Đi làm đã lâu tự nhiên làm việc và nghỉ ngơi đã có đồng hồ sinh học cố định, mặc dù trên người giống như bị xe lửa trái phải cấu xé không dứt đau nhức vô lực, cô vẫn là ở thời gian cố định mở mắt ra.
Nghiêng đầu liền phát hiện Nhan Bồi Nguyệt đã sớm tỉnh, mặc một thân quân trang màu ô-liu ngoan ngoãn áo mũ chỉnh tề rồi. Đang nằm nghiêng ở bên người cô, tay trái chống đầu, vẻ mặt ăn no thoả mãn hài lòng, hình như vẫn còn vừa thưởng thức dung nhan khi ngủ của cô vừa tắc lưỡi hiểu ra món ngon. . . . . . (lại muốn ăn thịt ư????)
Ánh mắt hàm ẩn thâm ý sáng quắc rất khó không để cho cô hồi tưởng lại tối qua từng màn mặt hồng tim đập.
Nghĩ tới bị mê hoặc sau lại bị thô lỗ ăn sạch sành sanh Dư Nhược Nhược liền vô cùng đau đớn, giờ phút này bày ra bên ngoài ngoài mạnh trong yếu: "Thế nào? Chưa từng thấy qua bản cô nương xinh đẹp vừa mới tỉnh mộng lớn à?"
Nhan Bồi Nguyệt khóe miệng nâng lên ý cười xấu xa cùng một thân quân trang chính khí cương dương vô cùng không hợp, nói ra cũng là có tổn hại thân phận: "Hả? Là dạng mộng lớn gì đây?"
A phi!
Dư Nhược Nhược đỏ mặt, không biết là thẹn thùng hay là tức giận, chỉ muốn muốn một ngụm nước miếng nhỏ dìm chết đuối cầm thú này. . . . . .
Mới vừa ngồi dậy đã cảm thấy eo mỏi lưng đau, chăn trượt xuống trong nháy mắt đó cô luống cuống tay chân bắt được, vừa rồi, vừa rồi những vết đỏ bầm tím trên cánh tay, ngực, là từ đâu tới? (^_^)
Cô oán hận nhìn chằm chằm đầu sỏ gây nên, vẻ mặt tố cáo. Người sau vô cùng thản nhiên khom lưng đem cô cùng chăn ôm ngang lên, đi vào phòng tắm bên ngoài. . . . . .
Nhan Bắc Bắc vuốt mắt muốn cướp toilet dùng bị Nhan Bồi Nguyệt liếc mắt lườm một cái: "Nghẹn chết ta!"
Dư Nhược Nhược nhìn ánh mắt mong đợi của Nhan Bắc Bắc, nhìn lại một chút gò má kiên nghị của Nhan Bồi Nguyệt không chút cử động tiếp tục ôm cô đi vào trong.
Cô đột nhiên cũng không hâm mộ Nhan Bắc bắc. . . . . .
Có lẽ Nhan Bồi Nguyệt không có chu đáo như Nhan Bồi Phong, không cẩn thận tỉ mỉ như vậy, lại vô thức thâm nhập vào cuộc sống của cô. Nhưng thế này đã đầy đủ rồi, mỗi người khao khát tình yêu đều không giống nhau, giống như mỗi một cây mầm phải cần chất dinh dưỡng khác nhau, giống như mỗi một áng mây bay lượn phương hướng sẽ khác nhau. . . . . .
Nhan Bắc Bắc cần Nhan Bồi Phong, cũng giống như cô cần Nhan Bồi Nguyệt vậy.
Tình yêu không có phân biệt nặng nhẹ, không có mức độ nông sâu, lại càng không phân biệt tồn tại cao thấp. Hết thảy tình yêu, bởi vì là yêu, cho nên là không thể so sánh, thuộc tính bất đồng, hình thức bất đồng, giống nhau duy nhất là nó có thể dạy hai người loại bỏ muôn vàn khó khăn không hẹn mà gặp vận mệnh. . . . . .
Cho nên, người may mắn chính là gặp được tình yêu mà thôi.
Dư Nhược Nhược ngâm mình ở trong bồn tắm đầy cánh hoa là Nhan Bồi Nguyệt sáng sớm đi tiệm bán hoa mua hoa hồng tươi rắc lên, ở trong nước ấm sóng gợn dập dờn, giống như là từng chiếc thuyền con, chở tâm tình long trời lở đất của hai người.
Mặc dù mệt, mặc dù chủ yếu là đau, kỳ lạ là Dư Nhược Nhược không có bất kỳ cảm giác hối hận.
Giống như đây tất cả là nước chảy thành sông, giống như đây tất cả là lá rụng mùa thu, như là mùa xuân cây nảy mầm một cách tự nhiên.
Nhan Bồi Nguyệt giờ phút này khó có được dịu dàng, vừa ở cạnh giúp cô xoa bóp trình độ phục vụ rất hài lòng.
"Ừ, thật thoải mái. . . . . ." Dư Nhược Nhược híp mắt tựa vào trong bồn tắm, khuôn mặt thỏa mãn. Cánh hoa đỏ, da thịt bạch ngọc, đối lập rõ nét. Bộ ngực theo hô hấp phập phồng mang theo từng đợt sóng nhỏ lăn tăn, cũng vén lên hoài niệm tốt đẹp của anh.
"Tiểu yêu tinh!" Dã thú ngủ say trong thân thể Nhan Bồi Nguyệt trải qua tối hôm qua khai quật, đã thức tỉnh, khẩu vị càng ngày càng trở nên lớn. Anh thừa dịp cô thất thần một cái, chiếm lấy cái miệng anh đào nhỏ nhắn, nặng nề mút .
Bởi vì hai người tiếp xúc thân mật, anh đã sớm mặc xong quần áo lại bị nước làm ướt nhẹp, anh bất đắc dĩ nhìn kiệt tác trò đùa dai trên người Dư Nhược Nhược một chút, màu ô-liu trên vai, rõ ràng run rẩy lưu lại mấy cánh hoa hồng kiều diễm ướt át, đối chiếu rõ nét mà chói mắt, càng thêm kích thích tâm tư anh nghĩ đem cô ăn (cv là hành quyết hoặc xử tử) ngay tại chỗ. . . . . .
Nhan Bắc Bắc ở bên ngoài cửa gõ sắp rung trời, hắng giọng rống: "Nhan Bồi Nguyệt, anh dám không mở cửa em liền trực tiếp ở trong phòng khách nhà anh khẩn cấp đi vệ sinh!"
Dư Nhược Nhược không kìm được phá công, bật cười hì hì, đỏ mặt đẩy đôi môi đang dính người cách xa: "Nhanh đi mở cửa đi, nếu không đến lúc đó chẳng phải là lại muốn em dọn dẹp ư?"
Nhan Bồi Nguyệt không có biện pháp lúc này mới đứng dậy, ngàn vạn lần không muốn mở cửa cho tiểu tổ tông của Nhan gia, hung tợn lưu lại một câu: "Nhan Bắc Bắc, ngày nào đó em nằm trong tay anh anh nhất định đem em làm thịt tươi sống!"
Nhan Bồi Phong giờ phút này mới rời giường, từ trong phòng ra ngoài, giọng nói âm trầm dạy dỗ nhiệt độ giảm xuống vài độ, anh nói: "Em dám!"
. . . . . .
Nhan Bắc Bắc ngũ cốc luân hồi một lát liền nằm ở cạnh bồn tắm chơi đùa cánh hoa bên trong, chân mày khóe mắt đều là trêu tức: " Nhan Bồi Nguyệt như thế nào? Có lợi hại hay không?"
Dư Nhược Nhược trên mặt không biết có phải hay không là bị hơi nước hun nổi lên đỏ ửng: "Việc của người lớn em còn nhỏ, biết cái gì? !"
Nhưng nghĩ lại, cô hình như vẫn là ngán Nhan Bồi Phong , 24h không có tách ra, không thể chỉ có ôm chăn bông thuần khiết ngủ đi. . . . . .
Quả nhiên, tiểu nha đầu phiến tử nói ra lời kinh người: "Em mười sáu tuổi liền không phải, chị cảm thấy em hiểu cái gì?"
Lúc này đến phiên Dư Nhược Nhược kinh hãi phải nghẹn họng nhìn trân trối, Nhan Bồi Phong này không khỏi cũng quá nặng khẩu vị đi, so sánh một chút, Nhan Bồi Nguyệt thật sự là hạng người thuần lương a. . . . . .
"Em, lần đầu tiên là cảm giác gì à?" Dư Nhược Nhược cho đến bây giờ toàn thân vô lực, chỉ tính dò xét thử hỏi.
"Quá xa xưa rồi, không nhớ rõ. Em cũng muốn tắm ngâm mình trong cánh hoa như thế này." Nhan Bắc Bắc vẻ mặt hưng phấn mong đợi, hoàn toàn không có đem vấn đề của mình coi là vấn đề.
Dư Nhược Nhược rất là không hiểu, cấu tạo đại não của Nhan Bắc Bắc, đến tột cùng là vòng vèo như thế nào a?
****
Thời điểm Dư Nhược Nhược ở trong phòng làm việc vừa nhìn tờ báo vừa xoa bả vai có người tốt tâm đi tới hỏi thăm: "Tiểu Dư, thế nào? Tối qua rất cố gắng sao?"
May là da mặt của cô có thể làm áo chống đạn, cũng không nhịn được đỏ lên, vội vàng lắc đầu: "Có lẽ là tối qua tư thế ngủ mất tự nhiên. . . . . ."
Trời mới biết cô tối qua vì cái tư thế gì choáng váng ở trong ngực Nhan Bồi Nguyệt o(╯□╰)o sáng sớm tắm thật lâu cũng không giảm bớt, chứng minh tối qua rốt cuộc thể lực bỏ ra đến mức nào. . . . . .
Buổi chiều lúc họp chủ biên tự mình phân phó nhiệm vụ, Dư Nhược Nhược đi theo Lưu Đại Khoan một vị nguyên lão cấp bậc Phó chủ biên, ký giả kinh nghiệm lâu năm tạo thành sóng lớn Trương Vũ còn có biên tập Vương Hiểu Thần cùng nhau đưa tin buổi diễn tập quân sự đạn thật quy mô lớn sắp sửa tiến hành từ Nam đến Bắc ở ba tháng sau hợp tác giữa hai lực lượng lục - không quân. Bởi vì được biết lần diễn tập này do Phó Chủ Nhiệm tổng bộ phận chính trị Bộ Quốc Phòng đến chỉ huy, Tổng Tham Mưu Trưởng phụ tá tự mình gánh cương vị đạo diễn. Trong giai đoạn trước ba tháng thích ứng tính chất huấn luyện cùng công tác chuẩn bị bọn họ cũng cần phải lần theo dấu vết đưa tin toàn bộ hành trình, còn phải đưa tin phỏng vấn nhân vật liên quan.
Nhiệm vụ này nghe thật giống như trách nhiệm nặng nề trên vai, thật ra thì không phải vậy. Vốn cô là người mới, đối với bản tin quân sự hết sức xa lạ, lo lắng góc nhìn vẫn dừng lại ở tài nghệ săn ảnh, căn bản không biện pháp làm công việc chính.
Cho nên cô đã có thể đoán được vai trò nước tương (nghĩa là chỉ là nhân vật phụ, không quan trọng lắm) của mình ở trong đội. . . . . .
Vốn đang liều mạng chịu đựng không gọi điện thoại, tính toán tối nhớ quay lại cùng Nhan Bồi Nguyệt báo tin vui. Đây mặc dù không tính là tin vui lớn gì cần đốt pháo tấu nhạc, nhưng tóm lại là hai vợ chồng được cho có thể ở làm việc với nhau, có chút điểm trao đổi rồi. . . . . .
Nhưng trong nhà chỉ còn lại Nhan Bắc Bắc ở trong phòng khách chơi trò chơi vũ trụ oai phong một cõi, cô để xuống chìa khóa đổi giầy hỏi: "Sao lại một mình em à?"
Nhan Bắc Bắc ngẩng đầu, không thèm để ý đáp: "A, bọn họ tối nay đại khái vì chiến lược diễn tập mở họp cả đêm, nói là tối nay không trở lại, ngày mai trực tiếp từ bộ đội lên đường, đi chuẩn bị thực huấn."
Trong lòng cô nghẹn một ngụm hơi thở mất mác, tiện tay ném túi xách ôm chân ngồi ở bên cạnh Nhan Bắc Bắc ngẩn người. Nhan Bồi Nguyệt nói đi là đi, ngay cả một lời nhắn đều không để lại cho cô, rốt cuộc là hạ quyết tâm muốn xem nhẹ cô, hay là muốn bỏ rơi cô đây. . . . . .
"Chị Nhược Nhược, chị có phải hay không lo lắng mấy ngày nay không ai làm ấm chăn cho chị a, em có thể gánh trọng trách ấy nha."
Cô nhìn Nhan Bắc Bắc vẻ mặt ngây thơ: "Chẳng lẽ em không lo lắng sao?"
"Lo lắng cái gì? Diễn tập mà thôi, cũng không phải là súng vác vai, đạn lên lòng? Dù là súng thật đạn thật, đó cũng là hướng về phía cái bia ngắm ở nơi hoang tàn vắng vẻ a, nơi nào có cái gì có thể lo lắng hay sao?"
Nhan Bắc Bắc nhẹ nhàng nói xong, tiếp tục nghiêng đầu chơi game, trong phòng khách ánh đèn sáng rỡ, chỉ có âm thanh “vù vù” nhỏ lúc máy vi tính vận hành, trong trò chơi tiếng vũ khí va chạm khi đánh trực diện, cùng với Nhan Bắc Bắc thỉnh thoảng tuôn ra đoạn ngắn thú vị. . . . . .
Trong lòng của cô hình như lại dâng lên gió to sóng lớn bên cạnh vách núi đen, trên không chạm trời dưới không chạm đất, một mực phiêu diêu. Hôm nay nhìn bản tin diễn tập đã qua, hình như là ở ba năm trước, một cuộc diễn tập ở trong ngành hàng hải, có ba chiến sĩ bất hạnh vùi thân biển rộng. . . . . .
Thế nào trong lòng cô, mơ hồ có dự cảm không tốt vậy?