Khi Đặng Cảnh Nam về đến biệt thự, Tô Bách Lục đã ngủ từ lâu.
Cô mơ màng cảm nhận thấy phần giường bên cạnh lún xuống, chính diện còn đón lấy mùi rượu nồng nặc.
Cô vừa muốn mở miệng bảo anh đi tắm, miệng đã bị bịt kín.
Cô vùng vẫy một lát rồi không tránh đi nữa.
Không biết anh cố ý mượn cơn say hành hung hay là say thật, dù sao thì anh đã hành hung thành công rồi.
Trong bóng đêm cô thở dồn dập, cho đến khi người đàn ông trượt xuống từ trên người cô.
Tựa như không thể chịu đựng được, đèn cũng không bật, cô xông thẳng vào nhà vệ sinh.
Cô chạy rất vội, phía sau có rắn độc đang đuổi theo cô, phải vậy không?
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, rất to, thời gian rất dài.
Người đàn ông trong bóng đêm, khóe miệng nhếch lên nét chế giễu, chỉ là không biết đối tượng chế giễu là ai.
Cô chê ghét anh, anh biết, anh rất rõ.
Phụ nữ chưa hẳn không tuyệt tình bằng đàn ông, sau khi bạn chạm đến điểm giới hạn của cô ấy, cô ấy cũng sẽ coi bạn thành hồng thủy mãnh thú, cũng sẽ coi bạn thành rác rưởi trong thùng rác bên đường, chê ghét và ghê tởm.
Mà người phụ nữ bên cạnh anh kia, vô cùng thù dai nhớ lâu.
Tô Bách Lục tắm rất lâu mới ra khỏi nhà tắm, cô lê bước chân nặng nề, bật ngọn đèn bàn nhỏ trong phòng lên.
Ánh sáng vừa lóe, cô nhìn vào mắt Đặng Cảnh Nam, không chút trốn tránh.
Anh đang cười, cô không biết anh cười gì.
Anh không mặc đồ, lười biếng nhìn cô.
Cô không muốn nhìn anh, tay lại vươn ra trước cây đèn bàn, muốn tắt đèn.
Một cánh tay ngăn cô lại.
Cô ngước mắt, lại nhìn anh.
Mồ hôi trên người anh tựa như bọng nước nhỏ bị chọc thủng, tất cả đều hóa thành nước rơi thẳng xuống, ga giường đã ướt đẫm vì màn vận động kịch liệt vừa rồi của anh, tay sờ lên thấy nhớp nháp, cô ghét nhất cảm giác này.
Tầm mắt hai người chạm nhau trong không trung, đều không lựa chọn rời đi.
Cô vươn tay mình ra, “Đi tắm”.
Anh khẽ cười, lần này rất nghe lời, xuống giường đi vào phòng tắm.
Sự hợp tác của anh khiến cô hơi không quen, cô ngồi trên mép giường, rất lâu sau mới lấy tấm ga giường mới ra thay, trong lúc vuốt phẳng ga giường, cảm xúc lại rất hỗn loạn.
Thường thì sau khi tỉnh lại, cô không muốn ngủ lắm nữa, cô ngồi trên giường, hai tay ôm đầu gối, cũng không có chuyện gì để làm.
Ánh mắt lướt qua đống quần áo lộn xộn trên nền, cúc áo sơ mi màu trắng, có thêm một vết son đỏ.
Cô nhìn rất lâu, dường như không nhìn rõ đó là thứ gì, cô bò dậy khỏi giường, cầm chiếc áo sơ mi đó lên, quan sát tỉ mỉ.
Không chỉ là vết son, còn có mùi nước hoa, rất nồng, tuyệt đối không phải bị ám mùi từ xa.
Cô siết chiếc sơ mi rất chặt, nghe thấy tiếng nước trong nhà tắm đã ngừng, lại ném chiếc sơ mi xuống đất, trèo lên giường, nghiêng người sang một góc mà ngủ.
Đặng Cảnh Nam ra khỏi nhà tắm thì thấy cô nằm đó không nhúc nhích, giống như một con rối gỗ không biết nói chuyện, đáng tiếc là con rối gỗ này chỉ có ý kiến với anh.
Anh đi qua, trèo lên giường, ôm cô vào lòng.
Cô giãy giụa.
Anh dùng sức giam cô lại.
Cô lại giãy giụa.
Anh lại dùng sức.
Giống như trận thi đấu kéo co, bên nào sức lực ít thì sẽ thua.
“Công việc thế nào?” Anh muốn nói chuyện với cô, nói gì cũng không sao, chỉ cần cô đừng mặc kệ anh nữa là được.
“Vẫn ổn.”
“Có bận lắm không?”
“Vẫn ổn.”
“Anh bảo Bùi Chí Viễn phân cho em bớt việc lại nhé?”
“Không cần, tôi có thể ứng phó được.”
“Hình như cậu ta đối xử với em không tệ.”
“Anh ta đối xử với ai cũng đều không tệ.”
Anh cười nhẹ, nhéo mặt cô, “Nhưng anh luôn cảm thấy, cậu ta đối xử với em vô cùng không tệ”.
Cô nhíu mày nhìn anh, cắn môi không nói gì.
Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, anh không nhịn được cười, “Sao lại dùng ánh mắt này nhìn anh?” Cứ như anh sẽ làm chuyện xấu gì vậy.
“Tôi mệt, muốn ngủ rồi.”
“Em ngủ được à?”
“Nếu như anh không quấy rầy.”
Đặng Cảnh Nam khôi phục lại cuộc sống ăn chơi trác táng, thường xuyên xuất hiện ở các chốn thanh sắc, cũng không bận tâm mấy cô nàng ăn mặc gợi cảm vây quanh, thường hẹn hò với cô tiểu thư nhà này cô tiểu thư nhà nọ, cuộc sống về đêm phong phú nhiều màu sắc.
Dần dà, trong công ty cũng có tin đồn.
Ai cũng muốn trải qua cuộc sống giàu sang tốt đẹp, sống cuộc sống của tầng lớp xã hội thượng lưu, nhìn xuống mọi người.
Mấy người đó ngày ngày đều bàn tán ai bị bao nuôi, ai bị coi thành bà hai bà ba, có lẽ khi cám dỗ đó xuất hiện với cô ấy, chưa hẳn có thể ngăn được.
Giới hạn đạo đức chỉ là thứ nói ngoài miệng, giá trị thực chất thật sự quá nhỏ.
Giả dụ để bạn bị mắng một trận nhưng có được tiền tài đếm không xuể, bạn sẽ lựa chọn thứ nào? Chưa hẳn là phá hoại tình cảm của người khác, chỉ cần hơi không đạo đức một chút thì đã có được món tiền phấn đấu mười năm hoặc hai mươi năm mới kiếm được, cám dỗ như thế, có bao nhiêu người kiên trì được đến cùng? Hơn nữa ai mà làm ổn thỏa thì thần không biết quỷ không hay, sau khi kiếm được một món thì có thể chuồn thẳng, chẳng ai biết cả.
Đương nhiên, người cao thượng sẽ coi những người như thế là rác rưởi của xã hội, vẫn mắng chửi không ngừng.
Nhưng trong xã hội, loại người nào cũng có, ai có thể ngăn được?
Sau khi Đặng Cảnh Nam khôi phục lại tác phong của công tử nhà giàu, các cô gái trong công ty rõ ràng ăn vận trang điểm khác hẳn.
Sau khi đi làm, Giang Doanh nghe thấy không ít chuyện về vị công tử ăn chơi Đặng Cảnh Nam này.
Nhưng cô quan sát Tô Bách Lục, phát hiện cô gái đó vẫn chẳng bận tâm gì mà làm việc của mình.
Giang Doanh không nghi ngờ các tin đồn trong công ty một chút nào.
Ở đại học, không ít nữ sinh đều có ý với Đặng Cảnh Nam.
Bạn đoán xem thái độ của tên đó với các người đẹp là gì? Ai đến cũng không từ chối khiến người ta oán hận, thay bạn gái vô cùng chăm chỉ, anh đối xử với con gái không tệ, chỉ là sự không tệ đó thường xuyên thay đổi đối tượng, khiến người trước vừa bị thay thế khóc tu tu đầy nức nở.
Chuyện đó nói thế nào đây nhỉ, rất nhiều cô gái đều tưởng mình là người cuối cùng của công tử ăn chơi nào đó, đều tưởng mình đủ đặc biệt, chỉ có đến cuối cùng mới phát hiện mình chẳng qua chỉ là một trong những người bình thường nhất trong hàng đống người mà thôi.
Nhưng trong kí ức của Giang Doanh, tuy Đặng Cảnh Nam không từ chối các cô gái bổ nhào đến, song cuộc sống cá nhân tuyệt đối không buông thả, nói cách khác, Đặng Cảnh Nam thuộc kiểu đàn ông “qua vạn khóm hoa không dính một phiến lá”.
Cũng bởi thế, Giang Doanh ôm thái độ nửa tin nửa ngờ với tin đồn trước đây của Đặng Cảnh Nam.
Tin đồn là hồi cấp ba Đặng Cảnh Nam qua lại rất lâu với một cô gái, họ yêu nhau rất lâu, cô gái ấy còn mang thai, nhưng anh lại không cần người ta nữa, mặc cô gái đó khóc như chết đi sống lại.
Chuyện này nếu xảy ra với đám bạn ăn chơi của Đặng Cảnh Nam, Giang Doanh chắc chắn tin “sái cổ”, nhưng xảy ra với Đặng Cảnh Nam thì cô bèn ôm thái độ hoài nghi.
Dù rằng hồi Giang Doanh học cấp hai, trong lớp cũng có bạn nữ từng đi phá thai.
Xã hội này quả nhiên càng ngày càng thoáng, tư tưởng và cơ thể cũng đồng thời có “cải cách”.
“Bách Lục, cô dịch tài liệu này nhé.” Bùi Chí Viễn cần tập tài liệu đi đến bên cạnh Tô Bách Lục.
Tô Bách Lục đương nhiên gật đầu.
Giang Doanh bĩu môi, đi qua, “Ê, Bách Lục đã nhiều việc lắm rồi, tài liệu này để tôi dịch cho”.
Nói xong cô bèn đoạt tập tài liệu trên bàn Tô Bách Lục.
Bùi Chí Viễn đứng trước mặt Giang Doanh, “Cô xác định cô có thể làm tốt?”.
“Anh quên kinh nghiệm từng du học của tôi rồi hả?” Giang Doanh cầm tài liệu đó quạt quạt, trông điệu bộ như đang nói “trí nhớ của anh kém thật”.
Bùi Chí Viễn rất bất mãn với thái độ của Giang Doanh, “Nộp sớm cho tôi”.
“Lẽ nào tôi còn dề dà kéo dài thời gian chắc.” Giang Doanh phát hiện mình cực kì thích nhìn dáng vẻ lấn cấn của người này, lòng đúng là sảng khoái mà.
Sau khi Bùi Chí Viễn rời đi, Tô Bách Lục ngẩng đầu nhìn Giang Doanh, “Em thích nhằm vào anh ta à?”.
Giang Doanh ngẩn ra, “Đâu có, rảnh quá đâm hoảng thôi”.
Chẳng mấy khi Tô Bách Lục chủ động nói chuyện với cô, cơ hội này hiếm có biết bao.
Tô Bách Lục gật đầu, “Rảnh đến mức nghe người khác tám chuyện mà sống qua ngày”.
Giang Doanh ngượng ngùng sờ gáy, từ nhỏ đã thích hóng chuyện, không sửa được.
“Vì sao chị không có hứng thú với các tin đồn, sao đều không tham gia vậy.”
Huống hồ trung tâm của tin đồn còn là Đặng Cảnh Nam.
“Đó đâu phải công việc của chị.”
Giang Doanh không có được tin tức mình muốn, chán nản nhìn Tô Bách Lục gõ chữ - không cần nhìn bàn phím, có thể gõ chữ rất nhanh, động tác mau lẹ, ngón tay xinh đẹp.
Đẹp thật đấy, bàn tay đó mà đánh đàn piano nhất định sẽ rất đẹp.
Cô là động vật thị giác, làm việc gì cũng dựa vào cảm quan.
Tô Bách Lục thật sự là một người phụ nữ rất vô vị, không shopping, không spa, không làm móng, không buôn chuyện, còn chẳng có hứng thú với việc nghe các tin đồn nữa.
Đúng là người vô vị..