Mộc Chiêu kể lại chuyện xảy ra đêm qua cho Niếp Phong.
Nghe xong thì sắc mặt Niếp Phong tái xanh, hất đổ tấu chương trên bàn hất đổ xuống đất.
“Nàng thật sự không biết tung tích của Tô Úc?!” Cả người Niếp Phong phát run: “Hai tháng nay, ta đã phái ám vệ lùng sục khắp nơi, cũng không thấy Tô Úc đến tìm nàng.
Ngươi giám sát nàng cũng đã lâu, nàng ta căn bản cũng không biết phải tìm hắn ở đâu!” Tay Niếp Phong nắm lại thành quyền, hung hăng nói.
“Tô Úc tuy thân phận hạ tiện nhưng lòng dạ thâm sâu.
Năm đó, hắn lập mưu tự sát, cũng không phải là bị ghét bỏ, mà là…… hắn sợ tiên hoàng một khi lên ngôi sẽ diệt trừ phe cánh, mưu sát huynh đệ.
”
Lưng Mộc Chiêu lập tức toát mồ hôi lạnh, hoàng đế tiền triều khi còn là hoàng tử vẫn luôn nổi danh nhân đức hiếu học, không ngờ sau khi đăng cơ lại tàn sát hết tất cả huynh đệ.
Nhưng năm đó, Tô Úc mới có chín tuổi, một đứa trẻ trong mắt thiên hạ lại có thể nhìn thấu lớp nguỵ trang của tiên hoàng, là đáng sợ đến mức nào!
“Dù có đem cả thiên hạ này lật ngược lên cũng phải tìm được Tô Úc!”
“Vậy, còn công chúa…?”
“Tô Úc chắc đã biết tiểu công chúa chỉ là mồi nhử… nàng ta đã vô dụng rồi, giết đi!”.