Sáng sớm một ngày Chủ Nhật một vài tháng sau.
Cảm giác được bên cạnh có một thứ tròn vo đầy lông, Giang Vũ Thần vươn tay sờ, chuẩn xác nắm lấy cục lông, sau đó xốc chăn lên một chút, khẽ quăng cục lông trong tay ra.
Bị ném ra khỏi ổ chăn ấm áp, mèo con kháng nghị kêu một tiếng, “Meo.”
“Giang Vũ Thần, anh đem mèo con làm gì vậy?” Bên cạnh, nghe được tiếng Trình Duệ hỏi.
“Không có gì.” Miệng an ủi người yêu, Giang Vũ Thần vươn tay ôm lấy cơ thể trần trụi bên cạnh.
“Anh ném nó ra à?”
“Nó rõ ràng có giường của mình. Em xem anh mua cho nó một cái giường cho mèo tốt như vậy, còn có thảm, a, nó còn có giá trèo dành cho mèo. Em nói xem, nó cái gì không có, nó có đầy đủ mọi thứ nha. Vì sao luôn muốn chui vào chăn của chúng ta!”
“Đại khái là sợ lạnh đi.” Trình Duệ vỗ móng vuốt đang vươn qua.
“Anh cũng sợ lạnh a.” Giang Vũ Thần nói, sống chết ôm chặt lấy người bên cạnh không buông.
“Nó nếu như muốn chui vào thì cứ để nó chui vào đi.”
“Không được. Nó ở giường nó đi. Đây là giường của anh.”
“Giang Vũ Thần, anh so đo với nó làm gì, có ý tứ nha.”
“Nga, nó có địa bàn của nó, anh liền không có địa bàn của anh.” Giang Vũ Thần xấu xa nói, vừa ôm chặt Trình Duệ, vừa đưa mặt áp sát vào mặt cậu.
Bên giường, mèo con định thử nhảy lên, Giang Vũ Thần quay đầu nhếch mép uy hiếp nó một cái, mèo con đành kêu một tiếng, “Meo meo.”
Chiều.
“Đi mua thức ăn cho mèo, cần đi xe không?” Giang Vũ Thần nỏi.
“Chỗ đó gần đi xe làm gì. Em bảo anh nhé Giang Vũ Thần, anh tốt nhất hoạt động nhiều một chút, nếu không, anh sẽ không béo, mà sẽ phát phì đó.”
“Điều đó có thể nói rõ là em nuôi rất tốt.”
Trình Duệ nhìn Giang Vũ Thần một chút, lại nhìn nhìn mèo con tròn vo ngồi một bên, mỉm cười.
.: THE END:.