Khuế Ước Đàn Ukelele (Hào Môn Kinh Mộng II)

Thấy cô ngây ngẩn, Trình Thiếu Tiên bật cười, lúc này Trang Noãn Thần mới có phản ứng, vội vàng nói, “Ồ, Trình tổng muốn hỏi gì?”
Trình Thiếu Tiên hơi nhướng người ra trước, mùi hương thanh nhã thuộc về anh bay bổng trong không khí, “Em có nghĩ tôi và em thử với nhau không?”
“Thử? Thử cái gì?” Cô mơ hồ hỏi anh, đầu óc vẫn không hiểu anh nói gì.
Trình Thiếu Tiên cong môi, “Thử ở bên nhau, thử hẹn hò yêu đương.”
“Hở?” Tay Trang Noãn Thần run lên thiếu chút nữa đánh đổ ly nước. Cô nghẹn lời nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi đối diện, bất giác nuốt nước bọt, “Trình tổng, anh đừng nói đùa…”

“Chuyện này sao có thể nói đùa?” Ánh mắt Trình Thiếu Tiên thoáng buồn bã, nhưng mau chóng che giấu, anh mỉm cười, “Tôi chưa vợ em chưa chồng, quen nhau cũng là bình thường.”
Trang Noãn Thần im lặng nhìn anh chăm chú. Trình Thiếu Tiên cũng không dời mắt sang chỗ khác, anh điềm nhiên tựa hồ đang chờ cô trả lời. Một lát sau, Trang Noãn Thần đột nhiên phì cười, “Tôi biết rồi, chắc cách hành xử tối hôm đó của tôi làm anh mất mặt. Vậy tôi xin lỗi, được chưa? Tôi xin sếp đừng trêu tôi nữa.”
Một tiếng ‘sếp’ khiến nụ cười của Trình Thiếu Tiên có vẻ bất đắc dĩ, anh thôi cười, quan sát cô, “Em thích ai khác rồi?”
Câu hỏi này đánh trúng trái tim đầy thương tích của Trang Noãn Thần, ánh mắt cô nặng nề, cô vờ bình tĩnh cầm ly nước uống một hớp, nhưng cuối cùng vẫn nói thẳng, “Không phải thích mà là yêu.”
Trình Thiếu Tiên kinh ngạc, nghe cô thừa nhận anh hơi khó chịu, nhưng trông thấy vẻ tươi cười gượng gạo của Trang Noãn Thần, anh bỗng thấy yêu thương, “Đó là người thế nào?”
“Là… một người rất tốt.” Cô hạ thấp giọng nói. Có lẽ do sự chân thành của Trình Thiếu Tiên hoặc do màn đêm mê hoặc, mà lần đầu tiên cô kể chuyện quá khứ của mình trước người khác phái, “Tôi và anh ấy là bạn thời đại học. Tôi rất yêu anh ấy, yêu đến đau đớn…” Nói đến đây, giọng cô nghẹn ngào, cô hít sâu một hơi, nở nụ cười rạng rỡ với Trình Thiếu Tiên…
“Đánh mất tình yêu cũng không sao, ít ra em cũng từng biết yêu là thế nào, vậy cũng đủ rồi, phải không?”
Trình Thiếu Tiên nhìn cô, đáy mắt ngập tràn xót xa, nhưng anh chỉ mỉm cười vỗ về vẻ kiên cường giả vờ của cô…
***

Thời gian sẽ không ngừng lại vì ai đó, nhất là như Trang Noãn Thần.
Lòng cô vẫn không thể nào thoát khỏi ‘bóng ma’ tối hôm đó.
Việc đi dự tiệc cùng Giang Mạc Viễn cứ đến hẹn lại lên.
Khi xe chạy ra khỏi chung cư, Giang Mạc Viễn quan sát Trang Noãn Thần đang mất tự nhiên quay người ngồi sát một bên, anh lắc đầu, giọng nói trầm trầm cất lên, “Em ăn gì chưa?”
Cô lắc đầu, cả người dán sát vào ghế ngồi, cố gắng giữ khoảng cách với anh.
Ngày hôm nay anh vẫn ăn vận nghiêm chỉnh như thường nhật, áo sơ mi đen, đồ vest đen, cà vakt, kẹp cà vạt và măng séc đồng màu. Cô phát hiện dường như anh chỉ thích màu tối, tông màu thâm trầm thế này dù anh không làm gì cũng gây áp lực lớn lao cho cô.

Giang Mạc Viễn nhịn cười, anh cong môi, vươn tay cầm lấy một chiếc hộp xinh xắn, mở ra đưa cô. Hương phô mai thơm nức mũi lấp đầy vị giác của Trang Noãn Thần, cô hét lên vui mừng, “Tại sao lại có bánh kem ở đây?”
“Em ăn trước chút đi, đừng để mình đói.” Giang Mạc Viễn không giải thích bánh kem có từ đâu, anh lại lấy một chai nước suối đưa cô. Cử chỉ điệu bộ của anh tự nhiên và chu đáo tựa như đang chăm sóc một đứa bé háu ăn.
Trang Noãn Thần là điển hình của tuýp người thích ăn đồ ngọt, nhất là ngay lúc đói bụng lại gặp phải bánh kem phô mai thơm ngon đầy cám đỗ thế này. Cô liền giật lấy, mọi mắc cỡ ném ra xa, vội vàng cắn một miếng thật to.
Tài xế chạy xe đưa mắt qua kính, lướt nhìn phía sau. Ban nãy chạy ngang qua cửa hàng bánh ngọt, đích thân anh Giang xuống xe, tự mình vào chọn bánh. Anh ta còn tưởng anh Giang muốn ăn, hóa ra là mua cho cô Trang. Thế nhưng tướng ăn cô Trang có hơi…
Giang Mạc Viễn không để ý đến tài xế, ánh mắt anh dừng trên mặt Trang Noãn Thần, thấy cô vui vẻ ăn bánh, anh cũng thoải mái hẳn. Đôi mắt anh càng dịu dàng, khóe miệng ngập tràn ý cười, “Em ăn từ từ thôi, uống thêm nước đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận