- --
Khi Diệp Vy tỉnh dậy một lần nữa, mặt trời đã nhú khỏi đỉnh núi cao. Bên cạnh truyền đến luồng khí lạnh. Cô chống tay ngồi lên, đưa mắt nhìn quanh. Richard đã rời đi từ lúc nào, cô cũng không hay biết. Diệp Vy theo thói quen định vào nhà vệ sinh, phát hiện ra đây là phòng của Thiên thì hơi khựng lại. Rất nhanh sau đó, cô lắc đầu rồi đi thẳng. Nhà vệ sinh ở đâu cũng giống nhau. Không cần phải ngại. Trước đó cô cũng dùng phòng cũ của anh, nhà vệ sinh rất giống phong cách con người.
Rửa mặt sạch sẽ, Diệp Vy dán mắt nhìn bản thân mình trong gương.
Nét mặt phản chiếu là dáng vẻ hồng hào đến kì lạ, không hề xuất hiện chút mệt mỏi của người vừa bị thương nặng. Cô liếc nhìn cổ tay còn băng bó, một ý nghĩ thôi thúc Diệp Vy, ép buộc cô phải ngó qua vết thương trên tay. Diệp Vy không nhanh không chậm tháo từng lớp, cởi bỏ cuộn vải trắng. Còn chưa kịp nhìn đã cảm thấy trong ngực khó chịu, cô vội chống tay lên bồn rửa mặt, khó khăn hít thở.
Chưa đầy năm giây, cảm giác khó chịu bỗng nhiên biến mất.
Diệp Vy thở dài, cố định cuộn vải băng bó trên cổ tay. Trong lúc ngẩng đầu, đáy mắt vô tình lướt qua một vật thể lạ nằm yên trên cái cổ trắng nõn của cô. Diệp Vy tròn mắt kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào bản thân trong gương. Cô vô thức giơ tay chạm vào viên ngọc màu đỏ tía trên cổ, không giấu được sự tò mò của mình. Viên ngọc có hình dạng bắt mắt, phát ra ánh sáng xinh đẹp, phản quang trước mọi thứ chiếu trực tiếp vào nó. Có điều, viên ngọc này rất lạnh, lạnh như da thịt của một người nào đó.
Đi theo con đường dài từ phòng của Thiên, đến ngã ngoặt, Diệp Vy rẽ sang một hướng khác. Đi về phòng của mình. Trùng hợp, lúc cô về đến phòng, lại trông thấy một dáng người khá quen mắt đang bước ra từ phòng của cô. Nhìn mái tóc màu bạch kim đầy lả lơi của người đó, Diệp Vy giả vờ không quen, toan xoay người đi ngược về phòng của Thiên. Nhưng người đó đã trông thấy cô, nhoẻn miệng cười tươi.
“Em gái, còn có phòng riêng cơ đấy!”
Diệp Vy nắm chặt hai tay, đi về phía Jen, lách qua người anh, vào phòng. Chưa kịp đóng cửa đã bị chặn lại. Cô buông tay. Jen nhanh tay chụp lấy cánh cửa, mạnh mẽ đẩy ra. Tiếp đó theo Diệp Vy đi vào bên trong, thuận tiện để cửa mở toang. Diệp Vy trừng mắt nhìn Jen một lúc, cuối cùng mở miệng nói: “Anh đi theo tôi làm gì?”
Jen nhún vai: “Tới khen em vài câu.”
Cô hừ nhẹ, không thèm trả lời.
Jen cười hà hà, chống tay nói: “Em gái, có khí phách! Đây là lần đầu tiên tôi thấy chúa tể bất lực trước một con người. Lúc đó em đúng là quả cảm. Nhưng mà tôi cần phải thông não giúp em. Em gái à, tự tử trước mặt chúa tể ma cà rồng là một hành động ngu xuẩn. Em sẽ không biết sau đó mình sẽ phải đón nhận những gì đâu.”
Diệp Vy khỉnh khinh nhìn Jen, không hề run sợ.
Jen nói thêm: “Em gái, hay là theo tôi đến Tây Âu đi.”
Diệp Vy bày ra nét mặt ghét bỏ: “Jen đại nhân, bây giờ tôi không có tâm trạng đùa giỡn với anh. Mời anh đi cho. Tôi muốn yên tĩnh một mình. Anh đừng…”
Bỏ lại câu nói dở, Diệp Vy đột nhiên nhăn nhó. Cô khó khăn ôm ngực, cảm thấy máu trong cơ thể dường như đang chảy ngược, hô hấp cũng khó khăn. Từng tế bào thần kinh như được kích hoạt tối đa, hoạt động hết công suất. Đè lại cảm giác đau rát trong cổ, cô cố gắng chống tay lên thành giường. Gương mặt lấm tấm mồ hôi.
Jen nghi hoặc: “Em gái, làm sao thế?”
“Tôi…” Diệp Vy hé miệng nói chuyện, làn không khí trào vào phổi khiến cô ho sặc sụa. Cả người ngồi phịch xuống sàn nhà lạnh lẽo, lông mày nhíu chặt vào nhau.
Jen tiến đến gần Diệp Vy, dùng tay nâng cằm cô lên: “Khó chịu ở đâu?”
Diệp Vy định nói, chợt nhớ đến thứ vật thể lạ trên cổ, con ngươi trong suốt bỗng lóe lên một tia sáng mơ hồ. Viên ngọc đỏ tía. Cô run run vươn tay đặt lên cổ. Trước đây cô không hề xảy ra chuyện gì, hôm nay có viên ngọc này trên cổ, cơ thể cô bắt đầu có những cảm giác lạ. Rốt cuộc đây là thứ gì? Diệp Vy giật mạnh sợi dây trên cổ nhưng không cách nào lấy xuống được, cô tức tối kéo căng sợi dây, suýt chút khiến cổ mình bị thương. Viên ngọc đỏ tía vẫn nằm gọn trong lòng bàn tay Diệp Vy.
Cô hí hoáy mò trên sợi dây, tìm điểm chốt, kì lạ ở chỗ, không tìm thấy.
Thấy Diệp Vy đặt tay trên cổ, Jen tò mò đẩy cằm cô lên, định giúp cô tháo thứ trên cổ xuống. Ngay khi nhìn thấy sợi dây, trong đầu Jen đã hiểu một chuyện. Để xác nhận sự thật, Jen kéo bàn tay đang nắm chặt vật gì đó ở trên cổ ra, đập vào mắt anh là một viên kim cương đỏ vô cùng cao quý và quen mắt. Viên kim cương đỏ này thế gian chỉ có một, chủ nhân của nó có quyền lực tối cao và đầy uy nghiêm. Trên dây có loại thuật chú đặc biệt, một khi đeo vào cổ, vĩnh viễn không thể tháo ra.
Trừ khi… chặt đầu người đó xuống.
Jen tỏ vẻ lúng túng chưa từng thấy: “Em gái, cái này không phải trộm được chứ?”
Cơn khó chịu qua đi, Diệp Vy chậm rãi hít thở.
Anh buông tay khỏi người cô: “Tối qua tôi không thấy nó trên cổ em.”
Cô cũng khó hiểu không kém: “Tôi vừa thấy sáng nay, đây là thứ gì vậy?”
Jen đứng lên: “Kim cương đỏ.”
Hai mắt Diệp Vy sáng rực: “Kim cương?”
Chạm lên bề mặt viên kim cương, Diệp Vy âm thầm tính toán. Một món trang sức có giá trị cao. Món hàng này chắc chắn có thể đổi lại được rất nhiều rất nhiều thứ ở chỗ của con người. Kim cương có sức hấp dẫn không hề kém cạnh những đại gia giàu có, giá thành của nó còn cao hơn bọn đại gia ngàn lần. Đây còn là một viên kim cương đỏ, nhất định sẽ được định giá trên trời. Cô… cũng có lúc sẽ tham lam.
Diệp Vy đưa tay lên cổ, tiếp tục tìm cách tháo sợi dây xuống.
Jen khẽ lên tiếng: “Em gái, đừng tốn công vô ích.”
Nói xong, Jen im lặng xoay người. Richard đứng ở cửa, đôi mắt màu xám tro mang theo tia nhìn lạnh lẽo, chiếu thẳng lên người Jen. Anh chột dạ nhún vai, lẳng lặng rời khỏi phòng ngủ của Diệp Vy. Richard đi vào trong, anh dùng một luồng khí mạnh đóng sầm cửa lại. Âm thanh dọa Diệp Vy, cô sợ hãi buông tay xuống, dè chừng nhìn anh đang chậm rãi bước tới gần, bàn chân nhỏ bất giác trốn về sau. Lùi đến góc phòng, không còn đường thoát, cô cam chịu đứng yên, cảnh giác trước anh.
Richard không chút do dự đi thẳng tới trước mặt Diệp Vy.
“Vy, nhớ kỹ, tôi chưa từng hù dọa em, lời tôi nói, đều là thật.”
Từng thanh từ mĩ miều đến đáng sợ, tông giọng lạnh tanh của anh khác xa ngày thường khiến lông tơ trên người Diệp Vy dựng thẳng hết lên. Cô nuốt khan một tiếng rồi cúi gầm mặt. Những lời anh nói vào tối hôm qua như một chuỗi âm thanh tàn khốc, chạy thẳng vào tâm trí của cô. Dũng khí dùng để chống đối anh cũng không còn. Cô không lên tiếng. Cảm thụ hơi lạnh truyền tới từ bức tường sau lưng.
“Vy, nếu em dám làm chuyện ngu ngốc, tôi nhất định không tha cho em. Không phải cứ chết đi thì mọi thứ sẽ biến mất. Bỏ dao xuống.”
“Mạng của em thuộc về tôi. Không có sự cho phép của tôi, em không được chết. Nếu em dám chết, tôi nhất định tìm những người mà em quan tâm nhất, bắt họ theo em xuống suối vàng đoàn tụ. Sau đó, dù có lật tung địa ngục, tôi cũng nhất định đưa hồn em trở về, khiến em sống không bằng chết. Tốt nhất em đừng chết. Nghe rõ không?”
Richard dùng tay bóp chặt cằm Diệp Vy, gằng từng tiếng: “Em cho rằng làm như vậy sẽ chết sao? Chừng nào tôi còn sống trên đời, ngày em từ biệt thế gian vẫn còn xa lắm! Vy, bắt đầu từ hôm nay, em sẽ biết thế nào mới chính là địa ngục thật sự.”
Đôi mắt trong veo đọng lại cảm xúc sợ sệt làm người đối diện chẳng nỡ nhẫn tâm hành hạ. Đó là nếu như đối diện Diệp Vy là một người khác. Richard ở trước mặt cô vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, ánh mắt tàn nhẫn, sức lực trên tay ngày càng mạnh. Cơ hồ như muốn bóp chết cô, để cô cảm nhận rõ ràng nỗi đau. Diệp Vy nhăn mặt, vội vàng đưa tay đẩy mạnh người anh. Đột nhiên nhớ lại khung cảnh thê thảm mà cô gái đã chết phải trải qua, hai tay Diệp Vy như bị rút cạn sức lực, không dám cử động.
Một giây tiếp theo, trong người lại truyền đến cảm giác khó chịu.
Diệp Vy không nghĩ nhiều, dùng tay bám chặt vào người Richard. Richard bị động tác của cô kích động, anh nới lỏng bàn tay trên cằm, chăm chú nhìn Diệp Vy. Thấy nét mặt kì lạ của cô, anh trầm ngâm một lúc. Sau, anh dùng một tay giữ chặt eo cô giúp cô đứng vững, tay còn lại anh kéo mạnh cuộn vải trắng quấn trên cánh tay bị thương của cô. Cuộn vải còn vương mùi dược thảo rơi tõm xuống đất. Để lộ cổ tay thon gọn không chút tì vết. Hai mắt Richard sẫm tối, hơi thở dần mất bình tĩnh.
Diệp Vy khó chịu bấu mạnh mười ngón tay vào người anh.
Richard nâng mặt cô lên, nhìn qua nhìn lại một lúc, cuối cùng hỏi: “Đói không?”
Cô vô thức gật đầu, ngủ lâu như vậy, đúng là có hơi đói.
Anh không nói gì, há miệng để lộ hai chiếc răng nanh trắng muốt. Diệp Vy tưởng Richard tự hỏi chính mình, muốn dùng máu của cô để lắp đầy cái bụng rỗng. Cô trợn mắt, nghiêng đầu tránh né hàm răng của anh. Anh đè chặt cổ cô. Cô lại thấy anh dùng răng nanh cắn mạnh vào động mạch chính trên cổ tay của mình, tiếp đến mạnh mẽ áp sát cổ tay đang chảy máu đến miệng Diệp Vy, ép buộc cô há miệng ra.
Diệp Vy gắt lên: “Anh… ưm…”
Mùi tanh xộc thẳng vào mũi, Diệp Vy bị ngộp, muốn ho nhưng không thể vì bàn tay to lớn của anh đang chặn trên miệng cô. Vị của sắt gỉ truyền thẳng vào khoang miệng khiến Diệp Vy buồn nôn, cô liên tục đánh vào người anh ra hiệu. Richard thấy Diệp Vy cứng đầu không chịu nuốt xuống số máu đã tràn vào miệng cô, anh nhíu mày lấy tay xuống, định sẽ dùng cách khác cho cô uống. Nhưng anh vừa bỏ ra, Diệp Vy vội vàng đẩy mạnh anh, tìm đường chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Tạch.
Ào ào
Nghe tiếng nước chảy, Richard đi nhanh đến cửa.
Diệp Vy há miệng nôn sạch đóng máu đã ngậm trong miệng, uống vài ngụm nước rồi phun ra, cứ như vậy lặp lại nhiều lần. Sau đó cô cúi người ho sằng sặc, nước mắt vì thế cũng chảy ra. Lớp máu trên bồn rửa mặt dần bị nước thay thế, mùi tanh trên mũi cũng dần tản đi. Diệp Vy vừa định đứng lên, dạ dày lại cuộn trào, cô liền khom người nôn khan. Trong khoang miệng vẫn còn sót lại chút ít mùi vị của máu tươi.
Tuy máu của anh thơm hương hổ phách nhưng cô vẫn cảm thấy rất tanh.
Richard bước đến bên cạnh Diệp Vy, vuốt nhẹ dọc sống lưng của cô.
Cô nhìn anh qua tấm gương lớn: “Anh làm gì vậy?”
Lời vừa dứt, cô đột nhiên cảm thấy có chỗ không đúng. Cô nhìn xuống cổ tay đã không còn vết thương, sau lại nhìn qua vết cắn trên tay anh từ từ lành lại, cuối cùng bùng nổ. Diệp Vy trợn mắt, quay sang đẩy mạnh Richard khỏi người cô, thái độ hoàn toàn không hề sợ chết: “Anh biến em thành ma cà rồng? Tại sao chứ?”
Richard tóm gọn hai tay của cô, đanh thép cất giọng: “Không phải.”
Cô không hề tin, trừng mắt chất vấn anh: “Đừng gạt em.”
“Không gạt em.”
“Thế hành động vừa rồi của anh là ý gì?”
Richard thản nhiên đáp: “Em nhìn nhầm.”
Diệp Vy trợn mắt nhìn anh, đúng là da mặt rất dày.
…
Cuối cùng, Diệp Vy được Richard kéo đến phòng Thiên làm một loạt kiểm tra khó hiểu. Cô tròn mắt nhìn Thiên đi qua đi lại trong phòng, nét mặt khi này khi khác thay đổi thất thường. Đặt mẩu thử sang một bên, anh lại tiếp tục nghiên cứu thứ gì đó mà Diệp Vy có nhìn thấy cũng không thể hiểu hết được. Sự im lặng bao trùm lấy giang phòng có nhiều hương dược thảo. Thiên còn dùng một cái ấm bằng sứ để sắc thuốc.
Diệp Vy bất ngờ nhìn chằm chằm vào thứ thuốc đang được Thiên đun sôi, sau đó đưa tay che mũi, mùi khó ngửi chết đi được. Có dự cảm chẳng lành, Diệp Vy lén lút đứng dậy, chậm chạp tiến về phía cửa. Richard bắt được ánh mắt của cô, dùng thân người chặn ngay cửa ra vào, khiến Diệp Vy không thể ra ngoài. Anh trừng mắt cảnh cáo, Diệp Vy đành quay về chỗ ngồi, yên lặng âm thầm oán trách kẻ độc ác là anh.
“Đây là thảo mộc.” Thiên cười với Diệp Vy: “Mùi khó ngửi nhưng rất dễ uống.”
“Thuốc Đông Y chưa khi nào là dễ uống.” Diệp Vy tỏ vẻ không đồng tình.
Thiên cười rộ lên: “Em thử không uống xem.”
Diệp Vy định đối đáp, trông thấy nét mặt của Richard thì im bặt.
Chợt, Thiên nghiêm túc nói chuyện với Richard: “Không sao đâu, chỉ là bị sốc nhiệt thôi. Nhiệt độ trong máu của cậu khác với những ma cà rồng trong tộc, nên Diệp Vy phải chịu ảnh hưởng của tác dụng phụ. Diệp Vy không bị biến thành ma cà rồng là vì trước đó đã nhận máu từ Bắc Thần. Loại máu đó khiến cơ thể cô ấy gạt bỏ khả năng tiếp nhận máu của ma cà rồng khác. Richard, máu của chúa tể là thứ tinh thể vô cùng kì diệu và cổ quái. Cô gái này thật may mắn, có thể sở hữu được nó.”
Richard khẽ cử động mi mắt: “Thiên, cánh tay còn lại, muốn giữ hay không?”
Nghe đoạn đối thoại giữa hai người, Diệp Vy hoàn toàn bị đả kích.
Trong giây phút lơ đễnh, Diệp Vy liếc nhìn cánh tay bó bột của Thiên. Ma cà rồng cũng có thể bị gãy xương sao? Nhưng chắc khả năng hồi phục sẽ nhanh hơn con người. Thiên mạnh như vậy, không lý nào bị kẻ khác tấn công. Ở lâu đài, Diệp Vy chưa từng trông thấy anh bị thương. Mấy vết thương nhỏ này khác nào hạ thấp giá trị của anh. Thầm nghĩ, Diệp Vy nhịn không được, bèn hỏi nhỏ: “Tay anh sao vậy?”
Thiên cúi mặt, nghiến răng.
Thật biết nắm bắt trọng tâm câu chuyện!
Đợi thêm một lúc, Thiên đưa tay nhấc ấm sứ xuống, cẩn thận rót thứ nước màu nâu trầm sang cái chén sứ bên cạnh. Đưa chén thuốc tới trước mặt Diệp Vy, Thiên cười vô cùng man rợn. Diệp Vy cảm thấy cả người lạnh toát, quay mặt đi chỗ khác, không thèm nhận chén thuốc từ Thiên. Thiên cười cười, đặt chén thuốc lên bàn rồi đi ra ngoài. Lúc ra đến cửa, anh âm thầm nhìn Richard một cái, sau đó mới lượn đi.
Richard tựa người vào cửa, hờ hững quan sát Diệp Vy.
Diệp Vy chột dạ, đảo mắt đến anh, tiếp đến nhìn qua chén thuốc còn nóng.
Thời gian tích tắc trôi, chén thuốc nguội dần, đã thích hợp để uống.
Richard lười biếng dựa lên cửa, mắt hướng về phía Diệp Vy.
Bị cái nhìn chòng chọc của anh chiếu thẳng lên người, Diệp Vy không hề thấy thoải mái chút nào. Cô chậm chạp bước đến bàn, cầm lấy chén thuốc. Không phải cô sợ. Tại cô không thích bị anh nhìn như vậy. Cặp mắt của anh cứ như ánh nhìn của đại bàng sắp săn mồi, gieo rắc cái chết thê lương đến con mồi. Nâng chén thuốc đến mũi, gương mặt vốn còn tĩnh lặng của Diệp Vy đột nhiên nhăn nhúm. Cô đặt vội chén thuốc xuống, đưa tay bụm miệng “Oẹ” một tiếng.
Cái mùi… đúng là thuốc Đông Y.
“Nín thở.”
Richard tốt bụng nhắc nhở, thái độ có chút nhẫn nhịn.
Diệp Vy không dám phản kháng, dùng tay bóp chặt mũi, đưa chén thuốc lên miệng nếm thử. Đầu lưỡi vươn ra, dè dặt liếm chút ít. Sau đó, Diệp Vy trợn mắt, không chút nhân nhượng, đặt chén thuốc về vị trí cũ. Vị đắng chạy dọc theo cổ họng truyền xuống dạ dày. Lý do nhiều người không thích thuốc Đông Y chính là đây. Cô buồn nôn, hốc mắt đỏ hoe. Đưa tay xoa xoa lên bụng, cô bất mãn chớp chớp mắt.
Trong miệng đắng đến mức khiến Diệp Vy giậm mạnh hai chân lên sàn, tạo ra chuỗi âm thanh bịch bịch vui tai, dáng vẻ như một chú thỏ nhỏ đang nhảy nhót lấy lòng chủ nhân. Richard thả lỏng lông mày, thu trọn hình ảnh của Diệp Vào mắt. Anh cười như không cười, đóng chặt cửa phòng, sải chân đến bên cạnh cô. Đưa chén thuốc tới gần miệng Diệp Vy, anh nhẹ giọng sai khiến: “Vy, há miệng.”
Diệp Vy sống chết lắc đầu, che kín miệng.
Anh đan tay vào tóc cô, dịu dàng hẳn: “Ngoan.”
“Em chịu đựng được.”
Diệp Vy nói nhỏ đến mức anh cũng nghe thấy.
Richard bắt cô ngẩng đầu: “Đừng bướng.”
Diệp Vy nhất quyết cắn chặt răng.
Anh cười trầm thấp, cúi người ôm Diệp Vy vào lòng. Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Diệp Vy đã thấy hai người đang đứng ngoài trời, trước mắt là một địa điểm vô cùng quen thuộc. Lối vào ngục tối. Chén thuốc trên tay Richard vẫn còn sóng sánh từng nhịp. Anh kéo Diệp Vy xoay người, đưa chén thuốc đến trước mặt cô. Diệp Vy ngoan ngoãn nhận lấy, hết nhìn chén thuốc rồi nhìn lên anh, hết nhìn lên anh rồi hạ tầm mắt sang hướng lối vào ngục tối. Một con đường lạnh lẽo, tối đen như mực.
Nhớ đến đoạn đối thoại giữa anh và Thiên, cô khẽ: “Richard, máu của anh…”
“Rất quý.”
Anh giải đáp giúp cô, lời nói nhanh gọn, đanh thép.
“Vậy tại sao anh…” Diệp Vy ấp úng.
“Em sẽ không bao giờ thoát khỏi tôi được.” Nói đoạn, Richard nhướng mày, anh đã dùng hết kiên nhẫn với cô: “Vy, em còn do dự thì không cần uống nữa, cứ đi thẳng vào ngục tối. Đợi khi nào em muốn uống thuốc thì ra ngoài. Tôi sẽ ở đây đợi em.”
Diệp Vy nín thin, dùng tay bịt chặt mũi rồi ngửa cổ uống hết chén thuốc.
Richard hài lòng, tán thưởng nhìn cô. Anh khom lưng bế cô lên, di chuyển một cái liền khiến hai người đứng trong nhà bếp của lâu đài. Anh để Diệp Vy ngồi vào ghế rồi gọi một tên thuộc hạ đến. Không biết đã nói gì với hắn. Một lúc sau, hắn quay trở lại, trên tay là một hộp dâu tây đỏ mọng. Hắn dâng hộp dâu tây cho anh, sau đó cúi người ra ngoài. Richard mở hộp dâu tây đặt lên bàn, im lặng nhìn Diệp Vy.
Bốc một quả dâu tây to tướng cho vào miệng, Diệp Vy vui vẻ cảm nhận hương vị chua chua ngọt ngọt của nó. Dáng vẻ chán ghét vì bị ép uống thuốc không còn, thay vào đó là gương mặt thỏa mãn vì loại hoa quả trên bàn. Chỉ một loáng, Diệp Vy đã ăn gần hết hộp dâu tây. Richard hờ hững tựa vào bàn, ngắm nhìn cô. Dưới ánh sáng của ban ngày, tòa lâu đài vốn luôn âm u chợt phảng phất chút dư vị yên bình.
“Vy, những lời em từng nói, còn ý nghĩa không?”
Diệp Vy đặt quả dâu vừa cắn dở xuống, im lặng cúi đầu, che giấu cảm xúc.
Richard lãnh đạm đặt tay lên đỉnh đầu Diệp Vy, nhẹ nhàng vuốt ve.
Những lời từng nói… ý anh là lời nào? Cô không biết. Trong đầu hiện ra khoảnh khắc cô đã thừa nhận mình đau lòng vì anh, đến tìm Luân cũng là vì anh, cô thật lòng muốn bảo vệ anh, cô thật lòng muốn ở lại bên cạnh anh. Diệp Vy không rõ Richard có nghĩ giống cô hay không, bất giác đối diện ánh mắt sâu như đáy biển thăm thẳm chìm dưới màn đêm. Ngay sau đó, hình ảnh đẫm máu của ngày đại tiệc lại hiện ra trong tâm trí. Máu và xác chết. Những gương mặt thỏa mãn cùng bộ móng nhớp nháp và răng nanh dính đầy chất lỏng đặc sệt. Nó thật sự quá sức chịu đựng.
Vẫn còn một hình ảnh cô không thể quên.
Ngón tay lành lạnh của anh luồng vào mái tóc mềm mại của cô, anh dịu dàng nâng niu như đang ngắm nhìn một món bảo vật vô giá. Anh cử động khóe miệng, câu chữ cất lên nhẹ như lông vũ, nhưng lại có lực sát thương rất nặng: “Vy, sợ tôi rồi sao?”
Diệp Vy ngẩng mặt, mắt nhìn thẳng anh: “…Em không sợ.”
Chỉnh lại tóc giúp cô, anh gật đầu: “Tốt.”
Cô nhỏ giọng gọi anh: “Richard.”
Anh yên lặng đợi.
Cô chạm vào tay anh, ánh mắt trong veo: “Màu của máu… rất hợp với anh. Những cảnh tượng đáng sợ đó không bằng một cảnh mà em đã thấy. Khi anh hút máu người đó, máu chậm rãi đọng lại trên khóe miệng anh, trên tay anh cũng dính chút máu. Vì sao một khắc đó em lại cảm thấy anh rất đẹp? Em không dám thừa nhận. Lẽ ra trong hoàn cảnh ấy, mọi người sẽ sợ hãi. Em không sợ anh, một chút cũng không. Ngược lại, em đã bị cảnh đó quấn chặt lấy, nhấn em chìm xuống, không có cách thoát ra.”
Cuối cùng Diệp Vy cũng phải thừa nhận một sự thật trong đêm đó.
Diệp Vy bỏ chạy vì điều gì chính cô cũng không rõ, nội tâm cô gào thét rất nhiều lần, cô muốn nghe giọng nói của anh, muốn nghe anh dịu dàng gọi tên cô. Nhưng cô chỉ nhìn thấy một người đàn ông cao ngạo mang theo hơi thở của địa ngục, khoác lên mình chiếc áo choàng màu đen huyền bí, đang tận hưởng hương thơm mê đắm và vị ngọt động lòng người của máu tươi. Dáng vẻ đó của anh lại choáng lấy tâm trí điên dại của cô, để cô sa mình hư hỏng. Máu tươi và anh như hòa quyện làm một thể thống nhất, khiến vẻ đẹp ma mị của anh dâng thêm một tầng, tỏa ra vầng quang.
Thê lương mà lộng lẫy, lạnh lùng mà cuồng si.
Mị lực của ma cà rồng quá lớn, đã đè bẹp hết mọi suy nghĩ trong đầu Diệp Vy.
Richard nheo mắt: “Vy, tôi phải thế nào với em đây?”
Cô nói: “Em… lúc đó… em rất muốn nghe anh giải thích. Em muốn nghe anh nói đó chỉ là giấc mơ, không có thật. Em muốn anh xác nhận, đó không phải con người thật của anh. Nhưng em cũng biết, anh sẽ không bao giờ giải thích. Chỉ là…”
Anh sờ lên mặt cô, khẽ giọng: “Vy, đó là con người thật của tôi.”
Diệp Vy lắc đầu, nhoài người lên, hôn vào môi anh. Cô học theo anh, dùng miệng mình bao phủ cánh môi lạnh như đá của anh, nhẹ nhàng hôn, nhẹ nhàng chuyển động. Richard đặt tay lên eo Diệp Vy, kéo người cô áp sát vào anh. Đưa tay đến sau ót của cô, anh dịu dàng giúp cô tìm đúng phương hướng, hé miệng tiếp nhận cái lưỡi không có chút kĩ xảo của cô. Lần đầu tiên anh cố tình phối hợp với nhịp điệu chậm như rùa bò của Diệp Vy, tùy ý cô xoay chuyển nụ hôn theo kiểu cô thấy thích.
Richard muốn cảm nhận cảm xúc của Diệp Vy, càng nhiều càng tốt.
Nếu được quay lại khoảng thời gian buổi tối hôm đó một lần nữa, Richard biết chính anh cũng sẽ làm ra những chuyện như vậy. Bởi vì anh là ma cà rồng. Cốt cách và khí chất đều sinh ra từ địa ngục. Máu tươi là thức ăn của anh. Đứng trước những con mồi, từ đáng thương đến quật cường, cảm xúc của anh vẫn nguyên vẹn đóng băng.
Hình dạng quỷ dữ dọa cho cô bé con hoảng sợ, nét mặt đó không giống với những lần trước đây. Ngay cả lần đầu tiên gặp mặt cô cũng không sợ như vậy. Richard biết được giới hạn của Diệp Vy. Nhưng anh không thể để cô giậm chân tại chỗ. Diệp Vy không quen được với những thứ kia, thì làm sao trở nên can đảm? Vòng bảo vệ của anh có mạnh mẽ đến đâu cũng không bằng khả năng tự bảo vệ chính mình của cô.
Cảm thấy mình đã hôn đủ, Diệp Vy chầm chậm dời môi mình khỏi anh.
Chợt, một giọng nói bất ngờ vang lên: “Trời ạ!”
Jen dùng bộ mặt không thể nào khó ưa hơn được nữa nhìn chòng chọc vào Diệp Vy làm cô ngượng ngùng bò xuống khỏi người Richard. Cô vừa yên vị ngồi xuống ghế của mình thì Jen cũng đồng thời bước đến bên cạnh cô, cánh tay dài vươn ra, kéo hộp dâu tây về phía mình, tùy tiện chọn bừa một quả cho vào miệng. Cái cách anh ta ăn dâu mờ ám đến đáng ghét, như đang cố tình thưởng thức một thứ… không phải là dâu tây. Diệp Vy xấu hổ đến đỏ mặt, không nghĩ nhiều nữa, nằm bẹp xuống bàn.
“Em gái, cái kĩ thuật hôn tệ hại của em không khiến chúa tể thỏa mãn được đâu.”
“…”
“Nhưng mà ta lại thấy chúa tể rất hưởng thụ.” Jen nghi ngờ nhìn Richard: “Chúa tể của chúng ta thay đổi khẩu vị rồi? Thế này rất dễ bị nghẹn chết! Chúa tể, tốt hơn hết vẫn nên tìm vài nữ ma cà rồng. Kĩ thuật của chúng cao siêu hơn nhiều. Dĩ nhiên không sánh bằng kĩ thuật của ngươi. Ngươi đợi em gái này, chắc phải đợi đến khi cái vật kia không còn dùng được nữa…Hự… A… Ngươi lại đánh ta? Mẹ nó, đau!”
Jen gập người, khổ sở ôm bụng.
Richard lạnh lùng: “Cẩn thận cái miệng của ngươi.”
Jen không dám cãi lại, bắt đầu hướng cái miệng sang Diệp Vy: “Em gái, có muốn nghe tôi miêu tả sự thô tục của chúa tể hay không? Chúa tể nhà tôi rất biết cách khiêu khích ngọn lửa của phụ nữ, làm họ mê mệt đến chết rồi tàn nhẫn buông tay. Muốn thì tự đến. Em gái, biết tự đến có nghĩa là gì không? Là tự đến thỏa mãn dục vọng giúp chúa tể. Dùng tay. Dùng miệng. Tới lúc cần dùng thân thể thì chúa tể lạnh lùng bảo dừng lại rồi bỏ đi, chúa tể chê chúng dơ bẩn. Em gái, có một lần, suýt chút nữa chúa tể đã hành chết một nữ ma cà rồng. Tiếc là khi thời khắc chín muồi lại có việc đại sự cần phải giải quyết gấp. Chậc, chậc, không thì đã có kịch hay để xem rồi!”
Bộp.
Diệp Vy đập mạnh tay xuống bàn, đau đến nghiến răng.
Jen trợn trừng mắt.
Richard vừa lúc thu lại bá khí trên tay.
Cô chỉ thẳng vào Jen, giọng miệt thị: “Jen đại nhân, anh có thù oán sâu nặng với Richard đúng không? Anh yêu thầm anh ấy? Ăn không được thì đạp đổ? Anh ghen tỵ vì Richard không chạm vào anh nên luôn miệng châm chọc anh ấy, không ngừng nói mấy lời khó nghe đó? Jen đại nhân, anh không có nhân phẩm! Biến thái!”
Richard đi qua xoa đầu Diệp Vy: “Vy, không được vô lễ.”
Cô hất tay anh ra, bực tức hướng đến anh: “Richard, anh là chúa tể, quyền cao chức rộng, sao lại để thuộc hạ nói xấu mình như vậy? Hay đó là sự thật? Đúng… đầu tiên là dùng tay đúng không? Sau đó dùng miệng? Dùng miệng, anh đừng mơ. Đừng có mà mơ. Không có chuyện đó đâu. Em tuyệt đối… Không nói chuyện với anh nữa.”
Nói xong một hơi dài, Diệp Vy hầm hầm bỏ đi.
Không thể tin được. Không thể tin được. Đàn ông có thể mang chuyện đó ra đùa giỡn giữa thanh thiên bạch nhật, còn vô tư nói trước mặt một cô gái đơn thuần thánh thiện như cô. Họ không ngại nhưng cô ngại giùm họ. Nhắc đến càng bực mình, nữ ma cà rồng quyến rũ hơn cô, anh hứng thú với hơn cũng phải. Vậy thì anh đi tìm bọn họ giải khuây đi, đừng hòng chạm vào cô, cũng đừng nghĩ cô sẽ chạm vào anh.
Jen cười cười, nhìn Richard: “Em gái vô lễ rồi!”
Rầm.
Ngay lập tức, cả người Jen bay lên rồi đổ ầm xuống nền nhà lạnh lẽo. Trên thân thể phát ra một tiếng “rắc” cho thấy có một bộ phận nào đó đã gãy làm hai. Jen cà nhắc đứng dậy, chống tay lên mặt bàn, gương mặt cười cợt hóa thành xám xịt. Richard thảy tia nhìn cảnh cáo lần cuối cùng sang Jen, con ngươi bỗng u ám đến đáng sợ.
* * *
Diệp Vy đùng đùng bỏ về phòng, nào ngờ vừa mở cửa đã nhìn thấy một thân hình cao lớn chắn ngang trước mặt. Cô không thèm nhìn anh, trực tiếp đi ngang qua người anh. Richard hứng thú dõi mắt theo cô, giọng thâm trầm: “Em tức giận?”
Cô đáp gọn, ngồi xuống giường: “Không có.”
Ánh mắt anh sẫm tối: “Đừng chơi trò này với tôi.”
Cô tức tối: “Anh ra ngoài đi.”
Richard làm như không nghe, dùng mắt đánh giá cô, bộ dạng tức đến nghẹn của cô gái nhỏ khiến lòng anh dâng lên một cỗ nhiệt cảm xúc lạ lẫm. Kẻ dám cả gan bày ra nét mặt giận dữ trước mặt anh đều có kết cục không tốt. Nghĩ lại, trước nay cũng chưa từng có ai dám lỗ mãng như vậy. Richard âm trầm cử động mi mắt, bị người tức giận, loại cảm giác này có chút… thỏa mãn. Thỏa mãn? Anh lại nhíu mày.
Diệp Vy giương mắt nhìn anh. Anh tự nhiên xuất hiện trong phòng cô, còn nói mấy lời khó nghe như vậy. Cô có cùng anh chơi đùa gì sao? Hay anh muốn ám chỉ, nói cô không có quyền tức giận trước mặt anh? Nhưng nét mặt đáng sợ của anh khiến Diệp Vy chùn bước. Cơn giận cũng đột nhiên hạ xuống. Cô… thật không có tiền đồ.
Anh híp mi mắt đầy gian manh: “Đây là lâu đài của tôi.”
Cô ngang ngược: “Nhưng đây là phòng em.”
“Lâu đài, của tôi.”
“…”
Anh đột nhiên nói: “Tôi không chạm vào bọn họ.”
Diệp Vy xì một tiếng không tin, ngoái mặt sang chỗ khác. Trước thái độ cường ngạnh của cô, Richard không chút khoan dung, dùng tay bóp chặt cằm cô, ép cô quay mặt lại nhìn anh. Dù đau nhưng Diệp Vy vẫn không lên tiếng. Anh muốn bóp thì cho anh bóp, đau chết cô luôn càng tốt, cho anh áy náy cả đời. Trộm nghĩ, ánh mắt cô lóe lên một tia tinh nghịch. Richard không hề chú ý, anh nghiêm giọng: “Em đang ghen.”
Cô lúng túng: “Ai… ai thèm ghen… chứ?”
Richard dịu giọng dỗ dành: “Tôi chỉ chạm vào một mình em.”
Diệp Vy bĩu môi: “Còn lâu em mới cho anh chạm vào.”
Đây là được đằng chân lấn đằng đầu?
Anh bỏ tay khỏi cằm cô, xoay người: “Vy, đừng thách thức giới hạn của tôi.”
Diệp Vy nghẹn lời. Richard đứng thẳng người, mắt cũng không thèm nhìn vào cô nữa. Biểu hiện của anh rõ ràng không phải kiểu đang dỗ dành mà là đang chọc tức người ta. Còn dám khẳng định anh không chạm vào bọn họ. Nếu không chạm vào thì làm sao khiêu khích họ được. Tưởng cô ngốc lắm sao! Thấy anh đi ra cửa, cô ủy khuất nói nhỏ: “Làm như em không biết cách quyến rũ đàn ông. Không phải chỉ…”
Giây tiếp theo, một lực đạo lớn áp đảo lên người Diệp Vy. Cô bị đè xuống giường bằng cách thô bạo, động tác cứng cáp, khiến cho cơ thể đau nhức. Diệp Vy mở to mắt nhìn gương mặt u ám của Richard hồi lâu, miệng chưa kịp mở đã thấy anh tà ác nhếch lên khóe môi mị hoặc của mình, giọng thâm sâu khó lường: “Vy, chứng minh cho tôi xem, nghe nói em biết cách quyến rũ đàn ông. Vừa hay tôi đang rảnh.”
“Anh nghe nhầm đó!”
“Vậy sao?”
“Rõ ràng là anh nghe nhầm rồi!”
“Thật?”
Trước ánh mắt đáng sợ của anh, Diệp Vy đành hạ cờ: “Em sai rồi.”
Richard không nói gì, lặng lẽ nhìn cô. Lát sau, anh cúi thấp đầu, hôn lên cổ Diệp Vy rồi dùng răng nanh dạo chơi một vòng. Diệp Vy run rẩy nắm chặt cánh tay rắn chắc của anh. Cô còn chưa chuẩn bị, răng nanh của anh đã cắm sâu vào cổ. Richard đặt tay bên eo Diệp Vy, nhẹ nhàng siết, kéo hai thân thể sát vào nhau như trước.
Cô sợ hãi kêu lên một tiếng: “A…”
Luồng máu nóng hổi theo răng nanh truyền xuống bụng, khiến tâm trạng tăm tối tìm thấy chút ánh sáng nhỏ nhoi. Richard dùng tay nâng đầu Diệp Vy lên cao, để răng nanh cắm sâu hơn vào cổ của cô. Diệp Vy đau đớn bám vào vai anh. Cô nhắm nghiền hai mắt, cắn chặt môi, khiến chúng chảy máu. Anh rê đầu lưỡi lau sạch vết cắn rồi tìm đến đôi môi đã bị máu làm bẩn của cô, tham lam mút lấy, để chúng sưng lên.
Diệp Vy hô hấp đứt quãng, đầu óc choáng váng.
Richard đem cô đặt dưới thân, vuốt ve khuôn mặt ửng đỏ của cô.
“Để tôi thấy em đi quyến rũ đàn ông, tôi sẽ khiến em tàn phế.”
Cô lập tức gật đầu, ngoan ngoãn kéo tấm chăn bông che kín khuôn mặt. Vài giây sau đó cô bỗng nhiên nhớ ra chuyện quan trọng, kéo chăn bông ra. Richard vẫn còn ngồi bên giường, hai mắt nhìn theo động tác nhỏ của Diệp Vy. Cô bị ánh nhìn của anh làm cho ngây ngốc. Sự dịu dàng của vài ngày trước lại xuất hiện. Diệp Vy tưởng mình nhìn lầm, vội vã ngồi bật dậy. Ngay lập tức, sắc mặt Richard lại bình thường.
Cô nhìn anh, giọng nói trong trẻo: “Richard, sinh nhật vui vẻ.”
Anh hơi kinh ngạc, nhưng giọng nói vẫn lạnh lẽo: “Hôm nay không phải.”
Diệp Vy thầm mắng trong lòng, người đàn ông này thật biết cách phá bầu không khí lãng mạn. Cô biết là sinh nhật của anh đã qua, nhưng vẫn cảm thấy nợ anh một lời chúc. Khó khăn lắm mới nhớ ra, dùng hết chân thành để nói. Đổi lại, anh bày ra bộ mặt lạnh tanh, một chút hứng thú cũng chẳng có. Cô rầu rĩ. Bỗng nhiên, một bàn tay to lớn trờ tới, đặt nhẹ lên đỉnh đầu của cô. Nhẹ nhàng xoa. Diệp Vy sững sờ. Richard kéo mạnh, đem cơ thể nhỏ bé trước mặt ấn vào lòng, vòng tay, ôm thật chặt.
Ngay ra một lúc, Diệp Vy vô thức đặt tay lên thắt lưng anh, cũng ôm thật chặt. Cô vùi mặt vào lòng ngực ấm áp, lắng nghe từng nhịp tim thổn thức. Khi nào ôm anh cũng thấy cơ thể anh rất lạnh, chỉ có một mình cơ thể của cô là có hơi ấm. Cô dùng thân nhiệt của mình sưởi ấm giúp anh. Anh đưa thân nhiệt của mình đến giúp cô cảm thấy dễ chịu. Chỉ có điều, ngày hôm nay, Diệp Vy lại thấy hai người đều ấm áp.
Cô chợt vỗ nhẹ lên lưng anh: “Richard, anh cho em viên kim cương?”
Anh buông cô ra: “Thích không?”
Diệp Vy tò mò, kéo viên kim cương đưa tới trước mặt anh: “Em còn tưởng đây là một viên ngọc gì đó, Jen đại nhân nói với em thứ này là kim cương. Richard, kim cương đắt lắm đó, hơn nữa, đây còn là một viên kim cương màu đỏ. Em nghĩ giá trị của nó không đùa được đâu. Sao anh có được vậy? Em nhớ anh có giao dịch với người khai thác khoáng sản, là bọn họ cho anh? Thứ quý giá như thế này…”
Richard kéo tay Diệp Vy, để cô thả viên kim cương xuống, anh dùng cổ áo giúp cô che đậy sợi dây chuyền vào trong rồi nghiêm túc cất giọng: “Là giả.”
Diệp Vy cứng đờ, hỏi: “Đồ giả hả?”
Vậy mà Jen còn dám nói với cô đó là kim cương!
Anh cười nhẹ, không nói gì, xoay người bước xuống giường.
Cô gọi anh lại: “Em không tháo xuống được, sợi dây không có móc.”
Richard dừng chân, nhíu mày nói: “Em không thích?”
“Em thích mà, rất thích ấy chứ, sợi dây chuyền đẹp lắm!”
Diệp Vy nhanh miệng đáp, cười toe toét, sau đó kéo chăn nằm xuống. Cô chỉ là muốn tháo sợi dây ra để nghiên cứu viên kim cương kĩ hơn mà thôi. Đồ thật thì còn có chút giá trị. Nhưng nếu là đồ giả thì… mặc kệ, để ở cổ nhìn cũng thuận mắt. Cô không tin, chúa tể ma cà rồng lại tặng cô đồ giả. Nếu không phải chính miệng anh thừa nhận thì Diệp Vy còn cho rằng anh lừa cô, sợ cô đem kim cương đi bán.
…
Diệp Vy ngủ được một lúc, bị giấc mơ kinh hoàng đánh thức. Cô tỉnh lại, gương mặt hoàn toàn tỉnh táo, trên trán xuất hiện vài giọt mồ hôi. Nghe tiếng động khẽ, cô ngơ ngác quay mặt sang. Như Nhất mỉm cười, đặt vài thứ linh tinh trong phòng về chỗ cũ rồi đi đến bên cạnh Diệp Vy. Giọng nói như thanh âm êm dịu rót vào tai.
“Chị muốn ra ngoài tìm dược liệu, em đi cùng không?”
Diệp Vy lắc đầu.
Như Nhất lại nói: “Em đề phòng chị?”
Bước xuống giường, Diệp Vy đưa tay xoa đầu: “Không phải, là em không đi theo chị được. Nếu biết em tự ý đi lung tung, chúa tể sẽ chặt chân em, rồi nhốt vào ngục tối. Chúa tể đã hạ lệnh, em không thể làm trái. Chị, em cảm thấy…”
“Giả vờ giỏi thật!”
“…”
“Diệp Vy đúng không? Richard đã gọi như vậy. Cũng không muốn ngửa bài với em vào lúc này, nhưng chị không thể làm như không nhìn thấy gì. Tối đó thái độ của em trước mặt Richard không có chút gì là kính phục, nhưng anh ấy thì rất nhân nhượng với em. Em là một con mồi đặc biệt, nhỉ? Qua mọi chuyện, vẫn còn sống.”
Nghe giọng nói chứa nhiều tâm ý của Như Nhất, Diệp Vy e dè tránh ra xa.
Như Nhất khoanh hai tay trước ngực, mỉm cười dịu dàng: “Là Richard đã dạy em sao? Diệp Vy, sự tồn tại của em là một mối đe dọa. Chúng ta chơi một trò chơi. Đánh cược bằng mạng sống… của em. Em phải chết. Chị giúp em viết di thư để lại.”
Thẳng thắn quá!
Diệp Vy bước nhanh về phía cửa phòng, cô vừa đưa tay mở cửa, một lực đạo lớn chợt xông tới, đóng sầm cửa lại. Diệp Vy lo lắng bỏ tay nắm cửa ra, xoay người nhìn Như Nhất. Như Như vẫn đứng yên như cũ. Nếu Như Nhất không phải ma cà rồng mà là một con người bình thường thì Diệp Vy đã cho rằng âm thanh đóng cửa vừa rồi là do cô nghe nhầm. Cô nắm chặt tay, hướng mắt về Như Nhất, nói thẳng.
“Em là người của Richard, chị không được phép ra tay với em.”
Chính anh đã dạy cô câu nói này, dù có hơi ngược, nhưng cô muốn áp dụng thử xem!
Vụt.
Bụp.
Từ trong không trung, một nguồn lực mạnh mẽ đánh thẳng vào Diệp Vy khiến lưng cô tì mạnh lên cánh cửa phía sau, tiếp đó cả người ngã xuống đất. Cơ mặt nhăn nhó khó coi, Diệp Vy thầm nguyền rủa Richard. Anh dùng sai cách rồi. Cố gắng chống tay ngồi dậy, cô đau đớn nhíu mày, nâng cơ thể xụi lơ của mình tựa vào cửa. Ánh chiều tà hắt vào giang phòng rộng, chiếu đến thứ phản quang trên cái cổ trắng ngần làm nổi bật sắc màu đỏ tía. Cổ áo được mở rộng, để lộ sợi dây chuyền bắt mắt.
Như Nhất bất ngờ siết chặt lòng bàn tay.
Diệp Vy chưa kịp hoàn hồn, Như Nhất đã lao nhanh đến trước mặt cô. Đôi mắt xinh đẹp dường như đang nhìn vào mặt cô, lại dường như đang nhìn vào vật thể lành lạnh đang lơ lửng trên cổ cô. Diệp Vy nghi hoặc, cúi đầu nhìn sợi dây chuyền. Như Nhất bất ngờ vươn tay bóp chặt cổ Diệp Vy, thần khí khác thường, giọng nói tức giận.
“Cái miệng này không có tư cách gọi tên anh ấy, càng không có tư cách nói mình là người của anh ấy. Nhắc nhở em một chút, bọn họ đã đi Tây Âu cả rồi. Sẽ không một ai cứu được em đâu. Sống quá lâu rồi, Diệp Vy, hôm nay cũng nên đi báo danh.”
Vụt.
Thoắt cái, Diệp Vy bị Như Nhất kéo đến bìa rừng.
Lần đầu tiên Diệp Vy cảm nhận được khả năng giết người trong chớp mắt của ma cà rồng. Tay vừa đặt lên hông, dao bạc còn chưa kịp rút ra, cơ thể đã bị lực đẩy khiến cho văng ra xa. Diệp Vy nằm trên đất, cong người nhịn đau. Trên da xuất hiện nhiều vết trầy do ma sát với mảnh đất khô cằn, đau rát không ngừng. Diệp Vy không thể đứng lên, đành lê thân người đi, tự giác lùi về sau khi thấy Như Nhất bước đến.
Mãi đến khi cảm nhận được khác thường, Diệp Vy vô tình bị hụt tay, cô lập tức ngoái đầu nhìn lại đằng sau. Là vực sâu. Nhìn thấy nụ cười nở rộ trên khóe môi xinh đẹp của Như Nhất, Diệp Vy gắng gượng chống tay lên đất, khó khăn đứng dậy. Cứ như biết được suy nghĩ của cô, Như Nhất càng cười đậm hơn. Diệp Vy nhíu mi ngờ vực, còn chưa kịp ý thức được tình trạng của mình, một cơn gió ập đến. Cả thân người chao đảo một hồi, cuối cùng ngã về phía sau, chới với rơi xuống vực thẳm.
“Vĩnh biệt!”
Diệp Vy rơi thẳng vào không trung, đáy mắt vẫn còn bất ngờ.
Bên tai ù ù tiếng gió, cả người trở nên nhẹ bẫng, không ngừng lao nhanh xuống phía dưới, chẳng biết khi nào mới dừng lại. Một nhành cây quẹt vào tay áo, lớp vải rách toạc ra, nhành cây cứa thẳng đến da thịt, lưu lại một vết thương sâu. Bịch. Một tiếng động vang lên, Diệp Vy rơi vào thứ gì đó rất mềm mại. Cô ngẩng đầu, thấy mình đang lao nhanh giữa những cơn gió, cơ thể chuyển động nhấp nhô nhịp nhàng.
Đến khi mọi thứ im ắng trở lại, Diệp Vy choáng váng ngẩng mặt lên.
“Luân?”
Con sói trắng nghiêng người giúp Diệp Vy trèo xuống, sau đó rùng mình, lập tức biến thành hình người. Luân không thể tưởng tượng ra được, nếu anh đến chậm một chút, dưới kia đã xuất hiện xác chết của một người. Luân xoay người Diệp Vy một vòng, dùng mắt kiểm tra những vết thương trên da thịt của cô. Bộ quần áo trên người bị va chạm với cây khô, rách rưới nhiều chỗ, để lộ làn da ửng đỏ, khiến dục vọng nguyên thủy của một người đàn ông dần dần dâng lên. Lại nhìn qua gương mặt khó coi của Diệp Vy, Luân thở dài: “Ở cùng hắn, sớm muộn gì em cũng chết.”
Cô nhịn đau, khẽ nói: “Cám ơn anh.”
Luân cười nhẹ: “Anh vừa cứu mạng em.”
Diệp Vy im lặng.
Luân bước đến gần, ép cô dính chặt vào bờ đá phía sau. Diệp Vy hốt hoảng đưa tay định đẩy anh ra, nhưng thoáng cái, tay đã bị giữ chặt. Nhìn sắc mặt thâm thúy của người đàn ông đằng trước, lòng Diệp Vy phát hiệu cảnh báo. Cô trừng mắt cảnh cáo hành vi của Luân. Anh đón nhận, dùng mắt báo đáp cái nhìn của cô. Diệp Vy tức giận cử động thân người, Luân lập tức chen một chân vào giữa hai chân của cô, gắt gao áp chặt cơ thể nhỏ bé của cô lên bờ đá không chút nương tình hay do dự.
Cô gắt lên: “Anh muốn làm gì?”
Anh đưa mặt lại gần, nói nhỏ: “Em nghĩ anh muốn làm gì?”
Diệp Vy đay nghiến: “Luân, buông tôi ra.”
Luân cười rộ lên: “Thức ăn đã đưa đến miệng, không thể thả đi.”
Diệp Vy há miệng định đáp trả, nào ngờ Luân lại nhân cơ hội tấn công. Anh áp bờ môi nóng ấm của mình lên miệng cô, thuận lời đẩy cái lưỡi ẩm ướt vào trong. Diệp Vy sợ đến run người. Không dám càn quấy. Luân được đà lấn át, anh dẫn dắt cô vào nụ hôn cuồng nhiệt khiến cô mụ mẫm đầu óc. Bàn tay to lớn luồng xuống dưới, sau đó mạnh mẽ nâng một chân Diệp Vy lên cao rồi tiếp tục hôn cô thật sâu.
Diệp Vy không thể cử động, dùng tay đẩy anh, nhưng không ảnh hưởng.
Luân dời nụ hôn đến cổ Diệp Vy, hai mắt nhắm lại, hơi thở dồn dập.
Một làn hơi lạnh lẽo đặt lên cổ khiến Luân bỗng chốc khựng người, anh chậm rãi mở mắt ra, ngước mặt đối diện cái nhìn cứng cỏi của cô gái trong ngực. Diệp Vy đè mạnh lưỡi dao bạc lên cổ Luân, giọng nói không mang chút cảm xúc: “Bỏ tôi ra.”
Luân nhếch miệng cười, trả tự do cho Diệp Vy, giơ tay mình lên cao, lùi lại.
Diệp Vy thở hắt ra, thu lại dao bạc.
Kế đến, Luân đột nhiên nhoài người đến, vừa vặn chụp được tay cô. Chỉ với cú xoay người hoàn hảo, anh ôm chặt Diệp Vy từ phía sau. Lưỡi dao lạnh ngắt vừa rồi còn đặt trên da thịt của anh, lúc này đã ngay thẳng nằm trên cổ Diệp Vy. Luân thả hơi thở nóng hổi vào tai Diệp Vy, từ tốn nói: “Hắn không dạy em không được lơ là?”
Mắt dừng lại trước thứ đã luôn thu hút anh từ nãy đến giờ, anh chậm rãi buông tay.
Cô lập tức xoay người lại: “Luân, anh đừng quá đáng!”
“Anh không quá đáng, nụ hôn… coi như em đã đền ơn cứu mạng.”
Diệp Vy đưa tay lau miệng, tức giận nhìn Luân.
Luân chỉ cười, không nói.
Thời gian trôi qua, tâm tình hai người dần trở lại bình thường. Luân vỗ vào đầu mình như đang tự oán trách vì hành động mình vừa làm ra, sau đó lại cười khổ, anh biết đó chính là khao khát của anh. Đàn ông có dục vọng là chuyện bình thường. Đứng trước người phụ nữ mình yêu thích, làm sao có thể nhẫn nhịn kìm chế? Rất nhiều lần anh muốn nếm thử mùi vị trên môi Diệp Vy, nhưng luôn không có cơ hội, xem như hôm nay vận may đã té trúng người anh, giúp anh hoàn thành ước muốn.
“Đi theo anh.”
“Làm gì?”
Nghe âm thanh phòng bị của cô, Luân nhìn qua: “Buổi đêm ở đây rất nguy hiểm.”
“…”
“Nếu không đi, anh lại hôn em.”
Diệp Vy trừng mắt, ngoan ngoãn đi theo Luân.
Cuối cùng, khi phát hiện Luân đưa cô về Động sói, sợi dây thần kinh căng thẳng trong não Diệp Vy lập tức hoạt động. Trước lúc vào địa bàn của người sói, bước chân của cô kịp thời dừng lại. Thấy Diệp Vy không có ý đi tiếp, Luân đành tiến về phía cô, cất giọng hỏi: “Sao thế?”
Cô nghiêm túc quan sát xung quanh: “Tôi không thể ở đây.”
Nghĩ gì đó, Luân chợt cười: “Yên tâm đi, thuộc hạ của anh không làm hại em.”
Diệp Vy lại lắc đầu.
Một tia sáng vụt qua, Luân thu lại nụ cười: “Em sợ hắn?”
Diệp Vy không muốn trả lời.
Anh kéo tay cô: “Bây giờ em chỉ có thể ở lại đây thôi.”
Cô lắc đầu phản đối, tiếp đến, trước mắt tối mịt.
Diệp Vy chỉ biết sau ót truyền đến một cơn đau điếng người, cả cơ thể không còn chút sức kháng cự, im lìm ngã vào lòng người trước mặt. Tên thối tha. Lúc cô tỉnh lại sẽ dùng dao bạc đâm chết anh ta. Đó là chút ý nghĩa còn sót lại trong đầu cô.
Luân bế Diệp Vy đi vào Động sói, mặt không lộ chút biểu cảm.