Khuế Ước Đàn Ukelele (Hào Môn Kinh Mộng II)

Ngay cả bầu không khí tựa như cũng bắt đầu thay đổi.
Sa Lâm nghe vậy thì toàn thân cứng đờ, ngẩng đầu nhìn sườn mặt lãnh đạm của anh, trong mắt đều là vẻ khó tin, “Mạc Viễn, anh đang nói gì? Trước kia anh không dùng giọng điệu thế này để nói chuyện với em mà.”
Hai con trai của nhà họ Giang, Giang Mạc Viễn và Giang Mạc Thâm, ai cũng biết hai người họ ưu tú bao nhiêu, có một lần trở thành đề tài nói chuyện tâm đắc nhất của ông bà Giang: Con trai lớn Giang Mạc Viễn ôn hòa chín chắn, có phong thái một quý ông, con trai thứ Giang Mạc Thâm thân thiện thông minh, cũng rất có sự quyết đoán của hổ phụ sinh hổ tử, diện mạo điển trai của cả hai cũng dẫn đến đấu đá tranh giành tình yêu của con gái danh môn. Hai anh em Giang Mạc Viễn và Giang Mạc Thâm được dạy dỗ nghiêm khắc, mặc dù xuất thân danh môn nhưng không thấy ong bướm ve vãn bên cạnh, không ăn chơi trác táng lấy phụ nữ mua vui như những cậu ấm khác. Cô là nhìn trúng vẻ ổn trọng chín chắn lịch lãm của Giang Mạc Viễn, thời điểm ở bên nhau, anh cũng rất săn sóc quan tâm cô, ngôn từ lạnh lùng như hôm nay vẫn là lần đầu tiên.
Câu hỏi kinh hãi của cô chui vào tai Giang Mạc Viễn vẫn chưa khiến vẻ mặt anh chuyển biến gì nhiều, Giang Mạc Viễn quay qua nhìn cô, chậm rãi lập lại câu đó, “Tôi đang ra lệnh cho em.”
Sa Lâm ngẩn người, mở to mắt nhìn anh.
“Em cần phải rõ ràng ba em và Ben ở thế đối đầu nhau, nếu không muốn làm khó ba em thì mau chóng đánh mất ý niệm làm việc ở Tiêu Duy trong đầu đi.” Ngữ điệu của anh thật lạnh nhạt, hờ hững tựa làn mây nơi chân trời, không có chút tình cảm nào.
Sa Lâm quan sát anh, nhíu mày, nhấn mạnh lại lần nữa, “Không phải em đến vì Tiêu Duy, Mạc Viễn, nhiều năm rồi em vẫn không quên được anh. Em là người do tổng công ty phái đến, ngay cả anh cũng không có tư cách sa thải em, cho nên Mạc Viễn, lần này bất luận thế nào em cũng sẽ không rời xa anh.”
Giang Mạc Viễn nhíu mày thật chặt, “Tôi đã kết hôn.”
“Cô ta chẳng qua chỉ là một phụ nữ bình thường, hoàn toàn không xứng với anh!”
Giang Mạc Viễn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt chuyển thành đen sẫm, “Cô ấy là vợ tôi, là người vợ hợp pháp được tôi cưới hỏi đàng hoàng, cho nên Sa Lâm, thu hồi tính ích kỷ tùy hứng trước kia của em đi, không nên đến tìm Noãn Noãn gây rắc rối!” Sa Lâm là người ích kỷ, đây là sau khi cô ‘chết’ anh mới biết, cũng là thời điểm đó, anh và Trình Thiếu Tiên mới hình thành mối quan hệ kỳ lạ, không thể làm bạn bè, cũng không thể thành kẻ địch.

Sau khi Sa Lâm ‘chết’, người thống khổ nhất không phải người nhà họ Nam, mà là Trình Thiếu Tiên, anh ta gần như phát điên. Cũng vào ngày hôm đó anh mới biết được, hóa ra trước khi ông Nam chưa nhận Sa Lâm, Sa Lâm và Trình Thiếu Tiên từng có thời gian yêu nhau. Khi đó, Trình Thiếu Tiên không biết Sa Lâm chính là đứa em gái cùng cha khác mẹ với mình, Trình Thiếu Tiên yêu rất nghiêm túc, coi Sa Lâm như bảo bối trong tay, đặt lên miệng sợ tan đặt lên đầu sợ nắng, chỉ cần là thứ Sa Lâm thích, anh đều sẽ làm cho cô không chút do dự, cho đến một ngày, anh rốt cục biết rõ chân tướng.
Hóa ra, Sa Lâm biết Trình Thiếu Tiên là anh cùng cha khác mẹ với mình, tiếp cận anh ta chẳng qua chỉ muốn chọc tức ông Nam, cô thành công rồi, ông Nam tức đến nỗi suýt nữa bệnh tim tái phát phải nhập viện, Trình Thiếu Tiên sau khi biết được sự thật thì giam mình trong phòng suốt một tháng ròng, mỗi ngày đều lấy rượu làm bạn, còn Sa Lâm, thì ngoáy mông đi du lịch nước ngoài.
Đấy chính là Sa Lâm, một người ích kỷ, nhưng nhiệt tình của cô đủ để hòa tan tất cả đàn ông. Mặc dù, cô không phải nghiêng nước nghiêng thành, nhưng nụ cười đủ để khuynh quốc, cô còn có bản lĩnh khiến đàn ông thần hồn điên đảo, Trình Thiếu Tiên, Mạc Thâm và cả… anh.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy Sa Lâm liền thích cô, thích sự nhiệt tình của cô, thích nụ cười hấp dẫn của cô, cũng chính bởi vì thế, khi anh biết cô từng làm chuyện này mới đau lòng, anh thích cô đồng thời cũng hận cô. Sau khi cô ‘chết’, sau khi anh biết cô xuất phát từ lòng ích kỷ từng lợi dụng Trình Thiếu Tiên thì cảm thấy quá hoang đường, hơn nữa cái chết của Mạc Thâm cũng đủ khiến anh có cảm giác tội lỗi, từ lúc anh bắt đầu bỏ nhà đi liền sống trong ngày tháng mơ mơ hồ hồ.
Khoảng thời gian đó, đối với Giang Mạc Viễn mà nói nghĩ lại mà đau đớn lòng.
Gần như mỗi ngày đều lấy rượu làm bạn, lấy phụ nữ làm vui. Rượu chè gái gú, anh giống như dã thú từ cống chui lên, hàng đêm sênh ca, phụ nữ tên gì, làm gì anh đều chẳng quan tâm. Anh đem toàn bộ thống hận và mâu thuẫn với Sa Lâm phát tiết hết lên nhiều phụ nữ khác nhau, thậm chí có khi một lần giải quyết cả mấy cô, anh đang dùng nỗi đau với Sa Lâm đến trừng phạt chính mình.
Cho đến khi, nắm đấm của Mạnh Khiếu thức tỉnh anh lại!
Khi đó, bên cạnh anh cũng chỉ có mình Mạnh Khiếu, người bạn tốt này bình thường bướng bỉnh ngang tàng, lần đầu tiên trong đời nổi giận với anh, tách anh ra khỏi đám phụ nữ liền đánh anh. Lúc ấy anh cũng nổi điên, xoay nắm đấm thiếu chút nữa đánh Mạnh Khiếu nhừ tử.
Lúc hai người đánh nhau đến mặt mũi bầm dập, đứng dậy, choàng vai bá cổ xuống dưới lầu khách sạn ăn cơm.

Bắt đầu từ ngày đó, Giang Mạc Viễn mới chân chính hồi sinh.
Cũng bắt đầu từ ngày đó, Mạnh Khiếu rút ra được kết luận: Con người Giang Mạc Viễn này không chọc được, mình đánh hắn một đấm, thì hắn có thể đánh mình lại mười đấm.
“Noãn Noãn? Ha ha…” Sa Lâm nghe xong cười khổ, “Gọi thật thân thiết, Giang Mạc Viễn, anh yêu cô ấy à? Anh yêu à?”
Giang Mạc Viễn dựa ra sau, môi khẽ mím.
Sau khi Sa Lâm thấy thế thì cười lạnh, “Mạc Viễn, anh hoàn toàn không yêu cô ấy, ở trong lòng anh chỉ có mỗi em.” Nói xong lại dựa vào người anh, “Chúng ta hận nhau, nếu thật sự là vậy cũng tốt, vậy chứng tỏ em và anh chưa ai quên được ai.”
“Em nhầm rồi.” Giang Mạc Viễn tỉnh bơ đẩy cô ra, vẻ mặt lạnh nhạt, “Tôi yêu cô ấy.”
“Cái gì?” Sa Lâm nghĩ mình nghe nhầm, nụ cười bên môi bắt đầu trở nên gượng gạo.
Giang Mạc Viễn như tảng đá không hề nhúc nhích, nhưng giọng điệu lại cực lạnh lùng, “Tôi rất yêu cô ấy, nếu không thì không thể cưới cô ấy.”

“Anh nói đối! Cho dù anh yêu cô ấy, cũng chỉ là yêu khuôn mặt kia của cô ấy thôi!” Sa Lâm nổi nóng.
Vừa dứt lời, Giang Mạc Viễn xoay qua giơ tay lên, ngón tay thon dài đột nhiên nắm lấy cằm cô…
“Tôi thuê Trang Noãn Thần làm tình nhân dự tiệc, có biết tại sao thời gian hơn một năm trời tôi cũng chẳng chạm vào cô ấy không?”
Đau đớn đột nhiên lan tràn, Sa Lâm nhíu mày, nhưng vẫn quan sát anh không nhúc nhích.
“Hơn một năm trôi qua, mỗi lần tôi nhìn thấy Trang Noãn Thần đều nghĩ đến em, khuôn mặt kia cực kỳ giống em.” Anh hơi híp mắt, “Chính là, sau khi tôi nhìn thấy gương mặt mộc của cô ấy thì thực sự không thể bình tĩnh được nữa. Kỳ thực, so với vẻ đẹp của em, nhiệt tình của em, cô ấy chỉ là một đứa trẻ trong sáng, đôi khi bất lực cũng làm tôi đau lòng, tôi không thể không bảo vệ cô ấy, che chở cô ấy, cô ấy tựa như ngọn cỏ nhỏ bé, nếu không mang đến khoảng trời thì cô ấy sẽ chết. Sa Lâm, tôi là yêu người con gái như thế, thời điểm quật cường làm tôi dở khóc dở cười, lúc yên lặng lại khơi dậy tình yêu say đắm thật sâu trong tôi, khi khóc khiến tôi lúng túng, khoảnh khắc cười lại làm tôi thoải mãn hơn bất cứ thành công nào gặt hái được trong kinh doanh. Người có thể mang lại cảm giác này cho tôi là Trang Noãn Thần, không phải là khuôn mặt của cô ấy.”
Nước mắt, lặng lẽ chảy xuống, dính vào đầu ngón tay Giang Mạc Viễn.
Sa Lâm khóc, lặng lẽ khóc…
Giang Mạc Viễn cau mày, bất giác nới lỏng tay ra.
“Mạc Viễn, anh thực sự rất tàn nhẫn…” Sa Lâm không nổi điên, mà lặng lẽ khóc, “Anh nhất định phải tổn thương em sao? Trang Noãn Thần có thể làm anh yêu, còn em? Em chết vì anh là đáng đời phải không? Anh sợ em sẽ đi tổn thương Trang Noãn Thần, vậy anh có biết Trang Noãn Thần đã và đang làm tổn thương em không? Cô ta cướp mất người đàn ông em yêu nhất, từ đầu đến cuối, người bị tổn thương là em mà không phải là cô ta! Vì cô ta, anh nói chuyện lạnh lùng với em, lạnh lùng ra lệnh với em, Giang Mạc Viễn, Trang Noãn Thần cô ta mới là kẻ thứ ba!”
“Sa Lâm…” Giang Mạc Viễn đưa tay ấn huyệt thái dương, giọng nói bất đắc dĩ, “Em khác cô ấy, bất luận lúc trước hay bây giờ ở bên cạnh em đều có rất nhiều người, em sẽ không có thời điểm cảm thấy cô độc hay bất lực, tất cả mọi người đều dễ dàng tha thứ tính xấu của em. Nhưng Noãn Noãn thì chỉ có mình tôi, bất luận là trong cuộc sống hay về mặt luật pháp, tôi là người đàn ông duy nhất muốn yêu thương cô ấy.”
Tay Sa Lâm chậm rãi buông xuôi, cả người lui về góc khác trên xe, lời nói của Giang Mạc Viễn thâm tình mà tàn nhẫn, như thanh kiếm sắc bén cắm thẳng vào ngực cô, nỗi đau đó có thể sánh với nỗi đau mấy năm trước khi cô dùng dao cắt vào cổ tay mình.

Giang Mạc Viễn không nói thêm gì nữa, để mặc cô lặng lẽ khóc.
Qua thật lâu sau…
“Lúc chúng ta bên nhau, anh có loại ý niệm này trong đầu không? Có ý niệm bảo vệ em không?”
“Có chứ.” Giang Mạc Viễn nói thật, giơ tay, an ủi vỗ vỗ đầu cô, “Nhưng hoàn toàn khác Noãn Noãn.”
Sa Lâm giương mắt nhìn anh, cắn môi.
“Tôi thích em, cho nên muốn bảo vệ em, tôi không thể trơ mắt nhìn bất cứ ai làm tổn thương em, ngay cả chính tôi. Bởi vì thích, cho nên tôi không chạm vào em, thầm muốn giữ gìn xúc cảm tốt đẹp nhất.” Giang Mạc Viễn thở dài, “Nhưng khi đối mặt với Noãn Noãn thì tôi lại không làm được. Tôi yêu cô ấy, yêu đến nỗi chính bản thân tôi cũng phải kinh ngạc, biết tôi đã làm gì với cô ấy không?”
Sa Lâm lắc đầu, nước mắt rơi nhiều hơn.
“Dục vọng chiếm hữu của tôi với cô ấy càng lúc càng mạnh mẽ, cô ấy có người yêu rồi, thậm chí đã đến giai đoạn bàn chuyện cưới xin. Chính là tôi đã lợi dụng lòng tin của cô ấy với tôi để chiếm đoạt cô ấy, cướp đi lần đầu tiên của cô ấy.” Giang Mạc Viễn nhìn Sa Lâm chằm chằm, gằn giọng, “Tôi chưa bao giờ nghĩ hóa ra mình lại gian ác đến thế, vì để có được một người con gái mà có thể không từ thủ đoạn. Đúng vậy, Trang Noãn Thần là tôi dùng thủ đoạn đê tiện mới cướp được về tay, là tôi sắp đặt để hôn phu của cô ấy mắc nợ, tỉ mỉ thiết kế toàn bộ bẫy rập chờ cô ấy chủ động sa vào, đến bên cạnh tôi, cam tâm tình nguyện gả cho tôi.”
Môi Sa Lâm run rẩy, sau khi nghe xong những lời này thì dùng ánh mắt như nhìn người xa lạ để nhìn Giang Mạc Viễn, “Em không hiểu… Mạc Viễn, anh không phải là người như thế, sao lại có thể làm ra chuyện thế này?” Giang Mạc Viễn còn cần phải bất chấp thủ đoạn chiếm đoạt một cô gái sao? Có bao nhiêu cô gái ao ước leo lên giường của anh? Anh hoàn toàn không đáng phải bắt ép để có được một cô gái mà.
“Bởi vì tôi yêu cô ấy, không thể mở to mắt nhìn cô ấy gả cho người khác, cô ấy đã là người của tôi thì gả cũng phải gả cho tôi.” Mắt Giang Mạc Viễn tối sầm u ám, “Gặp Trang Noãn Thần tôi mới hiểu được một đạo lý, lúc rất thích một người, bản thân muốn giữ gìn thì sẽ không chạm vào cô ấy; nhưng nếu quá yêu một người sẽ không kiềm nén được, chỉ muốn chạm vào mà thôi. Em là người vế trước, Noãn Noãn là người vế sau.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận