Tiếng động cơ cũ kĩ gầm gừ trên đường gồ ghề như thổi một làn gió mới đến mọi nơi mà nó đến.
Con bọ nhỏ bon bon chậm rãi trên đường, trông như thể cu cậu đang tận hưởng một chuyến đi dã ngoại vui vẻ, bổ ích và đầy lý thú.
Người lái cậu xem ra cũng yêu đời không kém, một tay thì bỏ ngoài vỗ vỏ xe theo tiếng huýt sáo, đầu thì gà gật theo giai điệu mà chả khác nào sắp ngủ gật đến nơi.
Gương mặt cô nàng tươi vui, khoái chí tận hưởng những cái trố mắt nhìn cùng với rất nhiều tia lửa xăm xoi đến từ tứ phía.
Và cảm giác như thế vẫn là chưa đủ, nàng còn vừa đi vừa ấn còi như muốn trở thành trung tâm vũ trụ.
Alap lái xe đến bìa rừng rồi dừng lại.
Cô không xuống mà ở im trong pháo đài của mình, "rung chuông" rồi hét lớn, thật to và rõ ràng, "Aspa!"
Không có âm thanh nào đáp lại.
Cô lại hét tên gã lần nữa.
Nhưng vẫn không có âm thanh trả lời.
Lần thứ ba, mới hét được nửa cái tên thì một giọng nói rất khó chịu đáp lại, "Im đi! Ồn ào vừa thôi! Mù à? Tôi ở ngay trước mắt cô còn gì!"
Alap ló đầu ra khỏi buồng lái, ngay phía trước mui xe, cách một mét có một tên nào đó quần áo rách bươm, người dính đầy đất cát, xương đòn trái lộ tí máu đỏ.
Gã ngồi tựa lưng vào gốc cây, thở hổn hển, ánh mắt lạnh lẽo sắc như dao cạo nhìn cô.
Alap bước xuống xe, lại gần gã, hỏi, "Ối chà, chàng Aspa nhà ta bị sao thế này?" Vẻ ngạc nhiên giả tạo tràn ngập khắp người cô.
Gã nhăn mặt nhìn cô, "Xong chưa? Nhìn đã rồi thì phắn đi!"
Cô cười nhạt một tiếng, rồi ngồi xổm cho bằng gã, khuỷu tay chống đầu gối, đầu tựa cổ tay, "Anh đáng yêu hơn khi bị thương đấy!" Đường nét lộ vẻ thích thú, tò mò với gã.
Aspa chỉ im lặng lườm cô.
Có vẻ như gã chẳng muốn phí lời với con người này nữa.
Cô ả thấy cảnh này khả năng cao là sẽ tự rời đi một mình thôi.
Vác theo một người bị thương thì cũng đồng nghĩa với việc kéo theo cả đống phiền toái còn gì.
Alap cũng không nói gì tiếp, cô chỉ im lặng ngắm nhìn gương mặt gã.
Thỉnh thoảng đôi mắt lướt sang chỗ khác, quét khắp người gã từ trên xuống dưới, từ trái sang phải một vòng.
Có lẽ ả là kiểu người thích thú khi nhìn thấy người khác đau đớn đây.
Gã nghĩ thầm.
Mẹ! Chả hiểu sao tự nhiên lại đi bắt chuyện với ả làm gì! Đúng là cái nết hại cái thân! A..
Lúc đó nếu gã không vì tò mò mà tiếp cận ả đàn bà kiêu căng, nhìn vào cái va li mà phun một câu đề dễ thì có phải chịu cái kết này đâu cơ chứ! Mẹ, đúng đời! Gã thề, nếu cho gã quay ngược thời gian, gã chắc chắn sẽ xách cổ cái thằng nấp trong bụi rậm cách đây hai giờ đang quan ả đàn bà đấy mà lôi đi xềnh xệch.
Gã nhắm mắt như đã quyết định buông xuôi, ở đâu đó trong gã đang thầm mong nghe được tiếng xe chạy cho khuất cái nỗi nhục cùng sự ức chế này.
Gã thề, nếu chết, gã bằng mọi cách phải tìm đường lên trời đập lão Trời một trận vì ngày hôm nay của gã!
"Vậy nếu sống thì sao?" Tiếng nói của ai đó đột ngột cất lên, nghe như một đứa trẻ đang trêu đùa người lớn với trò chơi tinh quái nó vừa nghĩ mới nghĩ ra.
Gã mở mắt, đứa con gái ở trước mặt gã vẫn chẳng thôi cái nụ cười chúm chím sặc sụa mùi đểu giả chết dẫm của cô ả khiến gã băn khoăn chả biết kia có phải gã sắp chết đến nỗi sinh ra ảo giác rồi hay không.
Gã lại nhắm mắt.
"Này, thôi nào tên đần!" Lại là giọng nói ấy.
Gã mở mắt.
Cô ả vẫn cười điệu đó, "Anh lấy được va li đỏ rồi còn gì.
Cho anh đi nhờ một chuyến cũng chẳng chết tôi được." Ả đánh mắt xuống dưới phía trái gã, bàn tay gã đang nắm chặt cái tay cầm va li.
Gã nhăn mặt, gã nắm lấy nó chẳng qua cần một vật để trút bỏ nỗi đau cũng như sự tức giận của gã thôi! Gã chẳng muốn ả đàn bà này nghĩ là gã đã thục mạng để hoàn thành nhiệm vụ ả giao cho đâu!
"Bế anh lên nhé?" Ả lại cười, trêu chọc và mỉa mai.
"Khỏi!" Gã trừng mắt nhìn ả rồi đáp.
Một tay gã ôm vết thương, một tay bám vào thân cây, lấy lớp vỏ sần sùi đó làm điểm tựa để đứng dậy, rồi bước đi.
Có chút khó khăn nhưng gã thật sự chẳng cần tới sự trợ giúp của cô.
Ả cũng đứng dậy, nhìn gã nhọc nhằn bước từng bước, cỗ vũ gã bằng những tiếng vỗ tay đều đều, miệng thì tròn ra, "Ồ" lên một tiếng.
Cũng may là con bọ nhỏ cách đó không xa nên gã đã có thể an toàn ngồi vào ghế hành khách.
Còn Alap sau khi thấy gã thực hiện bước cuối cùng là đóng cửa xe, cũng nhanh chân lấy va li gã bỏ ở gốc cây rồi chạy lại, miệng vẫn cong lên thành nụ cười mỉa mai như trước.
Cô ngồi vào ghế lái rồi bắt đầu quay đầu xe, chạy ngược về con đường phía sau.
Nhưng đi chẳng được mấy thì chiếc xe bị bao vây.
Phía trước đầu xe là một toán người chặn kín lối đi, những người ở sau nườm nượp chạy lại cạnh xe.
Alap vẫn chẳng chui đầu ra khỏi ô tô, cô lạnh mặt nhìn bọn chúng di chuyển như đã được chỉ bảo trước.
Và đúng thế thật, lúc tiếng ồn ào huyên náo tắt nghỉm đi cũng là lúc bức tường người trước mặt cô rẽ làm hai, chỉ để lại một lối đi vừa đủ cho một cậu trai trẻ.
"Làm màu." Cô cười khẩy.
Aspa bên cạnh cô không nói gì, cặp mắt nhìn qua tấm kính chắn gió ô tô mà thầm đoán được tình hình.
Cậu trai thấy người trong xe không có động tĩnh bèn lại gần ghế tài xế định gõ hai cái mà không thấy kính đâu, cậu ta hắng giọng.
Alap quay đầu nhìn cậu ta, miệng nhếch lên một cách lạnh lùng, "Muốn gì?" Giọng rất hách dịch.
Cậu trai nghe thế mà mặt vẫn không biến sắc, nét hòa nhã kết hợp cùng đường cứng cáp trên gương mặt cậu ta vừa tạo được thiện cảm ở mọi người vừa lấy được lòng tin ở họ, quả đúng là có tư chất lãnh đạo bẩm sinh.
Cậu nhẹ nhàng lên tiếng, "Thứ lỗi cho tôi vì sự đường đột này, nhưng cho hỏi cô lấy con xe này ở đâu vậy?".