Chẳng biết qua thời gian bao lâu, Phan Bá dẫn đầu tỉnh lại.
Toàn bộ cơ thể quần áo rách bươm chỉ còn đủ để che hạ bộ.
Chắc mẩm sau này phải sắm siêu quần của Goku trong truyện Bảy viên ngọc rồng may ra mới chịu nổi cường độ chiến đấu này.
Lồm cồm bò dậy, điều đầu tiên hắn quan tâm là em gái hắn ra sao.
Cô nàng vẫn đang nằm kế bên, tiếng thở đều đều, rõ ràng là đang ngủ say.
Kiểm tra kỹ một phen Phan Bá đỏ mặt khẳng định, ngực cô nàng to hơn rồi.
E hèm! Không phải, các vết thương không có, da dẻ hoàn toàn phẳng lì, không có một chút dấu hiệu bị biến dị.
Nhìn lại trong đầu, số điểm lúc bắt đầu nhiệm vụ còn lại 3, thưởng điểm 600 và hai chi phiếu cấp E, mà hiện tại còn 361 điểm, tức là riêng chữa trị cho hắn đã hết 242 điểm, hơn hẳn cả lần chữa trị cho Nguyệt Linh.
Rõ ràng là có điều gì đó ngốn điểm kinh khủng như vậy.
Hỏi công ty thì nhận được câu trả lời: “Nhân viên Phan Bá hoàn thành nhiệm vụ mức độ Trung bình, nên không có điểm thưởng thêm.
Tự ý sử dụng huyết thanh cường hóa thể chất phiên bản lỗi, kết hợp với thể chất biến dị Three Finger tạo ra một thể chất hoàn toàn mới, tổn hại 30% gen trong cơ thể, nếu không chữa trị kịp thời sẽ dẫn đến suy thoái gen.
Do vậy, công ty đã tốn nhiều công sức sửa chữa gen và mất nhiều điểm hơn là bình thường.
Sau khi sửa chữa xong đã tạo ra một thể chất biến dị mới.
Mời tự hành tìm hiểu.”
Phan Bá thở phào, như vậy tai họa ngầm sử dụng huyết thanh đã được loại trừ.
Nhìn lại trong đầu thấy chỉ số hiện tại là:
“Nhân viên Phan Bá - Biệt danh Dại gái.
Chỉ số cơ bản:
Tố chất thân thể: 96/96 (Hồi phục: 5 phút/ 1 điểm).
Tố chất thần kinh: 20/20 (Hồi phục: 4 giờ / 1 điểm).
Tố chất tế bào: 46/46 (Không tự hồi phục).
Linh hồn: 17/17 (Không tự hồi phục).
Chỉ số ẩn:
- Ý chí: 20/20.
(Hồi phục: 6 giờ/ 1 điểm).
Thể chất: Biến dị chưa đặt tên.
Kỹ năng 1; Xô lệch nội tạng (kỹ năng như tên, lười giải thích).
Kỹ năng 2: Da trâu (cấp 1) - Tiêu hao điểm tế bào tăng cường phòng ngự trên da ngang bằng với da trâu, chống được đạn súng ngắn, súng trường thì xuyên.
Thời gian duy trì bằng số điểm tiêu hao nhân với 20 giây.
Thiên phú (ẩn): Ý chí chèo chống (cấp 1) (sử dụng được tiếp sau thời gian chịu tác dụng phụ, không thời gian làm lạnh).
...”
Phan Bá hơi giật giật khóe mắt, hắn đây là đang đi theo lộ tuyến ăn hành? Sao nhảy kỹ năng mới cũng chỉ để ăn đòn? Nhưng chỉ số tế bào không tự hồi phục, do vậy kỹ năng mới chỉ có thể sử dụng khoảng 15 phút, phải chờ về công ty để nó hồi phục thì mới sử dụng tiếp được, điều này cần phải lưu tâm hơn.
“Đinh! Phát hiện nhân viên tự đặt tên cho thể chất mới.
Hệ thống ghi nhận thể chất với tên gọi mới: Thể chất ăn hành.
Kính chúc nhân viên có một thời gian nghỉ ngơi vui vẻ (14 ngày).”
“Ta muốn chửi thề” Phan Bá gào lên!!! Và không có ai trả lời!!! Hắn hoàn toàn bất lực với công ty “Hố Sâu” này, đúng hố cha người ta!
Ngẫm lại thôi thì khổ tận cam lai, dù gì chỉ số cũng tăng lên mảng lớn, tên thể chất như thế nào cũng không quan trọng.
Mà lại không biết Nguyệt Linh sau khi sửa chữa gen sẽ biến dị như thế nào?
Ngồi hơn hai tiếng chờ đợi Nguyệt Linh tỉnh lại, Phan Bá lên nội san công ty tìm hiểu, dự định vạch ra lộ tuyến cường hóa cho mình.
Dù gì cũng dư dả điểm số, còn hai chi phiếu cấp E khá là giá trị.
Nhìn tới nhìn lui hoa cả mắt, Phan Bá chưa tìm được thứ gì phù hợp cho mình lại hợp lý giá cả.
Mua tạm một trương truyền thống ngẫu nhiên thẻ bài với công dụng “Truyền tống ngẫu nhiên trong bán kính 100km”.
Mục đích hắn mua là để cắt đuôi bọn sát thủ truy đuổi hai anh em trước đó.
Chắc hẳn thực hiện nhiệm vụ không quá lâu nên chúng còn rình mò xung quanh.
Đến gần ba giờ đồng hồ, Nguyệt Linh đã rục rịch tỉnh lại, nhìn thấy căn phòng trắng toát với bốn bức tường, chỉ khác biệt có thang máy đang dừng ở tầng -1 thì chẳng còn gì, Nguyệt Linh cũng hơi sợ sệt.
Nhưng nghe được giọng trầm ấm của anh trai lại yên lòng.
“Dậy rồi sao? Ngủ như lợn.”
“Có anh mới là lợn” Nguyệt Linh chu mỏ phản bác.
“Rồi tình hình em thế nào kể anh nghe đi” Phan Bá gấp gáp hỏi.
“Ừm thì… hiện tại số điểm là 298 bị trừ hết 302 điểm chữa trị.
Chỉ số của em hiện tại là:
“Nhân viên Phan Nguyệt Linh - Biệt danh “Ngực Nhỏ” - đánh giá tư chất nhân viên: Khá.
Chỉ số cơ bản:
Tố chất thân thể: 46/46 (Hồi phục: 5 phút/ 1 điểm).
Tố chất thần kinh: 19/19 (Hồi phục: 4 giờ / 1 điểm).
Tố chất tế bào: 29/29 (Không tự hồi phục).
Linh hồn: 54/54 (Hồi phục 1 ngày / 1 điểm).
Biến dị cấp 1.
Thiên phú (ẩn, cấp 1): Tiêu hao chỉ số linh hồn 2 điểm để tiến hành quét hình khu vực xung quanh bán kính 500, duy trì thời gian 5 giây.
Kỹ năng biến dị 1 (cấp 1): Khống chế sinh vật vô hồn.
Tiêu hao 3 điểm linh hồn, khống chế sinh toàn bộ sinh vật vô hồn trong bán kính 500m thời gian duy trì 20 giây.
Kỹ năng biến dị 2 (bị động, cấp 1): Miễn dịch công kích linh hồn 10%.”
“Khụ khụ!”
Nghe cái biệt danh “Ngực Nhỏ” của em hắn, Phan Bá suýt sặc nước miếng.
Hắn giả vờ ho khan che giấu sự thất thố, thầm đọc lại một lần những lời Nguyệt Linh vừa nói.
Cô nàng này là đang bị ép đi theo lộ tuyến phụ trợ, khống chế? Các kỹ năng đã hoàn toàn phụ thuộc vào số liệu linh hồn.
Thở phào một hơi, an toàn là tốt rồi, có chuyện gì từ từ tính tiếp.
Vậy nên Phan Bá hơi tần ngần hỏi: “…không sao là tốt rồi… tiếp theo chúng ta… sẽ phải làm thế nào?”
“Ừm, kiếm một chỗ tránh né bọn sát thủ đã anh nhé.
Áp lực sinh tử từ nhiệm vụ công ty giao cho rất dễ khiến người điên loạn.
Do vậy hoàn thành một nhiệm vụ là nghỉ được 7 ngày.
Em cũng không muốn trong 7 ngày này mà lại không được yên ổn.
Nếu không cho dù thần kinh thép cũng phải gục thôi.” Nguyệt Linh chống cằm đáp.
“Bọn sát thủ chắc chắn không từ bỏ, hơi phiền phức một chút.
Có lẽ chúng ta nên cải trang chút.” Phan Bá nói xong nhắm mắt lại, mặc niệm trong đầu, sau đó lấy ra hai tấm mặt nạ mỏng như cánh ve.
“Đây là mặt nạ của công ty, có thể thay đổi khuôn mặt.
Sử dụng cái này có thể trốn thoát bọn sát thủ.
Em mang lên xem thế nào.”
Nhìn mặt nạ Nguyệt Linh có vẻ hơi không thích, vì con gái luôn có ý thức dưỡng da mặt, suốt ngày đeo mặt nạ ảnh hưởng không nhỏ.
Nhưng vì an toàn, cô bé cũng gật đầu mà chấp nhận.
Chỉ thấy sau khi mang lên, một khuôn mặt lolita búng ra sữa bầu bĩnh hết sức xinh xắn xuất hiện.
“Thế nào anh?” Nguyệt Linh tò mò hỏi.
Phan Bá hơi nuốt nước miếng giơ ngón cái trả lời: “Xuất sắc.
Đồ vật của công ty không chê vào đâu được.”
Nguyệt Linh híp mắt cười vui vẻ: “Em cứ nghĩ mang lên sẽ không thoải mái, ai ngờ thực sự là đồ tốt, cảm giác như không có gì trên mặt, lại có một chút xíu lực nhè nhè tác động như đang mát xa mặt.
Quá tuyệt.
Anh cũng mang lên cho em xem nào!”
Phan Bá cười cười rồi áp mặt nạ lên.
Vừa chạm vào da mặt đã thấy sự thay đổi, hắn biến thành một người đàn ông chạc 30 - 35 tuổi, khuôn mặt góc cạnh nam tính, dưới cằm râu quai nón lún phún.
Khá giống tạo hình của diễn viên Jonny Trí Nguyễn, nhưng vẻ ngoài hoàn mỹ hơn.
Nguyệt Linh mắt sáng lên, hồ hởi: “Oa… Anh trai em manly quá.
Thật sự là bất ngờ đó.
Kiểu này ra đường chắc nhiều chị đổ ào ào.
Ha ha.”
“Thôi thôi, thay đổi được khuôn mặt thì mình tạm thời an toàn rồi.
Giờ phải đi khỏi cái công ty này đã.
Ở đây lâu anh ám ảnh quá.” Phan Bá lảng sang chuyện khác “Anh đã mua một tấm thẻ bài truyền tống ngẫu nhiên rồi, tác dụng là truyền tống ngẫu nhiên trong vòng bán kính 100km.
Bởi vì giờ mà ló đầu ra bãi rác chắc hẳn gặp mai phục nên có phương tiện nào đi khỏi đây thì đáng giá.
Bọn chúng sẽ không nghĩ mình sẽ nhảy một phát ra xa thế đâu.”
“Tốt, mình đi thôi.” Nguyệt Linh lập tức đứng dậy vui vẻ khoác lấy tay anh trai.
Trải qua bao nhiêu biến cố hiện tại chính thức cô bé đã có người thân bên cạnh, không vui sao được.
Chợt nhớ ra điều gì, Phan Bá xoay người hỏi công ty “Công ty! Lần tới ta muốn tới công ty nhưng giờ toàn bộ khu này có thể bị bọn sát thủ bao vây thì sao ta có thể đến được.
Có trụ sở nào khác không?”
“Đinh! Chỉ cần nhân viên khẽ chạm tay vào hình xăm trên người sẽ xuất hiện địa điểm chỉ định gần nhất để nhân viên thuận tiện di chuyển đến công ty.
Ngoài ra công ty có nhiều dịch vụ ưu đãi như: Xe buýt đưa đón tận nhà, 2 điểm một lần di chuyển; truyền tống chỉ định 20 điểm một trương.
Hoặc là nhân viên cứ ở nhà chờ công ty triệu hồi bằng dòng điện cao thế như lần đầu là được!”
“Thôi, triệu hồi ta không cần!” nghĩ lại cảm giác gần như xé rách cơ thể Phan Bá cũng không dám thử lần hai.
Đạt được đáp án, Phan Bá không chần chờ nữa kích hoạt thẻ truyền tống ngẫu nhiên.
Từ tấm thẻ bài lóe lên ánh sáng màu xanh lục nhạt, chiếu rọi ra một vòng tròn bán kính tầm 1m, tính toán có thể bốn người cùng đứng vào được.
Phan Bá và Nguyệt Linh bước nhanh vào trong vòng tròn.
Đếm nhẩm khoảng 5 giây chợt vòng sáng biến mất, kèm theo đó là hình bóng của hai anh em biến mất theo.
…
Tỉnh Tây N, một huyện gần sát biên giới nước C.
Tại một nông trại nhỏ chợt có tiếng hét lớn giận dữ.
“Công ty! Ta hận ngươi!”
Giữa hố ủ phân heo, có hai cái đầu người ló ra, nhìn lại là Phan Bá và Nguyệt Linh….