Khuất Phục

Họng súng màu đen , ngắm vào mi tâm của Trữ Dư Tịch.

Nhan Loan Loan chợt giật mình, ký ức nhiều năm trước bỗng chốc vọt đến. Cô theo bản năng, đẩy cô gái nhỏ này về phía sau.

Cô không muốn nhìn thấy, có người lại chết trước mắt cô.

Vậy mà lại bị một cánh tay mảnh khảnh, nhỏ bé kéo lại. Cô quay đầu lại,
trong mắt Trữ Dư Tịch vẫn như cũ mang theo chút men say, không thấy bất
kỳ vẻ sợ hãi vào, ý bảo cô lùi lại.

“Nhưng-“

Trữ Dư Tịch mỉm cười. “Không có gì, yên tâm.”

Giọng của nàng mặc dù không lớn, nhưng lại vừa đủ để Giản thiếu nghe thấy, bị một con nha đầu coi rẻ, gã ta càng thêm tức giận, nắm chặt súng trong
tay.

“Con nha đầu thối, mày quá càn rỡ rồi đấy!”

“Vậy anh
muốn thế nào đây?” Trữ Dư Tịch không kiêu ngạo, không tự ti hỏi. Nàng
muốn tránh viên đạn rất dễ, nhưng lại không cách nào bảo đảm có thể liên luỵ tới người vô tội hay không.

“Muốn thế nào? Hừ! Biết điều thì tới đây cho gia hưởng thụ, có lẽ còn có thể giữ cho mày một mạng!” Bọn
chúng , một đám đàn ông ngũ đại tam thô, dưới con mắt của mọi người, lại bị một tiểu nha đầu đánh đến không còn lực để đánh lại, gã thật sự mất
mặt không chịu được!

Trữ Dư Tịch cười lạnh. “ Được, thế anh muốn vui vẻ thế nào?”

Nói xong, liền từng bước, từng bước, thử thăm dò tiến lên. Giản thiếu hơi
giật mình, tiểu nha đầu này thật sự không biết cái gì gọi là sợ sao? Thứ trong tay gã cũng không phải là món đồ chơi!

Đạn bắn vào trước mũi chân Trữ Dư Tịch, trên mặt đất hiện ra một dấu vết rõ ràng.

“Mày tiến lên thêm một bước nữa, tao bắn cho mắt mày không thể mở to nữa đấy!” Giản thiếu tàn ác cảnh cáo.

“Không để tôi sang đó, vậy làm sao anh hưởng thụ?” Ánh mắt Trữ Dư Tịch đơn thuần, mờ mịt, nhìn giản thiếu trong lòng ngứa ngáy.

……

Nhan Loan Loan dưới tình thế cấp bách, lại lần nữa lấy điện thoại ra xem,
vừa đúng lúc Hoàng Phủ Triệt lại gọi đến, cô lén lút bắt máy.

“Mars? Anh đang ở đâu, có thể nhanh lên một chút không?”

Trong giọng nói của cô rõ ràng rất vội vàng, nhưng ngữ điệu của Hoàng Phủ Triệt phát ra lại bình thản vô cùng.

“Ừ, hướng 9 giờ của em.”

Nhan Loan Loan nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn, vốn là một đám người vây
lại thành hình tròn, bên kia đã sớm tự động tách ra thành một cái lỗ
hổng.

2 người đàn ông ở ngoài còn cách vài mét, thái độ của hai người hoàn toàn trái ngược với bầu không khí căng thẳng ở hiện trường.

Điện thoại vẫn còn dính bên tai Hoàng Phủ Triệt, Nhan Loan Loan nhìn thấy khoé miệng của anh vẫn còn có chút ý cười.

Anh đi tới, nheo mắt một cái, ngón tay dịu dàng chạm vào gương mặt sưng đỏ
của cô, Nhan Loan Loan bị đau hít vào một cái, nghiêng đầu né tránh.

Hoàng Phủ Triệt cười cười nhìn tên đàn ông cầm súng đứng còn không vững.
“Giản thiếu, cậu xuống tay cũng quá nặng đấy, cô gái này tôi cũng không
nỡ động.”

Nụ cười âm hiểm của anh không nhìn ra nổi là hỉ nộ,
khiến hai chân gã như nhũn ra, thiếu chút nữa trực tiếp quỳ xuống đất
cầu xin tha thứ.

“Nhị thiếu, cái đó …. Tôi …..”

Lời còn chưa dứt, trên cổ tay đã đau nhức kịch liệt, nhẹ buông tay, súng trong tay đã rơi vào trong tay Trữ Dư Tịch.

Ngón tay Trữ Dư Tịch đung đưa bên trong, khẩu súng đã bị tháo rời thành bảy tám phần ném đến trước mặt gã.

….

Thái tử ở phía sau vừa hút xong điếu thuốc, lấy tay ra dấu cho Doãn Vệ Hoài
đằng sau lưng. Doãn Vệ Hoài dùng tốc độ nhanh nhất, sạch sẽ nhất để kết
thúc. Quán rượu to như vậy trong nháy mắt chỉ còn lại mấy người này.

Thái tử từ đầu đến đuôi cũng không nhìn qua người khác lấy một cái, tất cả chú ý đều đặt trên người Trữ Dư Tịch.

Trữ Dư Tịch biết, hắn một mực nhìn mình, gương mặt nàng cả dũng khí cũng chẳng còn.

“Anh hai, anh đến xử lý nha.” Nàng đáp một tiếng, liền muốn rời đi. Thời
điểm lướt qua thái tử, nàng cúi đầu, im lặng một hồi mới lên tiếng. “Anh thái tử, em về trước đây.”

Không đợi nàng bước thêm, thái tử dùng sức buộc người nàng phải quay lại. “Gấp cái gì?”

Hoàng Phủ Triệt sau khi nghe Nhan Loan Loan kể lại, lông mày nhíu lại, ném
cho thái tử một câu. “Thì ra là muốn đánh nhau với tiểu Tịch.”

Gương mặt thái tử trong nháy mắt liền đen lại.

Cố Giản sống hơn 20 năm, chưa từng trải nghiệm qua giờ khác tuyệt vọng thế này. Nhất là thấy thái tử cũng ở phía sau, gã cảm giác cái chết cách
mình không xa đâu.

Thái tử buông Trữ Dư Tịch ra, từ từ dạo bước đến. “Cố giản, lâu rồi không gặp, mày muốn thế nào, hay là cứ thế này mà chết đi?”

“Khụ, thái tử - “ Phía dưới, bị một lực hung bạo kẹp lấy cổ.

Thái tử chợt nhấc chân lên, đạp mạnh vào ngực Cố Giản, chỉ nghe thấy một
tiếng rắc thanh thuý, âm thanh ấy truyền vào trong tai Nhan Loan Loan
thật đáng sợ, theo bản năng nhích lại gần bên cạnh Hoàng Phủ Triệt.

Thái tử bạo lực như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy,

Tay Hoàng Phủ Triệt khoá chặt eo cô trên chiếc ghế sa lon, nếu như Nhan
Loan Loan không nhìn lầm, đắm chìm trong gương mặt tuấn mỹ phi phàm kia, đang kìm nén sát ý kinh người.

“Đánh em mấy cái?”

“…… Một cái.”

Anh gật đầu, thuận tay mò cục đá trong thùng đá trên bàn, xoa lên mặt cô.

Anh càng bình tĩnh, thì trong lòng Nhan Loan Loan càng sợ hãi. Giống như người chọc anh mới là mình.

Anh vừa muốn đứng dậy, Nhan Loan Loan đã theo phản xạ nắm lấy tay anh.

Hoàng Phủ Triệt hiểu ý cô, gật đầu. “ Ở đây, chờ một lát, anh giải quyết chuyện này cho em.”

….

Cố Giản biết mình nhất định đã bị gãy xương sườn, không màng đau đớn, bò
dậy, cầu xin tha thứ. “Thái tử, tôi thật sự không biết –“

Thái tử nheo mắt, một cước vừa sồi, tàn nhẫn hơn bao giờ hết, tiếng xương gãy
lìa, hắn liều mạng, nhấc chân bước lên vết thương của Cố giản, ngoan
độc vân vê.

“Gọi gia! Mày nghĩ thái tử mày có thể gọi sao?”

Cố giản đau đớn, hơi thở ngắt quãng, tự biết đã gặp phải đại hoạ, đừng nói gọi gia, gọi tổ tông gã cũng nhận. “ Gia….Thái tử gia ….”

Trữ Dư Tịch dù sao cũng không phải không biết thái tử ác độc như vậy, nhưng có chút không nhịn được sự tàn nhẫn của hắn. “Anh thái tử, coi như mọi
chuyện kết thúc rồi.”

May mắn thay, nàng không cầu tình, song một câu cầu xin này còn khiến thái tử tức giận hơn, chân vẫn còn giẫm trên
người Cố giản, còn hướng về phía Trữ Dư Tịch nói chuyện.

“Chịu
nói chuyện với anh rồi? Chịu nhìn anh rồi?... ... Thằng này muốn chạm
vào em, còn dám nổ súng vào người em, em lại cầu xin cho nó?”

Trữ Dư Tịch quyết tâm mạnh mẽ lôi thái tử đi, nàng cọ sát vào người thái tử khiến hắn không nhịn được, hắn liếc mắt nhìn nụ cười yếu ớt bên khoé
miệng của Hoàng Phủ Triệt, thở dài nhìn về phía Cố giản. “Rất nhanh mày
sẽ biết rõ, rơi vào tay người khác, không bằng bị tao giày vò.”

……..

Hoàng Phủ Triệt đi tới,hạ thấp thân thể tôn quý của mình xuống, bĩu cằm, giọng nói thản nhiên giống như đang hỏi thời tiết.

“Tay nào? Mày dùng cái nào đánh cô ấy?”

…..

Vừa ra khỏi cửa quán rượu, Trữ Dư Tịch cố bước nhanh hơn, lại bị thái tử từ phía sau níu lại, nhét vào trong xe mình.

Thái tử không đưa nàng về nhà, mà lái xe đến bờ biển.

Hắn đi ở phía trước, Trữ Dư Tịch đi chân không xách theo giầy, đi theo sau hắn.

Nơi này là bãi tắm ven biển do tập đoàn Hoàng Gia xây dựng, trước mắt là
bãi tắm ven biển sang trọng nhất, lớn nhất thành phố T, chỉ là không mở
cửa cho bên ngoài.

Ban ngày còn có vài nhân viên làm việc, đến tối, cả bờ cát chỉ có 2 người bọn họ.

Làn cát trắng mỏng dưới chân, nông nông sâu sâu, mềm mại, còn mang thêm
chút ấm áp. Giống như hắn ở trong lòng nàng, thuỷ chung mang đến cho
nàng sự ấm áp.

Thái tử chợt dừng bước, xoay người lại. Trữ Dư Tịch cúi đầu không nhìn thấy, đã đụng vào lồng ngực hắn.

Trong nháy mắt ấy, hắn vịn lấy thân thể loạng choạng của nàng, kéo lại.

Tầm mắt hai người bất ngờ giao nhau. Một dòng điện kì lạ chạy quanh người thái tử.

Trữ Dư Tịch bị hắn nhìn hơi chột dạ, mở to mắt, nhẹ giọng nói. “Buông em ra.”

Tiếng của nàng rất nhẹ, gần như bị tiếng sóng biển át đi.

Nơi này không có ánh đèn nào, chỉ có ánh trăng trong suốt, tĩnh mật đổ
xuống, chiếu vào gương mặt nàng, thái tử đột nhiên cảm thấy cô gái trong ngực này cực kỳ xinh đẹp.

Nàng không đánh nhiều phấn, hắn nhìn
thấy gương mặt mộc thuần tuý, không có thứ gì che giấu, tất cả đều lồ lộ dưới mắt hắn Cánh môi trơn bóng đầy đặn, gần ngay trước mắt, hơi thở
này cũng là mùi vị của nàng.

Hắn thậm chí còn bị kích thích, muốn hôn nàng.

Hắn khẽ cúi đầu tiến đến gần, nàng lại trùng hợp quay mặt đi. “Nơi này khi nào thì chính thức mở cửa nha?”

Cô bé này, thật là mất hứng.

Mặt thái tử hướng về phía biển rộng, ngồi trên làn cát mịn màng, hat tay chắp ở sau lưng. Nhìn cô gái đang trêu chọc làn nước.

Sóng biển từng cơn, từng cơn xô bờ, nàng đuổi theo, chơi không biết chán.

Rất ngây thơ… Thái tử nghĩ thầm, ánh mắt vẫn dán chặt như cũ.

Nàng khom người, như đang tìm kiếm thứ kho báu nào đó trong làn nước biển.
Cánh tay cùng bắp chân, dài tinh tế, trắng nõn, sáng ngời trong tầm mắt
hắn. Hắn chợt nhớ đến nàng trần trường bị mình đè ở dưới, nhất là cái
mông co dãn mười phần của nàng….

Trữ Dư Tịch đã lâu không được
đến biển, nàng có thể chơi rất hăng hái. Thậm chí còn không phát hiện
đường người đàn ông của nàng đang lặng lẽ tiến đến.

Thái tử ở
dưới nước mang nàng bơi đến nơi sâu, không biết bơi, thể lực Trữ Dư Tịch cạn kiệt, lơ lững trên mặt nước, thở dốc. “Anh thái tử, em bơi không
nổi nữa, về thôi.”

“Không còn sức nữa hả?” Hắn bơi tới bên người
nàng, một tay nâng eo nàng, kéo vào trong ngực. Rất tốt, hắn chính là
muốn nàng không còn hơi sức.

“Ừ, chúng ta về thôi – ưmh!” Nàng chưa nói xong, phía dưới đã bị hắn nuốt vào miệng.

Nàng theo bản năng kháng cự, nhưng hắn không cho phép, hắn còng lấy tay nàng ở phía sau, cố áp nàng vào người mình, cái lưỡi linh hoạt trượt vào
trong, trêu chọc nàng.

Cởi áo lót của nàng ra, bàn tay không khách khí , trực tiếp vuốt ve nơi mềm mại của nàng.

Trữ Dư Tịch hoảng hốt, bất đắc dĩ, nhưng không thoát ra nổi sự giam cầm của hắn, chỉ đành cắn cái lưỡi đang làm loạn trong miệng nàng.

Thái
tử bị đau, liền rời khỏi môi nàng, vẻ mặt tức giận. “ Em từ khi nào thì
bắt đầu có cái tật xấu này? Cắn anh cắn đến nghiện rồi?”

Lại nhìn thấy cô gái này bắt đầu cắn môi mình, hắn chợt động tâm. “Tiểu Tịch, đi theo anh, hít một hơi sâu nào.”

Sau đó vào thời điểm nàng hãy còn nghi ngờ, hắn đã lôi nàng cùng lặn xuống nước, lại lần nữa hôn lên môi nàng.

Khi thái tử bắt đầu xé rách quần nàng thì Trữ Dư Tịch mới biết được ý đồ
của hắn. Nhưng khả năng ở dưới nước của hắn cực tốt, hắn có thể nín thở
rất lâu, vượt qua được cực hạn của người thường. Nàng rất nhanh không
còn sức để thở, bắt đầu thiếu o6xi.

Thái tử cũng quyết tâm không
để nàng trồi lên, từng chút từng chút thổi hơi vào miệng nàng. Đồng thời tay dùng sức, biến quần lót của nàng thành một manh3vai3 vụn.

Nàng lắc đầu đẩy hắn ra, vô số bong bóng bị khạc ra khỏi miệng, dường như nàng chỉ có thể nghe thấy nhịp tim mình.

Thái tử cởi khoá quần của mình, trong lỗ hổng này, Trữ Dư Tịch rốt cuộc mới
có cơ hội chạy thoát, bơi lên mặt nước, vừa nổi lên, chỉ vừa kịp hít một hơi, đã bị thái tử lôi xuống dưới.

Hắn lộn qua người nàng, đối
diện với mình, đem chân nàng đặt lên hông cường tráng của mình, chỗ dưới bụng ** đã sớm cứng như sắt.

Hắn ở rất gần với cửa vào nơi tư mật của nàng, tầng tầng lớp lớp cọ xát. Ngón tay hắn tiến vào thăm dò bên trong trước ….

Cơ thể Trữ Dư Tịch căng cứng, hai tay ra sức đấm vào vai hắn. Chút sức lực này dưới nước đối với hắn mà nói là không hề hấn gì.

Nàng luống cuống, hắn có thể thấy được.

Đôi mắt nàng đã đo đỏ, liều mạng lắc đầu phản đối hắn. Vật nóng bỏng của
thái tử đã rất gần với nàng, khoá lấy hông nàng, ấn xuống, chỉ cần dùng
súc, đã có thể hoàn toàn tiến vào bên trong nàng….

Trong một khắc kia, biểu tình trên mặt nàng gần như là tuyệt vọng, khiến thái tử trong lòng nặng nề.

Cùng hắn ân ái khổ sở như vậy sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui