Tên truyện: Khúc bi ca hoàng hôn
Tác giả: Sakurakihen, Hãy gọi mình là Min
Thể loại: Fanfic
-Đây là một câu chuyện mà có thể các bạn sẽ ghét nữ chính
-Đối với mình đây là một câu chuyện khá buồn nên ước muốn tham lam của mình là các bạn thấy có chút buồn khi đọc, hihi chỉ là chút mong muốn nhỏ nhoi thôi á
*Văn án*
Khúc bi ca vang lên trong một chiều hoàng hôn đầy mơ mộng
Ngày hôm ấy...tại cái nơi biển với người như cùng một cảm giác, những câu hát thanh cao nhè nhẹ mang những cái buồn man mác bất giác đi vào một trái tim bé nhỏ làm nó không chịu được mà lệch nhịp
Nhưng chắc ai cũng nghĩ cái thứ rung động này là nhất thời không bao giờ có thể bền vững trọn đời phải không?? Sai! Tất cả đều sai hết rồi. Nó có thể đấy, chỉ là...thật sự không hề hạnh phúc như người ta tưởng. Nghĩ đi nghĩ lại thì yêu sâu đậm làm gì khi trái tim chỉ nhận thêm những đắng cay sứt sẹo? Thương người ta làm gì khi chỉ bị căm ghét cười chê? Vất vả vì người ta làm gì khi chỉ suốt ngày nhìn những chiếc bánh kem ngọt ngào do chính mình mang tới bị di trên sàn như cái giẻ lau dơ bẩn? Ha, nghĩ đi! Tại sao vậy chứ???
Tại sao con tim này chỉ biết đau vì người một cách mù quáng mà không ngóc đầu lên được??? Tại sao lại ngu ngốc đến mức nhìn người ta vui vẻ bên kẻ qua đường vẫn giữ khư khư cái thứ gọi là tình yêu nồng thắm?? Tại sao...lại yêu đến vậy chứ??
Giờ chuốc cho mình những đau khổ rồi thì biết trách ai đây? Trách con tim ngu ngốc hay trách cái lý trí không đủ mạnh mẽ? Trách Bản thân kém cỏi hay trách người vô tâm? Có điều đau như vậy rồi thì trách xong được cái gì? trách kẻ ra người vào rồi thì có được hạnh phúc không? Có nhận được tình yêu của người ta không?? Hay chỉ trở thành kẻ bại trận đáng thương?
..........................
"Trước khi em từ bỏ anh, xin anh, ít ra cũng hãy thích em"
"Cảm ơn sự tuyệt tình của anh, điều đó khiến em từ bỏ hy vọng"
" Xin anh đừng nói lời yêu một cách dễ dàng như vậy, lời nói này chỉ sợ sẽ biến thành món nợ khó trả với anh thôi!"