Dư Nhược Nhược hàng năm bị áp bức, hiện tại thấy anh sắp phát điên, nổi lên ý xấu muốn xoay người, càng được một tấc lại muốn tiến lên một thước. Thừa dịp phim trên màn ảnh có chỗ hở rắc loang lổ ánh sáng, lè lưỡi ngước đầu đi lên liếm liếm trên dưới hầu kết đang chuyển động. Cũng chỉ là ỷ vào đây là đang ở nơi công cộng, anh cho tới bây giờ đều là hình tượng chính diện, nghĩ rằng anh không dám thật sự có cái động tác gì.
Nhưng là lúc này, cô rõ ràng tính toán sai lầm rồi.
Nhan Bồi Nguyệt người này cá tính chính là bước chân theo kịp suy nghĩ, vốn là khuôn mặt cô như vắt ra nước khiến người thấy yêu thương, cộng thêm còn cố ý chủ động trêu chọc, càng làm cho người ta cầm giữ không được dục hỏa đốt người.
Nhan Bồi Nguyệt suy nghĩ một hồi lâu, có quyết định, tay đi theo cởi ra nút áo áo khoác ngoài phía dưới thắt lưng đưa vào, một đường tới lui tuần tra đốt lửa, hàm răng cũng cúi đầu gặm nuốt ở sau tai của cô, giọng nói là không đè nén được khàn khàn: "Tiểu yêu tinh, đây chính là tự mình tìm!"
Dư Nhược Nhược lúc này mới cảm thấy hô hấp của anh phun ra nuốt vào trong lúc đó đều là hơi thở nguy hiểm, rụt bả vai một cái, liếm liếm môi khô khốc, tự biết đuối lý: "Nhan Bồi Nguyệt, em biết rõ sai lầm rồi, em không tự lượng sức. . . . . ."
Nhan Bồi Nguyệt cười đến tà ác, lông mày đen hơi nhếch lên, ngay tiếp theo mắt cũng khơi lên, màn huỳnh quang khẽ chiếu lên ánh sáng lam nhạt đúng là mang theo khí chất gần như yêu nghiệt: "Biết mình không tự lượng sức là tốt rồi, chỉ là, sai lầm rồi, hay là muốn bị trừng phạt . . . . . ."
Động tác trên tay càng không có đúng mực, Dư Nhược Nhược gắt gao cắn môi, kềm chế kích động la lên, sợ phát ra thanh âm kỳ quái. Thật lâu mới thốt ra một từ: "Anh vô sỉ!"
"Ồ!" Anh giống như cảm thấy không gì vinh quang hơn, sảng khoái đáp lại, "Vậy anh sẽ lại vô sỉ một chút. . . . . ."
Đoạn nhạc kết thúc phim trầm thấp du dương lúc này mới nổi lên, người xem thở ra đứng dậy, xột xột xoạt xoạt đi ra bên ngoài. . . . . .
Nhan Bồi Nguyệt cho dù là sắc dục công tâm, nhưng cũng biết thời điểm không đúng. Dư Nhược Nhược mắt đã hơi có chút ướt át, ánh mắt liễm diễm. Chỉ có tìm kiếm áo khoác ngoài mới vừa cởi ra ở bên cạnh hết thảy khoác lên người cô, ở sau tai uy hiếp: "Để sau sẽ thu thập em!"
Rạp chiếu bóng là ở tầng 32 đỉnh Cao ốc, ra sân đi thẳng chính là thang máy xuống lầu, giờ phút này sóng người đại quân cùng nhau tuôn hướng cửa thang máy chờ đợi, phía bên phải mặc dù bố trí lối đi an toàn, nhưng là hết sức bí ẩn mà lại vắng vẻ, bóng người rất hiếm. Dù sao buổi tối khuya người nào vui lòng thưởng thức hết phim còn hấp tấp bò mười mấy tầng cầu thang về nhà a. Dư Nhược Nhược cảm thấy Nhan Bồi Nguyệt hướng bên phải đi được bước, trong bụng hoảng hốt, người này thật đúng là tính toán ở nơi công cộng duy trì chuyện đồi phong bại tục như vậy à?
" Nhan Bồi Nguyệt, anh đừng cầm thú như vậy, em về nhà trước a. . . Về nhà lại nói. . . . . ." Giọng điệu này gần như cầu xin, không phải Dư Nhược Nhược quá vô dụng. Mà là đã sâu sắc hiểu, Nhan Bồi Nguyệt phải vuốt xuôi lông, làm anh phát bực thật sự chính là không nói hai lời mất hết tính người rồi.
Nhưng lúc này cô lại thất sách, Nhan Bồi Nguyệt đã không nói hai lời; mất hết tính người rồi. . . . . .
Cửa cầu thang cửa là hai lớp khóa, Nhan Bồi Nguyệt ở tại cửa ra vào thả biển sửa chữa liền ôm cô lắc mình vào, trở tay liền khóa lại, ngay sau đó lấn người đè lại.
Dư Nhược Nhược bị tên đàn ông cặn bã này chơi đùa yêu kiều hổn hển, nhưng vốn là cùng đám người nhộn nhịp cũng chỉ cách một cánh cửa, một chút tiếng vang ở trong không gian nơi tĩnh mật này liền bị phóng đại vô hạn, cô chỉ có bách nhẫn thành thép ngàn nhịn thành ngân, cắn chặt hàm răng.
Cố tình Nhan Bồi Nguyệt còn tìm đường chết là không thả cô, hình như đang hưởng thụ loại không khí khẩn trương này, từng phát từng phát, chỉ biết nặng hơn, chỉ biết sâu hơn, chỉ biết kích thích hơn. . . . . .
Cửa sổ cửa cầu thang chỉ có ánh sáng nhỏ tí tẹo ở bên ngoài rọi vào, không đủ để Nhan Bồi Nguyệt thấy rõ ràng vẻ mặt cô ẩn nhẫn, chỉ cảm thấy thập phần không đủ tận hứng, còn ác ý dậm chân, tiếng động đánh thức ngọn đèn xấu hổ mở lên.
Ánh đèn cứ như vậy thẳng tắp, lưu loát hắt xuống dưới, làm cho không người nào có chỗ trốn.
Dư Nhược Nhược quần áo trên người không ngay ngắn, xem xét lại người khác, chợt nhìn vẫn là áo mũ chỉnh tề, đối lập như vậy càng làm cho cô cảm thấy mình thật sự giống như một cô gái chẳng biết xấu hổ, cho dù là Nhan Bồi Nguyệt đùa bỡn vô sỉ ở phía trước. . . . . .
Nhưng giờ phút này Nhan Bồi Nguyệt càng thêm ác ý trêu đùa, môi lưỡi nóng bỏng như hỏa diễm trằn trọc ở giữa động mạch chủ nơi cần cổ cô, theo tần số mạch đập của cô gặm nuốt không ngừng, tay vén lên áo bó ở dưới áo khoác ngoài của cô, giống một con rắn thành thạo, dọc theo đường cong từ từ leo đi lên. . . . . .
Trong nơi chật hẹp nhỏ bé như vậy, chỉ còn lại một mảnh kiều diễm.
. . . . . .
Thời điểm kết thúc lại vừa lúc là một màn điện ảnh hạ màn, Nhan Bồi Nguyệt ôm cô, thuận thế theo đám người mà đi. Dư Nhược Nhược thật ra thì trong lòng hận đến cắn răng vang dội, nhưng cố tình hữu tâm vô lực, chỉ có thể mềm chân theo thân thể của anh, mượn thân thể to lớn cao ngạo của anh che lại khuôn mặt đỏ tươi, môi thũng trướng, con mắt ướt át.
Trong thang máy người đông nghịt, Dư Nhược Nhược cả người cũng bị vây quanh trong cánh tay kiên cố của anh, vòng ra một mảnh an nhàn. Cô cọ xát trước ngực của anh, nhẹ nhàng mở miệng: "Ông xã, cám ơn anh."
. . . . . .
Ban đầu thời điểm kết hôn cô là chống lại bài xích, một tháng gặp mặt một lần đã cảm thấy phiền, cảm thấy nhiều, hai người giống như bát tự không hợp, trừ ầm ĩ chính là ầm ĩ.
Với Dư Nhược Nhược, đó là không đường để lựa chọn, bây giờ mới biết, dòng suối không chỗ có thể đi chính là thác nước hùng vĩ, mà cô Dư Nhược Nhược không đường để đi, chính là tình yêu. . . . . .
Dư Nhược Nhược luôn luôn bên ngoài mạnh bên trong yếu cố làm vẻ hung thần ác sát, hiếm có thời khắc đắm đuối đưa tình như vậy, bây giờ đang yên lặng ở trong ngực anh, tay nhỏ bé vây quanh hông của anh, nhịp tim ở tần số tương đồng. Lòng của Nhan Bồi Nguyệt, cơ hồ trong nháy mắt hòa tan, chỉ còn lại hơi thở ngọt ngào, ở nơi này trong thang máy hỗn tạp.
Nơi hồng trần ồn ào hỗn loạn, ta lại chỉ tham luyến hơi thở của ngươi.
****
Thời điểm dọn dẹp hành lý Dư Nhược Nhược liền bắt đầu rối rắm rồi, Kháo Kháo không thể lên máy bay, gửi nuôi ở cửa hàng chăm sóc sủng vật cũng cảm thấy thập phần không ổn. Những thời điểm Nhan Bồi Nguyệt không ở nhà, chỉ có Kháo Kháo lượn quanh ở bên chân, cùng với cô xem TV, mặc dù đến cuối cùng một người một chó cứ như vậy
Co quắp ngủ cùng một chỗ. Hiện tại từ biệt hơn mười ngày, loại tình cảm lưu luyến hết sức rõ ràng.
Nhan Bồi Nguyệt nhìn Dư Nhược Nhược ôm Kháo Kháo vẻ mặt lưu luyến cùng phiền muộn tố cáo nỗi lòng, trong lòng là vừa bực mình vừa buồn cười: "Dư Nhược Nhược, cái áo khoác ngoài lần trước em thay anh mua đâu?"
Dư Nhược Nhược lúc này mới buông Kháo Kháo ra, đi lật tủ treo quần áo.
Thật ra thì chính là cái áo khoác ngoài lông dê bình thường màu nâu sậm, kiểu dáng đơn giản hào phóng, Nhan Bồi Nguyệt dáng người thẳng đứng tiêu chuẩn, hoàn toàn chính là việc làm sinh ra vóc người, mặc vào cái áo khoác ngoài này dĩ nhiên là anh tuấn đẹp trai không chê vào đâu được.
Từ lúc Dư Nhược Nhược lần đầu tiên thấy anh mặc cái áo khoác ngoài này liền lộ ra ánh mắt lấp lánh, chính anh là càng mặc cũng càng nhìn càng thuận mắt rồi. Bắt được cơ hội sẽ mặc ra ngoài, hơn nữa kỳ quái là, mỗi lần mặc vào, tựa như mặc vào một loại năng lượng đáng kiêu ngạo nào đó.
Dư Nhược Nhược lật nửa ngày cũng không tìm được, nghĩ tới anh nhất định sẽ thất vọng, chỉ có thể gãi gãi đầu: "Anh không phải là ném chỗ nào rồi chứ? Chết sống như thế nào cũng không tìm được a?"
Thời điểm xoay người Nhan Bồi Nguyệt đang cầm điện thoại di động trở về phòng, Dư Nhược Nhược hách nhiên (từ này mình k tra được): "Nếu không, em lại mua cho anh một cái? Dù sao vóc người khí chất anh đều đẹp, khoác một cái bao tải cũng có thể ngọc thụ lâm phong đấy. . . . . ."
. . . . . .
Thời điểm trước khi đi Dư Nhược Nhược rốt cuộc lại lộn trở về, hướng bó hoa hồng trong bình trong phòng khách ném mấy viên aspirin. Thật ra thì theo tính tình của cô, là muốn ôm hoa đi. Đó là phần thưởng ngày đó hai người xem chiếu bóng xong sau rút thưởng hoạt động kỷ niệm, bằng phiếu rút thưởng, Dư Nhược Nhược trước rút số năm, giải thưởng chỉ có một bình nước tinh khiết. Vì vậy liền đối với vận số mười năm như một ngày của mình rất tin không nghi ngờ, cứng rắn lôi kéo Nhan Bồi Nguyệt ra trận, kết quả anh vừa rút liền trúng, còn là phần thưởng đặc biệt duy nhất, chính là 99 đóa hồng đỏ.
Ngày đó Dư Nhược Nhược ôm một bó to hoa tươi, cơ hồ là một đường chuyển về nhà.
Nhan Bồi Nguyệt đi theo ở phía sau, khóe miệng thủy chung chứa đựng nhất mạt mỉm cười.
Thời điểm đi tới Bắc Kinh là ngày tuyết rơi lớn, đại trạch Nhan gia phái xe tới đón. Dư Nhược Nhược vừa xuống máy bay liền lạnh cóng đến run cầm cập, Nhan Bồi Nguyệt sớm có phòng bị, đem lấy cô cả người vây ở trong áo khoác ngoài của mình.
"Ối? Cái áo khoác ngoài thế nào vẫn còn a?"
Nhan Bồi Nguyệt bĩu môi, vô cùng thản nhiên: "Là tự em đặt vào rương hành lý của em."
"A, vậy sao?" Dư Nhược Nhược vẻ mặt hoài nghi, rõ ràng quần áo hai người đã sớm phân loại?
Nhìn ngoài cửa xe ven đường trải tuyết trắng phau phau, Dư Nhược Nhược hết sức sợ hãi than: "Đây là thật sao, thế nào trùng hợp như vậy, thần kỳ như vậy, liền đụng phải nhiều tuyết? !"
Nhan Bồi Nguyệt có một tật xấu, khi xuống máy bay liền dễ nóng nảy, giờ phút này đang nhắm mắt dưỡng thần, giọng nói nghe không ra tâm tình: "Mỗi tháng tuyết rơi bốn lần, mỗi lần kéo dài bảy ngày, em cảm thấy đây đúng dịp sao?"
. . . . . . Tài xế ngồi trước khóe miệng co giật một giây đồng hồ, Nhan tam nhi này là miệng càng ngày càng toàn lửa rồi.
Dư Nhược Nhược không để ý anh, chỉ là ghé miệng vào cửa sổ xe nhìn hình ảnh tuyết rơi như lông ngỗng từ trên trời giáng xuống, còn đưa tay đón chút tuyết trong lòng bàn tay. Miền Nam cùng miền Bắc thật sự là có khác biệt trời vực, cho dù là bông tuyết, miền Bắc viên bi cũng có vẻ dầy cộm nặng nề mà cứng rắn, là từng viên một. Không giống như là miền Nam hiếm thấy bông tuyết, là cơ hồ dính theo, giống như là làm ra từ bột gạo nếp mềm dẻo vậy.
Nghĩ như vậy, cũng có chút giống Nhan Bồi Nguyệt và cô.
Thời khắc suy nghĩ bị cắt đứt, xe liền lái vào đại trạch Nhan gia. Trước khi phải vào cửa, nhịp tim Dư Nhược Nhược lại như đánh trống rồi, quả thật giống như là nàng dâu xấu xí lần đầu tiên thấy cha mẹ chồng vậy. Thật ra thì vẫn là hơi có một chút sợ hãi nhỏ. Ban đầu mẹ Nhan đối với cô coi như thân mật, hơn nữa tặng vòng tay vô cùng quan trọng cho cô, cho nên cô lo lắng, chính là cha chồng xưa nay nổi tiếng là Diêm Vương mặt lạnh.
Thật ra thì thật muốn đếm trên đầu ngón tay tỉ mỉ đếm một chút mà nói, trước trước sau sau Dư Nhược Nhược tổng cộng gặp qua cha chồng không tới ba lượt, còn là ở tiệc cưới cùng một lần tiệc gia đình ở sau đó, nội dung hai người nói qua cô không thế nào nhớ, nhưng giọng nói cũng là cả đời không bao giờ quên.
Đó là một loại hoàn toàn nghiêm nghị, nước chảy thành sông bắt bẻ, hình như còn như có như không, không hài lòng?