Khúc Ước Nguyện


Editor: YuuLúc trước lớp 7 bốc thăm được vị trí diễn đầu tiên.
Mạnh Nguyễn thấy thời gian chuẩn bị không còn nhiều, đành phải nhờ Tô Diệu Ngôn dẫn Phó Lam và Phó Doanh Xuyên đi tới khu vực ghế ngồi dành cho phụ huynh.
Học sinh đứng phát nước khoáng ở cửa ra vào là Hứa Đạt, thấy Tô Diệu Ngôn đi tới liền đưa thêm một chai nước nữa.
“Vị trí này không tồi, dì Lam, dì ngồi đi ạ.” Tô Diệu Ngôn nghiêng người sang một bên.
Phó Doanh Xuyên ngồi sau lưng Phó Lam.

Lúc anh đi ngang qua Tô Diệu Ngôn, mùi hương mát lạnh thanh thanh đó khiến trái tim cô run lên, vô thức siết chặt chai nước khoáng trong tay.
Cô thầm thở ra một hơi, sau đó đưa nước cho Phó Lam và Phó Doanh Xuyên.
“Diệu Diệu, cháu cũng uống chút đi.” Phó Lam quan tâm nói: “Môi cháu không trang điểm sao? Hồng hào thật.”
Tô Diệu Ngôn mỉm cười gật đầu, cổ tay phải vừa định vặn nắp bình nước liền nhói đau một cái, chai nước tuột khỏi tay, lăn xuống dưới gầm ghế.
“… Cháu xin lỗi.”
Cô vặn vặn cổ tay một chút rồi cúi xuống tìm.

Phó Lam định nói bà uống chai nước mình mang tới cũng được thì Phó Doanh Xuyên đã đứng lên trước.
Tô Diệu Ngôn tìm thấy chai nước ở góc hàng ghế phía sau.

Khi cô nhặt nó lên, cái gáy liền va phải tay vịn, đau đến nỗi hốc mắt cô rưng rưng nước mắt.

Cô mím môi che đầu đứng lên, bộ dạng đáng thương giống hệt một con thú nhỏ bị thương.
“Con thú nhỏ” đang định nhe răng chửi thầm, lúc lùi lại liền đụng phải một cái gì đó cứng cứng.
“Sao lại thế nhỉ? Ghế dựa thành tinh sao…”
Tô Diệu Ngôn xoay người lại cùng với ánh mắt hình viên đạn, cả người cô cứng đờ lại khi đối diện với đôi mắt màu hổ phách bình lặng như hồ nước mùa thu của anh.
Đôi mắt của cô ầng ậc như nước suối tràn ra, mềm mại gợn sóng, chiếc mũi hồng xinh xắn, đáng yêu.
Phó Doanh Xuyên rũ mắt nhìn chai nước rơi xuống trên tay cô, sau đó lại nhìn vào đôi mắt long lanh kia, trầm giọng nói: “Không vặn được sao?”
“…”
Có phải anh cho rằng cô đang nũng nịu giống như em gái Lâm (*) sao?
(*) Em gái Lâm: hay còn biết đến là Lâm Đại Ngọc, là một trong ba nhân vật chính trong tiểu thuyết “Hồng Lâu Mộng” của Tào Tuyết Cần.
Tô Diệu Ngôn thầm nghĩ đến nắp chai bia cô còn có thể dùng tay không mở được, huống chi là cái nắp chai nước nhỏ kia? Chỉ là vừa rồi cổ tay bị đau, nhất thời không có lực để mở.
“Không, không phải ạ.”
Có lẽ là vì muốn chứng minh rằng mình thực sự rất khỏe, cô đột nhiên cầm lấy chai nước trong tay anh, khom lưng ép chặt cái chai vào bụng, “nghiến răng” dùng tay trái vặn nắp chai nước, sau đó đưa nó cho anh.

Biểu cảm giống như là muốn được khen ngợi.
Khuôn mặt lạnh lùng của Phó Doanh Xuyên cứng đờ lại trong chớp mắt, anh nhìn chằm chằm cô trong 2 giây, sau đó xoay người nói: “Em uống đi.”
“…”
Tô Diệu Ngôn sững sờ đứng tại chỗ một hồi, một lúc sau cô mới ý thức được vừa rồi mình làm trò hề trước mặt người ta.

Thể hiện tác phong của một nữ hán tử sao?
***
Quay trở lại hậu trường, Tô Diệu Ngôn uống sạch hai chai nước.
Sự khô nóng cùng ngượng ngùng trong lòng khó có thể dập tức, cô vừa lau miệng vừa đi tìm thùng rác, vô tình đi tới một khu tương đối hẻo lánh ở trong hậu trường.
“Sao cậu luôn lạnh lùng như vậy chứ? Tôi thật sự chỉ muốn làm bạn với cậu thôi mà.”
Là giọng nói của Trần Toa Toa.
Tô Diệu Ngôn nhất thời tò mò mà tới gần để quan sát, cô nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của học sinh mới chuyển tới lớp Mạnh Nguyễn đang né tránh sự tiếp cận của Trần Toa Toa, bước nhanh rời đi.
“Quỷ nghèo chết tiệt!” Trần Toa Toa dậm chân: “Cậu cứ chờ đấy.”
Tô Diệu Ngôn tỏ vẻ chán ghét, cô thật sự không hiểu những người như Trần Toa Toa mỗi ngày đều suy nghĩ cái gì vậy? Coi chính mình như một nàng công chúa sao? Ai cũng phải vây quanh.
Cô vứt chai nước vào trong thùng rác rồi quay trở lại hậu trường…
Hội diễn kịch chính thức bắt đầu.
Lớp 11 bốc thăm diễn cuối cùng, khi gần đến lượt lớp bọn họ, trong hậu trường hầu như chỉ còn lại học sinh lớp 11 đứng vòng tròn.
Tô Diệu Ngôn thay trang phục lộng lẫy xong thì quay trở lại, mấy nữ sinh sôi nổi khen đặc biệt xinh đẹp, lát nữa lên sân khấu chắc chắn người ngồi dưới khán đài không thể rời mắt được.

Cô nghe xong chỉ mỉm cười, nhưng trong lòng lại mong đợi vô hạn.
Cuối cùng, lớp 11 cũng lên sân khấu.
Các phân cảnh trước đó đều diễn ra suôn sẻ như mong đợi.

Tô Diệu Ngôn đợi ở trong hậu trường phía sau sân khấu.
Khi cốt truyện tiến triển từng bước một, mọi thứ trong tai và trước mắt Tô Diệu Ngôn đều rơi vào chân không, chỉ có một thứ rõ ràng nhất chính là ai đó trong khán phòng: Anh vẫn đang xem chứ? Liệu anh có thấy hay khi xem màn trình diễn không? Anh có thể nhìn thấy cô không?
Vô số dấu chấm hỏi luẩn quẩn trong đầu cô.
“… Tô Diệu Ngôn!” Lưu Vân Khiết cấp bách vỗ vỗ vai cô: “Đang nghĩ cái gì vậy? Em định lên sân khấu với bộ dạng này sao! Phân tâm cái gì vậy!”
Lúc này, Tô Diệu Ngôn mới hoàn hồn.
Cô không kịp nói lời xin lỗi với Lưu Vân Khiết, cơ thể cô nhận được tin hiệu rằng đã đến lúc cô phải lên sân khấu, trong nháy mắt cô lập tức như trở thành người khác, xuất hiện với vẻ ngoài cùng tinh thần tốt nhất…
Sự nổi bật của Tô Diệu Ngôn đã làm lu mờ tất cả những người có mặt trong ngày hôm nay.

Ngoại trừ các thành viên lớp 11 đang cổ vũ cho cô ra thì các bạn lớp khác cũng thảo luận tại sao Tô Diệu Ngôn có thể diễn tốt như vậy chứ? Tư thế chuyên nghiệp đó hoàn toàn khác hẳn những người khác.
“Diễn xuất thật tuyệt!” Bạn cùng bàn của Mạnh Nguyễn vỗ tay tán thưởng: “Hồi nhỏ cô ấy đã từng học qua rồi sao? Tham gia các lớp học diễn xuất đó.”
Một cái “sọt” tham tiền như Tô Đại Tráng sao có thể sẵn sàng chi tiền để học diễn xuất được chứ?
Mạnh Nguyễn nhìn vẻ ngoài rạng rỡ của cô bạn thân trên sân khấu, vẻ mặt đầy tự hào, cười nói: “Cái này người ta gọi là tài năng.

Cô ấy trời sinh đã có những thứ này rồi!”
Phó Lam ngồi dưới khu vực dành cho phụ huynh cũng vỗ tay khen ngợi: “Thật không tầm thường chút nào.

Nhân vật này không hề dễ dàng để diễn… Doanh Xuyên, để cô thay cháu một chút, cẩn thận lát nữa tay lại mỏi.”
Phó Doanh Xuyên lắc đầu, ánh mắt chuyển từ màn hình DV trên điện thoại lên sân khấu.
Cô gái đó không còn lời thoại nào nữa, lúc này chỉ cần ngồi ở một bên là xong phần cốt truyện sau đó, nhưng ánh mắt của cô không hề rời khỏi các nhân vật, cho dù chỉ là “đạo cụ” vào lúc này, nhưng sự tồn tại của cô vẫn vô cùng nổi bật.
“Hồng Lâu Mộng” của lớp 11 kết thúc êm đẹp.
Khán phòng vang lên tiếng vỗ tay như sấm, một vài giám khảo cùng giáo viên ở hàng ghế đầu cũng đứng dậy cổ cũ cho bọn họ, khẩu hiệu “Mười một mười một, tuyệt đối dẫn đầu” liền vang lên khắp khán phòng.
Khi Phó Doanh Xuyên thu lại DV thì điện thoại rung lên.

Mạnh Nguyễn gửi tin nhắn Wechat tới, hỏi: [Anh đã quay lại chưa đó?]
[Chưa]
Mạnh Nguyễn lập tức gọi điện tới quở trách Phó Doanh Xuyên một hồi, cái gì mà chỉ có một lần duy nhất trong đời học sinh, cái gì mà dì Tô bận quá không xem được sẽ rất đáng tiếc, rồi Cáo Già không đáng tin cậy, v.v.
“Ai da, mọi thứ khác đều có lần thứ hai.” Mạnh Nguyễn nói: “Nhưng đây là kỷ niệm quý giá nhất của tuổi thanh xuân, chỉ có một lần duy nhất.”
Phó Doanh Xuyên trầm ngâm.
Tiếng mọi người trong khán phòng quá ồn ào, Mạnh Nguyễn cũng đang nói, nhưng Phó Doanh không hề đáp lại.
Anh nhìn DV bên cạnh chỗ ngồi, một nụ cười thoáng hiện lên trên khóe miệng khi anh rũ mắt xuống.
Lớp 11 đạt được giải vàng của hội diễn kịch, hoàn toàn xứng đáng.
Tô Diệu Ngôn đạt được giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất cũng không hề bất ngờ, tạo hình Vương Hy Phượng do cô tạo ra cũng được chụp lại treo trên bảng thông báo danh dự của trường.
Phó Lam đề nghị mọi người đến nhà hàng ăn mừng.
“Mau về nhà đón Tiểu Hạo đi.” Bà nói: “Chúng ta đến nhà hàng tư nhân ăn được không? Bây giờ dì sẽ gọi điện để đặt phòng luôn.”
Ký ức về lần tiêu tiền ở Hilton cách đây không lâu vẫn còn mới mẻ trong ký ức, làm sao Tô Diệu Ngôn lại không biết xấu hổ để người lớn chi tiêu nhiều như vậy lần nữa chứ?
“Dì Lam, hôm nay mẹ cháu đã đặc biệt chuẩn bị bữa tối cho cháu và Tiểu Hạo rồi ạ.” Cô nói: “Tiểu Hạo cũng đang đợi cháu về cùng ăn cơm nữa.


Hôm nay dì thích màn trình diễn như vậy, cháu thực sự rất vui.

Còn những thứ khác thì không cần đâu ạ.”
Phó Lam xua tay: “Chuyện này cũng dễ giải quyết mà.

Lát nữa về nhà cháu cứ cất đồ ăn vào trong tủ lạnh là được.

Tối nay chúng ta nhất định phải…”
Lời còn chưa dứt thì điện thoại của Phó Lam đổ chuông.
Thư ký thông báo với bà rằng có một việc khẩn cấp cần bà đích thân xử lý ngay bây giờ.
Bây giờ cho dù muốn tiêu tiền cũng không tiêu được nữa.
“Dì rất xin lỗi.” Phó Lam thở dài: “Cuối tuần cháu đến nhà dì ăn cơm đi, dì Lam sẽ đích thân xuống bếp nấu đồ ăn để chúc mừng cháu.”
Tô Diệu Ngôn mỉm cười, khẽ gật đầu.
Phó Lam vừa hay tiện đường đi ngang qua tiểu khu mình ở, trước khi dẫn Mạnh Nguyễn đi, bà dặn dò: “Doanh Xuyên, Diệu Diệu giao cho cháu.

Trên đường chú ý an toàn đó.”
Trong cuộc chia tay vội vã như vậy, cô phải mất rất nhiều thời gian mới hiểu rõ được tình hình hiện tại —— Cô sẽ đi chung xe một mình với Phó Doanh Xuyên.
Trong chiếc Bentley rộng rãi và thoải mái.
Tô Diệu Ngôn gần như ngồi dán sát vào cửa xe, cố gắng kéo một khoảng cách thật xa với anh, tạo ranh giới rõ ràng.
Phó Doanh Xuyên thoáng nhìn vành tai cùng cái cổ đỏ ửng, mềm mịn của cô, bộ dạng thành thật đến nỗi khác hẳn Vương Hy Phượng rực rỡ trên sân khấu vừa rồi.
“Lái xe đi.” Anh ra lệnh.
Chiếc xe nhanh chóng bon bon rời khỏi cổng trường ồn ào, chạy trên con đường chính rực rỡ ánh đèn.
Từng ánh sáng màu vàng cam lướt qua trước mặt, Tô Diệu Ngôn nhìn ra ngoài cửa sổ, tấm kính trước mặt dường như ngăn cách cô với dòng xe cộ bên ngoài, lòng bàn tay đặt trên đầu gối cũng ướt đẫm.
“Cháu đóng vai gì vậy?” Lão Thượng nói: “Trên trán là vẽ hoa sao? Rất đẹp.

Giáo viên của các cháu thật lợi hại.”
Cục diện bế tắc được phá vỡ đúng lúc, Tô Diệu Ngôn cũng thoải mái hơn một chút.
Cô sờ sờ đóa phù dung trên trán, vừa rồi còn phải chụp ảnh nên cô quên chưa xóa nó: “Cái này không phải giáo viên vẽ ạ, là… Là cháu tiện tay vẽ.”
Lão Thượng kinh ngạc: “Cô gái nhỏ này thật khéo tay! Con gái chú cũng thích làm đẹp, thường xuyên trang điểm rất lâu nhưng vẫn không vừa ý.

Lúc đó chú mới biết trang điểm cũng là một việc đòi hỏi kỹ thuật.”
Nhắc đến trang điểm, Tô Diệu Ngôn cũng nói nhiều hơn một chút.
Hơn nữa tối nay cô còn nhận được giải nữ phụ xuất sắc nhất, tâm trạng rất tốt, lúc nói chuyện cũng quên mất bản thân mình vừa lo lắng thế nào, cũng dần dần không còn để ý tới khí chất mạnh mẽ của người đàn ông bên cạnh.
“… Không phải cháu khoác lác đâu ạ, cháu từng trang điểm cho một nhóm người, thậm chí còn lên một quyển tạp chí nhỏ nữa đấy ạ.” Cô buông tay rồi tiến về phía trước một chút, đôi mắt cáo nghịch ngợm khẽ nhướng lên, trong mắt lóe lên ánh sáng cùng với tự tin: “Lúc đó, một giáo viên trang điểm chuyên nghiệp còn khen cháu có sự hiểu biết nữa.”
Nhắc đến chuyện này, Tô Diệu Ngôn lại nghĩ đến một sự kiện thú vị khác.

Cô lại tiến về phía trước một chút nữa, gần như là ngồi xổm ở lối đi nhỏ giữa hàng ghế sau với ghế điều khiển phụ: “Lúc đó cháu…”
“Sao lại giúp người ta trang điểm?”
“…”
Câu hỏi đột ngột khiến Tô Diệu Ngôn giống như khi giáo viên chủ nhiệm đi kiểm tra ở cửa sau, bắt được cô đang chơi điện thoại.

Cô ý thức được mình không được an toàn, thậm chí còn rất xấu hổ và quẫn bách.
Tô Diệu Ngôn vội trở lại chỗ ngồi, khiêm tốn và lịch sự trả lời: “Em làm việc bán thời gian trong một studio thiết kế kiêm chụp ảnh.

Đôi khi những người mẫu khác không có chuyên viên trang điểm, em sẽ giúp bọn họ.

Cũng không, không phải chuyên nghiệp lắm.”
Năm chữ cuối cùng nghe bé như tiếng muỗi kêu.
Cô gái lại biến thành một con búp bê đỏ mặt, vẻ ngoài rụt rè sợ sệt này khiến Phó Doanh Xuyên bất giác nhíu mày, những lời định nói cũng nuốt lại vào trong…
Quãng đường còn lại chỉ im lặng.
Xe dừng lại ở sân nhà ở cho người nhà nhân viên bệnh viện.

Lúc này, trăng tròn treo trên bầu trời đêm, ánh trăng sáng ngời dày đặc.
Tô Diệu Ngôn bởi vì sự đắc ý vừa rồi mấy lần muốn nhảy khỏi xe, lại nghĩ mất mặt thì cũng đã mất rồi, dù sao cũng không tìm lại được.
“Cảm ơn ngài.” Cô ngồi khom lưng: “Lúc trước ngài đã giúp em sửa lại con gấu, lại còn mời em và em trai em ăn cơm… Cảm ơn ngài.

Nếu sau này ngài tìm thấy lợi ích gì ở chỗ em, ngài cứ nói với em.”
Sự yên tĩnh trong xe khác hẳn với tiếng gió vù vù ở bên ngoài, thỉnh thoảng có tiếng chó sủa cùng tiếng “tán tỉnh” của người dân trong khu vang lên.
Lão Thượng cười nói: “Cháu vẫn còn là một đứa trẻ, cần cháu giúp đỡ ở đâu chứ?”
“…”
Tô Diệu Ngôn nghĩ lại những điều mình vừa nói mới phát hiện ra mình vừa rồi giống một cô gái bị thiểu năng trí tuệ vậy, để lộ ra hơi thở “giang hồ” của hội chứng tuổi dậy thì, nhất thời tan nát cõi lòng.
“Em, em còn… Không có gì, vậy thì em không làm lãng phí thời gian của ngài nữa, cảm ơn ngài đã đưa em về…”
Ọc ọc! Ọc ọc —— Ọc ọc.
Ba tiếng vang lên trong bụng cô giống như một ca sĩ biểu diễn thất bại, những người ở trong xe đều xấu hổ.
“…”
Lần này Tô Diệu Ngôn thực sự muốn nhảy khỏi xe.
Đang chuẩn bị rời đi thì trước mắt cô xuất hiện một hộp bánh quy hình gấu tinh xảo, còn có một bàn tay với những khớp xương rõ ràng và những ngón tay mảnh khảnh trên nền hoa văn rực rỡ.
“Chúc mừng em đạt được giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất.” 
Giọng nói của người đàn ông lạnh lẽo như ánh trăng, truyền thẳng vào trái tim của Tô Diệu Ngôn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận