nằm mơ thấy em.

Thật ra cả ngày không nghĩ đến đâu, nhưng không biết sao lại thấy em nữa. Em nắm tay Tú thì thầm gì đó. Lúc tỉnh dậy biết chỉ là giấc mơ thì có chút nuối tiếc. Giá như ngủ lâu hơn...

Ngày 18 tháng 7

Mẹ nói hè này đi làm suốt mẹ không thấy mặt mũi đâu. Nên hôm nay nghỉ một ngày cùng mẹ đi ăn trưa. Ăn trưa xong đưa mẹ đi mua một số mỹ phẩm dưỡng da. Mẹ bảo con gái mẹ nay lớn rồi, biết dẫn mẹ đi mua đồ nữa.

Tối về thấy mẹ lấy điện thoại chụp hình rồi cười một mình. Nhìn mẹ vui vậy cũng vui theo mẹ.

Ngày 25 tháng 7

Anh hai chính thức cầu hôn chị Tâm rồi. Anh nói đám cưới thì chắc phải đợi qua năm mới làm. Mẹ vui đến mức ăn tới hai chén cơm hôm nay. Ngoại nói tới hôm đó ngoại sẽ có quà lớn cho cháu dâu.


Giá như... À thôi, không giá như nữa.

Ngày 2 tháng 8

Giỗ của ba. Hôm nay cả nhà đi thăm ba rồi cùng nhau đi ăn. Nhớ ba nhiều!

Ngày 8 tháng 8

Cô Hiền gọi sang nhà để ăn cháo gà. Cô khoe rằng gia đình cô vừa gửi lên cho mấy con nuôi ở nhà. Ăn xong cô còn đưa cả một con gà về biếu mẹ. Mẹ định mai làm gỏi gà rồi mời cô sang ăn.Ngày 16 tháng 8

Lần đầu tiên gặp sự cố ở chỗ làm. Do hấp tấp tránh con mèo mà làm bể hết ba cái ly đang đem lại cho khách. Cũng may bác chủ không mắng gì, bác bảo tai nạn lỡ rồi thì thôi. Nhưng trong lòng thấy áy náy nên chạy đi mua vài quyển sách đóng phạt vào thư viện của quán.

Hôm nay mới để ý quyển nhật ký viết được hơn một nửa rồi.

Ngày 23 tháng 8

Sau vài ngày Phương nài nỉ đi tập gym cùng thì cuối cùng mình cũng bị thuyết phục. Phương bảo không tập, bụng mỡ Nhi không yêu nữa. Lúc đó chỉ cười trừ. Lâu rồi mới nghe người khác nhắc về em.

Tưởng đã quên nhưng nghe tên vẫn thấy nhói trong lòng.

Ngày 1 tháng 9

Sắp vào năm ba đại học rồi. Nhanh quá.

Và cũng sắp một năm rồi kể từ ngày đặt chân về đất Sài Gòn này. Ngày mọi chuyện bắt đầu.

***

Lần này là lần thứ sáu đưa mẹ đến phòng bác sĩ tâm lý. Vì tiến triển quá trình trị liệu của mẹ diễn ra rất tốt, bác sĩ bảo có thể chỉ cần vài lần nữa thôi là không cần phải trở lại thường xuyên nữa.

Hôm nay vừa vào, bác sĩ thông báo sẽ nói chuyện với mẹ về sự việc của ngày hôm đó. Bác sĩ bảo đã đến lúc mẹ phải đối diện với nguyên nhân khiến mẹ đổ bệnh. Điều làm Nhi bất ngờ là sau đó, mẹ muốn cả Nhi vào trong với mẹ.

Khi bác sĩ bắt đầu mở chuyện, mặt mẹ đã tái xanh. Lo lắng, Nhi lên tiếng hỏi. “Bác ơi, thế này có ổn không ạ?” nhưng bác sĩ bảo Nhi hãy yên tâm, vì nếu mẹ Nhi không chịu đối diện mà cứ để trong lòng, bệnh trầm cảm của mẹ sẽ không bao giờ khá hơn được.

“Theo tôi được biết, ngày hôm đó, chị đưa hai cháu ra công viên chơi.” Bác sĩ nói. “Chị giao bé nhỏ cho bé lớn nhà chị trông, và bỏ đi một thời gian.”

Lúc này, người mẹ có hơi run lên. Tay mẹ nắm chặt lấy tay Nhi.

“Và chuyện sau đó như thế nào, chị hãy kể ra, chia sẻ với tôi.”


“Sau đó...” Mẹ Nhi hít một hơi dài. “Sau đó...tôi quay đi. Khi tôi quay lại, không thấy con tôi đâu cả.” Mẹ Nhi nói giọng run run.

“Chị hãy kể rõ từ đầu, đừng bỏ sót chi tiết nào.”

Mẹ nhìn Nhi với nét mặt khó hiểu, tay bóp chặt làm Nhi hơi đau. Rồi mẹ lắc đầu, không muốn hợp tác.

“Tôi không thể.” Mẹ nói với bác sĩ.

“Tôi sẽ giúp chị. Chị hãy nói. Những gì chị giữ trong lòng suốt mười mấy năm qua, nó không giúp ích gì được cho chị. Một khi chị buông bỏ nó, thì chị sẽ cảm thấy thanh thản hơn rất nhiều.”

Mẹ lại xoay qua nhìn Nhi một lần nữa, ánh mắt như muốn hỏi điều gì đó. Nhi gật đầu, muốn nói với mẹ rằng mẹ hãy dũng cảm lên.

Và mẹ bắt đầu.

“Hôm đó, tôi nhờ Nhi trông Quân để tôi đi vào nhà vệ sinh. Vì nhà vệ sinh khá xa, mà tôi lại mang theo khá nhiều thứ. Túi xách, đồ ăn cho các con, quần áo để thay cho các con, nên tôi mới quyết định không đưa Quân theo. Tôi cũng đã cố gắng đi thật nhanh rồi quay về, vì tôi biết Nhi còn nhỏ, để cả hai đứa không ai trông thì cũng không an toàn...”

Nói đến đây, mẹ Nhi đột nhiên lại dừng. Bàn tay còn lại của mẹ, tay không nắm tay Nhi, đang bóp ra bóp vào một cách gắng gượng, trông mẹ rất căng thẳng.

“Tôi đang lắng nghe.” Bác sĩ lên tiếng.

“Lúc đó...lúc đó tôi đã vội quay về. Tôi vội quay về, và thấy Quân đang ngoan ngoãn chơi cầu tuột với các bạn. Định cầm máy chụp hình ra chụp thì tôi mới phát hiện rằng vì quá gấp, tôi đã để quên túi xách của mình ở trong nhà vệ sinh đó. Tôi đến nói với Quân rằng hãy đợi tôi thêm một tí nữa, tôi sẽ quay về ngay. Nhìn tìm Nhi, tôi thấy con bé đang đứng ăn kẹo bông gòn với một người bạn, nên tôi an tâm quay lại nhà vệ sinh.”

Nhi cảm thấy như ai đã lấy hết không khí trong căn phòng này. Nhi cảm thấy thật khó thở. Mẹ vừa nói sao? Mẹ vừa nói rằng mẹ đã quay về và lúc ấy thì mẹ vẫn còn thấy em Quân?

“Đáng lẽ tìm được túi xách xong, là tôi đã quay về, nhưng...nhưng vừa lúc đó có một cuộc điện thoại gọi đến. Tôi bắt máy thì mới biết được là bạn bè ngoài này gọi vào. Họ gọi hỏi thăm cả nhà và mời dự tiệc cưới. Do đã lâu không nói chuyện, tôi đã nán lại đó một chút để nghe. Ngoài công viên mấy đứa trẻ chơi rất ồn ào, rất khó nghe điện thoại.”

Mẹ quay sang nhìn Nhi, nước mắt bắt đầu rơi. “Vừa nghe xong cuộc đó, trời bỗng đổ mưa Nhi à. Mẹ vừa bước ra quay về, lại gặp một bà mẹ bế hai đứa bé song sinh chạy đến. Cô ấy nhờ mẹ bế hộ một đứa để có thể thay tã cho đứa kia. Mẹ thấy không có ai ở đó có thể giúp, mẹ đành phải nán lại lần nữa. Cứ như thế cô ấy lần lượt thay tã cho cả hai.”

Hai hàng nước mắt Nhi chảy dài. Mẹ cũng vậy. “Mẹ không cố ý. Mẹ không muốn. Đến khi mẹ quay lại, không thấy con với Quân đâu. Hoảng loạn, mẹ chạy đi tìm nhưng không thấy ai. Sân chơi chẳng còn một bóng người. Mẹ gọi điện cho bố con đến, bố làm gần đó cũng chạy sang ngay. Bố mẹ chạy đi tìm các con khắp nơi nhưng không có kết quả. Một lúc sau khi tạnh mưa thì mới thấy con. Lúc đó thở phào nhẹ nhõm. Nhưng còn Quân, mẹ ngỡ em bị bắt cóc. Hôm đó tìm không được em. Mãi cũng sẽ chẳng còn dịp gặp lại nữa.”

Nhi chẳng biết phải nói gì. Trong đầu là một mớ cảm xúc hỗn loạn. Mẹ bắt đầu thở gấp. “Nhi ơi mẹ xin lỗi. Mẹ chẳng bao giờ dám thừa nhận việc này. Bao nhiêu năm qua mẹ không muốn cho điều này là sự thật. Mẹ tự lừa dối bản thân để sống qua ngày. Xin con tha lỗi cho mẹ. Mẹ xin...” Nói đến đây, mắt mẹ Nhi bắt đầu trợn trắng rồi ngã ra sau. Bác sĩ phải lại đỡ mẹ lên giường nằm và gọi y tá vào. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến Nhi như bất động, không biết phải xử lý như thế nào.

“Gọi bố con đến đi.” Bác sĩ căn dặn. Nhi cảm ơn bác sĩ rồi rời phòng. Trong đó quá ngột ngạt, quá nhiều cảm xúc hỗn loạn.

Nhưng bây giờ Nhi đã biết được một điều. Ngày hôm đó, không phải do Nhi hay Tú. Em Quân mất chỉ là do một chuỗi sự kiện vô tình gây nên.

Tú ơi...

-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận