Khủng Bố Cao Hiệu

Dịch giả: Dương Thiên Mạc

Rinh rinh rinh rinh…

Thanh âm kỳ quái vang lên trong phòng học, nghe như nó tới từ rất xa rất xa nhưng rồi lại có cảm giác nó gần ngay cửa phòng.

Hình như là tiếng chuông lên lớp?

– Nhìn kìa, phấn bay… – Một bạn học hô lên.

Quả nhiên, viên phấn màu trắng đột nhiên bay lên một cách quỷ dị, đi tới phía trước tấm bảng đen như mực, bắt đầu viết lên đó làm phát ra âm thanh kèn kẹt.

Viên phấn trắng lại viết ra dòng chứ đỏ thẫm như máu:

Cuộc thi nhập học chuẩn bị bắt đầu!

Trường cảnh cuộc thi: Resident Evil 2 – Tận Thế!

Độ khó trường cảnh: năm nhất cấp F (rất dễ).

Nhiệm vụ cuộc thi: sinh tồn 5 giờ.

Vượt qua cuộc thi: thưởng 200 học điểm, 5 điểm học phần, 2 điểm đánh giá tổng hợp. Đạt được danh hiệu “Sinh viên đại học năm nhất”.

Trượt cuộc thi: Chết là trượt thi, bị bệnh độc lây nhiễm là trượt thi, sau khi hoàn toàn chết sẽ rời khỏi trường cảnh, trừ 10 năm tuổi thọ, đánh mất danh hiệu “Học viên tay mơ”.

Hạn chế: vũ khí sát thương quy mô lớn. “Trợ giảng” bị giảm 50% năng lực, giảm 50% phần thưởng nhiệm vụ tham gia.

Phần thưởng bên ngoài:

Giết chết 10 zombie bình thường thưởng 1 học điểm.

Giết 5 zombie biến dị thưởng 1 học điểm.

Giết 1 người bò sát thưởng 50 học điểm.

Giết nữ thần báo thù thưởng 500 học điểm và 5 điểm đánh giá tổng hợp.

Giết Alice thưởng 1000 học điểm, 5 điểm đánh giá tổng hợp và 1 điểm đánh giá cấp E. Nếu đạt được “Giọt máu bất cam” của Alice sau khi chết sẽ có tỷ lệ 10% kế thừa cường hóa người máy T-Virus.

Giết chết Angela con gái của Dr.Charles Ashford thu được huyết thanh tinh khiết của T-Virus, có tỷ lệ 40% đạt được cường hòa người máy T-Virus hoàn mỹ. Phần tưởng 2000 học điểm, 10 điểm đánh giá tổng hợp, 1 điểm đánh giá cấp D.

Thanh trừ tất cả thế lực của công ty Umbrella, phần thưởng 4000 học điểm, 15 điểm đánh giá và xác định tổng hợp, 2 điểm đánh giá cấp D.

Nhiệm vụ cao nhất: phá hủy thành phố Raccoon, bạn sẽ đoạt được danh hiệu “Sinh viên xuất sắc”. Phần thưởng 5000 học điểm, 20 điểm đánh giá tổng hợp, 1 điểm đánh giá cấp C. Nhưng bạn sẽ trở thành công địch của nước Mỹ, sau này khi vào trong trường cảnh nước Mỹ sẽ nhận lấy sự thù địch của các thế lực ở đây!

Nhắc nhở của Hiệu Trưởng: quý trọng cơ hội này cho tốt, sau này không còn gặp được vận maynhư thế nữa đâu.

Hùng Bá cầm viên phấn gạch mấy gạch ở câu nói sau cùng, nói:

– Thấy câu này không? Cuộc thi nhập học vẫn luôn rất dễ dàng, phần thưởng còn vô cùng hậu hĩnh, trừng phạt cũng khá là nhẹ.

Kỷ Văn nói:

– Bây giờ, cuộc thi bắt đầu!

“Rầm!”

Trong nháy mắt, cả phòng học bị một ánh sáng chói mắt bao phủ, trời đất một mảnh trắng xóa…

*

* *

Địa điểm: cửa hàng giá rẻ số 21 trên đường Oak thành phố Raccoon.

Thời gian 12:00 PM giờ New York.

Mờ ảo, rét lạnh, hôi thối… Ánh đèn đường lập lòe vụt sáng vụt tối, dây điện đứt lẹt xẹt phóng ra những bông hoa màu xanh, vô cùng xinh đẹp. Làm nền cho những thanh âm “hoa mỹ” đó, dọc theo tuyến đường đều là các cửa hàng xốc xếch sụp đổ, khắp nơi còn đọng lại những bãi máu đen xì, không một cửa sổ thủy tinh nào còn nguyên vẹn. Những cơn gió lạnh thổi qua khe phát ra từng đợt âm thanh kỳ lạ.

Chỗ này chính là cửa hàng tiện lợi số 21.

Giờ phút này, bọn “Học viên tay mơ” Doãn Khoáng đang đứng trong không gian chật hẹp này.

– Đây là… chỗ nào?

Nữ sinh thanh thuần nhát gan kia yếu ớt hỏi, hàm răng va vào nhau vang lên thanh âm “cạch cạch” có vẻ vô cùng quỷ dị.

– Tại sao chúng ta đột nhiên lại…

Cho dù là con người kiên cường như Lê Sương Mộc giờ phút này cũng không thể kiềm chế nổi run rẩy, sau đó theo thói quen lấy ra một hộp Marlboro, châm một điếu rồi hít một hơi thật sâu.

Mắt thấy mọi người lại muốn ồn ào, thân hình gần hai mét của Hùng Bá lập tức tỏa ra mùi máu tươi. Hắn hung hãn mắng:

– Mẹ kiếp! Các người là một lũ bò! Không muốn chết thì câm hết miệng lại cho tôi! Phụ đạo viên của các người không nói cho các người biết sao, cho dù có gặp phải chuyện gì không thể tin nổi cũng đừng lấy làm kỳ lạ! Óc lợn hả?

Hùng Bá cố ý hạ thấp thanh âm để nói. Xem ra, tước đi 50% năng lực ảnh hưởng không nhỏ tới hắn cho nên hắn vẫn có chút cố kỵ. Không sai, trường cảnh của “cuộc thi nhập học” vô cùng đơn giản nhưng đơn giản cũng không có nghĩa là cho không. Ở “đại học” chưa từng có cái gì tốt cả, coi như là trong trường cảnh film khoa học viễn tưởng tương đối dễ dàng thì vẫn cứ tồn tại kẻ địch cường đại.

Giống như bây giờ, Nemesis Matt và Alice sẽ rất dễ dàng giải quyết mấy “học viên năm hai” bọn họ. Cái danh hiệu “trợ giảng” này cũng không dễ làm.

Đám học viên mới vào không nói gì.

Kỷ Văn mở lời:

– Hiện tại các ngươi hãy lựa chọn đi, sau đó chúng ta sẽ tách ra.

Lê Sương Mộc cả kinh hỏi:

– Tách ra? Tại sao lại làm thế?

– Hừ! Tôi biết cậu đang nghĩ cái gì nhưng chúng tôi làm cái gì cũng không cần phải báo cáo cho cậu hay. – Kỷ Văn không hề để lại mặt mũi cho bọn họ:

– Bây giờ, các người có 10s để lựa chọn.

Ba người, từ trái sang phải theo thứ tự là Trạch Nam, Kỷ Văn, Hùng Bá. Trạch Nam cho người ta một loại cảm giác không đáng tin cậy bởi vì hắn đúng là một tên “điên”, nhưng mà dường như Hắc Ma Pháp của hắn rất lợi hại. Còn Kỷ Văn là một phụ nữ, từ đầu tới giờ vẫn luôn lạnh lùng, vốn là một lựa chọn không tồi nhưng không hiểu sao vẫn làm cho người khác thấy không an toàn. Hùng Bá là lựa chọn tốt nhất, cao lớn, uy mãnh nhưng hắn lại tàn bạo máu tanh nhất, ai cũng muốn né xa.

Ba người, thật khó chọn!

Nhưng mà cho dù thế nào đi chăng nữa, bọn họ chỉ có 10s lựa chọn thôi. Cho dù thế nào cũng phải tự lựa chọn lấy một người, không nên ngu ngốc đi một mình ở đây. Tại nơi xa lạ thế này, bên cạnh ba trợ giảng chính là chỗ an toàn nhất.

Cho nên, rất nhanh sau đó mọi người đã đưa ra lựa chọn của mình.

Trong ba mươi người, có mười hai nữ sinh, mười hai người này chọn Kỷ Văn, không có một nam sinh nào chọn cô ấy hết. Còn lại mười tám nam sinh, có mười hai người chọn Trạch Nam và sáu người chọn Hùng Bá.

Tổ bốn người Doãn Khoáng, Ngụy Minh, Vương Ninh, Lê Sương Mộc cũng tạm thời lựa chọn Hùng Bá. Dùng lời của Lê Sương Mộc tới nói thì là: “Anh ta mặc dù tàn nhẫn, thích giết chóc nhưng anh ta còn tận tâm với việc của mình hơn hai người kia.”

Cuối cùng nữ sinh nhỏ nhắn nhát gan kia do dự một hồi, cuối cùng cô vẫn bước ra khỏi đội của Kỷ Văn, sau đó gia nhập vào đội của Hùng Bá. Điều này đưa tới không ít cái liếc ngang.

Có một số người tà ác nghĩ: “Nữ sinh kawaii (dễ thương) như vậy liệu có thể chịu đựng nổi sự tàn phá của con gấu kia không?”

Phân tổ xong, ba trợ giảng chào tạm biệt nhau.

– Cẩn thận! – Kỷ Văn nói.

– Cũng thế. – Hùng Bá nói.

Trạch Nam khoát tay, nói:

– Hoàn toàn không cần lo lắng cho tôi.

Sau đó, Doãn Khoáng đưa mắt nhìn hai tổ Kỷ Văn và Trạch Nam rời đi, thầm nghĩ tại sao Hùng Bá vẫn chưa đi? Câu trả lời đơn giản lắm, bởi vì Hùng Bá không muốn đi.

Dõi theo bóng lưng của hai tổ kia, Hùng Bá ngồi xuống một cái ghế salon trong cửa hàng, lấy ra một chai nước uống rồi đưa mắt nhìn đám người Doãn Khoáng. Tất cả mọi người nhìn ra bên ngoài, sau đó quay ra nhìn Hùng Bá, hiển nhiên là có chút hối hận với lựa chọn của mình rồi.

Doãn Khoáng nắm chặt nắm đấm, lấy hết dũng khí hỏi một câu:

– Trợ giảng… Học trưởng, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?

Hùng Bá “hừ” một tiếng, cũng không biết là từ chối hay đáp ứng.

– Tôi muốn hỏi, nếu như chúng tôi chết… thì sẽ thế nào? Anh chắc hẳn hiểu ý của tôi chứ, tôi nói tới việc tuổi thọ hao hết ấy.

Mạng sống của Doãn Khoáng rất ngắn. Chỉ có 34 năm tuổi. Hiện tại hắn đã 19 tuổi, nói cách khác, tuổi thọ chân chính hiện tại của hắn còn có 15 năm thôi. Nếu dựa theo quy tắc mỗi lần chết mất 10 năm tuổi thọ, vậy thì hắn chỉ có thể chết một lần, cho nên hắn rất muốn biết, sau khi chết lần thứ hai, tuổi thọ hao hết thì hắn sẽ đi đâu về đâu.

Hùng Bá nhả cái ống hút trong miệng ra, nói:

– Chết thôi! Hoàn toàn chết!

– A!! – Mọi người kinh hô:

– Thế còn ở hiện thực?

Hùng Bá lắc đầu, nói:

– Không biết, chưa có ai biết được. Bởi vì trong số người tiến vào “đại học” cho tới bây giờ không có ai bước ra… Không, trong truyền thuyết, từng có một “học trưởng” rời khỏi “đại học”, trở về thế giới hiện thực nhưng không lâu sau đó thì đã trở lại.

– Đã xảy ra chuyện gì vậy?

– Không biết – Hùng Bá nói:

– Truyền thuyết nói học trưởng sau khi trở về liền chết bất đắc kỳ tử, không một ai biết học trưởng đã trải qua chuyện gì, cũng không ai biết tại sao học trưởng đã rời khỏi “đại học” rồi mà còn quay về. Nhưng mà, từ đó về sau, không còn người nghị luận về chuyện rời khỏi “đại học” nữa.

Hùng Bá trầm mặc một chút, nói:

– Thật ra thì, dựa theo quy tắc bình thường, chỉ cần lấy đủ học phần, đánh giá tổng hợp đạt đủ tiêu chuẩn là có thể tới chỗ của “Hiệu Trưởng” để nhận bằng “Chứng nhận tốt nghiệp”, sau đó có thể rời khỏi “đại học”. Nhưng mà, theo tôi được biết chưa từng có ai nhận được tấm bằng đó, cho nên tôi khuyên mấy người các cậu đừng có nghĩ quá nhiều điều, cứ cố gắng “học tập” hết sức đi, biết đâu trong số các người lại có kẻ lấy được cái tấm bằng chết tiệt kia thì sao!

– Vậy… cha mẹ và người thân của tôi ở thế giới thực thế thì làm sao bây giờ? – Doãn Khoáng lo lắng hỏi.

– Chẳng có làm sao bây giờ cả! – Hùng Bá dựa người vào ghế salon, nói:

– Tôi cũng rất lo lắng cho em gái mình. Nó bị ung thư… Không có ai trả tiền chữa bệnh cho nó, chữa bằng hóa trị rất tốn tiền! Cái đám “lương y”, ha… “lương y như từ mẫu” kia tuyệt đối sẽ không để ý tới sống chết của nó, sẽ ném nó ra khỏi bệnh viện. Tôi có nằm mơ cũng muốn đi ra ngoài, nhưng mà mơ có thể thành thật sao? Con đường duy nhất là chỉ có thể cố hết sức sống sót, lấy được tấm bằng “Chứng nhận tốt nghiệp”, sau đó mang theo “Vắc-xin trị ung thư” về. Nếu cái đám “lương y” kia dám làm chuyện không thể tha thứ với em gái tôi, tôi sẽ khiến cho bọn họ rõ… sẽ khiến cho bọn họ rõ…

Giọng Hùng Bá rất nhẹ, nhẹ đến nỗi đám người Doãn Khoáng không nghe nổi câu cuối là gì. Nhưng mà cái mùi máu tươi nồng nặc tràn khắp cửa hàng khiến cho bọn họ cảm thấy may mắn vì không nghe được mấy từ cuối đó.

Hùng Bá dường như rất mệt. Hắn nhắm mắt dưỡng thần, mùi máu tươi kia cũng theo vậy mà nhạt dần.

Lê Sương Mộc nói:

– Chúng ta làm gì bây giờ? Chẳng lẽ ở trong này chờ đợi hết năm tiếng đồng hồ?

Vương Ninh lắc đầu nói:

– Tuyệt đối không thể nào, nếu đơn giản vậy mà có thể vượt qua năm giờ thì Kỷ Văn và Trạch Nam cũng không cần rời đi. Nếu bọn họ rời đi thì nhất định là có suy nghĩ riêng của bọn họ. Hơn nữa, phần thưởng nếu dễ đoạt được sẽ không còn gọi là phần thưởng nữa. Kinh nghiệm làm game thủ nhiều năm nói cho tôi biết, chỉ có hoàn thành một nhiệm vụ khó khăn thì mới có thể đạt được phần thưởng hậu hĩnh, đứng bất động ở một chỗ thì kết cục chỉ có một: Game Over!

Doãn Khoáng nói:

– Đúng thế! Hiện tại chúng ta ngoài biết đây là thành phố Raccoon trong “Resident Evil 2 – Tận Thế” ra thì không còn biết cái gì nữa. Điều duy nhất có thể làm lúc này là theo chân học trưởng.

Ngụy Minh bĩu môi, nói:

– Nếu nơi này thực sự là thế giới film ảnh thì tôi cũng muốn mạo hiểm một chút. Trước kia xem Resident Evil kích thích vô cùng, hiện tại lạc vào thế giới đó, không xông xáo đi khắp nơi thì thật uổng phí. Nhưng mà cũng phải nói, mấy cậu thật sự tin nơi này là thế giới Resident Evil trong film? Thật là quá sức tưởng tượng!

– Dù sao thì tôi cũng không nghi ngờ! – Vương Ninh nói:

– Cho tới bây giờ, mọi chuyện trước mắt đều là quá sức tưởng tượng. Nhưng mà chẳng phải nó vẫn xảy ra đó thôi!

Doãn Khoáng rất đồng ý với điều này.

Lê Sương Mộc đứng thẳng người:

– Sau này mọi người đều là đồng đội, hiện tại làm quen một chút đi! Đợi lát nữa kề vai chiến đấu, lực lượng một người dù sao cũng không bằng hợp sức cả bọn. Nếu như có thể, mọi người hãy nói thuộc tính riêng của mình ra để tất cả cùng biết, như vậy sẽ tốt hơn cho kế hoạch tác chiến.

Để làm gương, hắn tự giới thiệu tự liệu của mình.

Sau đó là Vương Ninh rồi tới Ngụy Mình, tiếp theo là Doãn Khoáng. Nhưng mà cái năng lực đặc thù kia ngay cả chính hắn cũng không rõ ràng lắm cho nên Doãn Khoáng chỉ nói kỹ năng “Chịu Đựng Khổ Nhọc” ra, coi nó làm kỹ năng đặc thù.

Ngay sau là một nam sinh mập mạp:

– Tôi tên Tăng Phi, là phi (bay) chứ không phải phì (mập). Kỹ năng đặc thù của tôi là “Bắn Trúng Mục Tiêu”. Kỹ năng bình thường là “Người Lính Hợp Cách”, tăng 6 điểm sinh mệnh, 1 điểm lực lượng, 2 điểm cảm giác nhưng giảm 1 mị lực, đề cao độ chính xác khi bắn súng. Trước kia tôi từng được huấn luyện bắn súng vài ngày trong quân đội.

Vừa nói, hắn vừa giơ cây súng bắn tỉa trên tay lên. Doãn Khoáng không nhận ra đây là súng gì. Lê Sương Mộc dường như biết nhưng cũng không giảng giải cho mọi người, bây giờ không phải lúc.

Người kế tiếp nói:

– Tôi tên Lưu Hạ Thiên, kỹ năng đặc thù là “Chạy Nước Rút”, tôi là quán quân chạy đường dài trong môn thể dục, mặc khác còn có kỹ năng “Bùng Nổ Hai Giây”. Đây là kỹ năng chủ động, tăng thêm một điểm tốc độ, thời gian chỉ có 2s, tác dụng phụ là 4s rơi vào trạng thái suy yếu.

Cuối cùng là nữ sinh nhát gan kia:

– Tôi… tôi tên Tiền Thiến Thiến. Kỹ năng của tôi là “Điềm Đạm Đáng Yêu”, mị lực 10… Hết… hết rồi!”

– …

Các nam sinh nhìn cô, đều ăn ý im lặng.

Hùng Bá lúc này mới đứng lên, nói:

– Giới thiệu xong chưa? Xong rồi thì đi thôi!

Mặc dù giọng nói vẫn không tự nhiên như trước nhưng Lê Sương Mộc lại sắc bén nhận ra chút khác thường. Cảm nhận của Hùng Bá với bọn họ dường như khá hơn một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui