Dịch: Bánh
Cơm nước xong, Bùi Ôn lấy lại tinh thần được một chút, cậu nhìn lên tủ đầu giường như đang tìm thứ gì đó, nhưng không tìm được, thế là phải thu hồi tầm mắt của mình.
Cố Khải nhìn thấy toàn bộ, anh thầm thở dài trong lòng, người này đúng là quá cậy mạnh.
"Cậu tìm gì vậy?" Cố Khải hỏi, "Tôi đã được Ngư Sương Sương giao cho chuyện ở đây chăm sóc cậu, cậu cứ xem tôi thành Ngư Sương Sương là được, muốn cái gì thì cứ nói cho tôi biết."
Bùi Ôn ngượng ngùng mở miệng: "Tôi muốn hỏi là, điện thoại di động của tôi đâu rồi vậy?"
Cố Khải: "Bị nước làm hỏng rồi, lúc đó vừa vớt lên thì còn có thể khởi động được, nhưng sau đó thì vẫn hỏng.
Cậu muốn liên lạc với ai à? Dùng điện thoại của tôi này."
Bùi Ôn nghĩ ngợi một chút: "Vậy được, cám....."
"Không cần cám ơn." Cậu còn chưa nói dứt lời thì đã bị Cố Khải ngăn lại.
Bùi Ôn ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Cố Khải, hai người nhìn nhau cười.
"Thế thì tôi không nói vậy." Bùi Ôn cũng đành chịu, "Nói nhiều thì anh sẽ không vui."
Cố Khải: "Biết thế thì tốt."
Bùi Ôn dùng điện thoại của Cố Khải để đăng nhập vào WeChat của mình, nhắn tin cho đồng nghiệp.
Lần này, việc cậu tự tử không phải là do xúc động nhất thời, mà là chuyện đã được tính toán từ rất lâu rồi.
Bình thường, Bùi Ôn luôn làm việc rất chăm chỉ, căn bản là chưa bao giờ xin nghỉ phép, lần này, cậu đã xin nghỉ tận nửa tháng, chính là vì muốn ra đi trong yên tĩnh, không gây phiền hà cho bất cứ ai.
Không ngờ là vẫn phải thất bại.
Biến mất nhiều ngày như vậy, vừa lên WeChat, đã có một đống tin nhắn gửi tới.
Hồng Thiến: "Em xin nghỉ nửa tháng luôn hả? Nghỉ lâu thật đấy, hâm mộ ghê."
"Đi đâu chơi rồi mà không trả lời tin nhắn thế này."
"Em đang làm gì vậy?"
Hầu Tuyết Tùng: "Nghe nói là em xin nghỉ à? Sao lại nghỉ lâu như thế?"
"Nhớ nghỉ ngơi cho tốt trong kì nghỉ này nhé, hy vọng em sẽ quay về với bộ dạng tràn đầy năng lượng."
"Sao lại không trả lời tin nhắn, em ghét tôi đến thế sao?"
"Tiểu Bùi?"
Bùi Ôn là một diễn viên kịch nói với bảng thành tích rất tốt ngay từ khi còn là sinh viên khoa chính quy, các thầy cô ai cũng đánh giá cậu rất cao, còn để cậu làm nam chính trong vở kịch tốt nghiệp.
Sau khi tốt nghiệp, cậu lại gặp được Như Thị - một đoàn kịch có tiếng trong nước, Bùi Ôn được bọn họ coi trọng và trở thành một thành viên trong đoàn.
Hồng Thiến cùng Hầu Tuyết Tùng đều là tiền bối của cậu trong Như Thị, Hồng Thiến và Bùi Ôn thường xuyên được giao cho vai nam nữ chính.
Còn Hầu Tuyết Tùng là một vị tiền bối có tầm ảnh hưởng lớn trong giới kịch nói, lúc Bùi Ôn vừa mới vào đoàn kịch, người này đã chỉ dạy cho cậu rất nhiều.
Bùi Ôn nhấn vào cuộc trò chuyện với Hầu Tuyết Tùng, nhắn: "Không phải, mấy hôm nay có vài chuyện đã xảy ra, thế nên không để ý tin nhắn."
Nhắn xong, cậu lập tức xóa hộp thoại rồi lại trả lời Hồng Thiến: "Em còn chưa kịp chơi thì đã phải vào viện rồi này."
Hầu Tuyết Tùng trả lời tin nhắn rất nhanh: "Đã xảy ra chuyện? Chuyện gì vậy?"
Bùi Ôn: "Chút vấn đề nhỏ thôi, không có gì nghiêm trọng cả."
Hầu Tuyết Tùng: "Là vấn đề liên quan tới thân thể sao?"
Bùi Ôn: "Ừ."
Hầu Tuyết Tùng: "Giờ em đang ở đâu, tôi qua thăm em nhé?"
Bùi Ôn: "Thầy Hầu, không cần đâu, tôi đang ở nhà bạn, không phải ở Giang Châu."
Lúc đó, Hồng Thiến gọi điện thoại qua, rống lên: "Em bệnh hả?"
Bùi Ôn nhẹ giọng nói: "Ừm, nhưng giờ thì đã không có gì nguy hiểm nữa rồi."
"Còn có nguy hiểm nữa?!" Hồng Thiến cao giọng.
Đầu Bùi Ôn ong hết cả lên, cậu xoa trán: "Chị nhỏ giọng chút, em đang ở bệnh viện."
Bùi Ôn nhìn Cố Khải, tỏ vẻ xin lỗi rồi nói nhỏ: "Tôi đang nói chuyện điện thoại, thật ngại quá."
Cố Khải: "Không sao, cậu cứ nói đi, không cần phải bận tâm đến tôi."
Hồng Thiến hỏi: "Ai đang ở với em vậy?"
"Một......!người bạn." Bùi Ôn nói, "Chị không biết đâu."
"Bạn của em còn có người mà chị chưa biết nữa hả?" Hồng Thiến có chút kinh ngạc, nhưng rồi lại cảm thấy rất bình thường, "Em đang ở bệnh viện nào, để chị qua đó."
Bùi Ôn: "Chị không biểu diễn hả?"
Hồng Thiến: "Thì diễn chứ, nhưng sắp về Giang Châu rồi, về tới là chị sẽ qua với em."
Bùi Ôn cười: "Ừm, vậy chị cố diễn cho tốt nhé.
Lần này em bệnh, rỗng túi luôn rồi đấy, chắc sau này phải nhờ chị Thiến của em cưu mang quá."
Hồng Thiến nói: "Haiz, có gì đâu chứ, cứ để chị Thiến nuôi em."
Hồng Thiến vẫn còn phải làm việc, hai người nói không được bao lâu thì đã ngắt máy, Bùi Ôn lại tiếp tục liên hệ với lãnh đạo của đoàn kịch, nói rằng mình đang phải nhập viện vì lý do sức khỏe, không thể quay về trong thời gian gần, thế nên phải xin nghỉ.
Cuối cùng, Bùi Ôn còn thêm WeChat của Sử Dương Minh, tự mình nói lời cám ơn với hắn.
Sử Dương Minh vô cùng vui mừng khi nhận được tin nhắn của Bùi Ôn, còn liên tục dặn dò rằng cậu phải cố gắng nghỉ ngơi, có chuyện gì thì phải biết tâm sự với người nhà, không có chuyện gì là không qua cả, thế nên đừng vì thế mà làm chuyện dại dột, vân vân mây mây,...!
Bùi Ôn lặng lẽ ngẩng đầu, khẽ nhìn về phía Cố Khải, thấy anh đang không nhìn mình liền âm thầm xóa lịch sử trò chuyện, đề phòng khả năng bị phát hiện.
Nói chuyện xong, Bùi Ôn đưa điện thoại di động cho Cố Khải, cậu muốn nói tiếng cảm ơn theo bản năng, nhưng còn chưa kịp nói thì lại nhớ đến những gì mình vừa hứa với anh, không khỏi phì cười.
"Dù có nói như thế nào thì vẫn phải cám ơn cậu vì đã cho tôi mượn điện thoại." Bùi Ôn nói, "Cơ mà có thể phiền cậu mua giúp tôi một cái điện thoại mới được không? Cứ mượn của cậu mãi thì bất tiện quá, mua xong rồi tôi sẽ chuyển tiền lại cho cậu."
Cố Khải: "Mua ngay bây giờ luôn sao?"
Bùi Ôn: "Không cần đâu, mai cũng được."
Cố Khải: "Cậu thích điện thoại gì?"
Bùi Ôn: "Cái nào cũng được, có dùng là được rồi."
Ăn thì món nào cũng được, điện thoại cũng cái nào cũng được, Cố Khải nghĩ thầm, thế thì cái gì mới thật sự quan trọng với Bùi Ôn đây?
"Ok." Cố Khải đồng ý.
"Người mới gọi tới là bạn của cậu sao?"
"Ừm," Bùi Ôn nói, "Là tiền bối trong đoàn kịch."
"Đoàn kịch?"
Bùi Ôn giải thích: "Tôi đang là diễn viên hợp đồng của đoàn kịch Như Thị, là diễn viên kịch nói."
"Kịch nói?" Đây là điểm mù trong kiến thức của Cố Khải, anh chỉ từng nghe nói về kịch nói, nhưng lại không hiểu sâu về thể loại này, vậy nên anh đành cúi đầu rồi tìm kiếm "Đoàn kịch Như Thị".
Có rất nhiều kết quả tìm kiếm, có vẻ đây là một đoàn kịch rất tốt, anh còn nhìn thấy tên của Bùi Ôn trong danh mục các diễn viên hợp đồng.
"Ừm, kịch nói," Bùi Ôn nói, "Chắc là nhiều người trẻ tuổi cũng không biết về nó đâu, nói chi là đi xem."
"Nhưng kịch nói là một thứ rất thú vị, nếu có cơ hội, anh có thể đến xem thử."
Cố Khải cười: "Đến xem cậu diễn à?"
Bùi Ôn nở một nụ cười nhợt nhạt: "Có thể chứ, chờ tôi khỏe lại rồi, tôi sẽ trở về đoàn kịch biểu diễn sau khi xuất viện, nếu cậu có hứng thú thì có thể ghé xem tôi diễn."
Cố Khải nhấn vào từ khóa Bùi Ôn, đọc những đánh giá của cư dân mạng về cậu, đây là một diễn viên giỏi rất hiếm có khó tìm trong thế hệ diễn viên mới, vừa tài năng lại vừa nỗ lực, diễn vai nào cũng rất tốt, ai cũng rất trông chờ vào tương lai của người này.
Tất nhiên, cũng có những người chỉ đơn giản là vì thích nhan sắc của cậu, vì mê mẩn ngoại hình mà theo sát những buổi biểu diễn có sự tham gia diễn xuất của anh bé này.
Khi xem đến những tác phẩm tiêu biểu của Bùi Ôn, Cố Khải còn phát hiện ra trong đó còn có một bộ phim điện ảnh được sản xuất bởi một đạo diễn có tiếng mà anh cũng biết tên.
"Cậu còn quay cả phim điện ảnh?" Cố Khải kinh ngạc.
Bùi Ôn gật đầu: "Công ty sắp xếp, tôi cảm thấy cũng được nên diễn thôi."
Đoàn kịch Như Thị là một tổ chức có mô hình kinh doanh như một doanh nghiệp hiện đại, có đủ các phòng ban của diễn viên, kỹ thuật, hậu cần, marketing, bọn họ chủ yếu kinh doanh xoay quanh bộ môn kịch nói, ngoài ra còn có nhạc kịch, vũ kịch, thậm chí còn có cả phim ảnh và các loại hình nghệ thuật khác.
Cố Khải yên lặng ghi nhớ những điều này trong lòng, thầm dự định sẽ xem hết tất cả những bộ phim điện ảnh cùng kịch nói có sự tham gia của Bùi Ôn khi rảnh.
"Có thể được hợp tác với một đạo diễn nổi tiếng như vậy là điều mà rất nhiều người hằng ao ước," Cố Khải cười hỏi, "Thế sao cậu lại không đóng phim điện ảnh nữa vậy?"
"Đóng phim điện ảnh chắc là kiếm được nhiều hơn so với kịch nói đúng không?"
"Nói thì nói thế," Bùi Ôn cười, "Nhưng tôi lại thích kịch nói hơn, tuy không kiếm được nhiều tiền, nhưng đơn giản là vì thích thôi."
Cố Khải vui vẻ: "Thế thì chúng ta lại giống nhau quá."
Bùi Ôn có chút ngạc nhiên.
Cố Khải nói: "Tôi làm ngành trang sức, giờ ngành thiết kế trang sức cũng đang suy thoái rồi, tôi cũng có thể kiếm đủ để không chết đói thôi à."
Nhắc tới tình hình dạo gần đây, hai người thế mà lại có rất nhiều điểm chung nên tiếp tục trò chuyện.
Tinh thần của Bùi Ôn không tốt lắm, trò chuyện được một hồi là đã mơ màng muốn ngủ.
Khi cậu tỉnh dậy thì đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Cậu mơ hồ nghe được tiếng ai đó đang nói chuyện, giọng điệu của người đó rất nhẹ nhàng, giống như sợ làm ồn đến cậu.
Bùi Ôn mở mắt ra, quay đầu, nhìn thấy Cố Khải đang nhỏ giọng nói chuyện với một cô gái trẻ tuổi.
Cô gái kia khoảng 25-26 tuổi, tóc xoăn màu nâu xõa xuống cổ, mặc áo sơ mi voan đỏ phối với váy da, gương mặt được trang điểm rất tỉ mỉ nhưng vẫn không giấu được vẻ mệt mỏi.
Bùi Ôn hé môi, nhưng cậu thấy cổ họng mình có hơi ngứa, phải che ngực lại ho khan hai tiếng rồi mới gọi tên người nọ:
"......!Sương Sương?"
Hai người đang đứng ở ngoài cửa lập tức quay đầu lại.
"Cậu tỉnh lại rồi sao?!" Ngư Sương Sương vừa mừng vừa sợ, cô vội bước nhanh qua bên mép giường của Bùi Ôn, cuống quýt nắm lấy tay cậu, "Cậu ra sao rồi? Có thấy không thoải mái chỗ nào hay không? Còn khó chịu không? Tớ kêu bác sĩ qua cho cậu nhé."
Những câu hỏi của cô ập tới như súng liên thanh, Bùi Ôn không phản ứng kịp, chỉ có thể cong môi đầy bất lực, nhẹ nhàng nói:
"Tớ không sao, cậu đừng có gấp, từ từ rồi nói."
Ngư Sương Sương nghe xong, khóe môi sụ xuống, nước mắt sắp sửa trào ra.
"Đồ lừa đảo, cậu đã nói là cậu sẽ chăm sóc cho bản thân mình thật tốt."
Bùi Ôn nhẹ giọng nói: "Tớ xin lỗi."
Ngư Sương Sương muốn đánh cho cậu một cái như lúc thường, nhưng giờ Bùi Ôn đang quá yếu, thế là nắm đấm của cô hạ cánh lên trên giường.
"Nói xin lỗi suông thì được gì? Tớ nói cho cậu biết, kế tiếp cậu phải chăm sóc cơ thể cho thật tốt, cái gì cũng không quan trọng bằng thân thể của mình! Biết chưa?" Ngư Sương Sương trừng cậu mà hai mắt rưng rưng.
Tuy rằng Ngư Sương Sương đã làm theo lời khuyên của Cố Khải, về nhà tắm rửa rồi trang điểm xong mới tới, nhưng cô vẫn không thể giấu được tơ máu trong hai mắt mình.
Bùi Ôn vừa nhìn đã biết Ngư Sương Sương đã phải vất vả như thế nào để về tới, thế nên cậu không dám cãi, chỉ có thể ngoan ngoãn đồng ý.
"Rồi rồi, tớ biết mà, tớ sẽ nghe lời cậu, nhé?"
Ngư Sương Sương nhìn cậu một lúc lâu mới nín khóc, cô mỉm cười, cúi người ôm lấy Bùi Ôn, vừa khóc lại vừa cười: "Không sao là tốt rồi, mạng cậu lớn, đi tới quỷ môn quan vẫn có thể quay về."
"Điều đó chứng tỏ ông trời vẫn còn quan tâm đến cậu, về sau phải biết yêu quý bản thân mình nhiều hơn...!không thể làm thế nữa biết chưa."
Bùi Ôn khẽ liếc Cố Khải, cậu run lên, chỉ sợ Ngư Sương Sương lỡ miệng nói ra gì đó trước mặt anh.
Nhưng cậu không biết được rằng Ngư Sương Sương và Cố Khải đã thông đồng với nhau từ sớm rồi.
Bùi Ôn không muốn để Cố Khải biết chuyện của mình, Cố Khải hiểu được điều đó, thế nên anh cũng nói với Ngư Sương Sương, để cô phối hợp che giấu chuyện mình đã biết hết.
Vì Bùi Ôn, tất nhiên là Ngư Sương Sương sẽ đồng ý.
Hai người là bạn thân đã nhiều năm, còn Cố Khải lại là người ngoài, hoàn toàn không thể xen vào khi cả hai nói chuyện.
Anh cũng không có ý muốn chứng minh cảm giác tồn tại của mình mà chỉ khoanh tay đứng ngay bên cửa, yên lặng nhìn hai người bọn họ.
"Người bệnh tỉnh rồi à?" Lúc này, bác sĩ và y tá đến thăm bệnh.
Cố Khải gật đầu.
Bác sĩ chủ trị vào trong, thấy sắc mặt của Bùi Ôn đã tốt hơn, y nở một nụ cười, nói: "Xem ra cậu ấy đang hồi phục rất tốt."
Bùi Ôn gật đầu: "Tối hôm qua ngủ rất ngon."
Có lẽ là vì thân thể đã quá suy yếu nên cậu đã ngủ rất say.
"Vậy là tốt rồi." Y tá nói, trên tay cô là rất nhiều lọ thuốc khác nhau, định truyền dịch cho Bùi Ôn, "Cứ thế mà tiếp tục nhé."
Bác sĩ chủ trị lại hỏi han thêm một chút về tình trạng của Bùi Ôn, mà cậu cùng Cố Khải cũng trả lời rất thành thật.
Bùi Ôn nhìn y tá cắm ống truyền dịch vào bình thuốc, Bùi Ôn muốn nói rồi lại thôi.
Y tá: "Sao vậy ạ?"
Bùi Ôn nhìn Cố Khải cùng Ngư Sương Sương, có chút xấu hổ: "Có thể phiền cô...!rút ống thông tiểu ra cho tôi được không?"
"Tôi cảm thấy mình không cần cái đó.".