Khuất Phục

Bên kia đại dương,
trong một căn phòng, người đàn ông ném người phụ nữ đang khiên trên vai
xuống giường, mắt người phụ nữ bị một mảnh vải đen bịt lại, môi bị dán
băng dính, hai tay hai chân bị trói, vẻ mặt hoảng sợ, co rúc vào cuối
giường

Cửa mở ra, một người khác đi vào.

Người đàn ông vỗ vỗ vai anh ta, lời nói mang ý vị sâu xa. “Người đã mang đến cho cậu, chúc cậu chơi vui vẻ.”

Dĩ Nhu nghe tiếng đóng cửa, nhất thời trong phòng yên tĩnh trở lại. Mặc dù cô bị bịt mắt cũng có thể cảm nhận được có đôi mắt nhìn mình chằm chằm. Sự hiện diện của người này gây ra cảm giác quá mạnh mẽ, cô không cách
nào bỏ qua được.

Khi cô sắp chết chìm trong cảm giác yên tĩnh
này, thì người đàn ông này có hành động tiếp theo. Cô nghe âm thanh vải
vóc ma sát với nhau, sau đó là tiếng kéo khóa.

Một đầu giường bị
lõm xuống, người đàn ông quỳ gối trên giường, đưa tay kéo cô lại. Trong
lòng cô hoảng sợ, liều mạng giãy giụa, trong miệng chỉ có thể phát ra
tiếng “ô ô”.

Sức lực người đàn ông quá lớn, cuối cùng cô bị người đàn ông đè dưới thân. Trên người cô chỉ có một cái áo len mỏng màu đỏ
rộng thùng thình, trong lúc giãy giụa, cổ áo trượt xuống để lộ đầu vai
trắng noãn. Người đàn ông kéo vạt áo lên che kín đầu cô, cô sợ quá òa
khóc lên.

Trước mắt anh là thân thể phụ nữ thành thục mê người,
mắt Quan Thánh Hi bốc lửa. Đã bao lâu rồi anh không chạm vào cô? Anh
không có tâm tư đi tính toán những chuyện nhàm chán này, chỉ sợ con sỗ
mỗi ngày mỗi tăng sớm muộn gì anh cũng sẽ bị ép đến điên lên.


Đôi môi nóng như lửa hé mở, ấn xuống cổ cô, xương quai xanh, cô cố gắng đá
chân, nhưng vô ích. Cuối cùng cô đã hối hận tại sao mình không học võ,
ít nhất sẽ không như bây giờ, mặc cho người ta chém giết.

Áo lót bị tháo ra, đỉnh mềm mại bị gã ngậm lấy, cuối cùng nước mắt cô chảy ra.

Tại sao không ai đến cứu cô, tên Quan Thánh Hi khốn kiếp kia lại không rõ
tung tích, vào lúc cô cần anh ta nhất, lại không thấy anh ta đâu……

Cô không nên đuổi anh đi, không nên ép anh đi.

Dĩ Nhu thầm mắng mình không nên nói những lời tàn nhẫn đó với anh.

Quan Thánh Hi……

Váy cũng bị cởi ra, toàn thân trên dưới chỉ được che đậy bởi một cái quần
lót mỏng. Cô khóc làm thân thể run rẩy, thầm gọi tên anh.

Cô đang sợ, anh đương nhiên biết. Quan Thánh Hi bình tĩnh nhìn thân thể xích
lõa mềm mại của cô, từ từ dừng lại, kéo áo len đang trùm đầu cô ra, xé
băng dính. Trước khi cô thét chói tai đã hôn môi cô, nuốt tất cả tức
giận và sợ hãi của cô vào bụng.

“Sao không phản kháng, cạm chịu
số mệnh sao?” Trên người Quan Thánh Hi có máy thay đổi giọng nói, Dĩ Nhu nghe thấy là một giọng đàn ông xa lạ.

“Sẽ có người đến cứu tôi, anh trốn không thoát đâu!” Khi nói những lời này, trên mặt vẫn còn nước mắt.

Quan Thánh Hi cười lạnh, đầu ngón tay trêu chọc những chỗ mẫn cảm trên thân
thể cô. “Cho dù có trốn, tôi cũng sẽ dẫn cô theo, cùng nhau chạy trốn,
còn ai có thể cứu cô, đừng vọng tưởng nữa.”


Vọng tưởng…… Gã ta
nói đúng. Người đàn ông hiểu rõ cô nhất, cưng chiều cô nhất trong cõi
đời này, đã bị cô đuổi đi. Người nhà của cô ở Trung Quốc xa xôi, sợ rằng những hộ vệ Thái tử sắp xếp bên cạnh đã gặp bất trắc. Còn ai đến cứu cô đây.

“Nếu đã chuẩn bị tốt để bị chặt ra làm trăm mảnh thì anh cứ tiếp tục! Mỗi môt người trong nhà Hoàng Phủ sẽ không bỏ qua cho anh!”

Quan Thánh Hi có nên cười to hay không? Người phụ nữ này không hổ danh là
công chúa nhà Hoàng Phủ, vào lúc này còn có thể nói ra những lời như
thế, chỉ là, còn quá non, một chút uy hiếp với anh cũng không có.

Bàn tay anh đi tới bên hông cô, chạm vào đường viền quần lót, dùng sức xé
ra, trong nháy mắt, chiếc quần lót biến thành miếng vải rách. Hai ngón
tay thon dài đi tới giữa hai chân đang khép chặt của cô, khẽ áp sát vào
chậm chạp vân vê……

Làm cho cô run rẩy. Cô cắn môi, chỉ hận không thể cắn chết mình, lại có phản ứng với trêu đùa của gã ta.

“Tôi thích khiêu chiến, cô đang khích lệ tôi tiếp tục sao?” Anh nổi cơn tà
ác, hà hơi bên tai cô, anh đã quá quen thuộc những điểm nhạy cảm của
người phụ nữ này. “Phản ứng của cô có phải đang thể hiện cô thích tôi
làm như thế với cô hay không?”

Cô không nói, quật cường quay mặt
đi. Quan Thánh Hi cởi sợi dây ở cổ chân cô, tấn công chiếm giữ giữa hai
chân cô. Nắm chặt những ngón tay trắng bệch đang xòe ra của cô, mười
ngón tay hai người đan vào nhau, ngậm lấy chiếc cổ thon dài của cô, cẩn
thận mút khẽ, đầu lưỡi lướt nhẹ trên da thịt mềm mại trơn bóng……

Dĩ Nhu hoảng sợ, tim đập rất nhanh, mỗi lần Quan Thánh Hi hoan ái với cô,
nhất định sẽ có một động tác, chính là nắm chặt ngón tay cô…… Lòng cô

đau xót.

“…… Thánh Hi……” Anh nâng mông cô lên, nhẹ nhàng tiến vào thăm dò…… Dĩ Nhu bật khóc thành tiếng. Quan Thánh Hi phải dừng lại.

Đưa mắt nhìn cô thật lâu, cuối cùng cũng hết cách với cô, nắm lấy miếng vải đen trên mắt cô, mà cô lại không dám mở mắt ra.

“Cô đang gọi ai?” Nắm lấy hông của cô, cọ xát vào hạ thân yếu ớt của cô.

“Người đàn ông của tôi, người đàn ông của tôi! Anh ấy rất yêu tôi, sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh, anh nhất định phải chết!” Dĩ Nhu lấy tay che mắt,
nước mắt vẫn tuôn rơi.

Một luồng nhiệt chạy thẳng vào trái tim anh, nóng đến mức làm anh thấy đau. Bé ngốc, phải làm thế nào với cô mới tốt đây……

Quan Thánh Hi khẽ thở dài, bỏ máy thay đổi giọng nói, kéo tay cô qua đỉnh
đầu, khẽ hôn lên chóp mũi của cô. “Không nhớ hình dáng của tôi, làm thế
nào để anh ta báo thù cho cô?”

……

Giọng nói này……

Nhất thời Dĩ Nhu ngừng khóc, chậm rãi mở đôi mắt ướt át ra, lông mi thật dài mỏng như cánh ve khẽ run. Giữa ánh sáng mông lung, hình dáng người đàn
ông trước mắt càng lúc càng rõ ràng.

“Thấy rõ hình dáng của anh
rồi hả?” Tròng mắt anh ta như thạch anh vỡ vụn phát ra ánh sáng màu
xanh, đôi mắt này, làm sao Dĩ Nhu có thể quên?

“…… Thánh Hi…… Á!” Dĩ Nhu không dám tin gọi tên anh. Bên dưới đột nhiên trướng đau, làm cô thét chói tai.

Nghe cô gọi tên mình, Quan Thánh Hi đáp lại bằng cách lập tức tiến vào cơ
thể cô, vùi chính mình vào sâu trong cô. Động tác của anh mãnh liệt,
không hề dịu dàng, một tay giữ chặt hông cô, kéo về phía bụng dưới của
mình.

Dĩ Nhu bị anh đẩy vào, giọng nói phát ra vỡ thành mảnh nhỏ. “Quan Thánh Hi! Anh lại…… Lại làm chuyện như thế…… với em! Em hận anh…… Em hận anh!”


Vẻ mặt anh không đổi, kéo cánh tay vẫn còn bị trói của cô vòng lên cổ. “Còn gì nữa không?”

Dĩ Nhu bị anh đâm mạnh vào, không có khả năng phản kháng, chau mày lại, ôm chặt anh. “Không cho anh…… Rời xa em nữa……”

“Lần này là em đuổi anh đi.”

“Vậy cũng không cho anh đi…… Nhửng lời khác anh phải nghe, những lời này……
Không cho nghe theo……” Lời nói của cô đứt quãng, xen lẫn những tiếng thở dốc mềm mại, nghe vào tai Quan Thánh Hi vô cùng quyến rũ.

Ôm
chặt lấy cô, ở trên đời này, không có ai vừa vặn với lồng ngực của anh
như thế, không ai có thể để anh hình thành thói quen cất giữ người đó
trong lòng.

Chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có người có thể ở bên anh
đến già. Mà từ khi gặp được cô, sâu trong nội tâm có một giọng nói, nói
cho anh biết: Hoàng Phủ Dĩ Nhu, chính là cô ấy,

……

Bên này hai người nhu tình mật ý, bên kia Thái tử và Doãn Vệ Hoài thảo luận thật lâu, vẫn không tìm được đầu mối có giá trị nào.

Rốt cuộc là ai, có thể làm trót lọt như thế, gọn gàng sạch sẽ, ngay cả anh cũng không điều tra được……

Trong phòng Dĩ Nhu trống không, Thái tử bóp vỡ một cái ly thủy tinh, máu tươi nhỏ giọt rên sàn nhà, trông thật đáng sợ.

Trữ Dư Tịch mất hồn ngồi trên ghế salon, Doãn Vệ Hoài lặng lẽ thở dài. Phía sau anh là Tiểu Cửu đã bị Doãn Vệ Hoài làm cho thoải mái mấy tháng nay, xóa đi trang điểm quả thật là một mỹ nhân bại hoại, mà giờ khắc này,
mắt cô khép hờ, che đi sự thấp thỏm và rối rắm trong đáy mắt.

“Doãn Vệ Hoài, liên lạc với ‘Carlos’, tìm Quan Thánh Hi đến đây cho tôi!” Anh muốn tự tay lột da Quan Thánh Hi!

Cái tên Hoàng Phủ Dĩ Nhu này, rất ít người biết. Có thể làm đến mức này lại không để lại chút manh mối, không e ngại thế lực nhà Hoàng Phủ, lại có
lý do để xuống tay với cô ấy…… Mặc dù anh không muốn, nhưng trong đầu
lại chỉ có thể hiện lên từ “Carlos”!

“Dạ……”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận