Phan Bá cảm thấy cảm giác đau của cơ thể bị giảm đáng kể, vết thương ở chân do đạn bắn và ở sườn do phi dao đều nhanh chóng cầm máu.
Trong não hắn nhìn rõ được rõ mồn một vị trí từng nội tạng, từng bó cơ, hẳn do tác dụng của kỹ năng kèm theo: xô lệch nội tạng.
Ngay lập tức hắn điều khiển toàn bộ nội tạng dồn ép sang bên trái, đúng lúc hai cây phi đao lao tới cắm vào sườn.
Máu bắn tung tóe, cơn đau kéo lên não.
Phan Bá mặc kệ tên sát thủ có đuổi theo hay không, cố gắng thò tay rút hai con dao ra, cảm giác đau nhói dần hạ nói cho hắn biết vết thương đã dần được cầm máu.
Hắn quay người về sau ném hai con phi đao trở lại cho tên sát thủ.
Rồi quay đầu chạy một mạch.
Như nhớ tới điều gì, Phan Bá hỏi trong đầu: “Công ty, ta muốn nâng các chỉ số thể chất.” hắn ôm tâm lý may mắn nâng cao thể chất một đoạn để chống chọi lại với sự truy đuổi của hai tên sát thủ này.
Nhưng âm thanh máy móc làm hắn tức điên lên: “Nhân viên khi rời khỏi khuôn viên công ty không được cường hóa bất cứ hạng mục nào.”
“Chết tiệt, vậy sao ngươi tự tiện đưa cái thể chất đó cho ta?” Phan Bá gào thét trong đầu.
m thanh quen thuộc lại vang: “Trường hợp của nhân viên Phan Bá được coi là chương trình khuyến mãi của công ty khi nhân viên hoàn thành nhiệm vụ với mức độ hoàn mỹ.”
“Móa” Phan Bá giờ mới biết vì sao công ty đặt tên là Hố Sâu, đúng là chuyên đí hố người ta.
Chạy được một đoạn, phía sau lại vang lên âm thanh súng ngắn, Phan Bá lại lập tức cắn răng dồn ép toàn bộ nội tạng về một bên, chỉ để lại lá gan chống đỡ những viên đạn bay tới.
Hắn cho rằng gan có tổn thương cũng không ảnh hưởng lớn như phổi và tim, do vậy để nó hứng đạn thay.
Tiếng súng dứt thì sau lưng Phan Bá máu thịt bầy nhầy, hơn năm lỗ đạn trên lưng, máu không ngừng phun ra như suối, nhưng chỉ trong vài giây máu đã giảm rồi ngưng hẳn.
Nhưng lá gan hắn cũng có năm mảnh kim loại giắt vào trong.
Phan Bá cảm thấy phần bụng ngực đau đớn chết đi sống lại.
Hắn tính toán hoàn toàn sai, gan liền với ruột, gan tổn thương, ruột và bao tử cũng chấn động.
Ngay lập tức Phan Bá ộc một ngụm máu to.
Đầu óc bắt đầu choáng vì mất máu.
Thêm vài viên chắc hắn không chịu nổi.
Nhưng may mắn đoạn đường đến căn nhà nhỏ đã hết!
Phan Bá nhìn lại đã thấy căn nhà trước mặt, hắn cũng chỉ còn hơn bốn giây là tới hạn của thiên phú ý chí chèo chống, lúc đó thì nằm chờ chết.
Chạy vào vách tường phía sau căn nhà, Phan Bá giật mình vì không thấy thang máy đâu.
Chợt nghĩ đến điều gì hắn hô to trong đầu: “Công ty, ta muốn giới thiệu người làm nhân viên, mở thang máy.” ngay lập tức vách tường hiện lên hình cửa thang máy, Phan Bá nhanh chân vọt vào phía trong, đặt Nguyệt Linh xuống, nhấn nút cho thang máy chuyển động.
Vừa đúng lúc thiên phú ý chí hết thời gian, cả người Phan Bá đổ gục xuống.
Nguyệt Linh lúc này cũng như đèn cạn dầu, mắt nhắm nghiền không rõ tình trạng.
Phan Bá gắng gượng bò tới bên tai em gái, thều thào: “Nguyệt Linh, cố gắng chống đỡ! Xuống phía dưới, nếu có người kêu em ký vào hợp đồng bán mạng, em cứ nghe lời anh ký vào nhé.”
Nguyệt Linh đầu óc mơ hồ, bởi vì tín niệm về anh trai chèo chống cho cô bé sống đến lúc này, do đó trong vô thức nghe thấy tiếng nói của anh trai thì cũng vô thức đồng ý, ngón tay run run tỏ ý đồng ý.
Thang máy chậm chạp đi xuống, đến khi hai tên sát thủ kịp chạy tới thì chỉ còn lại một vách tường vôi cũ kỹ.
Tìm một vòng không thấy người, hai tên sát thủ lại lục tung từng ngóc ngách xem có căn hầm nào hay không, lại leo lên nóc nhà để xem xét nhưng mọi thứ đều không có gì ngoài rác, phế liệu cùng mùi hôi thối quyện khắp.
Ngồi lại hơn nửa tiếng chờ đợi, hai tên sát thủ rốt cục mất kiên nhẫn bỏ đi.
...
Vẫn căn phòng trắng toát với một cái bàn, phía trên hôm nay lại có một người ngồi xoay lưng lại với thang máy số 1.
Phan Bá nghi hoặc nhìn người này, không rõ đây là ai? Giữ vị trí gì? Chỉ thấy bóng lưng là một người đàn ông mặc áo vét cũ kỹ.
Phan Bá thều thào: “Ta muốn giới thiệu nhân viên cho công ty.”
m thanh lần này vẫn máy móc như cũ nhưng thêm một chút ghê rợn phát ra từ người đàn ông ngồi sau cái bàn: “Hắc hắc… giới thiệu thành công… thưởng 20 điểm, không thành công… cả hai cùng chết!” nói xong hắn xoay người bước lại gần hai anh em.
Phan Bá giật nảy mình khi nhìn thấy bộ dáng ấy, tóc xù rối bù, mặt nạ trắng bị ố màu, phần gò má nhô ra với hai vòng xoáy đỏ.
Đây là tạo hình của nhân vật Saw trong tác phẩm điện ảnh kinh điển The Saw! Tác phẩm này kể về một tên sát nhân thích hành hạ người khác đến chết trong những cái bẫy.
Phan Bá hèn gì cảm thấy giọng nói quen quen!
Nếu lúc trước Phan Bá chỉ cảm thấy hơi sợ vì nghĩ chắc ai đó trêu mình.
Nhưng lúc này trải qua một bộ phim kinh dị, thế giới quan duy vật của hắn sụp đổ, lại gặp tạo hình rất giống trong phim làm Phan Bá thực sự sợ hãi.
Với tình trạng lúc này nếu là nhân vật thật hắn sẽ không thoát khỏi.
“Ngươi… sao lại là Saw… ngươi muốn làm gì”.
Phan Bá yếu ớt nói.
m thanh như được ghi âm sẵn vang lên: “Người được giới thiệu có đồng ý bán mạng cho công ty không? Nếu có thì ký tên vào đây.”
Phan Bá nghe âm thanh này thì điều chỉnh tâm tình, chẳng lẽ cái công ty này có sở thích tạo hình kinh dị để hù dọa nhân viên?
Lại thấy trên tay tên “Saw” có một trương tờ giấy rơi xuống ngay trước mặt của Nguyệt Linh.
Nhưng hiện tại Nguyệt Linh ý thức đã mơ hồ, không nhận biết được bất cứ việc gì.
Đợi được tầm năm giây, không thấy Nguyệt Linh trả lời, âm thanh đặc trưng của Saw lại vang lên: “Người được giới thiệu có đồng ý bán mạng cho công ty không?”
Phan Bá lòng như lửa đốt, Nguyệt Linh tình huống bây giờ chưa chắc đã nghe được gì, nhưng hắn cố gắng nói vào tai cô bé: “Nguyệt Linh, Nguyệt Linh, là anh đây.
Em mau đồng ý làm nhân viên công ty.”
Nhưng Nguyệt Linh vẫn như lâm vào hôn mê sâu.
Phan Bá lại kiên nhẫn thì thào trong tai Nguyệt Linh: “Nguyệt Linh, anh Bá đây, em phải cố lên.
Chỉ cần gắng gượng một chút đồng ý, chúng ta sẽ được sống tiếp, chúng ta trải qua biết bao nhiêu gian khổ rồi mà…”
Lúc này âm thanh phát từ máy ghi âm của Saw như không kiên nhẫn: “Người… được...!giới...!thiệu… có...!đồng...!ý… làm… nhân… viên...!công...!ty...!không?”.