Cả ngày từ sáng cho tới tối đã không có tuyết rơi, cho nên một ngày này cũng coi như là thời tiết sáng sủa, buổi chiều mặc dù rất lạnh, nhưng đã không có gió.
Không có trăng sáng buổi tối vốn nên đen kịt, nhưng bởi vì những hạt tuyết nhỏ trắng tinh, trở nên sáng ngời lên.
Loáng thoáng có thể phân biệt đường dưới chân cùng phong cảnh bốn phía.
Phía sau trường học có một ao nhỏ, không thấy được tình huống bên trong, tựa như bầu trời đen như mực.
Bên cạnh chính là cánh rừng bóng cây lay động, mặc dù tất cả đã là cành khô, nhưng là nhìn ra được cây kia đã không phải là mới được trồng xuống. Nếu như thật sự là mùa hạ, hẳn là cao vút như cái lọng rồi.
Cây cối đều là vượt qua thành hàng dựng thẳng thành nhóm, Dư Nhược Nhược theo anh đi thẳng đến hàng thứ ba tận cùng bên trong. Cây kia đại khái là bởi vì hướng về hướng Nam, cho nên mọc so với cây cối khác càng lộ vẻ tráng kiện.
"Em biết tuổi thọ của cây này không?"
Dư Nhược Nhược lắc đầu một cái, thật ra thì đại khái đoán được một chút, nhưng nhìn ở đầu năm mới, tạm thời thỏa mãn đức hạnh thích khoe khoang thích thừa nước đục thả câu của anh đi.
"Đã hai mươi năm rồi, thời điểm anh tiểu học năm lớp sáu, như thế nào, anh chọn được chỗ ngồi thiên thời, địa lợi chứ?"
"Lễ tốt nghiệp phải trồng cây, thầy giáo của bọn anh là một lão đầu kỳ quái, rất nhiều người không thích ông ấy, anh lại cảm thấy ông cực kỳ giống một vị thầy giáo. Dạy học đồng thời, còn biết cái gì gọi là trồng người."
"Cái gốc cây này niên đại đã lâu cao ngút trời, có phải còn có bút tích thần thánh của Nhan thượng ta nhà ta hay không? Buổi tối khuya, không dễ tìm a." Dư Nhược Nhược cố làm ra vẻ tiếc hận.
"Tục khí!" Vừa khinh bỉ vừa ngồi chồm hổm xuống, trên tay không có công cụ, chỉ có thể tiện tay lượm cành cây khô, ở trong đống tuyết phủi đi.
Đất đai chôn vùi dưới tuyết thực sự cứng mà bền chắc, căn bản cũng không phải là một cây cành khô có thể đào đất lên .
Dư Nhược Nhược nhớ lại anh buổi sáng nói đào bảo vật, thế mới biết động cơ của anh. Không nói hai lời liền cũng bắt đầu động thủ, mặt đất nhưng thật ra là đất bùn đen, thổ nhưỡng phì nhiêu cũng không tơi. Dư Nhược Nhược sửa móng tay không dài không ngắn, lúc này như chuột đồng một dạng đào đất .
Nhan Bồi Nguyệt sửng sốt, bắt được cổ tay của cô: "Chớ mò mẫm động chạm, một mình anh là được rồi."
"Vậy em chịu rét lạnh leo tường đi cùng anh tới đây có ý nghĩa gì?" Dư Nhược Nhược cúi đầu chuyên chú đào lấy, không để ý tới trạng thái đầu ngón tay cơ hồ tê dại.
Anh lần nữa sửng sốt, giờ phút này cả người Dư Nhược Nhược được chiếu vào ánh sáng mờ nhạt của tuyết trắng, là một loại mông lung mà tốt đẹp chính là dịu dàng.
Có lúc, tâm của mỗi người, lý do mềm mại chỉ là chuyện trong nháy mắt như vậy. Tỷ như, cô nguyện ý cùng với anh hơn nửa đêm đào những thứ đất cứng rắn này.
Dư Nhược Nhược, cám ơn em.
. . . . . .
Khi về đến nhà Nhan Bắc Bắc cùng Nhan Bồi Phong đã sớm không biết tung tích, Nhan Bồi Vân cùng với Viên Viên một mực ở trong sân đốt pháo hoa, đầy trời sáng chói mê ly.
Thời điểm Dư Nhược Nhược rửa tay mới phát hiện móng tay gãy ba cái, thời điểm cắt bỏ kéo đến da thịt hơi đau, cô làm bộ thổi thổi, hướng Nhan Bồi Nguyệt làm nũng: "Anh còn không cho em xem bí mật trong cái hộp đó, nhìn xem, em là nó tay cũng bị thương. . . . . ."
Nhan Bồi Nguyệt cảm xúc dâng trào, nhưng lại không có thời gian phát tiết, chỉ là dịu dàng hôn gò má của cô: "Bảo bối, đợi lát nữa em sẽ biết."
Thời điểm tắm xong đã xấp xỉ mười một giờ rưỡi rồi, Nhan Bồi Nguyệt ôm lấy Dư Nhược Nhược cuộn ở trên ghế sa lon nhìn manga, không đợi cô kêu lên, trực tiếp đến ghế quý phi ở ban công.
Bên cạnh để bảo vật mới vừa rồi hai người đồng tâm hiệp lực đào lên.
"Ừ, thủ trưởng, có thể hành động." Anh chép miệng, ý bảo Dư Nhược Nhược mở hộp nhỏ.
Cái hộp là sắt tây hình vuông, nhãn hiệu phía trên sớm đã bị năm tháng ăn mòn, chỉ có thể loáng thoáng phân biệt tầng hiện lên chính là nước sơn màu vàng, chỉ còn lại dấu vết loang lổ.
"Cái hộp này có phải đựng bánh Trung thu hay không a?" Dư Nhược Nhược ôm cái hộp quan sát thật lâu, lại lắc lắc, nghe bên trong tiếng xào xạc hỏi.
Ở thời khắc này còn băn khoăn chuyện râu ria này chính là cá tính của Dư Nhược Nhược.
"Mở không ra?" Anh hé miệng cười khẽ.
Cái hộp chặt thật, kín gió, cộng thêm chôn dưới lòng đất lâu như vậy, nắp hộp cơ hồ dính vào trên hộp rồi. Cô dù là sử dụng toàn bộ sức mạnh mà cũng không đẩy ra.
Nhan Bồi Nguyệt lại cơ hồ không có tốn sức cũng nghe được "rắc rắc" một tiếng, là thanh âm gỉ sắt ma sát bén nhọn.
Lúc này Dư Nhược Nhược, đột nhiên có hứng thú mãnh liệt, muốn biết quá khứ của anh, khoảng thời gian cô chưa xuất hiện. . . . . .
Đồ vật bên trong cũng coi là đa dạng chồng chất vô cùng kỳ quặc rồi, nhưng phần lớn là tờ giấy, nguyên nhân tờ giấy trắng tinh bởi vì được gói kín, cũng không có bị rơi vào tình huống ố vàng tới mức nghiêm trọng do lâu dài lộ ở trong không khí.
Những tờ giấy kia là viết theo thứ tự, Dư Nhược Nhược theo thứ tự mở ra 1 số tờ giấy.
"Ngày thứ nhất đi học, bị lão đại lão nhị bỏ mặc, thật là vui mừng." Chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, dùng bút máy viết, rất thô rất cạn, lại nhìn ra được người viết ngay lúc đó rất kích động.
"Anh lên tiểu học vẫn là chính mình tự đi sao? Em còn nhớ ngày đó ba mẹ của em hai người hộ tống đi, ngày đó thời tiết đặc biệt tốt, em mặc một bộ váy hồng phấn. Anh thì sao?"
"Anh cũng không phải là công chúa, chỉ có thể một mình đeo cặp sách ngoe nguẩy đi a, ừ, mặc chính là quần áo màu trắng, trên đường còn bị học trưởng uy hiếp." Nhan Bồi Nguyệt nhớ lại, sờ sờ đầu của cô, "Thật hâm mộ tiểu công chúa."
Tờ thứ hai phía trên viết chính là:
"Lớp trưởng jing chọn thành công, tất cả mọi người gọi mình là lớp trưởng!"
. . . . . .
"Ai, họp phụ huynh thật sự là phiền toái, cha mẹ đều ở phía nam rồi, mình nên làm thế nào?"
"Trong lớp nữ sinh mặc quần bông lại rất phiền, ngày ngày quấn mình nói chuyện phiếm, giống như con ruồi. Nhị ca nói phải thân sĩ, Thôi đi, thân sĩ là cái gì, vỉ đập ruồi sao?"
"Cuộc thi rất đơn giản, mình đoán chừng hoàn toàn thông qua rồi. Vậy quà tặng cuối kỳ mình nhất định có rồi."
"Hôm nay trong hồ bơi nước là ngọt, cho nên mình uống rất nhiều."
"Tranh tài bại bởi lão đại, bị buộc mặc quần hoa, không cho chụp hình!"
Dư Nhược Nhược vừa nhìn vừa ôm bụng cười lăn lộn: " Nhan Bồi Nguyệt, anh lúc nhỏ thật sự là buồn cười a, quần hoa còn ở đây không? Em đi xem một chút. . . . . ."
Nhan Bồi Nguyệt siết chặt lấy cô không buông tay: "Đi đâu mà đi? !"
Cho đến tờ giấy thứ tám mươi.
"Ông nội râu dài từ phương Nam tới, trong tay ôm công chúa đậu màu vàng."
Dư Nhược Nhược lúc này mới hỏi ra nghi ngờ trước đó, "Lúc anh còn nhỏ thật gặp qua em?"
"Ừ, lúc đó em mới hơn một tuổi, trừ chảy nước miếng cùng chảy nước mắt cái gì cũng không biết làm. Ê ê a a gọi người, một chút cũng không rụt rè, mắt to đen nhánh, chỉ là em vừa tới đây liền níu lấy chân của anh khóc mãi. . . . . ." Nhan Bồi Nguyệt nhớ tới đoạn kia cơ hồ sắp từ trong đầu choáng váng mở ra trí nhớ.
Lúc ấy cũng chỉ là ngây thơ lại đúng dịp sơ ngộ (lần đầu gặp mặt) như vậy, có phải hay không ở trong sâu xa liền kéo trái tim của hai người lại gần?
"Vậy làm sao không ai nói cho em biết à?"
"Làm sao nói cho em biết? Nói em từ nhỏ liền đối với anh vừa thương vừa sợ, vừa khóc lại không buông ra? Anh cũng không phải là pháo đốt? !"
. . . . . .
Thời điểm đếm ngược thời gian đón năm mới Dư Nhược Nhược đang mệt mỏi buồn ngủ, ôm cánh tay của anh đếm:
"10. . . . . . 9. . . . . . 8. . . . . . 7. . . . . . Ôi chao, Nhan Bồi Nguyệt anh không phải sẽ có sở thích yêu trẻ con chứ? Khi đó xác định coi trọng em rồi hả ?"
Trong không trung pháo bông sặc sỡ sáng chói, ánh sáng tất cả rơi vào đáy mắt anh.
"Ừ, từ nhỏ xác định coi trọng em rồi. . . . . ."
"Anh nói cái gì? !"
Dư Nhược Nhược ở trong tiếng pháo hoa nổ như sấm dậy, bỏ lỡ một câu thì thầm.
"Không có gì, Tiểu Quai, năm mới vui vẻ!" Anh dựa theo đôi môi đỏ tươi ướt át hôn sâu đi xuống.
Cám ơn em, cuối cùng cũng đã ở bên cạnh anh.
Một đêm tuyệt hảo đã đầy đủ, thời khắc bước qua năm mới chính là thời khắc Nhan Bồi Nguyệt anh chiếm đoạt.
Ngoài cửa sổ lạnh lẽo như tuyết, bên trong nhà lại một phòng sinh xuân.
Bởi vì là lắp đặt thiết bị làm mới phòng, cho nên ga giường vẫn là mầu đỏ thẫm ban đầu, lột được màu da bóng loáng như tuyết của Dư Nhược Nhược, màu tóc như mực, cùng ga giường tạo thành một hình ảnh cực kỳ hấp dẫn đẹp đẽ kích thích.
Tròng mắt Nhan Bồi Nguyệt, một mảnh đỏ tươi.
Hàm răng hung dữ ở nơi cổ gặm nuốt, giống như sói hung ác, lại sức lực vừa vặn. Làm cho người ta giống như uống thuốc bắc vừa đắng vừa ngọt, là một loại hơi thở làm cho người khác đắm chìm.
Bên ngoài pháo hoa lấn át thanh âm cô cắn răng nghiến lợi rên rỉ vỡ vụn, bất quá chỉ là giờ phút này hai người quan hệ hòa hợp gắn bó. . . . . .
Đầu năm sáng sớm mồng một Nhan Bồi Nguyệt liền đánh thức Dư Nhược Nhược, cô cau mày mở mắt ra. Cô năm mới quả thực là địa ngục, bị người khác lăn qua lộn lại hành hạ còn không biết dừng, một đêm tới tới lui lui giằng co cô đến gần bốn giờ. Hiện tại cảm giác là vừa dính gối đầu liền trời đã sáng.
Nhưng đầu năm mồng một chúc tết là dĩ nhiên không thể vắng mặt, Dư Nhược Nhược từ khi mở mắt sẽ không có sắc màu gì tốt, liền năm mới vui vẻ cũng tiết kiệm.
"Theo cách nói ở nơi này của chúng ta là đầu năm ngăn vợ mặt thối quanh năm suốt tháng cuộc sống hạnh phúc a. . . . . ." Nhan Bồi Nguyệt ngay cả bọt kem đánh răng cũng không lau liền hướng trên mặt cô hôn.
Dư Nhược Nhược bây giờ là sợ anh, nhìn quầng thâm quanh mắt ở trong gương, khóc không ra nước mắt.
Thật là thuyền theo lái, gái theo chồng, gả tên lưu manh sống không lâu a. . . . . .
Phi phi phi ~~~
Lúc này Dư Nhược Nhược mới biết thân thích của Nhan Bồi Nguyệt là thật không ít, tới thăm ông nội Nhan gia chúc tết cô cô chú chú nối liền không dứt, đứa bé cũng là kết bè kết đội .
Cô mới âm thầm thở dốc, thật may là trước kia Nhan Bồi Nguyệt đã chuẩn bị tốt đầy đủ bao tiền lì xì, không lo hiện tại chỉ có thể sờ sờ gương mặt bóng loáng của đứa trẻ rồi.
Nói những lời may mắn không dứt miệng cho tới trưa, cho đến ăn trưa mới kết thúc.
Mùng một năm mới Dư Nhược Nhược chưa bao giờ mệt như vậy, thời điểm ăn trưa cùng Nhan Bồi Nguyệt kề tai nói nhỏ: "Này kết hôn và tết đều mệt mỏi như nhau a. . . . . ."
"Chúng ta có câu tục ngữ gọi là ‘đứa trẻ trông mong lễ mừng năm mới, người lớn sợ lễ mừng năm mới’, em hiểu rồi." Nhan Bồi Nguyệt gắp hải sâm cho cô, thấp đến bên tai cô nói: "Ngoan, ăn bổ thận, thân thể vợ cường tráng, mới có thể bảo đảm anh năm mới vui vẻ a. . . . . ."
Dư Nhược Nhược trong nháy mắt máu nóng dâng trào, xông thẳng lên mặt.
"Đúng rồi, quên nói cho em biết nhà chúng ta còn có một tập tục rất là đau đầu, tối hôm nay còn có liên hoan lớn. Đến lúc đó em còn phải mệt. Hiện tại ăn nhiều một chút buổi tối mới chịu đựng được khổ cực a vợ. . . . . ."
Dư Nhược Nhược chỉ cảm thấy thật là sợ bước sang năm mới rồi.