Khủng Bố Công Ty Tư Nhân


Bên này tên Khải công tử sắc mặt đã xanh lét, nghe đến tin thứ hai nhân viên báo trở lại thì nghĩ rằng hai anh em này con cái nhà ai lại giả dạng nghèo khổ vào đây chơi khăm mình.
Nhìn lại nhân viên Ngân hắn lỡ mồm nói bạn gái, chỉ thấy con này thật sự chướng mắt, dẫn hắn tới phiền phức.

Ngay lập tức một cái bạt tai trời giáng trên mặt nhân viên Ngân.
Ngân cũng hoảng hồn, hôm nay không chỉ chọc công tử Khải, còn chọc hai anh em này.

Nghe mọi người bàn luận thì gia thế phải khủng khiếp tầm cỡ top ten của toàn quốc mới có thẻ này, cô nàng run run đứng lên, mặt cúi gằm.
“Sao, giờ hai anh chị tính thế nào? Còn gì để chưng ra không?” Phan Bá gằn giọng, bực tức nãy giờ hiện tại mới có cơ hội phát tiết.
Công tử Khải xoắn xuýt: “Không… không còn… nhưng mà anh trai này… có thể tha thứ cho tôi lần này không…”
“Không!” Phan Bá chắc nịch “Cho hai người năm giây.”
“Để con nhỏ ngu ngốc này quỳ xin lỗi thay tôi, tôi tặng nó cho anh luôn cũng được.” Công tử Khải gấp gáp phân bua.
“Còn 3 giây, 2 giây…”
“Mày quỳ xuống xin lỗi ngay” Công tử Khải đạp một đạp vào người Ngân, khiến cô ả ngã xuống.

Riêng hắn thì vẫn chưa chịu quỳ.
“1 giây… hết giờ” Phan Bá sắc mặt âm trầm nhìn về phía công tử Khải.

Sát khí trên người hắn bắt đầu tỏa ra khiến mọi người xung quanh không tự chủ được cảm thấy tim đập nhanh phải vội vã lùi lại vài bước ổn định thân hình.

Dù gì cũng là kẻ đi qua hai bộ phim kinh dị giết không ít quái vật.
Công tử Khải đứng mũi chịu áp lực từ sát khí của Phan Bá.


Chỉ thấy người trước mặt như hóa thân thành ác quỷ, cổ họng hắn như nghẹn lại, hít thở không thông, trái tim đập mạnh liên hồi như muốn vỡ ra, đã bắt đầu cảm thấy nhói nhói trong lồng ngực.

Nếu nói công tử Khải cảm giác thế nào thì lúc này có thể gọi là triệu chứng ban đầu của nhồi máu cơ tim!
Hắn không cầm cự được nữa, hai chân mềm nhũn ngã quặt xuống, dập đầu liên tục miệng không ngớt: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, đừng giết tôi, đừng giết tôi…”
Phan Bá thấy mục đích đạt được cũng không so đo, thu lại sát khí.

Còn nhân viên Ngân thì ngất đi từ lúc nào, đũng quần đã ướt đẫm một mảnh.
“Được rồi đứng dậy dọn dẹp.” Phan Bá che mũi khó chịu bước ra ngoài, bỏ lại ánh mắt tôn sùng của cả một cửa hàng.

Hắn cũng ra hiệu cho Lam và Nam cùng theo mình.

Đến khu vực nghỉ ngơi cho khách hàng, hắn kêu vài chai nước để ngồi giết thời gian.
Nguyệt Linh lúc này thở phì phò nói: “Hừm, em vẫn chưa hả giận, bà Ngân kia chưa gì đã ngất.”
Phan Bá biết cô bé này thù dai nên cũng không so đo: “Em tính làm thẻ thành viên rồi sai khiến nhân viên đó chứ gì, nếu chưa hết ấm ức thì cứ triển khai thôi, anh ngồi đây uống nước đợi.”
Nguyệt Linh cười toe, vui vẻ nói: “Được, phải cho cô ả nhớ càng thêm nhớ.

Dám đụng đến bà đây.”
Phan Bá cười cười, lắc đầu không nói.

Cứ để cho nàng nghịch ngợm đi, dù gì trải qua quá nhiều biến cố thả lỏng một chút cũng được.
Bên này hai nhân viên Lam và Nam lo sợ ngồi im không dám hó hé, cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất để tránh làm hai anh em trước mặt này nổi nóng, không thì hậu quả không tưởng nổi.

Nghe đến Nguyệt Linh còn muốn xử lý Ngân thì cả hai đều mặc niệm hai giây, do dự một Lam cũng lên tiếng:
“Anh… dù gì chuyện cũng qua rồi… họ cũng quỳ xin lỗi rồi, anh đừng làm lớn tội nghiệp Ngân, chị ấy nhà cũng không khá giả gì, mất việc là cực khổ lắm.”
Phan Bá cười cười không cho ý kiến, nhìn sang Nguyệt Linh ý bảo cô nàng tự xử lý.
Nguyệt Linh cũng hiểu ý, cười nói: “Chị thật là tốt bụng.

Chị kia đối xử với chị cũng không tốt mà còn xin dùm chị ấy.

Mà chị cũng đừng lo, chỉ trừng phạt một chút cho nhớ thôi à.

Em sẽ nói quản lý không sa thải chị ấy là được.”
Lam lúc này mới yên lòng khẽ cảm ơn rồi im lặng, không dám lên tiếng nữa.

Lúc nãy sát khí của anh trai này thật sự quá đáng sợ! Loại người gì mới có thể tỏa ra khí thế như vậy? Trong đầu Lam vu vơ đủ thứ chuyện.
Chỉ trong chốc lát quản lý của cửa hàng đã lễ phép đứng trước mặt, bên cạnh là nhân viên Ngân đi theo.
“Dù gì nhân viên của cửa hàng cũng có lỗi, chúng tôi thật lòng xin lỗi hai anh chị, mong mọi người bỏ qua cho.

Nhân viên này tôi sẽ sa thải ngay lập tức.” Quản lý nhẹ nhàng nói nhưng bên cạnh Ngân như gặp sét đánh, thân thể không tự chủ run run, nước mắt đã ầng ậng.

Nguyệt Linh nhếch mép cười khẽ, thong thả đáp: “Sa thải thì không cần, tôi còn muốn đi lựa đồ, nhờ chị Ngân này giúp được không?”
Ngân nghe câu đầu thì cảm giác như chết đuối vớ được gốc cây chuối vậy, nghe đến câu sau thì thấy không ổn, cảm giác hoảng sợ dâng lên đầu.

Ai nghe cũng hiểu đây là cô nhóc này muốn trả thù rồi.

Chưa biết như thế nào nhưng… dù gì giữ được công việc là cũng bớt lo rồi.
Ngân gật đầu lia lia: “Dạ… dạ… em sẽ cố gắng…”
Quản lý hơi mặc niệm cho nhân viên này, cười gượng: “Chúc em chọn đồ vui vẻ nhé.”

Phan Bá và Nguyệt Linh đến cửa hàng là tầm 2 giờ chiều.

Nguyệt Linh bắt đầu chọn đồ là tầm 3 giờ chiều.

Cô bé không có dễ tính như anh trai, nàng cứ bắt Ngân giới thiệu rồi thử từng chiếc, từng chiếc…
Đến tầm hơn mười một giờ đêm, Nguyệt Linh vẫn chưa chọn đồ xong, khi mà cả cửa hàng chẳng còn ai, Phan Bá bên này cho Lam với Nam về sớm, còn mình thì đang vật vờ ngồi đợi.
Được cường hóa thể chất gấp đôi người thường nên Nguyệt Linh vẫn rất là sung sức.

Còn Ngân đi theo hiện tại mồ hôi đã ướt đẫm áo quần, kể cả tất chân cũng sũng nước.

Cô nàng đã uống không biết bao nhiêu nước suối để duy trì, đến cả cơm chiều cũng chưa được ăn, chân run run từ mấy tiếng trước, tay thì đã mỏi nhừ.

Mấy lần quản lý đến xin đổi người được hay không, Nguyệt Linh chỉ lắc đầu.
Hiện tại số lượng Nguyệt Linh chọn mới chỉ xấp xỉ 200 bộ, có vẻ còn chưa đủ.

Đang muốn lựa thêm thì nhìn thấy anh trai ra hiệu, đành phải ỉu xìu trở về.
Bên này Ngân như được đại xá, đẩy xe đồ đến quầy thu ngân sau đó lựa một chỗ vắng nằm vật ra thiếp đi vì quá mệt.


Hơn tám tiếng không nghỉ một chút nào, lại phải chạy đi chạy lại lấy đồ cho người ta thay, thể năng của cô nàng hao hết sạch.
Phan Bá nhìn em gái nở nụ cười đắc thắng, cũng vui vẻ không ít.

Hóa đơn xuất ra một hàng dài hơn mét.

Hai anh em hắn lười đọc, chỉ nhìn số cuối thấy mới hơn một tỷ.

Liền kêu quản lý đếm trong vali đủ là được.
Hắn cũng đăng ký luôn hai tấm thẻ bạch kim, hai tấm thẻ vàng.

Bạch kim là để cho hai anh em hắn, lúc nào cần thì sử dụng, còn hai tấm thẻ vàng hắn dặn quản lý ngày mai đưa cho Lam và Nam.

Hai người này tốt bụng lễ phép, hắn rất ưng ý, tặng một chút coi như làm quà.
Quản lý vâng dạ làm ngay.

Sau hôm nay hắn chắc ăn sẽ được một món hoa hồng lớn vì bán được hàng rất nhiều lại thêm có người đăng ký thẻ bạch kim, chưa có tiền lệ từ khi hắn làm quản lý ở đây.

Còn nhân viên Ngân, tuy không sa thải nhưng sẽ được hắn chuyển xuống làm bộ phận kiểm kho, một mặt vì lỗi quá lớn, một mặt vì thái độ tiếp khách không tốt, để lâu sẽ ảnh hưởng danh tiếng cửa hàng.

Như hôm nay nếu hắn có một chút coi thường hai người trẻ kia thì chính hắn chắc cũng gặp quả báo.
Xong việc anh em Phan Bá, Phan Nguyệt Linh lại bắt taxi đi tìm chỗ ngủ trong ánh mắt đầy hâm mộ của toàn thể nhân viên cửa hàng….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận