Nhan Bồi Nguyệt cũng không hứng thú với lịch sử hỗn loạn rất xưa của gia tộc nhà bọn họ nhất nhất nói ra, việc này theo ý anh cũng chỉ là một chuyện bậy bạ vĩnh viễn coi là mơ hồ mà thôi. Nhưng Dư Nhược Nhược thì không đạt mục đích không bỏ qua cho người khác.
Anh chỉ có thể dằn lại tính khí: "Không có phức tạp như em nghĩ, anh không nói cho em, vì cảm thấy cái đó không có cần thiết."
"Anh tình nguyện mang theo em vòng quanh đất tuyết leo tường đi chia sẻ tất cả trí nhớ lúc anh còn nhỏ, nhưng Dư Nhược Nhược, anh thật sự không muốn để cho em biết những thứ lịch sử vạch trần không ra kia. Những thứ kia không liên quan gì tới anh, cũng không liên hệ gì tới em. . . . . . Cậu ta Cốc Tinh Hà ở trong mắt anh trước kia cũng chỉ là người đi đường, mà bây giờ, cũng chỉ là một người đi đường."
Dư Nhược Nhược không biết trả lời như thế nào, chính là đối với Nhan Bồi Nguyệt tức không được.
"Nhưng là bây giờ em cảm thấy em luôn như người ngoài cuộc, em đã đến Nhan gia rồi, nhưng còn như người ngoài."
"Dư Nhược Nhược, nhà chúng ta không hề giống là gia đình người bình thường, em cũng thấy đấy, người đến chúc tết đều là kết bè kết đội làm cho người ta ứng phó không nổi. Giống như là lưới khổng lồ, mạnh mẽ chiếm giữ một phương của mình, ý đồ khuếch trương bản đồ của mình. . . . . . Nhưng là, những thứ này đều không quan trọng, Nhược Nhược, em gả cho anh, cũng không phải là gả cho gia đình phức tạp này của anh. Đây chính là một trong những nguyên nhân ban đầu anh đi phương Nam, anh không muốn em bị cuốn vào trong những phân tranh tinh vi này."
"Anh có bao nhiêu cảm kích em không phải biết, cảm kích chúng ta chỉ là ở bên cạnh mạng nhện."
Dư Nhược Nhược nhìn ra Nhan Bồi Nguyệt chán ngấy những thứ đấu tranh nhàm chán này, mà theo cách mọi người gọi là trạch đấu.
. . . . . .
Mùng hai sáng sớm Nhan Bỉnh Chính sẽ lên đường đi thị sát công việc rồi, thời điểm Dư Nhược Nhược theo Hạ Tư Tiệp xoay người trở về nhà Nhan Bồi Nguyệt đột nhiên mở miệng: "Mẹ, trong bộ đội có nhiệm vụ, hôm nay buổi chiều con phải mang Nhược Nhược đi về."
Dư Nhược Nhược quay đầu nhìn anh, vô cùng nghi hoặc, trước khi đến không phải nói có một tuần nghỉ lễ có thể chỉnh đốn sao? Chỉ là suy nghĩ một chút cũng thấy bình thường, trong bộ đội không phải đột nhiên có nhiệm vụ, thì là có mệnh lệnh tập hợp.
Hạ Tư Tiệp dĩ nhiên là cực kỳ hiểu, chỉ là mở miệng oán trách mấy cái, lại lôi kéo tay Dư Nhược Nhược một phen tình ý sâu xa: "Nhược Nhược, con phải nắm lấy cơ hội a."
Dư Nhược Nhược đỏ mặt bất đắc dĩ gật đầu, cô đã bắt được hàm ẩn thâm ý trong câu nói tinh túy này rồi.
Thời điểm dọn dẹp hành lý Dư Nhược Nhược mới hỏi: "Là mới vừa gọi điện thoại tới sao? Là tình huống khẩn cấp sao?"
Nhan Bồi Nguyệt lúc này mới dựa vào giường một bộ dáng lười biếng, câu đôi môi cười xấu xa, trong tay giơ lên hai tấm vé: "Không phải, đây bất quá là chống lại chính phủ đối đáp. . . . . . Nói thật mẹ anh mà biết lại càu nhàu một đêm, cho nên, vợ, nhanh chóng dọn dẹp đi, chúng ta bổ sung một tuần trăng mật!"
. . . . . .
Dư Nhược Nhược thời gian kế tiếp cũng ở vào trạng thái ngẩn người, ban đầu sau khi kết hôn vốn là Nhan Bồi Nguyệt có thể nghỉ kết hôn. Nhưng hai người căn bản là không có bao nhiêu tình cảm, ngày nghỉ quân nhân lại cực kỳ trân quý, ý của Dư Nhược Nhược trước hết thay đổi tuần trăng mật có thể đẩy về sau.
Không nghĩ tới đến bây giờ, anh còn nhớ rõ.
Hồi tưởng từng ly từng tý nửa năm qua này, cô đột nhiên có chút không biết làm sao. Hôn nhân là cái gì, là tình yêu, vật chất cùng sinh hoạt hợp thành phản ứng hóa học. Người khác đều là trước phải có tình yêu, rồi từ từ bước vào cửa chính hôn nhân, mà bọn họ cũng là mọi cách bất đắc dĩ bị dắt vào cửa, không có sách tốt, học được cuộc sống ở chung, học được biết tình yêu, học được thể nghiệm hôn nhân.
Bởi vì quân nhân đặc thù cùng với tiêu chuẩn quân hôn rõ ràng tính khuynh hướng, rất nhiều người thật ra thì cũng không nguyện ý làm quân tẩu. Dư Nhược Nhược trước kia chính là ở trong đám người này, nhưng bây giờ cô mới phát hiện, chính là phần đặc biệt này, để cho bọn họ có phong thái cùng chính trực mà người thường không cách nào có.
. . . . . .
Làng du lịch ở vùng ngoại ô, xe một đường lao thẳng đem hai người một con chó đưa đến khách sạn nghỉ phép.
Dư Nhược Nhược có chút do dự: "Chúng ta thế này không tính là tiêu tiền như nước à? Có thể hay không bị người khác hoài nghi vấn đề liêm khiết của anh a?"
". . . . . ." Phá hư không khí gì đó cô thành thạo nhất rồi.
"Đây là một thẻ VIP thời hạn có hiệu lực rất ngắn, miễn phí toàn bộ, quá hạn trở thành phế thải. Em nhất định phải đường hoàng quét sạch không dừng lại làng du lịch sau lưng nhà tư bản?" (câu này mình k hiểu lắm)
Dư Nhược Nhược không đáp lời, cướp thẻ liền hướng trước đài phóng đi.
Nhan Bồi Nguyệt ở phía sau vừa lòng, lão Nhị a lão Nhị, vì vợ, làm thịt anh sẽ không thương lượng. . . . . .
Trước mắt có những lời này của Nhan Bồi Nguyệt, Dư Nhược Nhược lúc này thật đúng là vung cánh tay rồi. Giống như là người đói bụng ba ngày chờ ăn buffet, cô vừa vào phòng liền la hét muốn ăn thứ gì đó, vẫn còn không biết đủ: "Hai tấm thẻ vì sao chỉ mở một phòng a, làm gì không ra hai, một chúng ta ở một cái, một cái Kháo Kháo ở a!"
. . . . . .
"Chúng ta trước tiên làm gì?" Hưng phấn qua đi cô mới nhớ lại đây là hưởng tuần trăng mật ấy.
"Em muốn làm gì?"
"Em mới vừa nhìn trong đại sảnh giống như có giới thiệu về suối nước nóng, chúng ta đi tắm suối nước nóng chứ?" Dư Nhược Nhược có một thói quen nhỏ cố định, thời điểm hết sức mong đợi một chuyện xảy ra, mắt sẽ trở nên đặc biệt sáng ngời, giống như là bảo thạch màu đen ngâm mình ở trong nước. Nếu như là đang dùng cơm, liền cắn chiếc đũa không thả, nếu như là ngậm ống hút, cũng nhất định phải cắn phá thành mảnh nhỏ.
"Có trượt tuyết không, chúng ta đi trượt tuyết trước sau đó tắm suối nước nóng như thế nào?"
"Em đây cả đời số lần nhìn thấy tuyết một cái đầu ngón tay cũng đếm được, anh là cố ý muốn công kích em sao?!" Cô phồng miệng lên, như vậy người thông mình không giỏi tính toán!
"Không phải là còn có anh ông xã vạn năng sao, bao em ba ngày trượt so với vận động viên chuyên nghiệp còn chuyên nghiệp hơn!" Nhan Bồi Nguyệt lúc này có ý tứ vội vàng trổ tài.
Chuyện như vậy thật ra thì cũng không phải là Nhan Bồi Nguyệt ý tưởng đột phát, anh là mấy ngày trước Dư Nhược Nhược say sưa ngon lành thưởng thức phát lại buổi lưu diễn của đế đô bậc nhất Cốc Tinh Hà mà cự tuyệt cùng anh cùng tắm uyên ương thì mới ý thức được cảm giác nguy cơ .
Đối với lần này anh là như thế tỉnh lại, Dư Nhược Nhược vẫn đối với Cốc Tinh Hà khen ngợi có tăng, cũng chỉ là bởi vì thời khắc Cốc Tinh Hà ở trên sân khấu là ánh sáng rực rỡ. Mà anh, không có phong thái ngang hàng, ở trước mặt Dư Nhược Nhược, vẫn là không cách nào thi triển.
Trái lo phải nghĩ, trước kia anh còn đoạt quán quân cuộc tranh tài trượt tuyết toàn quốc, chỉ có cái này, có thể ở trước mặt cô khoe khoang dựng lên hình tượng vĩ đại ánh sáng rực rỡ của mình ở trong suy nghĩ của Dư Nhược Nhược.
Lúc này Nhan Bồi Nguyệt, nơi nào ý thức được loại hành vi này của mình là có bao nhiêu ngây thơ?
Sân trượt tuyết là mới xây dựng, cho nên cũng không có cảnh tượng nhiều người vì sợ chen lấn ôm nhau, ngược lại là đầu người thưa thớt, tốp năm tốp ba người kết bạn mà đến, phần nhiều là thanh niên nam nữ hoặc là bạn học thời đại học.
Mới vừa bão tuyết rơi, tuyết trắng phau phau dưới ánh mặt trời phát ra ánh vàng gần như chói mắt, bày khắp cả tầm mắt. Sân trượt tuyết cùng sân đánh Golf có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, bất quá một là thảm cỏ xanh như thảm, một giống như bạch mao.
"Nhược Nhược, thời điểm trượt xuống chân không cần cứng nhắc, khẽ cong lên trước. Nhưng thân thể không cần nghiêng về phía trước, em như vậy anh vừa buông tay liền cả người trực tiếp nằm xuống phía trước đi."
"Nhưng em sợ. . . . . ."
. . . . . .
Cả buổi sáng này Dư Nhược Nhược chỉ nói một câu nói này.
Nhan Bồi Nguyệt chỉ có thể dìu lấy cô trước từ từ đi xuống, đến đáy dốc mới thả đẩy cô ra: "Anh trước trượt cho em xem xem, em học một chút, mới vừa nói cho em mấy yếu điểm nhất định phải nhớ kỹ. Tay cùng đùi phải cân đối, còn nữa, em không cần luôn sợ hãi phía trước, nơi đó không phải có dã thú ẩn hiện, chỉ là chờ đợi em nở rộ, biết không?"
Hai người quần áo trượt tuyết đều là màu trắng tinh, cơ hồ muốn cùng đất tuyết hòa làm một thể. Nhan Bồi Nguyệt mặc lên người, càng có thể tôn lên anh ngọc thụ lâm phong thiên nhân chi tư, đã sớm hấp dẫn không ít ánh mắt nữ sinh sùng bái cùng nam sinh đố kỵ trượt tuyết ở bên cạnh. Mà bây giờ động tác của anh mềm mại đến gần như bay lượn, giống như là một con nhạn trắng giương cánh, xẹt qua bầu trời là thuần trắng, tư thái lưu loát mà ưu nhã.
Phía dưới nữ sinh đã hoa si thành một mảnh, tiếng kinh hô bên tai càng thêm không dứt.
"Rất đẹp trai a! Ôi chao, anh không phải cảm thấy cùng anh ấy so với anh về chút kỹ thuật này chỉ như khoác lác quả thật tựa như con cóc nhảy? !"
"Làm sao nói chuyện như vậy, anh đây là người nghiêm túc bất lộ tướng. Ai rối loạn giống như hắn ta chứ?!" Nam sinh giọng nói một bộ khinh thường, nhưng ánh mắt vẫn là không bưng bít được lóe ra ánh sáng hâm mộ.
. . . . . .
"Gào khóc a, rất đẹp trai a, không được, tôi muốn đi tìm anh ta dạy tôi trượt tuyết!"
"Tôi cũng đi tôi cũng đi vậy!"
"Còn có tôi!"
. . . . . .
Cho nên thời điểm Nhan Bồi Nguyệt cuối cùng ngựa đạp phi yến kết thúc thuận lợi mà chính xác dừng ở bên cạnh Dư Nhược Nhược, Dư Nhược Nhược cũng lóe lên ánh mắt kiên định: "Em muốn cố gắng nỗ lực, học trượt tuyết, tranh thủ có một ngày với anh cùng nhau từ phía trên kia bay xuống!"
Mắt thấy đám gái mê trai kia sẽ vây quanh, cô vội vàng ôm Nhan Bồi Nguyệt: "Thân ái em đói bụng, trước đi ăn cơm có được hay không?"
"Ừ, La Mã không phải một ngày xây xong, cái này từ từ học. Trước dẫn em đi đến cửa hàng lâu năm nhất ăn ngon nhất ở nơi này."
"Làm sao anh biết ăn ngon nhất? Anh trước kia không phải là cùng ai tới chứ?!"
Nhan Bồi Nguyệt thẳng thắn: "Cái làng du lịch này rất sớm đã có rồi, chỉ là trước kia còn chưa mở rộng sân trượt tuyết, đã cùng Tô Lệ tới." Nhan Bồi Nguyệt nói hết sức thản nhiên, nhưng Dư Nhược Nhược trong lòng thủy chung có một vướng mắc nho nhỏ, không đề cập tới cũng sẽ không chú ý, nhắc tới rồi, liền thủy chung cảm thấy không thoải mái.
"Nhan Bồi Nguyệt, nếu như mà em gặp anh trước chị Tô, có thể hay không sẽ không cùng chị ấy đùa giỡn?"
"Cho đến bây giờ còn ghen đấy bình dấm chua nhỏ?! Anh thừa nhận, thời điểm sinh nhật anh không hợp tình hợp lý đối với em nói hung dữ còn cùng bạn gái trước gặp mặt là anh không đúng, nhưng kia không phải là bởi vì anh còn nhớ thương cô ấy, mà là biết chân tướng sự thật hồi đó, nhất thời có chút kích động."
"Cái gì chân tướng? Đúng rồi, các anh ban đầu là làm sao chia tay vậy?"
"Đây là ông nội anh phái người giở trò bịp bợm, anh khi đó mới vừa chọn lựa tiến vào bộ đội đặc chủng, hành tung bất định, hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Chờ lúc anh toàn vẹn trở lại sau nửa năm làm nhiệm vụ, Tô Lệ đột nhiên đề nghị chia tay, hơn nữa mang theo bạn trai mới cùng anh gặp mặt."
"Khi đó anh nhất thời nộ hỏa công tâm, đối với khống chế cảm xúc còn không có đạt được trình độ tự nhiên. Bởi vì nuốt không trôi cơn tức này, hai người cứ như vậy tan rã trong không vui. Bây giờ mới biết, bạn trai giả đó cũng là thư ký của ông nội anh an bài, cũng là ý tứ cha mẹ anh, bởi vì cảm thấy gia thế cô ấy không đủ trình độ với nhà chúng ta."
"Những thứ này đã trôi qua rồi, anh không muốn so đo quá nhiều. Dư Nhược Nhược, nếu như không phải là trải qua những thứ này, anh liền không phải mình bây giờ, không phải Nhan Bồi Nguyệt hiểu được em rồi."
Dư Nhược Nhược hiếm khi nhìn thấy thời điểm anh thẳng thắn như vậy, bình thường nếu như anh không muốn nói, mỹ nhân kế dụ dỗ cũng ngăn cản được.
"Em hiểu, thời điểm em lần đầu thấy Tô Lệ, tràn đầy tự tin. Đó không phải là bởi vì em đối với mình có lòng tin, mà là đối với anh có lòng tin. Bởi vì em biết, đối với anh mà nói, hiện tại người nào quan trọng nhất. Chính là loại nhận thức này, mới làm cho em ưỡn thẳng sống lưng đứng ở trước mặt chị ấy, không có chột dạ."
"Đi Tiểu Quai, đi ăn thức ăn ngon trước đi!" Khuôn mặt của Nhan Bồi Nguyệt, tràn đầy nụ cười.