Khuế Ước Đàn Ukelele (Hào Môn Kinh Mộng II)

Bữa tiệc thoáng chút ồn ào, hình như là nhân vật tai to mặt lớn nào đó đến.
Trang Noãn Thần đang chuẩn bị lấy chút hoa quả theo bản năng liếc nhìn một cái, lại có hơi giật mình, ông Nam sao lại đến đây, hóa ra bữa tiệc này thật đúng là không đơn giản.
Ông Nam, người mà cô chỉ bắt gặp trên tạp chí kinh tế và tài chính, vị này thu mua công ty truyền thông chỗ cô làm việc triển khai thành công việc các chủ hãng Hoa Kiều tiến quân vào thị trường Trung Quốc. Nghe nói thời điểm Tập đoàn Đức Mã thu mua truyền thông Đức Mã, ông này từng đặc biệt về nước thị sát, nhưng lúc ấy cô chưa vào công ty, không thể thấy được phong thái của ông, không ngờ hôm nay lại gặp tại chỗ này.
Ông Nam tinh thần khỏe mạnh, mái tóc hoa râm lộ vẻ hiền từ, lúc bước đi thân người thẳng tắp, hiển hiện tinh thần chủ hãng không chấp nhận thất bại, khó trách người trong giới lại gọi ông là ‘ông Nam’[1], gọi vậy cũng là xuất phát từ sự tôn trọng với ông.
Từ cửa đi vào đến phòng tiệc, rất nhiều người tiến đến chào hỏi ông, ông chỉ mỉm cười gật đầu, cuối cùng cố tình đi về phía Giang Mạc Viễn. Trang Noãn Thần tò mò nhìn cảnh này, lại cảm thấy bóng lưng cô gái đi bên cạnh ông Nam trông rất quen mắt, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra. Bưng dĩa hoa quả cố gắng đến gần sát bọn họ, không phải cô muốn nghe lén họ nói gì, chỉ là đơn thuần muốn đến gần thần tượng của cô- ông Nam.
Ông chủ lớn của tập đoàn đang ở gần ngay trước mắt, sao cô có thể không hưng phấn cho được?
Hai người nhỏ giọng cười nói trò chuyện, cụ thể nói chuyện gì thì cô không nghe rõ lắm, chỉ mơ hồ nghe ông Nam hỏi Giang Mạc Viễn một câu, “Tiểu Giang à, có dự định đến giúp tôi hay không?”
Thọc gậy bánh xe điển hình à, không ngờ người chủ hãng như ông Nam cũng dùng chiêu này. Trang Noãn Thần cười trộm, quay đầu nhìn qua, góc độ cô đứng vừa vặn trông thấy vẻ mặt của Giang Mạc Viễn, tuy ông Nam đưa lưng về phía cô, nhưng chắc hẳn bộ dạng đang tươi cười đầy mặt.
Cô thấy đáy mắt Giang Mạc Viễn không có chút vẻ ngạc nhiên khi được ưu ái, lễ phép cười nhẹ, “Ông Nam đừng chế nhạo tôi mà, tôi nào dám ở trước mặt ông bày ra vẻ kém cỏi chứ?”
Ông Nam lắc đầu, giọng điệu tiếc nuối, “Thật sự tôi không biết Tiêu Duy đã cho cậu đãi ngộ gì?”
Giang Mạc Viễn thản nhiên đáp, “Nợ ân tình người khác thì phải trả, ông Nam hiểu tôi mà, tôi luôn luôn không thích mắc nợ.”
Sau khi nghe xong lời này, ông Nam cười cười, giơ tay vỗ vỗ vai anh, giọng nói nghe như bất đắc dĩ hoặc như có ý khen ngợi, “Cậu đó cậu đó, thật sự giống hệt ba cậu, nhưng cậu còn hơn cả ba cậu nữa, Giang Mạc Viễn cậu đúng là ‘hậu sinh khả úy’.”
“Ông Nam quá khen rồi.”
Trang Noãn Thần thầm kinh ngạc, nghe cuộc đối thoại không khó nhận ra giữa hai người họ có giao tình, nhìn ra được ông Nam khá hiểu Giang Mạc Viễn, nhưng rốt cục Giang Mạc Viễn này nợ ân tình gì? Cô không nghĩ ra, nhưng mấy lời xã giao trên thương trường nghe rồi thì thôi, ai thật ai giả khó mà nói rõ ràng được?
Đang chuẩn bị rời khỏi, cô lại nghe cô gái ở bên cạnh ông Nam lên tiếng, giọng nói êm ái dễ nghe, giống như dòng suối rót vào tim, “Giang Mạc Viễn, kiểu cách của anh lúc nào cũng cao cao tại thượng, ba em mời anh mấy lần anh đều từ chối, đúng là đáng đánh đòn mà.” Trong tiếng cười không khó nghe ra vẻ làm nũng cùng chủ động với người đàn ông trước mặt.
Giọng nói này…
Trang Noãn Thần càng nghe càng quen tai, đầu óc nhanh chóng lục lọi trong trí nhớ, chân mày nhíu lại.
Giang Mạc Viễn ở cách đó không xa chỉ cười nhẹ, không có vẻ gì muốn trả lời, chỉ xã giao lễ tiết, “Hai vị thật ngại quá, tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp được.” Nói xong, anh xoay người nhìn về phía Trang Noãn Thần, gọi, “Noãn Noãn…”
Trang Noãn Thần bị bất ngờ nên không kịp phản ứng, trông thấy anh nhìn mình không chớp mắt mới hoàn hồn, Noãn Noãn? Cách xưng hô này sao mờ ám quá vậy… Nghĩ đến lần này chắc lại lấy cô làm lá chắn, dứt khoát đặt dĩa hoa quả xuống, mỉm cười bước đến, anh đưa tay ra, cô tiến lên, anh thuận thế kéo ôm cô vào ngực, động tác vô cùng tự nhiên thân mật.
“Trang Noãn Thần? Sao lại là cô?” Đôi mắt sáng của cô gái xinh đẹp đầu tiên có vẻ ganh tỵ tiếp sau đó là kinh ngạc, chỉ vào cô đang ở trong lòng Giang Mạc Viễn, vẻ mặt khó tin.
Trang Noãn Thần sững sờ, không ngờ lại có người trực tiếp gọi thẳng tên cô, ánh mắt dừng trên gương mặt cô gái cũng chuyển thành kinh ngạc!
Nam Ưu Tuyền!
Sao lại là cô ấy?
[1] Nguyên gốc là 南老爷子: Nam lão gia tử, một cách gọi trang trọng của người Trung Quốc; nhưng ở Việt Nam mình thì người già chỉ xưng bằng ông thôi nên mình dịch là ông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui